Chương 17: Mời đi ăn

Nó được đi học là một chuyện mừng hết lớn, nhưng nó phải kiềm nén lại một chút, ngồi lại nói chuyện với bà Triệu hồi lâu mới ra khỏi phòng, vừa ra khỏi phòng là chạy vào phòng của hai người định khoe với hắn ai dè hắn đâu mất tiêu, tìm khắp phòng cũng chẳng thấy ai cả. Nên chạy xuống nhà hỏi bà ɖú có thấy hắn đâu không.


"À, khi nãy cậu chủ nói có việc nên đến công ty rồi" bà ɖú đang dưới bếp làm đồ ăn thì nghe thấy tiếng nó từ trên cầu thang hỏi, bà ɖú cũng rất tốt bụng nói cho nó biết, hắn đang ở đâu.


"Vâng, con cảm ơn vú" nó vừa nghe được bà ɖú nói xong thì nhanh chân đi lên lầu thay đồ nói cho hắn biết, bà ɖú đưa mắt nhìn theo bóng lưng nó hối hả mà rời đi, không biết có chuyện gì mà nó lại vui vẻ như vậy nữa, bà ɖú cười cười rồi lắc  đầu tiếp tục công việc còn đang dở.


Nó chạy lên lầu thay đồ rất chạy ra đầu đường bắt taxi chạy đến chỗ hắn làm, báo cho hắn tin mừng, không biết sao khi nghe bà Triệu cho học tiếp thì nó rất mừng và rất muốn chia sẻ niềm vui này cùng với hắn. Tâm tình nó bây giờ là chỉ muốn chạy thật nhanh đến chỗ hắn nói cho hắn biết để hắn cũng có thể cùng vui với nó. Chắc do hai người ở chung với nhau một thời gian rồi nên nó cũng xem hắn là bạn để chia sẻ những đều buồn vui cho cuộc sống. Lúc trước nó đi học chẳng có lấy một người bạn để tâm sự, mặc dù cũng có người theo đuổi, nhưng nhiều hơn là những cười nhạo nó là con nhà nghèo đã vậy ba mẹ lại không được bình thường, nó phải sống như vậy trong những năm đi học. nhưng không vì thế mà nó học hành sa sút, ngược lại còn là học sinh giỏi nhất trường. Nên từ trước đến giờ nó  không kết bạn với ai, vì chẳng ai tình nguyện kết bạn với một đứa nhà nghèo, ba mẹ thì bệnh tật không ai dám giao du. 


Cũng chỉ có hắn là người đầu tiên thân thiết với nó mặc dù đó chỉ là thoả thuận của hai người nhưng nó vẫn mong hai người có thể làm bạn, có thể chia sẽ vui buồn trong cuộc sống này.


Nó ngồi trong xe suy nghĩa bâng quơ cuối cùng xe cũng đã đến nơi, vậy mà nó vẫn đắm chìm trong dòng suy nghĩ cho đến khi bác tài /lê tiếng nhắc nhở đến nơi rồi, thì nó mới thoát ra khỏi suy nghĩa mà bước xuống xe, đi vào công ty. 


available on google playdownload on app store


Lúc nó bước vào thì mới phát hiện nơi này rộng lớn như vậy đi tìm ở đâu, bèn đi lại lễ tân hỏi, nó không biết hắn là tổng giám đốc nên nói tên hắn ra, thì cô lễ tân có vẻ hoảng hốt không biết cô gái này là ai mà đến tận công ty tìm tổng giám đốc vậy mà còn nói thẳng tên ra luôn.


"Này!! cô không sao chứ, cô có biết anh Minh Phong làm ở bộ phận nào không" cô lễ tân vẫn đang trong giai đoạn bàng hoàng thì nghe tiếng nó gọi, cô lễ tân tỉnh táo lại mà mỉm cười như không có chuyện gì sảy ra, rồi chỉ dẫn cho nó đường đến phòng hắn. Nó cúi đầu cảm ơn rồi đi theo lời cô tiếp tân nói.


Nó đứng trước cửa phòng mà ngơ ngác, hắn là tổng giám đốc của công ty này sao  thật sự trước giờ nó không biết gì gì về hắn cả, chỉ biết nhà hắn giàu có thể giúp đỡ được ba mẹ nó hết bệnh thôi. Nhưng thật không ngờ hắn giỏi nhưng vậy tự mở công ty riêng luôn. 


Nó đứng ngoài cửa mà cảm thán một hồi thì mới nhớ lại mình đến đây là có mục đích gì nên đưa tay lên gõ cửa
"Cốc... cốc... cốc"
"Vào đi" hắn đang xem tài liệu thì có người gõ cửa, nên cứ thuận miệng mà mời vào, nhưng mắt vậy cứ tập trung vào đống tài liệu trên tay.


Gõ cửa xong, thì mở đẩy cửa vào "anh đang làm việc sao" nó bước vào thì thấy hắn đang ngồi trên ghế nhìn tài liệu rất chăm chú nên cũng thấy hơi ngại sợ phiền hắn đang làm việc.


hắn nghe thấy giọng nói quen thuộc thì ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn nó "cô đến đây làm gì" hắn lạnh nhạt hỏi một câu mà nó không biết thế nào cho phải.


"À, là thế này... thật ra thì... tôi có việc muốn báo với anh" nó nói một chút thì ngập ngừng một chút, không biết làm sao mà tự nhiên nó hồi hộp cứ như đi tỏ vậy á. Hắn thấy nó cứ ấp a ấp úng mà nhíu mày lại nhìn nó


"Chuyện gì thì cô nói mau đi, tôi còn đang bận" hắn không đủ kiên nhẫn mà nghe nó nói nhảm, hiện giờ công ty đang có chút  việc cần hắn xử lý gấp thời gian mà nói chuyện phiếm với nó như ngày thường.


"Mẹ anh nói sẽ tìm trường đại học cho tôi đi học... nên tôi muốn rủ anh đi ăn mừng với tôi" nói nói xong thì nhìn hắn muốn xem phản ứng của hắn thế nào, và mong chờ câu trả lời từ hắn.


"chỉ có vậy được hết giờ đi ăn mừng cùng cô", trời ạ!! có việc được đi học thôi mà phải chạy đến công ty hắn để nói là sao? nhưng hắn chả hiểu sao hắn lại đồng ý, chắc vì hắn thấy được trong ánh mắt đó mong chờ, mong chờ sự đồng ý của hắn nên hắn không nỡ từ chối.


"Vậy chiều này tôi chờ anh trước cổng công ty nha!!, chào anh làm việc vui vẻ" nó thấy hắn đồng ý rồi thì cũng không dám làm phiền hắn nữa mà nhanh chân đi ra khỏi phòng. Nó nghĩ nhanh đi về nhà ăn cơm, khi nãy đi mà chưa xin phép bà Triệu không biết về có bị mắng không nữa, dù gì cũng ăn nhờ ở đậu nhà người ta cơ mà. Nghĩ vậy nó lại đón một chiếc taxi đi về.






Truyện liên quan