Chương 81:Chính thức kết thúc

An Lạc Vũ cùng Khắc Lạc Duy đi đến rất nhiều nơi, tuy rằng Khắc Lạc Duy còn muốn mang An Lạc Vũ đi thêm một chút, thế nhưng không được bao lâu, thì An Lạc Vũ đã nhớ con, Khắc Lạc Duy nhìn An Lạc Vũ vô tâm thưởng thức phong cảnh cũng chỉ đành mang y về nhà.


Một hồi đến Thần Nông Giá, nháy mắt An Lạc Vũ đã sống lại,Mao Mao cùng Kim là người biết tin hai người trở về sớm nhất.


"Ba, người đã trở lại." Sau khi Mao Mao nhìn thấy An Lạc Vũ, thì nhanh chóng nhào đến, đã lâu không thấy ba, trước kia Mao Mao cũng không rời baba trong khoảng thời gian lâu như vậy, mà An Dật cùng An Lạc cũng đã chạy, tuy có Kim bồi hắn nhưng mà hắn vẫn cảm thấy rất cô đơn.


Chỉ là sau khi hắn gần gục lên người An Lạc Vũ thì đã bị Kim xách cổ áo lôi về, đã là người của hắn thế nào còn có thể thân mật với ba như vậy?!


Mà Khắc Lạc Duy cũng muốn đem An Lạc Vũ ôm vào ngực, hiện tại Mao Mao cũng không còn là một hài tử ba tuổi, nếu An Lạc Vũ bị vậy còn không bị Mao Mao làm cho nội thương sao!!!
"Ngồi xuống rồi nói." Khắc Lạc Duy đem An Lạc Vũ đặt lên sofa nói.


"Baba, con nhớ người muốn ch.ết, từ khi người đi rồi các anh cũng đi đến tinh linh sao,con cùng Kim ở bên nhau thật nhàm chán trừ bỏ Kim, con cũng không có việc gì làm."


available on google playdownload on app store


"Mao Mao em có thể nói những lời như vậy sao? Là ai mỗi ngày ôm máy tính chơi game? Cái gì mà mỗi ngày bồi tôi? Tôi cầu "yêu" còn bị em lạnh lẽo." Kim cười ha hả, thời gian gần đây đứa nhỏ đã đến kỳ động dục, chỉ cần hắn châm ngòi một chút thì tiểu Mao Mao đã chịu không nổi, cuối cùng hắn cũng đã ăn người đến tay,trước kia mỗi ngày điều phải chịu đựng sợ làm tiểu Mao Mao bị thương, hiện tại cuối cùng cũng đã nuôi lớn,ăn vào bụng cũng cần phải cẩn thận như vậy.


"Hai người các người sao lại nói loạn như vậy?" An Lạc Vũ buồn cười xoa đầu Mao Mao, bất tri bất giác con so với mình đã cao hơn. Mỗi lần y soi gương nhìn gương mặt trẻ tuổi, thì vẫn luôn cho rằng chính mình còn rất trẻ, hiện tại nhìn con cũng đã trưởng thành, thì ra y đã già rồi....


"Là Kim luôn nói như vậy, con học y." Mao Mao cười lớn, baba hắn trở về, làm tâm tình của hắn đặc biệt tốt lên.
"Các con nỗ lực như vậy, có phải có thai?" Vẻ mặt An Lạc Vũ chờ đợi, cháu nha,y muốn có cháu.


"Nào nhanh như vậy? Huyết thống thần long vốn đã khó dựng dục hài tử, huyết thống của Mao Mao cũng không đủ thuần không biết phải nỗ lực bao lâu mới có thể có một đứa con." Kim có chút bất đắc dĩ nói, từ khi cùng Mao Mao chân chính ở bên nhau,hắn cũng muốn có một đứa con thuộc về hai người.


"Các người tiếp tục nói chuyện,baba đi chuẩn bị vài món chờ chút nữa anh con sẽ đến." An Lạc Vũ đến phòng bếp,ở trong không gian lấy ra một ít nguyên liệu từ nơi khác tìm thấy nấu ăn.
Đến khi An Lạc Vũ làm xong một bàn thức ăn, thì An Dật mang theo An Hoa đến, An Lạc cũng mang Vô Ninh theo.


An Lạc Vũ rời khỏi phòng bếp:"Hoàng gia gia hôm nay cũng đến? An Lạc con như nào lại mang theo Vô Ninh? Các con từ khi nào đã tốt rồi?"


"Kia,hiện tại An Hoa là người yêu của An Dật,em vẫn là gọi An Hoa đi,anh cũng không biết gọi thế nào mới tốt, Vô Ninh là bị An Lạc trói đến, thằng nhóc này bây giờ cũng biết cưỡng bách người khác!" Sắc mặt Khắc Lạc Duy có chút tao.


An Lạc Vũ trợn mắt há mồm nhìn hai đứa con của mình như nào lại là ghé con ăn cỏ già Tính ra Mao Mao vẫn là bình thường đi
An Lạc Vũ bình tĩnh:"Còn chưa lấy cơm, An Lạc, An Dật theo ba đem ra ngoài."
An Dật cùng An Lạc ngoan ngoãn đi theo An Lạc Vũ vào phòng bếp,hai người tự nhiên biết baba có chuyện cần nói.


An Lạc Vũ nhìn hai đứa nhỏ,y biết hai đứa nhỏ này là lo lắng y muốn nói gì, nhưng y thật sự không nghĩ đến An Dật đứa con mà y an tâm nhất sẽ làm ra chuyện khiến y không an tâm,như nào lại cùng thái tổ? An Lạc Vũ nghĩ đến nát đầu cũng không biết chuyện như nào.


An Lạc Vũ đứng ở phòng bếp hỏi An Dật:"An Dật chuyện của con là sao? Như nào lại cùng An Hoa? Các con phải cùng An Khả nói như nào?"


"Baba yên tâm,tinh linh tộc sẽ không có ánh nhìn giống như nơi này,bọn họ rất hào phóng, hết thảy điều thuận theo tự nhiên, chỉ cần hai tinh linh thật sự yêu nhau thì sẽ ở cùng nhau, không có quy định huyết thống, hiện tại chúng con cũng rất hạnh phúc, hơn nữa con cũng không cần cho người khác công đạo, chỉ cần chúng con vui vẻ, con tin tưởng baba sẽ chấp nhận chúng con." An Dật trả lời,hắn cũng chỉ ở trước mặt An Lạc Vũ mới có thể nói như vậy.


An Lạc cũng tiếp:"Đúng vậy baba,người sẽ không phản đối đi? Tuy rằng hiện tại Vô Ninh vẫn chưa có gật đầu nhưng buổi tối kêu lớn nhất cũng là y, mỗi lần chưa làm đều là cự tuyệt, làm rồi thì sẽ quấn người không bỏ, nhất định tên đó là khẩu thị tâm phi."


An Lạc Vũ nhìn An Lạc,đứa nhỏ này y còn không biết sao,khẳng định là khi dễ Vô Ninh,khi còn nhỏ vẫn luôn là vậy,Vô Ninh rất đau An Lạc y cũng biết rõ ràng, chỉ là không nghĩ tiểu tử này lại dám đem Vô Ninh khi dễ đến tận lên giường.


"Con còn không biết xấu hổ nói Vô Ninh? Y quả thật là đủ sủng con, bằng không nhất định con sẽ ăn không ít khổ."Y vỗ vỗ đầu An Lạc bất đắc dĩ nói, nhưng mà hài tử có người đau không phải là chuyện tốt sao? Ít nhất y sẽ không cần lo lắng hài tử sẽ bị khi dễ.


Một bữa cơm ăn đến náo nhiệt,tuy rằng An Lạc Vũ vẫn còn chút xấu hổ,đặc biệt là khi đối mặt với An Hoa,nhưng y cảm thấy sẽ chậm rãi trở thành thói quen, chỉ cần con vui vẻ thì y sẽ vui vẻ theo.


Buổi trưa rất nhanh đã trôi qua, An Dật cùng An Lạc mang theo người yêu trở về, Mao Mao cũng bị Kim mang đi nỗ lực yêu yêu yêu, hi vọng sớm chút có một con rồng nhỏ ra đời.


"Khắc Lạc Duy, Khắc Lạc Duy nhanh đến xem,Tô Nghiêm tổ chức sinh nhật cho Trần Nhạc, chúng ta nhanh đến xem." An Lạc Vũ đem hoa quả tươi mới của tinh linh tộc bán tại cửa hàng, không nghĩ đến cư nhiên lại nhìn thấy Tô Nghiêm mang theo Trần Nhạc vào tổng hội giải trí Thiên Thành,cửa hàng của bọn họ cũng là ở bên trong đây, nơi này cũng có rất nhiều mặt hàng xa xỉ.


"Đi,đi,đi." An Lạc Vũ nắm lấy tay Khắc Lạc Duy đi theo phương hướng của Tô Nghiêm cùng Trần Nhạc, y bởi vì ở tinh linh chi tâm mấy năm nên không còn liên hệ với Trần Nhạc, sau lại bị ba tiểu quỷ kia nháo đến không ngày bình yên, chờ con trưởng thành y lại cùng Khắc Lạc Duy rời đi, hoàn toàn không có thời gian nghĩ đến Trần Nhạc,An Lạc Vũ biết từ khi yêu Khắc Lạc Duy cùng với sự có mặt của bọn nhỏ, nên y đã đem mọi chuyện quên đi, nếu như không thấy Trần Nhạc, An Lạc Vũ cũng không nhất định nhớ đến.


"Tiên sinh, ngài có thiệp mời không? Tiên sinh...." Phục vụ nhìn thấy thẻ kim cương trong tay Khắc Lạc Duy, liền tức khắc ngoan ngoãn ngậm miệng.
An Lạc Vũ chạy đến bên người Trần Nhạc kêu lên:"Trần Nhạc,Trần Nhạc còn nhớ tớ không?"


"An Lạc Vũ? An Lạc Vũ! Tớ còn nghĩ rằng cậu đã ch.ết,cậu cư nhiên còn trẻ như vậy!" Trần Nhạc nghe thấy tiếng nói quen thuộc thì quay đầu,kinh hỉ nói, hắn cùng Tô Nghiêm bởi vì có một ít chuyện, nên đã chặt đứt liên hệ với An Lạc Vũ chờ đến khi sự tình trôi qua,hắn cũng đã đi tìm An Lạc Vũ nhưng trong nhà trúc không thấy người,cuối cùng hắn chỉ còn hết hi vọng. Hơn nữa những năm đó C quốc phát triển siêu nhanh, hắn cũng bắt đầu học hỏi để giúp đỡ Tô Nghiêm,hiện tại Tô gia cũng đã có người nối nghiệp hai, cuối cùng hai người đã có thể nghỉ ngơi một chút,cũng bởi vì hắn nỗ lực nhiều năm, mà Tô gia cuối cùng cũng đem hắn công nhận là người yêu của Tô Nghiêm, những người trước đây có ý nghĩ muốn cho Tô Nghiêm kết hôn sinh con cũng đã không còn,mà càng không có người nguyện ý để Tô Nghiêm tìm người thay thế, bởi vì những người kia ai lại hi vọng chỗ tốt sẽ bị vụt mất ?


Trần Nhạc gọi Tô Nghiêm lại đây:"Tô Nghiêm đến đây,bạn tốt của em An Lạc Vũ."


"Chúng ta tìm nơi yên tĩnh nói chuyện đi? An Lạc Vũ mấy năm nay cậu đã đi đâu? Đều thành người dân mất tích." Trần Nhạc cười nói, hiện tại hắn sẽ không bao giờ lùi bước,hắn đã học được cách làm sao để bảo vệ được hạnh phúc thuộc về mình.


Bốn người ngồi tại quán trà,nơi này phi thường thanh tịnh quan trọng hơn là trà đến từ tinh linh chi tâm, loại trà này có thể gia tăng thân thể cùng các cơ năng, rất được nhiều người yêu thích.


"Người yêu của cậu lớn lên thật soái,là tinh linh tộc?" Trần Nhạc hỏi,tuy rằng nơi này đã biết đến sự tồn tại của tinh linh tộc nhưng ở trên đường vẫn là rất khó nhìn thấy được.


"Đúng vậy,y gọi là Khắc Lạc Duy,chúng tớ ở bên nhau rất nhiều năm rồi." An Lạc Vũ cười,Trần Nhạc có thể nhìn ra An Lạc Vũ rất rất hạnh phúc.


"An Lạc Vũ cậu vẫn còn trẻ như vậy,dùng gì vậy? Tớ tuy rằng đã tiêm tiến hóa dịch cũng đồng thời tu luyện, hiện tại mới xem không phải là một lão nhân." Trần Nhạc cười lên, mấy năm nay bởi vì tu luyện có đột phá cho nên trẻ lại không ít, bởi vì mỗi ngày Trần Nhạc cơ hồ theo Tô Nghiêm tu luyện, hắn tuyệt đối sẽ không đi trước người đã vì hắn che mưa chắn gió nhiều năm.


"Đúng rồi các cậu có con chưa?"
"Con? Hai nam nhân sao có thể có con?" Trần Nhạc nói,nếu thật sự có thể hắn cũng nguyện ý sinh một đứa nhỏ cho Tô Nghiêm.
An Lạc Vũ cao hứng:"Đương nhiên có thể, tinh linh tộc có một lọai trái dựng quả,nam nhân ăn vào có thể mang thai."


Tô Nghiêm:"Không được! Chúng tôi tuổi đã lớn, tôi cũng không nghĩ muốn có con."
Khắc Lạc Duy cười:"Các cậu hiện tại thật không thích hợp, thế nhưng điều dưỡng tốt một chút thì có thể mang thai."


"Đối với việc điều trị,tự nhiên chi quả này cho hai người, chỉ cần ăn cái này cơ năng thân thể của các cậu lập tức khôi phục trở về trạng thái tốt nhất." An Lạc Vũ đưa hai trái tự nhiên chi quả cho Trần Nhạc.......


"Khắc Lạc Duy, tôi không nghĩ đến bản thân sẽ gặp bạn trước đây của mình." Hôm nay, An Lạc Vũ đặc biệt vui vẻ nắm lấy tay Khắc Lạc Duy chậm rãi đi trên đường cái.
"Đánh ch.ết hắn,đánh ch.ết hắn,mẹ nó dám ở địa bàn lão tử ăn xin......" Vài người không ngừng đá vào một người già nua.


An Lạc Vũ kéo tay Khắc Lạc Duy hướng đến đám ngươi xấu la lớn:"Các ngươi làm gì vậy? Khắc Lạc Duy mau giáo huấn bọn họ, thế nhưng dám khi dễ một lão nhân."


"Cám ơn các ngươi,cám ơn các ngươi,người tốt sẽ có báo đáp,An Lạc Vũ,ngươi là An,An....." Người nam nhân này như điên lên ném tay An Lạc Vũ chạy đến bóng tối, điên cuồng mà chạy nước mắt như mưa, cuối cùng đã không thể quay lại,không thể quay lại........


Hồi lâu An Lạc Vũ mới hồi phục tinh thần,người kia sao lại biết y? Bộ dạng hình như có chút quen.
"Khắc Lạc Duy, người này thật kỳ lạ." An Lạc Vũ nghĩ không ra cũng không tiếp tục nghĩ nữa,hiện tại y chính là vô cùng cởi mở.


"Bất tri bất giác trời đã tối rồi, Khắc Lạc Duy, chúng ta về nhà ngủ đi." Tâm tình buồn bực của An Lạc Vũ đã trở thành hư không.


Ngày hôm sau Cố Vĩ tỉnh lại,hắn cười,chẳng lẽ mấy năm qua đều là do hắn nằm mơ? Tỉnh ngủ lại có thể thấy y vẫn như trước kia, chỉ có trải qua rồi mới hiểu rõ thứ gì mới là đối với bản thân quan trọng nhất,khuôn mặt Cố Vĩ lộ ra tươi cười.


"Đây là chuyện gì? Thế nhưng có người ngủ bên cạnh đống rác mà cười đến hạnh phúc như vậy?!" Một người cầm rác đi ném nói.
Người kia la lên:"Nè, tỉnh tỉnh không được ngủ ở đây."


"Cô đừng gọi nữa, hắn đã ch.ết rồi rất có thể là mộng đẹp rời khỏi nhân thế, ch.ết thật an tường." Một người lấy điện thoại di động ra gọi cho trạm cứu trợ xã hội, rất nhanh những người đó đã đến đem thi thể đi xử lý.






Truyện liên quan