Chương 47: Ký sự tâm trạng

Nhật ký của Tô Tử Quân. Ngày 4 tháng Mười hai. Trời nắng.


Trước khi thi đại học, có một người bạn thích nhiếp ảnh bảo tôi viết lưu bút cho cô ấy, trong đó, tôi viết: nếu có một ngày, cô ấy có thể khoác balo to sụ, một mình đến Lệ Giang, sau đó chụp lại những gì mình nghe mình thấy, đó hẳn là một chuyện hạnh phúc vô cùng.


Thực ra, đó cũng là hy vọng của tôi.
Thời còn trẻ, con người ta luôn sẽ có rất nhiều lý tưởng, song vì nguyên nhân này nguyên nhân nọ mà chẳng thể thực hiện. Còn bây giờ, có điều kiện để thực hiện rồi, nhưng lại không tìm được sự kích động và niềm đam mê thuở ban đầu nữa.


Tôi bước một mình, khoác một chiếc balo, một mình đến Lệ Giang.


Tôi đã từng ảo tưởng vô số lần về tâm trạng tôi khi một ngày nào đó tôi đến đây, song lại không đoán được hiện thực chân thật nhất. Người ta đều nói người sợ đánh cược nhất là người chẳng có gì, còn tôi, bây giờ, cũng coi như chẳng có gì rồi nhỉ.


Đến Lệ Giang, đặt xong chỗ ở nơi cổ thành, rồi mới buông chiếc balo to sụ nặng trịch xuống. Nhìn những thứ này, khá có cảm giác bỏ nhà ra đi. Nhưng tôi biết, không phải, chỉ là một cách tạm biệt mà thôi.


available on google playdownload on app store


Trạm đầu tiên tôi đến là biển Lạp Thị, nhưng muốn thấy được chim thì phải chèo thuyền ra giữa hồ, đây là điều tôi không ngờ đến. Tôi đang nghĩ ngợi xem nên thuê dân chèo thuyền chuyên nghiệp hay tự chèo thuyền, thì một cánh tay khoác vai tôi. “Cô cũng một mình à?”


Tôi xoay người, là một cô gái cá tính. Sự đặc biệt của cô ấy toát lên khắp người cô ấy, dù là kiểu tóc hay lớp trang điểm, cô ấy đều có cá tính riêng. Chân cô ấy đeo chuông, lúc đi đường chuông sẽ khẽ vang leng keng.
“Vừa khéo, chúng ta giống nhau.” Tôi cười với cô ấy.


“Tôi tên Khả Lạp.”
“Tô Tử Quân.”
Chúng tôi nhìn nhau cười, ăn ý mặc cả, rồi thuê một chiếc thuyền nhỏ với giá 50 tệ. Chúng tôi cùng chèo thuyền, cô ấy có vẻ rất hứng thú, cầm mái chèo khua mạnh.
“Sao cô đến đây?” Khả Lạp thản nhiên hỏi.
“Bỏ nhà ra đi.”


Cô ấy cười, tiếng cười êm tai như tiếng chuông. “Tôi phải trả cái giá rất lớn mới thoát khỏi bàn tay ma quái của sếp tôi để ra ngoài chơi mấy ngày.”
“Ừm, cô bị tư bản bóc lột à.”


Cô ấy gật đầu, hơi thở than mà cũng hơi vui vẻ. “Sếp tôi là một người vĩ đại lắm đấy! Đến bây giờ tôi vẫn chưa từng thấy ai thông minh hơn anh ấy.”
Tôi cười, trong mắt kẻ sùng bái, người được sùng bái nhất định là hoàn hảo nhất.


Giữa hồ có thể thấy cả bầy chim di trú, lúc thì chúng bay nhảy, khi thì đứng trên đất ẩm, nhiều chim như thế nối tiếp nhau bay lên bầu trời, rồi lại lượn thẳng xuống. Đây rõ ràng đã là mùa đông, nhưng chúng đều luyến tiếc nơi này, luyến tiếc sự ấm áp của nơi này.


Khả Lạp thích tất cả những thứ đặc biệt, chẳng hạn như cô ấy chọn tôi, chỉ vì thích hình xăm lá phong trên phần mặt bên trái của tôi.
Buổi tối, Khả Lạp ở trong căn phòng tôi thuê. Đêm đến, cô ấy khẽ đẩy tôi. “Cô đã thích ai chưa?”
Tôi yên lặng.


“Tôi thì rồi.” Cô ấy căn bản không bận tâm đến sự yên lặng của tôi. “Nhưng mà, hình như tôi không thể thích anh ấy.”
“Ồ? Tại sao?”
“Anh ấy sẽ không thích tôi.”
“Cô chưa từng thử mà đã quyết định như vậy rồi à?”
“Không cần thử, tôi đã biết rồi.”


Khả Lạp không nhắc đến đề tài này nữa, sau đó đi ngủ. Mùa đông Lệ Giang có chênh lệch nhiệt độ ngày đêm rất lớn, ban ngày còn là lúc cảm thấy hạnh phúc vì nhiệt độ thoải mái thì ban đêm cũng chỉ có thể rúc mình trong chăn.


Có Khả Lạp, hành trình du lịch trở nên thú vị lạ thường. Cô ấy đã đến đây không chỉ một lần nên rất thân thuộc với nơi này.
“Ngắm hoa mai nhất định phải đến Mộc Phủ, trong Mộc Phủ có vạn lầu các, gần vạn lầu các đều là hoa mai.” Lúc nói chuyện, nét mặt Khả Lạp rất sinh động.


Tôi đi theo cô ấy, còn cô ấy giới thiệu mọi thứ ở đây cho tôi như một hướng dẫn viên du lịch.


Hoa mai chủ yếu có ba loại, thực ra cũng là các loại chia theo màu sắc rất bình thường là đỏ, vàng và trắng, còn trong màu đỏ lại pha màu hồng nhạt. Chỉ là hương thơm nơi đây chẳng đâu bì được. Trong mùi hương mang theo sự tự do, mang theo vẻ thuần khiết, đây là thứ mà chẳng nơi đâu có, chỉ thuộc về vẻ đẹp của Lệ Giang, chỉ thuộc về phong vị mà riêng Lệ Giang có.


Đi trên con đường lát đá ở Lệ Giang, tôi có thể nghe rõ tiếng gọi thuần khiết trong tâm hồn mình. Vào khoảnh khắc này, tôi nghĩ tôi có thể hiểu được tại sao Hoa Thiên Yến lại lựa chọn một mình đến đây. Mỗi một khuôn mặt xa lạ, mỗi một ánh mắt thân thiện, mỗi một phút giây thuần khiết của tâm hồn, đây không chỉ là khát vọng tốt đẹp của tình yêu, mà nhiều hơn là một miền đất quý báu để quên đi hiện thực. Ở đây, chỉ còn lại sự hưởng thụ, chỉ còn lại dư vị với thời gian trôi chậm, sự thấu tỏ với cuộc sống, như thể đột nhiên có thể thay đổi sang một tâm trạng khác.


“Tử Quân?”
“Ơi.”
“Rốt cuộc cô đã thích ai chưa?”
“…”
“Cô nói xem, thích một người không nên thích, đó có phải một loại đau thương không?”


Tôi biết, Khả Lạp không muốn một câu trả lời, cô ấy chỉ cần một người lắng nghe, một người có thể nghe tâm sự của mình. Ánh mắt cô ấy rất kiên định, nhưng trong đôi mắt dường như lại có thứ dịch thể ẩm ướt. Chúng tôi cùng ngồi xuống cỏ, cố gắng hết sức hưởng thụ sự gột rửa của ánh mặt trời.


Dòng sông không xa, một thời tiết có thể nhìn thấy những màu sắc khác nhau, cây đã rụng lá, còn một bên khác là sắc xanh mướt um tùm. Nơi đây, thật sự không phân thời tiết.


“Ngày nào tôi cũng ở cạnh anh ấy, mỗi giờ mỗi phút đều ở bên anh ấy. Lúc anh ấy phiền não tôi bầu bạn cùng anh ấy, lúc tâm trạng anh ấy chán chường tôi ở cùng anh ấy, lúc anh ấy vui tôi ở bên anh ấy, lúc anh ấy buồn tôi ở cạnh anh ấy. Tôi tưởng tôi là người đặc biệt nhất. Nhưng, lại không phải, tôi rời đi lâu như thế, anh ấy chẳng có gì khác thường. Tôi đã viện cớ đi du lịch để chạy ra ngoài, vậy mà anh ấy không cảm thấy có gì bất thường.” Cô ấy ngoảnh mặt qua. “Như thế ấu trĩ lắm đúng không?”


“Không đâu.” Tôi thở dài, tình yêu vốn là một thứ khó cắt nghĩa, cách xử lý của mỗi người mỗi khác.


“Tôi biết. Tôi sẽ trở nên chín chắn, cũng sẽ học cách cởi mở, học cách bước từng bước kiên định trong cuộc sống, học cách đối mặt với tất cả khó khăn, học cách không trốn chạy nữa. Tôi sẽ trở nên thấu hiểu những thứ vụn vặt cần thiết trong cuộc sống, lúc ra ngoài sẽ mặc cả vì mấy hào tiền, sẽ lẳng lặng chấp nhận tiếng tranh cãi om sòm trên xe buýt, sẽ quen với sự nghi kỵ lẫn nhau trong môi trường làm việc, sẽ học cách nhìn sắc mặt người khác. Tôi sẽ ngắm rất nhiều phong cảnh, tôi sẽ đứng bên góc đường nhìn dòng người đến đến đi đi, tôi sẽ một mình lặng lẽ nhớ lại… Có lẽ, tôi sẽ tìm được một người bình thường để kết hôn, có lẽ người ấy sẽ là một nhân viên công chức, có lẽ chỉ là một trí thức, có lẽ chỉ là một người không công ăn việc làm, nhưng lại có thể đi cùng tôi đến già. Bởi vì, dù người ấy là ai, người ấy mãi mãi không phải là anh ấy.”


Tôi nắm tay Khả Lạp, nếu tình cảm như thế còn không đủ để khiến người ta tuyệt vọng, thì có lẽ, thật sự chẳng có chuyện gì khiến người ta tuyệt vọng hơn nữa rồi.
Mặt trời phía chân trời dần dần chỉ còn lộ ra một góc, vạn vật đều có đầu có cuối, đều có quỹ đạo cố định của nó.


“Khả Lạp.”
“Ơi?”
“Có vài người, đã được định sẵn là không thể đi cùng cô đến già.” Mà câu nói này, cho tới bây giờ, tôi cũng không biết là đang khuyên cô ấy hay đang an ủi bản thân mình.


Khả Lạp nghĩ ngợi, sau đó nhìn tôi. “Tử Quân, thực ra, trong lòng cô cũng có một người đúng không!”
Bỗng chốc, tôi chẳng thể cất lời.
Vẫn may, cô ấy không hỏi tiếp.
Cùng đến Lệ Giang du ngoạn, cô ấy không còn nhắc đến người đàn ông trong lòng cô ấy nữa.


Chỉ là khi chúng tôi trở về từ Shangri-La, trong khách sạn có thêm một người. Còn Khả Lạp thấy người đàn ông đó thì cũng chẳng kinh ngạc là bao. Cô ấy đi đến bên cạnh người đàn ông đó, hôn lên trán anh ta. Rồi, cô mới giới thiệu với tôi: “Lộ Tu Minh, chồng sắp cưới của tôi.”


Tôi hơi kinh ngạc nhìn cô ấy, không hiểu chuyện này là sao. Còn Lộ Tu Minh thì cười với tôi, còn cảm ơn tôi đã chăm sóc vợ sắp cưới của anh ta. Nét mặt Khả Lạp vẫn luôn rất bình thản, tôi bỗng nhớ tới chuyện cô ấy nói cô ấy sẽ lấy một người bình thường, mà trong số những người bình thường này, mãi mãi sẽ không phải là người mà cô ấy muốn.


Ngày hôm sau, Khả Lạp cùng chồng chưa cưới của cô ấy rời đi. Trước khi đi, cô ấy nói với tôi: “Tử Quân. Cô nói xem, vì tôi mà anh ấy tới Lệ Giang có phải khiến người ta cảm động lắm đúng không?”


Tôi còn chưa kịp phản ứng, cô ấy đã lại nói: “Nhưng trên thực tế, chỉ là vì khách hàng của anh ấy vừa khéo ở đây thôi. Anh ấy chỉ nhân tiện đưa tôi về. Cho nên, cứ giả vờ như anh ấy đến đây vì tôi là được. Dẫu sao ngốc một chút mới vui vẻ hơn.”


Tôi không nói nên lời, còn cô gái trước mắt lại quá quyết đoán. Đôi mắt cô ấy thăm thẳm, như đã đi vào một ngõ cụt.
“Cô thật sự muốn lấy anh ta sao?” Tôi hơi không chắc chắn được cô ấy nghĩ thế nào.


“Tử Quân, con người cả đời này muốn tìm một người mình yêu mà lại yêu mình là một chuyện quá đỗi khó khăn. Còn tôi, không thể lấy người tôi yêu, vậy thì lấy ai cũng chẳng có gì khác biệt, huống hồ lấy Lộ Tu Minh tôi còn có thể…”


Có thể làm sao thì cô ấy không nói rõ ràng, sau đó cô ấy cứ thế rời khỏi thế giới của tôi.
Duyên đến duyên đi, có lẽ đúng là kỳ diệu như thế.


Trong cuộc sống của một người, chúng ta đều lấy mình làm trung tâm, đều nghĩ bản thân mình mới là người đáng thương nhất. Còn cuộc sống, mãi mãi vượt qua phạm vi mà chúng ta dự liệu.


Tình yêu trên thế giới, cũng chỉ đơn giản vậy thôi. Cái gọi là bi kịch, chẳng qua chỉ là A thích B, B không thích A, B thích C mà thôi.
Còn tôi, rời khỏi Lệ Giang, rời xa nơi này, lại sắp phải đối mặt với cuộc đời thuộc về tôi, cho dù nó không như ý đến vậy.


Nhưng cuộc sống, dẫu sao cũng phải bước từng bước về phía trước.






Truyện liên quan