Chương 13
Edit: Pinkie
Triệu Vũ Ninh hoàn toàn luống cuống: “Sao, làm sao bây giờ?”
Anh cả đến đây cũng vô ích, chị Minh Khê lại ném tất cả ảnh chụp đi.
“Minh Khê bảo em chuyển lời gì?” Triệu Trạm Hoài hỏi.
Triệu Vũ Ninh nhìn sắc mặt tái nhợt của Triệu Trạm Hoài, cũng không dám không nói, không thể làm gì khác hơn là lặp lại từ đầu đến cuối một lần. Sau khi nhắc lại, trong lòng cậu càng thêm hoảng hốt: “Anh cả, chị nói muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ, anh nói có phải chị ấy còn đang giận lẫy hay không, hay… Dù thế nào thì em cũng cảm giác lần này là chị ấy làm thật?”
“Sao mà em lại không sớm nói cho anh biết?!”
Triệu Vũ Ninh không dám lên tiếng.
Tâm phiền ý loạn, Triệu Trạm Hoài liếc mắt nhìn Triệu Vũ Ninh một cái, nói: “Quên đi, em xuống bắt xe về nhà trước đi, anh đi tìm Minh Khê, nói chuyện với em ấy một chút.”
Triệu Vũ Ninh hoang mang lo sợ, chỉ nói: “Dạ.”
*
Phó Dương Hi ôm balo từ cửa sau đi ra, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Triệu Minh Khê rời đi trước mặt hai người kia. Bầu không khí thoạt nhìn rất gay go.
“Những người đó là ai?” Cậu vô thức bước tới.
Kha Thành Văn ôm bả vai cậu, kéo túm cậu vào phía sau cửa phòng học, thấp giọng nói: “Chuyện nhà người ta, anh Hi, anh xen vào làm gì.”
Phó Dương Hi nhanh chóng phản ứng lại, hai người này một người là anh cả của Triệu Minh Khê, một người là em trai cậu ấy, đang học lớp mười.
Theo những gì Kha Thành Văn nghe được, quan hệ của Triệu Minh Khê và người nhà không tốt cho lắm.
Tuần trước không biết xích mích chuyện gì, mà ở trọ trong trường.
Phó Dương Hi cũng không biết chuyện gì xảy ra trong nhà cô, thế nhưng nghĩ tới những lời nói trước đó không lâu khi cậu đập hộp bút, sắc bén ngoài dự đoán, cái miệng nhỏ nhanh nhảu như vậy sẽ không phải gặp bất công với người trong nhà đâu nhỉ?
Không biết vì sao sau khi đi tới lớp nâng cao nghe ngóng, biết Triệu Viên có một người đàn ông đẹp trai, giàu có thường xuyên đưa đón cậu ta về nhà, nhưng khi hỏi thăm Triệu Minh Khê, lại không nghe thấy chuyện có ai sẽ đón cô?
Trong lòng Phó Dương Hi như bị thắp ba ngọn lửa: “Người nhà cậu ấy không có mắt sao? Là đều cảm thấy cái cô hoa khôi trường học kia có cái miệng dẻo ngọt hơn, thành tích tốt hơn cho nên mới đối xử thiên vị?”
Trong lòng Kha Thành Văn còn muốn nói, hay là còn có nguyên nhân khác, thế nhưng cậu lại không rõ chuyện nhà họ Triệu cho lắm.
Phó Dương Hi cả giận, nói: “Cái miệng nhỏ kia bỏ xa Triệu Viên kia cả trăm lần?”
Kha Thành Văn vuốt mông ngựa, tán thành: “Em cũng nghĩ vậy.”
Phó Dương Hi cởi balo, nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy trọng lượng không phù hợp nên cậu mở khóa kéo, rồi đi vào phòng học nhặt một quả bóng rổ.
Trong nháy mắt, Kha Thành Văn lập tức ngăn cậu lại: “Này, tốt xấu gì cũng là người nhà của học sinh chuyển lớp, đập bể đầu là không được đâu nhé!”
“Cũng phải, tớ đập bể đầu người ta thì không được, sau này phải hòa hợp như thế nào với người ta?” Phó Dương Hi lẩm bẩm.
Kha Thành Văn mới thời phào một hơi.
Phó Dương Hi lập tức ném quả bóng rổ vào trong ngực cậu ấy: “Cậu đập bể đầu người ta thì tương đối thích hợp đó.”
Kha Thành Văn: “…”
*
Triệu Trạm Hoài và Triệu Vũ Ninh đang đi đến hành lang lầu bốn.
Bỗng nhiên có một quả bóng rổ với sức lực rất mạnh từ trên bay xuống, nện thẳng vào đầu Triệu Vũ Ninh.
“Bang” một tiếng.
Đầu của Triệu Vũ Ninh muốn văng ra ngoài.
Sức lực vô cùng lớn, làm cho mắt cậu muốn nổi đom đóm, Triệu Vũ Ninh phẫn nộ đến cực điểm, nghiêng đầu nhìn xung quanh: “Ai?”
Một lúc sau, một chàng trai cao với mái tóc đen ngắn từ trong lớp quốc tế đi ra, nghênh ngang đụng vào bả vai của Triệu Trạm Hoài.
Sau đó nhặt quả bóng rổ lên, rồi ba chân bốn cẳng nhanh chóng chạy xuống lầu.
Triệu Vũ Ninh khó hiểu, rống lên về phía bóng lưng của Kha Thành Văn: “Các người lớp mười hai thì có tư cách gì cơ chứ?”
Triệu Trạm Hoài nhíu mày, túm lấy bờ vai cậu: “Quên đi, bạn học kia chắc hẳn cũng không cố ý, đừng gây chuyện.”
Triệu Vũ Ninh chỉ cảm thấy mọi chuyện không thuận lợi, tâm tình càng thêm phiền chán.
Hai người xuống lầu, Triệu Vũ Ninh đi ra cổng trường học trước rồi ngồi lên xe cho tài xế chở về nhà.
Triệu Trạm Hoài thì hỏi một bạn học đang đi ngang qua, sải bước đi theo người đó về phía lầu ký túc xá của trường trung học A.
Đến dưới lầu ký túc xá, thì bị dì quản lý ngăn lại: “Nam phụ huynh không thể đi lên, trừ khi có học sinh trực tiếp xuống dẫn lên.”
Triệu Trạm Hoài vô thức lấy điện thoại ra, nhưng nhớ tới chuyện mình đã bị Triệu Minh Khê cho vào danh sách đen.
Anh ta bất đắc dĩ nói: “Em ấy không mang theo điện thoại.”
“Thời đại nào rồi mà còn không thể dùng điện thoại di động để liên lạc?” Ánh mắt dì kia có chút hoài nghi.
Trong nháy mắt, sắc mặt Triệu Trạm Hoài cũng có chút khó coi, chỉ có thể nói: “Tôi đến tìm em gái tôi, tên là Triệu Minh Khê, học lớp 12 lớp quốc tế.”
Dì quản lý lại nhíu mày. Nhưng thấy cậu này tướng mạo đẹp trai, áo sơ mi trắng nho nhã, thì nhẫn nại giải thích: “Ngoại trừ tên và lớp thì không thể để cho cậu lên được, nếu không thì không phải ai cũng có thể tùy tiện báo cái tên xong thì có thể đi lên sao?”
“Khi dẫn con em nhà cậu đến trọ trong trường hẳn là có đăng ký với ký tên phải không, cậu có nhớ mình ký tên ở trang nào không? Nhớ kỹ đi, tôi kiểm tr.a đối chiếu xong thì có thể cho cậu đi lên.”
Triệu Trạm Hoài: “…… Lúc em ấy tới trọ ở trường, là một mình kéo hành lý tới, không có người đưa.”
“Đi nhanh đi!” Ánh mắt của dì quản lý lập tức trở nên sắc bén: “Mặt người dạ thú, dáng dấp phong thần đẹp trai, thế mà muốn trà trộn vào ký túc xá của nữ sinh? Ở chỗ này đều là nữ sinh cấp ba mềm mại ngọt ngào, người nào không có người nhà đưa tới, dặn dò đi dặn dò lại rồi mới về? Thế mà cậu lại nói là con bé tới đây một mình, ai mà tin hả?”
Thấy anh ta còn không đi, dì quản lý lấy chổi quơ ra đuổi đi.
Trên trán Triệu Trạm Hoài nổi đầy gân xanh.
Nhưng đồng thời trong lòng cũng không có tư vị gì: “Con cái nhà khác… đều có người đưa tới sao?”
“Đúng vậy, trọ ở trường rất ít, mỗi người ở một phòng. Ký túc xá lại không có thang máy, con trai thì còn dễ chứ một mình con gái xách hành lý đến lầu sáu thì chân đã mềm nhũn, còn phải tự quét dọn ký túc xá, một đêm có khi không dọn xong đấy!” Dì quản lý lại nói tiếp: “Người nhà cậu cũng thật hiếm thấy, thế mà để một mình đứa nhỏ đến đây!”
Cổ họng Triệu Trạm Hoài nghẹn lại.
Thế mà anh lại chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Minh Khê tức giận bỏ nhà đi, bọn họ cứ để em ấy đi như thế, nếu đổi thành Triệu Viên, chỉ sợ lúc ấy bọn họ sẽ tập tức ra ngoài tìm. Nếu như Triệu Viên nhất định phải ở trọ trong trường, anh cũng sẽ đưa tới.
Nhưng vì cái gì đổi thành Minh Khê ——
Anh không dám nghĩ tới ngày đó một mình Minh Khê làm thế nào thu dọn cả đêm, lau dọn ngóc ngách sạch sẽ, sau đó mới một mình mệt mỏi thiếp đi trong ký túc xá.
Chính anh cũng không nghĩ tới một số chuyện nhỏ nhặt trước kia, tỉ như mọi người ra ngoài ăn cơm, lúc tất cả mọi người đều vô thức chọn đồ ăn Triệu Viên thích ăn, thì Minh Khê đã nghĩ như thế nào.
Anh vẫn luôn cảm thấy những chuyện này đều chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng lúc này, ánh mắt ước ao và chờ mong của Minh Khê khi lần đầu tiên tới nhà, cùng với ánh mắt không mang theo cảm xúc gì khi ném ảnh chụp cách đây không lâu lại hiện ra trước mắt anh.
Lúc này anh mới đột nhiên bừng tỉnh.
Trong hai năm qua, những thứ nhỏ nhặt khiến người ta thất vọng cứ lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, mất trăm lần, mấy ngàn lần? Đến mức để mà cảm xúc vui vẻ hứng khởi của Minh Khê khi vào nhà đã trở nên thất vọng với người nhà anh như vậy?
“Cậu còn không đi?”
Triệu Trạm Hoài đưa mắt nhìn dì quản lý, tâm tình rối bời, nói: “Dì có thể cho tôi mượn điện thoại bàn dùng một chút được không, tôi gọi điện cho con bé một chút.”
Dì quản lý nghi ngờ nhìn anh ta một cái, nhưng vẫn đưa điện thoại bàn qua.
Triệu Trạm Hoài nhận điện thoại, gọi vào số điện thoại di động của Triệu Minh Khê.
Nhưng mà sau ba phút.
Điện thoại vẫn không có người nhận.
Triệu Minh Khê đã hoàn toàn quyết tâm, cô đã đổi số.
Dì quản lý nói: “Đừng diễn nữa.”
……
Triệu Trạm Hoài buông điện thoại bàn xuống, tâm tình phức tạp.
*
Triệu Trạm Hoài đứng dưới ký túc xá của Triệu Minh Khê nên bỏ qua thời gian đi đón Triệu Viên.
Triệu Viên gọi điện thoại, cũng không có ai nhấc máy, không biết anh cả đang bận cái gì. Cô đứng ở cổng trường đợi rất lâu, các bạn nữ trong lớp học túm lại muốn nhìn thấy anh cả đẹp trai của cô cũng đã tản đi hết.
Trong lòng Triệu Viên không quá vui vẻ, nhưng không biểu hiện ra ngoài, gọi điện thoại cho tài xế lái xe trong nhà, để lái xe tới đón.
Lúc Triệu Viên về đến nhà, gặp Triệu Vũ Ninh đang lên lầu, cô nghĩ đến chuyện Triệu Vũ Ninh mua cho quà cho mình nên chủ động hòa hoãn quan hệ có chút cứng ngắc mấy ngày nay giữa hai người: “Vũ Ninh, em về khi nào đấy?”
Trên cầu thang, Triệu Vũ Ninh tâm sự nặng nề quay đầu, căn bản cậu không nghe thấy Triệu Viên hỏi cái gì, chỉ ồ một tiếng rồi trở về phòng.
Triệu Minh Khê không trở về, cơm tối căn bản không thấy ngon miệng.
Triệu Viên: “……”
Triệu Viên nhíu mày, cô vô cùng không thích loại cảm giác bị xem nhẹ này.
Cô thay giày rồi bước vào, bảo mẫu từ ngoài sân đi vào, khó khăn khiêng một cái thùng chuyển phát nhanh cao bằng người bọn họ, nói: “Cô chủ, cửa hàng đưa tới, cô mua sao?”
Triệu Viên quay đầu nhìn, ánh mắt rơi vào thùng chuyển phát nhanh, trên mặt trong nháy mắt giống như sau cơn mưa trời lại sáng.
Cô mang dép lê đi qua, cười nói: “Chắc là Vũ Ninh tặng quà sinh nhật cho cháu.”
“Tặng quà sớm như vậy sao?” Bảo mẫu kinh ngạc nói, đặt thùng chuyển phát xuống dưới đất, rất sợ bên trong là đồ gì đó dễ vỡ nên vô cùng thận trọng.
Triệu Viên cười cười, vừa rồi Triệu Vũ Ninh lạnh nhạt như vậy, không để ý tới cô, đoán chừng là muốn cho cô một bất ngờ: “Giúp cháu mở đi.”
“Được.” Bảo mẫu đi cầm cái kéo.
Thùng chuyển phát nhanh rất nhanh đã bị mở ra.
Triệu Viên nhìn thấy một góc lông gấu bông lộ ra, nhìn không được mà đưa tay lên sờ, rất mềm, cô rất thích.
Nhưng bảo mẫu còn chưa tháo xong thì đã ngẩn người, nói: “Cô chủ, người nhận hàng hình như không phải là cô.”
Triệu Viên nhíu mày lại, nhanh chóng kéo tờ đơn chuyển phát qua để xem.
Khi ánh mắt rơi vào ba chữ Triệu Minh Khê, thì cả người cô cứng đờ.
Triệu Vũ Ninh ở trên lầu hai nghe thấy động tĩnh dưới lầu một thì cậu vội vàng xỏ dép lê đi xuống. Thấy gói quà đã bị bảo mẫu tháo ra thì lập tức nổi giận: “Ai bảo cô mở đồ của tôi ra?”
Bảo mẫu ngượng ngùng đứng qua một bên.
Triệu Viên lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Là đồ của Minh Khê, làm sao gửi vào nhà? Không phải nên gửi tới trường học sao?”
Triệu Vũ Ninh luôn luôn là thần kinh thô, cũng không có chú ý đến sắc mặt của Triệu Viên, nói: “Chị Minh Khê không phải còn đang tức giận sao, em mua tặng chị ấy.”
Triệu Viên còn không kịp phản ứng, Triệu Vũ Ninh đã vội vàng kéo hộp quà đi lên lầu.
“……”
Trong lòng Triệu Viên và bảo mẫu đều có cảm giác không thể tưởng tượng nổi, Triệu Vũ Ninh mua quà cho Minh Khê?
Bảo mẫu muốn nói lại thôi, bà ấy nhìn Triệu Viên một chút, cũng không dám nói là Triệu Viên bảo bà tháo, đành phải cõng cái tội danh này, xoa xoa tay, rồi cúi đầu bước nhanh đi vào phòng bếp.
Ngoài cửa vang lên tiếng thắng xe.
Triệu Viên lấy lại bình tĩnh, nhìn ra bên ngoài cửa biệt thự, thấy Triệu Trạm Hoài từ trên xe bước xuống.
Triệu Viên đặt mông ngồi trên ghế salon, cũng không có đi ngoài cửa nghênh đón.
Vành mắt cô đã hơi đỏ.
Nếu là trước đây, khẳng định anh đã có thể bén nhạy phát giác được Triệu Viên tức giận, hoặc là chịu ấm ức, anh cũng sẽ lo lắng hỏi thăm một phen.
Nhưng hôm nay Triệu Trạm Hoài cũng đang tâm phiền ý loạn, không biết chuyện của Minh Khê phải giải quyết như thế nào.
Mặt khác trên đường trở về, anh cũng không ngăn được suy nghĩ đến nhiều chuyện khác —— Đó đều là những chuyện vặt vảnh, ví dụ như Viên Viên và Minh Khê cùng ngã thì anh sẽ luôn đi tới đỡ Triệu Viên trước.
Trong mắt của tất cả mọi người, anh luôn che chở Triệu Viên, chính anh cũng không để ý.
…… Nhưng đối với Minh Khê mà nói, liệu đây có phải là cọng rơm cuối cùng khiến Minh Khê hoàn toàn thất vọng về nhà họ Triệu?
Nếu như không phát hiện mình thiên vị, một khi phát hiện, thì anh lại cảm thấy có chút khó chịu.
Một khi đã quyết định đoạn tuyệt quan hệ với người nhà thì Minh Khê giống như an vị ngồi một bên ghế salon nhìn cậu, không chút liên quan.
Hơn nữa, Triệu Trạm Hoài đoán chừng Viên Viên cũng không có xảy ra chuyện lớn gì, khả năng chỉ là do anh quên đi đón em ấy, nên em ấy có chút tức giận.
Nhưng tâm trạng lúc này của anh đang rất kém, cho nên Triệu Trạm Hoài cũng không có sức lực dỗ dành.
Anh do dự một chút, nới lỏng cà vạt, trực tiếp nhấc chân đi lên lầu.
Ngồi ở trên ghế salon, Triệu Viên đợi nửa ngày, đợi đến khi sau lưng vang lên tiếng bước chân.
Vành mắt cô càng thêm đỏ.
Nhưng mà không nghĩ tới, tiếng bước chân kia chuyển động, trực tiếp đi lên lầu.
Cô khiếp sợ quay đầu lại, chỉ nhìn thấy nửa bóng lưng đang đi lên lầu của Triệu Trạm Hoài.
Triệu Viên đứng lên, không thể nào hiểu được một màn trước mắt này.