Chương 6: Khi hai ta về một nhà(2)
- Anh ở phòng bên cạnh nhé! - Đỗ Lam Nhiên lịch sự nói sau đó còn khuyến mãi thêm một nụ cười khuynh đảo chúng sinh.
La Đình Diệp bất ngờ vì cách ăn nói và nụ cười của Lam Nhiên. "Hôm nay cô ta bị sao vậy? Hôm trước còn rất cool ngầu đến công ti đập bàn đạp ghế (có hả?) đòi cưới mình mà sao giờ lại...Hay là cô ta lung lay mình rồi" Nghĩ tới đây La Đình Diệp bất giác cười một cái.
Nhưng sự thật gì đã khiến Lam Nhiên vui vẻ vậy Đó là vì...
=================
Hồi tưởng...
Đỗ Lam Nhiên đang chán nản vật lộn với đống tài liệu về các dự án sắp tới của công ti thì tiếng chuông điện thoại reo lên.
- Uh-huh!- Đỗ Lam Nhiên bắt máy chẳng buồn mà nói một tiếng chào.
- Mày còn như vậy đảm bảo tao gặp được mày tao tát một cái là thăng thiên luôn không?- Giọng nói kiêu kì của một cô gái ở đầu dây bên kia. Dường như cô chẳng ngại biết đầu dây bên này là ai mà sử dụng những từ ngữ thô lỗ nhất.
- Ấy dà dà! Ém sò rý!- Khuôn mặt lạnh lùng biến mất để lại một khuôn mặt với đôi má hồng căn tràn sức sống cùng nụ cười làm đánh bật không khí chán nản trong phòng
-.....
- Thật sao? - Đỗ Lam Nhiên không kìm lòng được mà hét lên.
-......
- Nhất định, nhất định!- Bên này, Đỗ Lam Nhiên không ngừng cười và gật đầu lia lịa.
===================
Kết thúc hồi tưởng......
- Rầm...rầm...huỵch...huỵch- Những tiếng động vui nhộn ở bên phòng Lam Nhiên phát ra khiến La Đình Diệp phải khổ sở che gối, trùm chăn, bịt kín cửa,... để ngăn chặn những âm thanh mà Lam Nhiên đã "vô ý" tạo ra.
===================
Sáng hôm sau.....
Có hai con gấu trúc đi ra khỏi phòng. Một con vừa nhảy chân sáo vừa ngân nga một giai điệu trong miệng. Còn một con thân xác lụi xơ, tàn tạ cố gắng "lê lết" ra khỏi phòng.
- Nhoàm!- Tiếng nhai của Lam Nhiên khá rõ ràng.
- Sáng nay tâm trạng cô có vẻ tốt nhỉ?
- Uh-huh!- Lam Nhiên nhún vai không nói và tiếp tục ăn.
-"Ting...ting...ting"- Tiếng chuông điện thoại Lam Nhiên reo lên. Cô nhanh chóng lau sạch thức ăn vấy trên miệng cô và uống vội một ngụm nước sau đó mới trả lời điện thoại.
- Người yêu ơi~~~ - 1...2...3! Toàn bộ ánh nhìn đều tập trung lên Lam Nhiên, tất cả mọi hoạt động đều bị dừng lại.
Phát hiện bản thân bị hố, lập tức trở lại với dáng vẻ cool ngầu của bản thân nói với một giọng nói lạnh buốt xương có thể lên tới -100 độ C:
- Nhìn cái gì? Các người tin tôi móc mắt các ngươi ra không?
Sau khi không còn ai chú tâm tới mình Lam Nhiên mới tiếp tục. La Đình Diệp như chìm đắm trong cuộc nói chuyện của Lam Nhiên. Hắn thấy cô cười, cô làm biểu cảm dễ thương, cô dịu mặt xuống, cô âu yếm nói lời quan tâm, cô ngọt ngào nói lời xin lỗi, hắn thấy, thấy rất rõ. Từng biểu cảm trên mặt cô đều khiến tim hắn trượt một nhịp. Bỗng chốc, hắn ghen tị với người đang nói chuyện với Lam Nhiên... Hắn giật mình, chỉ có thể thốt lên cho bản thân ba chữ " không-thể-nào".
- Hả? Ừm, vậy thì biết rồi. Tạm biệt, sư tử nhỏ!
Nói xong biểu cảm của khuôn mặt Đỗ Lam Nhiên lạnh đi mấy phần. Ấy không! Mà là tỷ phần mới đúng!
- Người ta quan trọng vậy à? - La Đình Diệp hỏi.
- Ừ - Lam Nhiên đáp một chữ "Ừ" nặng trịch.
- Người yêu? - La Đình Diệp tiếp tục hỏi mặc dù vẫn tập trung ăn.
- Người yêu không bằng một tế bào nhỏ của cô ấy! - Nhắc tới "cô ấy", giọng Lam Nhiên có ấm lên vài phần.
Nghe hai chữ "cô ấy" thốt ra từ miệng Lam Nhiên, tim La Đình Diệp đập mạnh một cái tựa như đang thở phào nhẹ nhõm.
- Con gái?
- Ừ!
- Đồng tính?
-"Chách" - Đó là tiếng động cuối cùng của bữa ăn sáng sau câu hỏi đầy "ngọt ngào" của La Đình Diệp.
Vừa rồi, hắn không kịp phản ứng, hình như có một vật thể gì đó đập vào mặt hắn thì phải!? Nhìn xuống dưới, một chiếc dép phải đi trong nhà cao cấp. Nhìn qua chân Lam Nhiên, chỉ có một chiếc dép trái cô đang tháo ra.
Hai...ba....Chách! Thế là 2 cái má của La Đình Diệp in dấu dép của Đỗ Lam Nhiên. Thật là một buổi sáng đầy sảng khoái!
===================
Cả hai người cùng nhau không đến công ti, cùng nhau không đi làm và cùng nhau vừa xem tivi vừa ăn bánh đến gần trưa với cùng một lí do: KHÔNG CÓ TIỀN. Vậy nên ta mới nói, có tiền là có tất cả mà!
Tuy ngồi cùng nhau cả buổi nhưng cả hai người không ai nói với ai lời gì mãi cho đến khi ông mặt trời ngáp ngắn ngáp dài thì...
- Cái cô gái hồi sáng gọi cô là ai vậy? - La Đình Diệp cất giọng nói tháng thót của mình sau gần 12 tiếng đồng hồ không nói.
- Đừng quan tâm! - Đỗ Lam Nhiên lạnh lùng trả lời.
- Dù gì tôi cũng là chồng chưa cưới của cô, nói cho tôi nghe, cũng không ch.ết cô! - Hắn nói như ra lệnh.
- Tôi đã nói rồi, cưới thì cưới, còn thế giới của cả hai, tốt nhất là đừng bận tâm đến nhau.- Lam Nhiên nhàn nhã buông một câu trong khi đang bấm remote tivi để chuyển kênh.
- Được thôi! - La Đình Diệp giận rồi, hắn giận rồi! Đây là lần đầu tiên hắn giận vì một cô gái, giận chỉ vì cô ấy giữ bí mật mọi thứ của cô ấy với anh, giận vì cô ấy không quan tâm anh cả một ngày ngồi sát nhau.
Đỗ Lam Nhiên đã thành công chọc giận La Đình Diệp! La Đình Diệp giận điên người, quay ngoắt trở về phòng.
Đời còn dài, tình còn nhiều, từ từ rồi yêu....