Chương 8: Thực phẩm dự trữ qua đông

"Cậu sao lại nghĩ tôi đang tức giận, anh An, đến đỡ tôi một chút,chân tôi đã tê rần không động được." Vẻ mặt Trần Nhạc như đưa đám, lúc xe dừng lại, hắn đã nghĩ muốn đứng dậy, kết quả chân vừa động thì trong nháy mắt lòng bàn chân truyền đến cảm giác như là có vô số con kiến cắn, quả là vô cùng khó chịu, cơ bản muốn đứng dậy cũng không được.


"Đến đây,chịu đựng một chút."An Lạc Vũ đem túi khoai tây để xuống đất, rồi mới đem chân đang tê của Trần Nhạc đỡ xuống dưới.
"An Lạc Vũ, nhà mới của cậu không tệ." Sau khi Trần Nhạc bước xuống nói.


"Cậu trước đừng nói,đi mau đi, chờ lát nữa sẽ không sao." An Lạc Vũ trả lời,y đương nhiên cảm giác chân bị tê là vô cùng thống khổ, bởi khi y còn nhỏ, ba của y cũng từng dùng xe đạp dẫn y lên trấn,lúc đến nơi, chân y thường xuyên bị tê vô cùng thống khổ.


Sau khi Trần Nhạc hoạt động gân cốt,rất nhanh là khỏe lên, quả nhiên thân thể của Trần Nhạc tốt vô cùng.
"Uông uông....uông uông..." tiểu Hoàng cùng Tiểu Hắc không biết từ trong góc nào chạy về, y biết hai con chó con không lớn không nhỏ này lại chạy vào rừng trúc chơi đến phát điên rồi.


"Đến,tôi giới thiệu với cậu, có màu vàng gọi là Tiểu Hoàng,con có màu đen gọi là Tiểu Hắc." An Lạc Vũ chỉ vào hai con chó,tiểu Hoàng cùng tiểu Hắc cũng mang theo vẻ tò mò mà nhìn về Trần Nhạc.


"Tiểu Hắc,Tiểu Hoàng đây là anh em tốt của ta gọi là Trần Nhạc,về sau hắn chính là chủ nhân khác của hai ngươi." An Lạc Vũ vỗ đầu Tiểu Hắc cùng Tiểu Hoàng cười nói.
"Tốt rồi, trước tiên đừng động vào hai tiểu gia hỏa này,cậu trước cùng tôi vào phòng nghỉ ngơi." An Lạc Vũ mang theo Trần Nhạc vào nhà.


available on google playdownload on app store


"Trần Nhạc cậu trước nghỉ ngơi ở trong nhà,nếu cảm thấy chán thì đi dạo một chút ở xung quanh,tôi đi mua một ít vật phẩm, ngày mai có tuyết, rất không tiện." An Lạc Vũ giới thiệu xong dụng cụ trong nhà rồi nói.


"Không cần khách khí, đi đi, nhà cậu cũng là nhà của tôi mà." Trần Nhạc cười,hắn sẽ không để ý chuyện này, trước đây khi còn ở S thị, hắn chưa bao giờ xem bản thân mình trở thành người ngoài.


An Lạc Vũ đi lên trấn trên,mua sắm một phen,quả nhiên giống suy nghĩ của y, những thức ăn từ ngoài hiện tại đã bắt đầu tăng giá, y mua rất nhiều cá, còn có không ít xương cùng thịt bò, thịt dê, còn về thịt heo thì chỉ cần chờ nhà nào trong thôn ăn tết giết thì sẽ mua lại một ít, khoảng thời gian này, y cũng chuẩn bị rất nhiều lạp xưởng cùng thịt xông khói, không cần lo bản thân không có thịt ăn, ngoài ra còn có đủ loại đồ ăn khô y mua cũng không ít.


Hôm nay,An Lạc Vũ đi lên trấn tận ba lần,mới đem căn hầm nhét đầy rau dưa, thực phẩm cho mùa đông hẳn là đã chuẩn bị đủ,nếu như không đủ, nhà y ở ngay tại rừng trúc, tuy không có gì nhưng bù lại có không ít măng mùa đông,đến khi đó đi đào măng mùa đông ăn là được.


Hôm nay, Trần Nhạc giúp đỡ An Lạc Vũ đang bận rộn không thôi, lúc An Lạc Vũ đem thức ăn đến, điều là do hắn phân loại sửa sang, những thứ như thịt tươi được phân thành từng mảng từng mảng, còn cá được cất giữ ở trong túi giữ tươi, phía dưới sàn nhà đặt một cái lu thật lớn phủ thêm một màn tre, bởi vì thời tiết có chút rét lạnh, rất nhanh đã bị đông cứng, lúc muốn ăn thì lấy ra là được, lần đầu tiên Trần Nhạc làm những việc này nên hắn vô cùng hứng khởi.


"An Lạc Vũ, hôm nay cậu giống như con ong mật nho nhỏ lao động chăm chỉ." Trong tay Trần Nhạc cầm một chén canh gà uống một ngụm, giữa trưa hắn đã cùng Tiểu Hắc và Tiểu Hoàng ăn mì sợi, sau đó An Lạc Vũ trở về cũng chỉ đưa thêm cho hắn hai cái bánh nướng cỡ lớn.


"Được rồi,cậu là đang oán tôi bữa trưa không cho cậu ăn một bữa ăn ngon đây mà,ngày mai tôi sẽ mở một bữa tiệc lớn cho cậu, đêm nay ăn tạm vậy đi." An Lạc Vũ không chịu nổi đôi mắt nhỏ tràn đầy u oán của Trần Nhạc, tựa như y đang khi dễ hắn vậy.


"Đây là do cậu nói." Khuôn mặt Trần Nhạc tràn đầy phấn khởi, đã rất lâu rồi hắn không được ăn món An Lạc Vũ làm, thật là vô cùng nhớ mong tài nghệ của y nha.


Tối nay, An Lạc Vũ dùng nồi lẩu bằng đồng, nhóm lửa, lại chuẩn bị một bàn thức ăn đầy ắp cùng với một nồi cơm, ban đầu Trần Nhạc còn cho rằng hai người họ sẽ ăn không hết, bởi vì thức ăn trên bàn là khẩu phần ăn của năm sáu người, huống hồ còn có một nồi cơm, sau đó, Trần Nhạc trợn mắt há mồm nhìn An Lạc Vũ đem thức ăn cuốn vào bụng.


"An Lạc Vũ, cậu có phải bị bệnh không? Ăn như vậy bụng cậu có thể chứa sao? Nếu bị bệnh chúng ta liền đi bệnh viện." Trần Nhạc lo lắng, đây là người bạn tốt nhất của hắn, nhưng thật ra hắn xem An Lạc Vũ trở thành em trai của bản thân, không hi vọng y sẽ xảy ra chuyện gì.


"Cậu đừng nghĩ nhiều, vài tháng nay tôi đã như vậy, cũng không có chuyện gì, nếu không ăn như vậy, tôi sẽ không có sức,cho nên cậu cũng đừng khuyên tôi ăn ít lại." An Lạc Vũ sớm đã hết hi vọng, cuộc sống hiện tại của y rất tốt, ngoại trừ có chút ăn nhiều, thì không cảm thấy có gì không tốt cả.


" Tuyết đang rơi." Trần Nhạc nhìn tiểu Hoàng cùng tiểu Hắc chạy vào nói.
"Rơi thì cho nó rơi đi, mọi thứ trong nhà điều đã chuẩn bị xong, không sợ năm nay ăn không được rau dưa tươi mới." An Lạc Vũ dọn dẹp phòng bếp trả lời.


"Đến đây uống trà cúc giải nhiệt. Lại nói, Trần Nhạc, hai người các cậu có chuyện gì sao? Tết đến cậu không cùng người kia ở bên nhau, vậy mà còn cãi nhau xong chạy đến nơi hẻo lánh chim không thèm ị này." An Lạc Vũ ngồi bên cạnh Trần Nhạc hỏi,trong phòng sớm đã đốt than, tuy rằng bên ngoài gió lạnh thổi mạnh, thế nhưng ben trong vẫn còn ấm áp như xuân.


"Có thể có chuyện gì,cậu cũng biết y có vợ có con,tuy rằng đã cùng vợ ly hôn,vợ y cũng đã ra nước ngoài,nhưng năm nay vợ y trở về ăn tết,tớ không muốn làm y khó xử, năm trước tớ qua nhà y ăn tết khiến cho lão gia tái phát bệnh tim, năm nay vẫn là chờ sang năm, vợ cùng con y về Anh, lúc đó tớ sẽ trở về." Trần Nhạc nói,hắn không muốn Tô Nghiêm khó xử,năm trước ăn tết, người nhà Tô Nghiêm cùng Tô Nghiêm bởi vì hắn mà nháo đến căng thẳng,cho nên năm nay hắn không muốn Tô Nghiêm lại bởi vì hắn mà cùng người trong nhà nháo thêm.


"Trần Nhạc cậu không thể trốn tránh như vậy, y vì cậu mà cùng người nhà nháo đến căng thẳng, liền chứng tỏ y rất để ý cậu, mà cậu hiện tại lại chạy qua nhà tôi, cho y cùng vợ trước ở cạnh nhau,cậu không sợ nữ nhân kia cướp y đi sao." An Lạc Vũ lo lắng.


"Không sợ, tôi tin Tô Nghiêm, nếu thật là vậy thì so ra, y ở cùng vợ trước sẽ tốt hơn, cũng chứng tỏ nam nhân này tôi không thể dựa vào,cậu không phải không thấy mấy năm qua, tôi vẫn luôn làm việc sao, tôi là vì một ngày nào đó y không còn yêu tôi nữa, thì tôi sẽ giống như cậu trở về thôn, mấy năm qua, tôi đã tiết kiệm được một ít tiền." Trần Nhạc đáp, hắn đối với việc Tô Nghiêm yêu hắn vẫn còn chút mê mang, không rõ,hắn không quyền không thế lớn lên cũng chẳng ra gì, Tô Nghiêm vì sao lại có thể coi trọng hắn......


"Không nói chuyện này nữa, chúng ta xem tuyết rơi đi." An Lạc Vũ chuyển đề tài, y đối với tình yêu vô cùng hoang mang, trước đây, có lẽ Cố Vĩ yêu y đi? Mà kết quả cuối cùng không phải bản thân y nhận lấy là vết thương chồng chất, chạy trối ch.ết đó sao?


"Tuyết rơi thật lớn." Lúc nhỏ Trần Nhạc sinh sống ở phía nam,chưa từng thấy qua từng đóa bông tuyết giống như lông ngỗng này,trước mắt trừ bỏ tuyết chính là tuyết căn bản không thể nhìn thấy những thứ khác.


"Đúng vậy, bên này tuyết rơi, có đôi khi còn xuất hiện núi tuyết, những người sống trên núi phải chờ đến mùa xuân sang năm mới có thể xuống núi." An Lạc Vũ nói.


"Nghe nói sau khi tuyết rơi,sẽ có rất nhiều loài động vật, ngày mai chúng ta có thể đi săn không, tôi cũng muốn một lần được đi săn thỏ hoang, làm một bữa ăn ngon,bằng không chuyến này của tôi xem như uổng phí." Trần Nhạc nói.


"Được, cậu cũng đã mệt rồi ngủ đi,ngày mai tuyết dừng chúng ta sẽ đi săn thỏ." An Lạc Vũ trông thấy Trần Nhạc đánh một cái ngáp.
"Được,đêm nay ngủ sớm một chút,đêm qua tôi có chút hưng phấn không ngủ được." Trần Nhạc cười.


"Đây là căn phòng ngày thường tôi dùng để vẽ tranh cũng là phòng khách, vài món đồ đã được đặt vào trong tủ, trên giường là chăn bông mới,phía dưới lót nệm mười hai cân,cái chính mười cân, sợ cậu không quen cảm thấy lạnh,cho nên tôi đã chuẩn bị cho cậu một cái thảm điện." An Lạc Vũ mở đèn sau đó giới thiệu.


"Ổ chăn thật ấm." Trần Nhạc ngồi lên giường trúc nói.
"Là do thảm điện tôi đã mở từ sớm đi?!" An Lạc Vũ cười.
"Được rồi ngủ đi, tôi cũng phải đi ngủ." An Lạc Vũ nói xong liền ngáp một cái,hôm nay chưa được ngủ trưa, hiện tại y đã có chút buồn ngủ.






Truyện liên quan