Chương 2: Tìm cách
“Cậu chủ người tỉnh rồi sao” bà ɖú bước vào phòng kéo rèm cửa sổ cho ánh nắng ban mai chiếu vào ( ta nói ánh nắng ban mai cho sang chứ, ông chú này ngủ thẳng đến trưa rồi, còn ban mai gì nữa). Từng tia nắng len lỏi qua những khe cửa sổ cho căn phòng thêm ấm áp.
“Ai đưa con về vậy” hắn ngồi dậy mặt nhăn nhó ôm lấy đầu mà hỏi.
“Cậu không nhớ gì sao” bà ɖú đang kéo rèm nghe hắn hỏi vậy liền quay đầu lại nhìn.
“Haizz, đêm qua cậu uống say không về được nên cậu Nguyên đưa cậu về đây” bà ɖú bước lại giường xếp chăn ga.
Hắn đứng lên bước vào nvs, trong lúc đang đánh răng bỗng ký ức mập mờ về cô gái ở quán bar đêm qua hiện lên trong đầu, khi cô ấy va vào người cảm giác như rất gần gũi cứ như đã quen nhau từ lâu rồi và cũng có chút xa lạ rốt cuộc thì cô ta là ai Tại sao cô ta lại chạy ra từ phòng Vip Sao cô ta lại khóc, nước mắt ấy từng giọt rơi xuống mặt mình, làm mình thấy từ giọt nước mắt là từng giọt nỗi đau rơi xuống!!! Hắn đang nghĩ thì nhớ ra tại sao mình lại quan tâm cô ta là ai Còn nghĩ đến nước mắt người ta thế nào Rồi hắn nhìn vào trong gương tự cười chế giễu mình nghĩ vớ vẩn. Và lo chuyện không đâu
“Ta dọn bữa sáng ra rồi, cậu xuống ăn đi” bà ɖú đang loay hoay bày đồ ăn ra thì thấy hắn từ trên lầu bước xuống. Hắn bước vào bàn ăn ngồi xuống, đang chuẩn bị cầm bánh mì lên ăn thì bà ɖú nhìn hắn mặt trịnh trọng nói.
“Ông bà chủ có dặn cậu sau khi ăn sáng xong, đến khách sạn New World có việc”
Đôi chân mày khẽ nhăn lại một chỗ rất khó coi “sao không nói ở nhà mà phải ra đến khách sạn, không lẽ” hắn nói thầm trong miệng, tay cầm bánh mì xé ra rồi suy nghĩ, miếng bánh được xé đáng lẽ nó được chấm vào nước sốt thơm ngon lại thành ra chấm vào ly sữa bên cạnh. Bà ɖú hiểu ý cười, mỗi lần cậu chủ nhà bà tập trung suy nghĩ cái gì là không thèm để ý xung quanh và làm việc lộn xộn, bà ɖú đi đến cầm lấy ly sữa ra khỏi bàn tay đang càng ngày càng nhúng sâu vào ly sữa ( ông chủ này ở dơ qá à) lúc này hắn mới hoàn hồn nhìn bà vú.
“Cậu đó, lúc nào cũng vậy suy nghĩ tập trung là thế, cậu đi rửa tay đi” bà ɖú vừa lấy khăn giấy trên bàn lau tay khô, vừa lau bà vừa mắng yêu hắn. Hắn nhìn mỉm cười rồi đi rửa tay.
“Ta biết cậu suy nghĩ cái gì, nhưng ông bà chủ muốn tốt cho cậu thôi, cậu cũng đã 25t rồi tính đến chuyện lập gia đình thôi” bà ɖú lấy khăn vừa lau bàn vừa nói với hắn, dọn dẹp lại đống lộn xộn của hắn.
“Lát có cuộc họp cấp con không đi được.” hắn rửa xong chùi tay cho khô rồi đi lên lầu thay đồ đến cty. Không nói gì với bà ɖú thêm câu nào nữa. Bà ɖú đứng dưới nhà bếp nhìn bóng lưng hắn đi lên lầu, mà thầm nghĩ: cậu cứ như vậy thì khi nào cũng mới nên người, khi nào thì cậu mới có hạnh phúc thật sự hay là cậu vẫn còn đợi người đó.... bí mật này còn giữ được bao lâu đây, haizzzz
CTY NGUYÊN PHONG
“Ngủ ngon không bạn hiền” hắn vừa bước vào phòng tổng giám đốc là anh đã cười châm chọc.
“Ý ông là gì” hắn nhíu mày nhìn anh hỏi.
“Đêm qua ông... hết trên xe tôi luôn, vậy ông nghĩ xem tôi nên làm gì ông” anh ngồi xuống ghế salon bắt chéo chân, rót một tách trà hớp một ngụm nhìn hắn đang cố gắng nặn óc ra suy nghĩ xem hắn có thực sự đã.... hay không.
“Nghĩ ra chưa” anh vẫn cứ thong thả uống trà rồi nhìn hắn.
Hắn nghe anh hỏi thế chỉ lạnh lùng liếc mắt qua nhìn anh rồi tiếp tục mở văn kiện ra xem.
“Thôi bỏ đi, nhìn ông nãy giờ cứ như thằng cô hồn chốn nào đến á, chỉ là cô ấy đi 5năm thôi cần gì phải vậy” anh liếc hắn một cái xem thường.
“Không phải vậy, mới sáng sớm ông già bắt tôi đi xem mắt xem mũi gì đó, ông biết mà tôi chỉ có thể lấy một người, mà người đó giờ đang ở nước nước ngoài rồi.” nói đến đây hắn lại không thể tiếp tục nói gì với anh được nữa.
“Nè!! Tôi có cách cho ông thoát khỏi rồi” hắn nhướng mày lên ý muốn hỏi: là cách gì
Rồi anh đứng lên đi lại bàn làm việc kề sát lỗ tai hắn
Nói xong hắn chỉ nhướng mày nở một nụ cười bí hiểm, rồi đứng lên bước lại gần cửa sổ nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Anh cũng im lặng đút hai tay vào túi quần và tiến lại đứng bên cạnh hắn. vì anh biết thằng bạn này của anh rất yêu người con gái ấy.