Chương 44: Nên cười hay nên khóc bây giờ
Kết thúc buổi học không mấy tập chung nó đã nhanh chân về kí túc soạn đồ để về quê, trước khi về nó còn nán lại chút dặn dò tụi kia trường hợp bất đắc dĩ nhẩ, nếu thấy tối ngày mai nó chưa lên tức là có chuyện rồi, lúc đấy phải nói với cô chủ nhiệm gọi cho mẹ nó để thương lượng. Nó lo cho tương lại quá. Giờ về không biết đối mặt với mẹ làm sao luôn. Nó thở dài mãi, xuống xe phải đi bộ thêm một đoạn mới vào tới nhà nó. Đứng trước cổng ngóng đầu vào, hình như mẹ đi dậy rồi hay sao ý. Giờ là 2h chiều mà. Nó lấy điện thoại ra thấy cuộc gọi nhỡ của anh với Thu Hà, chắc lúc trên xe ngủ không để ý cũng nên.
Nó gọi lại cho Thu Hà nói lời chăng chối sợ nhỡ may mẹ thu luôn điện thoại thì sao. Nó nói vô cùng nghiêm trọng làm Thu Hà phì cười, bạn bè gì đâu, nó vừa về chưa biết sống ch.ết thế nào mà dám đi ăn piza ngoài nhà hàng, nó thật muốn lao lên đập cho mỗi đứa một cái mà.
Thở dài lấy hết can đảm bước vào nhà, vừa thấy nó em trai đã reo lên, từ hôm nhập học đến giờ cũng đã hơn một tháng nó mới về mà.
- Aaaaa chị Đan về rồi
- Suỵt_ Nó ra hiệu cho thằng bé im lặng
Em trai chạy lại sách túi đồ cho nó, dù sao ch.ết tới nơi nhưng nó vẫn mua một chút đồ ăn cho em trai, ở đây sẽ không có cái này.
- Mẹ đâu?_ Nó ngó ngang dọc không thấy mới dám vào nhà
- Mẹ lên trường rồi. Mẹ mua nhiều đồ ăn lắm, mẹ bảo để cho chị đấy
Gì chứ, chắc định cho nó ăn no có chể cũng không làm ma đói được. Mẹ thật tàn nhẫn mà
Nó quăng điện thoại cho em trai đi tắm rồi đi ngủ một giấc đã, dù sao ch.ết cũng phải sạch sẽ một chút, xuống dưới đó không có Khánh minh để còn kiếm tạm anh nào đẹp trai mà yêu chứ.
Nó ngủ không biết gì cho tới khi em trai gọi dậy bảo mẹ về rồi. Vừa nghe tới mẹ là nó tỉnh cả ngủ. Làm khuôn mặt đáng thương nhất có thể rồi nó bước xuống nhà.
Mẹ nó đang trong bếp chuẩn bị nấu ăn. Nó rón rén bước xuống chưa kịp để mẹ nói câu nào nó đã tuôn ra một tràng
- Mẹ con xin lỗi, là lỗi của con, là con sai đã không nói với mẹ,chỉ là con tính định sẽ kể với mẹ sau nhưng ai ngờ mẹ đã biết. Mẹ đừng bắt con về đây học mà, con không muốn về chút nào cả, con hứa sẽ đanh giải nhẩ trọng kì thi học sinh giỏi sắp tới, vậy nên mẹ cho con học ở đấy đi. Với lại mẹ đừng bắt con chia tay với anh Minh mà. Không phải mẹ bảo không cấm con yêu đương gì mà, giờ mẹ lại thấy lòng đổi dạ thế kia. Với lại còn ngày càng học tốt hơn toán lí rồi hoá nhờ anh Minh dạy. Con thấy đó cũng là điều tốt mà mẹ. Còn việc con có hơi thua xa anh ấy nhưng mà, mẹ anh ấy không phản đối ngược lại rất quý con lại còn gọi điện hỏi thăm con nữa, mẹ không cần cảm thất gì đâu. Với lại còn mà về cô chủ nhiệm sẽ rất buồn,các bạn cũng thế. Mẹ à, đừng bắt con về nhé_ Nó giả vờ khóc lóc
- Ơ cái con bé này mẹ có bảo mày chuyển về khi nào?
- Ơ..... ơ_ Nó ngây người
- Ơ ơ cái gì, tối nay mẹ phải đi chùa mai mới về, để em ở nhà không được nên phải gọi mày về với em chứ. Với lại có 8 tập bài kiểm tr.a chấm luôn dùm mẹ nhé, về mua quà cho.
- Sao mẹ lừa con????
- Không làm vậy thì chị có về không hay lại bảo con bận rồi ngủ cả ngày chủ nhật trên đó
Nó cạn ngôn thật với mẹ mà, làm nó khóc cạn cả nước mắt rồi còn đâu, may nó không lo lắng quá rồi xảy ra chuyện gì, may nó chưa nói chia tay với anh..... mẹ có cần thiết phải làm thế không hả?
- Mẹ không tức cái chuyện con với anh Khánh Minh sao?_ Nó tò mò
- Gì mà tức giận cơ, chị vừa hậu đậu vừa lười nhác có người thích là mẹ mừng lắm rồi, đã thế lại còn là thần đồng toán học, vừa đẹp trai lại còn tài giỏi, con nhà có điều kiện như Khánh Minh, mẹ đang vui không hết, đang tự nghĩ chắc kiếp trước mẹ ăn chay niệm phật nên mới gặp may như thế, gì mà giận cơ chứ. Với lại báo đăng ầm ầm như thế, lại còn ca ngợi con, thật tình thì mẹ thấy nó chẳng đúng về con người con như thế nào, nhưng thôi dù sao mọi người khen mẹ là được rồi
- Mẹ làm con tưởng...._ Nó thở phào nhẹ nhõm
- Mẹ có mua đồ ăn đấy, mai hai chị em ở nhà tự nấu ăn, chấm hết 8 tập bài để mẹ trả cho học sinh, rồi thứ 2 mà lên sớm nhé
- Con cảm giác như mình bị lợi dụng
- Ý là thế nào?_ Mẹ lườm nó
- 1 tập 50k... ok không mẹ_ Nó chìa 5 ngón tay trước mặt mẹ
- Đừng ăn đừng xin tiền nộp học nữa, rồi mẹ trả cho
Nó xụ mặt, mẹ toàn ăn hϊế͙p͙ nó mà.
Giờ thì hết lo gì nữa rồi, nó ngồi nhặt rau giúp mẹ, chắc trên đời này có mẹ là duy nhất mất, không có ai lầy hơn mẹ cả. Chỉ vì gọi nó về mà làm nó một phen hú vía.
Em trai nó chạy từ trên nhà xuống, đưa điện thoại cho nó
- Chị ơi anh rể gọi
Nó nhíu mày, đứa nào mà dám xứng anh rể với em trai nó
Nó cầm điện thoại nhìn qua màn hình suýt nữa thì sặc khí, còn ai ngoài anh người yêu của nó nữa.
[- Em về nhà sao?
- Biết rồi còn hỏi
- Mai anh về
- Sao không ở lại chơi thêm mấy hôm nữa đi, ở đấy nhiều gái xinh lắm cơ mà
- Anh nhớ em quá
- Giả dối. Mà chị đang nhặt rau có gì xíu gọi lại
- Hử? Chị?
- Ý kiến gì à?
- Không. Vậy CHỊ tiếp tục nhặt rau đi em đi gọi hỏi thăm Minh Châu vậy
- Ok nếu em dám
- Chị không ghen ư?
- Sẽ nếu như nhỏ đó xinh hơn chị
- Ồ...
- Mà đã bảo là trật tự cho người ta nhặt rau mà
- Haha
- Cười thêm cái nữa xem
- Hahaha...
- Cút đi]
Nói xong nó dập máy luôn, đưa điện thoại cho em trai để nó tiếp tục nhặt rau.
- Khánh Minh sao
- Ủa sao mẹ biết?
- Dám ăn nói với con rể mẹ thế sao?
- What???
- Con thật là, con gái con nứa nói chuyện kiểu đấy đến mẹ còn không ưa đừng nói Khánh Minh
- Mẹ.... con mới là con mẹ mà
- Phải dịu dàng một chút
- Ai kêu ổng cứ chọc tức con làm gì
- Haizzzz
Xíu nữa mà xem, nó sẽ gọi rồi chửi cho mà nghe, cứ thấy không nói gì làm hơn mà. Không hiểu sao cứ nhắc tới Minh Châu nó lại dị ứng đến thế. Haiz