Chương 46-1

Ta chờ Trang Minh xách hành lý đi rồi, nhanh chóng biến thành hình người, khóa cửa, cài chốt an toàn, xác định cửa sẽ không đột nhiên bị mở từ bên ngoài xong, chạy vào lôi đồ đã giấu ra mặc vào. Sau đó ta quay lại phòng khách, nhìn An An nhất thời không biết phải làm sao. Muốn di chuyển An An cao to như quái vật này dưới tình huống cậu ta gần như bất tỉnh bằng thân hình thiếu niên gầy ốm của ta… Nói dễ hơn làm! Ta siết chặt nắm tay, thở dài… Đành để An An nằm ngủ trên sô pha vậy.


Ta giúp An An lau người sơ sơ xong đã năm giờ sáng, bầu trời ngoài cửa sổ đang từ xanh xám biến thành xanh trắng, cảm giác mềm mại, trong trẻo. Ta vừa xoa bả vai dụi mắt, vừa đi phòng bếp bắt nồi cháo trắng lên, rồi nấu canh giải rượu.


Trong lúc chờ nấu ta đã ngáp đến năm sáu cái, nước mắt giàn giụa. Sáu giờ rưỡi, canh sôi, cháo cũng nhừ. Ta cắt nhỏ vài cọng cải cho vào nồi cháo, quấy mấy cái, tắt lửa, sau đó đổ canh giải rượu ra chén, rửa tay, đi ra phòng khách xem thử An An sao rồi.


Hẳn là An An cũng sắp tỉnh, chân mày nhăn nhúm lại. Ta vào phòng vệ sinh làm ướt khăn, vắt khô, đem về phòng khách lau mặt và cổ cho An An. 
An An từ tử mở mắt ra, nhìn ta hồi lâu mới nhéo nhéo Ấn đường.
“Cậu không ngủ à? Khụ khụ…” An An hỏi.


Ta xoay người đi vào phòng bếp bưng canh giải rượu ra đưa cho An An.
“Uống đi, sẽ bớt khó chịu ngay!”
An An uống một hơi hết sạch chén canh, sau đó ngồi tựa vào sofa nhắm mắt dưỡng thần. “Trang Minh đâu rồi?”


Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc là ta lại nhớ chuyện tối qua, lập tức thấy lúng túng, do dự không biết có nên nói cho An An nghe chuyện Trang Minh không.
An An nhìn ta, ngạc nhiên hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì à?”
Ta trả lời đúng sự thật, “Rạng sáng Trang Minh đã xách hành lý đi rồi.”


available on google playdownload on app store


“Sao đột nhiên lại đi? Trước khi đi có nói gì không?”
Ta lắc đầu.
An An suy nghĩ một lúc rồi nhìn ta với ánh mắt dò xét, “Cậu còn chuyện giấu tôi phải không? Chẳng lẽ Trang Minh đã thấy cậu biến hình nên sợ tới mức trốn đi?”


“Tôi lanh trí như vậy sao có thể để anh ta nhìn thấy tôi biến hình chứ! Hơn nữa cậu đừng có lúc nào cũng nghĩ cái kiểu như trừ cậu ra thì ai cũng dễ bị dọa được không? Cậu không sợ thì người khác cũng chưa chắc sợ, bởi vì dù sao tôi cũng là một thiếu niên tuấn tú!”


An An cười cười, bưng ly nước ấm trên bàn lên uống một hớp, nói, “Không phải thì tốt rồi. Cậu trông tôi cả đêm à? Sáng nay có đi quay không?”


Ta đáp, “Trưa mới đi. Một lát ăn cháo xong, tôi sẽ ngủ bù. Không vội.” Về chuyện Trang Minh, sau khi suy tư một hồi ta quyết định sẽ nói cho An An nghe, tránh việc An An không biết gì lại bị thiệt thòi.
Trang Minh, xin lỗi đã nói ra bí mật anh không muốn ai biết.


Ta kể lại chuyện cho An An nghe, không thêm mắm thêm muối gì. Mới đầu An An bình tĩnh nghe, tới đoạn Trang Minh muốn hôn, mặt hơi ngẩn ra, sau đó nhăn mày lại.


“Chuyện là vậy đó! Có điều, cậu yên tâm đi, tôi đã dũng cảm đứng ra chặn anh ta lại rồi! Đang cảm thấy rất may mắn vì có tôi bên cạnh, thấy tôi quá quan trọng đúng không?!” diễn.đàn;lê,quý"đôchvjn Dù tình huống trong tình huống nào, ta cũng không bỏ được tật xấu tự khen của mình, ha ha.


Ta hưng phấn nói xong, phát hiện An An vẫn chưa lên tiếng, lập tức nghĩ tới tình huống xấu, khẩn trương cầm hai vai An An lắc lắc, kích động hỏi, “Không lẽ cậu cũng thích anh họ của mình? Hai người không thể đến với nhau đâu!” An An, mau tỉnh lại đi! Trang Cận, mau tỉnh lại đi!


“Thực ra Trang Minh cũng không có quan hệ huyết thống với nhà tôi.” An An nói ra mấu chốt của vấn đề.
“Hả?!” Ta ngơ người, “Cậu nói gì?! Anh ta không phải con của bác cậu? Hai người chẳng phải đều họ Trang sao?! Thật không ngờ cậu vì muốn ở cùng với anh ta mà không chừa bất kỳ thủ đoạn nào!”


An An lấy tay ta ra, kéo ta ngồi xuống bên cạnh, thở dài nói, “Đừng tự suy diễn lung tung. Bác tôi là con nuôi của ông nội, trên danh nghĩa là bác nhưng không có quan hệ ruột thịt, cho nên cậu có thể ngừng tưởng tượng những câu chuyện yêu đương trái luân lý này nọ trong đầu rồi đó.”


A, vậy chẳng có lý do chính đáng nào để ngăn cản bọn họ yêu nhau nữa… Bỗng có chút không vui là sao vậy? Chẳng lẽ ta ganh tỵ với An An?
Ta buồn buồn hỏi An An, “Vậy là cậu quyết định đáp lại tình cảm của Trang Minh?”


An An nghiêm mặt liếc ta một cái, xoa xoa cần cổ bị đau vì ngủ sai tư thế, “Xin lỗi, tôi không thích. Nếu Trang Minh thật sự thích tôi, tôi chỉ đành vô tình cự tuyệt thôi. Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là Trang Minh phải tỏ tình thì tôi mới từ chối được. Đã khiến cậu thất vọng rồi phải không?”


Tâm tình của ta bỗng nhiên tốt lên hẳn! 


Ta cười rạng rỡ nắm lấy tay An An, ân cần đấm bóp, “Cậu thật là! Sao lại nói tôi như vậy chứ, người ta có ý tốt mà! Tôi chỉ nói vậy thôi còn quyền lựa chọn vẫn thuộc về cậu, nếu cậu quyết định mặc kệ luân lý đạo đức tôi cũng sẽ không nói gì, bởi vì đó là chuyện riêng của hai người. dsdiễn.đàn/lê,quvku]ý,đôn Đương nhiên, giờ không có vấn đề gì về luân lý, tôi càng không có lập trường để phản đối. Cậu đừng chế giễu tôi nữa!”


An An giật tay lại, hết cách với khuôn mặt tươi cười của ta.
“Cháo chín chưa? Cậu mau ăn no rồi đi ngủ bù đi, tới giờ tôi sẽ gọi dậy cho. Giờ tôi đi tắm đây.”
“Ừ.” Ta nhìn theo bóng lưng An An, cảm giác nặng nề lúc trước tự nhiên tan thành mây khói lúc nào không hay.


Ăn cháo xong, ta về phòng ngủ, nằm dài trên giường, trong đầu toàn là hình ảnh Trang Minh quay mặt lại mỉm cười.


Không phải anh em ruột, hèn chi dám cười tự tin… Trang Minh sẽ vì An An cự tuyệt mà từ bỏ chứ? Nghĩ tới đây, ta thở dài một hơi, lật người, cảm giác mình thật là nhiều chuyện, cứ lo chuyện riêng của người khác. Ta nhắm mắt lại, buộc mình mau đi ngủ.


Ta ngủ một giấc thật đã, nhưng khi nhìn thấy kim giờ đồng hồ đã chỉ tới số sáu, cảm giác ‘đã’ lập tức biến mất trong chớp mắt. Ta vội vàng vọt xuống giường, chạy đi đánh răng rửa mặt. Mẹ ơi, sao lại trễ thế này!


Lúc ta lao ra khỏi phòng vệ sinh, chuẩn bị đi tìm An An hỏi tại sao không gọi dậy giùm thì đã thấy An An đứng khoanh tay tựa lưng vào khung cửa nhìn ta.
“Tôi đã xin nghỉ cho cậu rồi. Đừng lo, ổn định hơi thở đi, nào hít vào… thở ra…”
Hít vào… thở ra... Ta sụp vai, ngồi xuống sofa.


“Sao không nói sớm… Hại tôi sợ muốn ch.ết!”
“Nếu tôi nói trước cậu sẽ đồng ý sao?” An An hỏi lại.
Được rồi, có thể ta sẽ không đồng ý.


An An lại nói, “Cậu cả đêm không ngủ lại đi quay phim chẳng khác gì gián tiếp lãng phí thời gian và công sức của người ta, không bằng ở nhà nghỉ ngơi cho rồi.”
“Cậu đã thành công trong việc thuyết phục tôi!”






Truyện liên quan