Chương 36: Thẩm Lệ Nghiêu có gì tốt chứ? Cao hơn à? Giàu hơn chắc?
Minh Khê cầm địa chỉ đi tới một tiểu khu xa hoa nằm bên bờ sông, thoạt nhìn rất giống một tòa văn phòng CBD*, khi vào cao ốc mới biết đó là căn hộ chung cư cao tầng.
*CBD (Central Business District): Khu trung tâm thương mại là trung tâm thương mại và kinh doanh của thành phố. Nó chứa không gian thương mại và văn phòng.
Cô tìm bảo vệ trình bày, bảo vệ cầm bộ đàm lên, chắc là hỏi ý kiến Phó Dương Hi, sau khi được đầu bên kia đồng ý mới đưa cô lên căn hộ ở tầng cao nhất.
Minh Khê đứng ngoài cửa, tay xách túi thuốc hạ sốt, ấn chuông cửa.
Một lát sau.
Cửa được mở ra từ bên trong.
Mái đầu đỏ của Phó Dương Hi ướt tong tỏng, dính tán loạn trên trán, cậu quấn chăn đi mở cửa.
Ở sảnh không bật đèn, thời tiết lại sấm chớp đì đùng, mưa trút xối xả, môi cậu tái nhợt như màu da, sắc mặt đỏ ửng lạ thường.
Tóm lại là nhìn đúng như một người ốm nhưng chẳng có ai chăm sóc.
Minh Khê ngước lên nhìn cậu, sửng sốt: “Anh Hi, Sao tóc cậu lại ướt thế? Cậu sốt mà còn gội đầu?! Không muốn sống nữa hả?!”
Phó Dương Hi xoa trán, lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Sao cậu lại đến đây?”
Minh Khê thế mà không để ý tới sự khác thường của cậu, trực tiếp thò đầu đi vào trong nhìn ngó: “Kha Thành Văn nói cậu bị bệnh, nhà cậu còn ai nữa không…”
Thò đầu vào ngó nghiêng mấy phát, Minh Khê chắc chắn rằng nhà Phó Dương Hi chẳng có lấy một ai khác nữa.
Bên trong căn hộ này quả thật quá quạnh quẽ, rèm cửa kéo kín, phòng khách trống hoác hoàn toàn không có đồ đạc gì cả, TV hay vật trang trí tường cũng không, chỉ có chiếc ghế salon và bức tường trắng muốt, dường như chỉ có mỗi cái mặt sàn 200m².
Bàn đá hoa cương trên quầy bếp thiết kế kiểu mở kia cũng còn mới tinh, nhãn bảo hành trên tủ lạnh chẳng buồn xé đi.
May mà cô tới, nếu không thì… tối nay Phó Dương Hi lấy gì mà ăn? Bị bệnh mà phải ăn cơm hộp ngoài à?
Còn chưa nhìn xong, cô bị Phó Dương Hi lấy ngón tay dí trán đẩy ra.
Đầu ngón tay đặt trên trán nóng ran.
Phó Dương Hi không cho cô vào nhà.
“Cậu không chuẩn bị thi 100 trường à? Đến gặp người mình muốn thấy đi. Sao lại rảnh rang đến tìm một tên bạn cùng bàn như tôi.” Giọng Phó Dương Hi khàn đặc, nói ra những lời lạnh như băng.
“Ơ?” Minh Khê bối rối: “Những thứ cần ôn tập tôi đã học xong hết rồi, bây giờ tan học rất rảnh. Nghe nói cậu bị bệnh, tôi liền…”
Mặt Phó Dương Hi vương nét bi thương, cắt ngang cô: “Tôi ốm hay không cũng đâu liên quan đến cậu? Cậu để ý à?”
Minh Khê:
Cái quái gì vậy?
Sốt ngu người rồi?!
Mới không gặp một ngày, tự nhiên ăn nói vớ va vớ vẩn.
Minh Khê sợ cậu sốt đến úng não, sốt sắng cài túi thuốc vào cổ tay, đẩy Phó Dương Hi vào trong: “Mau, sấy khô tóc! Rồi lên giường nằm.”
Bất cẩn đẩy mạnh quá, Phó Dương Hi hơi lảo đảo, hơi thở nóng rừng rực.
Minh Khê hốt hoảng đỡ lấy cậu.
“Rốt cuộc cậu nặng bao nhiêu cân?!” Minh Khê gặng hỏi một cách khó khăn, cô có cảm giác đang bị một quả núi đè lên, suýt thì bị áp ngã sấp xuống. Thân thể 1m của cô như một búp măng đung đưa trong gió, chẳng biết lúc nào sẽ bị gãy đôi: “Bình thường trông cậu rõ là mảnh khảnh…”
“Tôi cao tận 1m88 được chưa! Cậu đi hỏi xem mấy thằng cao 1m88 nặng như nào đi!” Phó Dương Hi cả giận: “Với cả chân nặng 10kg đấy!”
Cậu căm phẫn trong lòng, nghĩ thầm, Thẩm Lệ Nghiêu thì nhẹ rồi, Thẩm Lệ Nghiêu thì gầy rồi.
Không thích mình thì thôi, lại còn chê mình béo!
“Không cần cậu đỡ!” Phó Dương Hi giận dỗi, hất tay Minh Khê ra, xoay người đi vào trong.
Minh Khê: “…”
Minh Khê đóng cửa lại, đặt ba lô xuống, quan sát chung quanh chốc lát. Căn hộ thông tầng cửa Phó Dương Hi to như vậy mà không có nổi cái bàn trà, cô đành đặt hết đồ đạc xuống sàn.
Phó Dương Hi đặt mông ngồi phịch xuống sô pha.
Minh Khê tiến đến, toàn thân Phó Dương Hi nóng hừng hực, cách một lớp chăn quấn cũng cảm nhận được hơi nóng tản ra.
Cô giơ tay lên sờ vào cổ của cậu, bị nóng đến rụt cả tay, thầm nghĩ, không ổn rồi, phải đi viện thôi.
Minh Khê sốt sắng hỏi Phó Dương Hi: “Bác sĩ tư chưa đến khám lần nào sao? Hay là tôi đưa cậu đến bệnh viện nhé?”
“Không đến bệnh viện.” Phó Dương Hi nhìn cô, mắt đỏ hoe, chẳng hiểu sao biểu cảm trên mặt cậu lại rối rắm đến thế, vừa bực bội, vừa phẫn nộ, xen lẫn là nét thê lương và nỗi bi thương.
Cậu mạnh bạo hắt đầu sang một bên: “Đừng chạm vào tôi.”
Minh Khê: “…"
Minh Khê cảm thấy cậu ta chắc là sốt đến ấm đầu rồi, không thèm đôi co với cậu ta nữa.
“Không đi thì thôi, ngoài trời đang mưa, ra cửa bị trúng gió lại khổ, trước mắt ở nhà tìm cách hạ sốt đã. Nhà cậu có nước sôi không?”
Minh Khê vừa nói vừa ra sảnh bật đèn lên, rồi đi sang bàn bếp tìm nước.
Sau khi không thấy nước ấm, cô nhón chân tìm ra một cái ấm đun nước từ trong chiếc tủ âm tường, bắt đầu đun nước.
Minh Khê vừa nhanh nhẹn đun nước, vừa giục: “Cậu mau mau sấy tóc đi, khô rồi thì dán miếng hạ sốt lên, lấy nước ấm uống thuốc, sau đó lên giường ngủ một giấc. Ra mồ hôi được là ổn cả thôi.
Ít phút sau, nước sôi ùng ục.
Minh Khê đinh ninh Phó Dương Hi vào nhà vệ sinh sấy tóc ngay, ai dè vẫn thấy cậu ngồi ì ở sô pha, mặt mày bợt bạt, nhìn chằm chằm cô với ánh mắt chẳng thiết tha cuộc đời nữa.
Hốc mắt đỏ bừng, hơi thở mong manh, bộ dạng tàn tạ như thể vừa trải qua ngày tận thế.
Minh Khê: “…”
Không phải là bị cảm à? Sao lại giống bị thất tình thế nhỉ?
Nhưng Minh Khê lại chợt nhớ tới lần bản thân cô uống say nôn ra người cậu, nhất thời không dám mở miệng giảng đạo lý cho cậu nữa.
Minh Khê kiếm một chiếc ly thủy tinh, rót nước nóng, sau đó vào phòng tắm lấy khăn tắm và máy sấy tóc. Lớp đá hoa cương trong phòng tắm vẫn đọng nước chưa khô đi, hóa ra Phó Dương Hi mới gội đầu ngay lúc nãy à?
Minh Khê không hiểu mạch não cậu ta nghĩ gì nữa, bị ốm còn đòi gội đầu.
Cô đi đến trước mặt Phó Dương Hi, đưa cốc nước ấm cho cậu, dặn cậu cầm nó bằng hai tay: “Uống nước đi, môi cậu khô quá.”
Phó Dương Hi nhận ly nước, tựa như quả cà trĩu nặng vì hạt sương, cứ rũ đầu mãi.
Minh khê cầm khăn tắm lên, áp vào đầu cậu, lau ào ào mái đầu ướt sũng của cậu.
Chẳng biết Phó Dương Hi dùng dầu gội loại gì, nhưng hóa ra nó là thứ hương tùng thoang thoảng tỏa ra từ người cậu, kèm thêm chút hương hoa sơn chi, nhẹ nhàng, thanh tân, khoan khօái, dễ chịu.
Nhưng khi lau tóc cho cậu, ngón tay cảm nhận được làn nhiệt từ trán hắt lên, Minh Khê không còn tâm trạng xin vận khí gì nữa, một lòng chỉ muốn nhanh nhanh lau khô tóc cho Phó Dương Hi còn về giường đắp chăn cho ra mồ hôi.
Phó Dương Hi nhìn chòng chọc xuống sàn nhà, thầm chua xót nghĩ ngợi miên man, Bé Khẩu Trang đối xử với mình rất ân cần, nhưng đó là vì cô xem mình là lão đại.
Cô ấy chẳng thích mình một tí nào.
Thẩm Lệ Nghiêu hay ho nỗi gì. Cậu ta cao chứ? Cậu ta giàu chắc?
“Anh Hi, cái khăn tắm này này dùng để lau tóc à? Tôi lấy đại đấy.” Sắp khô đầu rồi Minh Khê mới nghĩ đến vấn đề này.
Phó Dương Hi uể oải giương mắt liếc nhìn.
“Lau chân.” Cậu chua xót xác nhận.
Minh Khê: : “… Sao cậu không nhắc sớm?”
Phó Dương Hi đào đâu ra tâm tình để ý những thứ đó: “Đừng gọi tôi là anh Hi.”
Đôi tay đan glau tóc của Minh Khê khựng lại: “Sao nào, gọi là lão đại nhé?”
Lão đại, lão đại ch.ết tiệt. Cậu cứ cho rằng cô ấy thích mình, kết quả cô chỉ coi mình là đại ca thôi!
Tự mình đa tình, mất mặt ch.ết đi được.
Phó Dương Hi nhịn không được, phát cáu: “Đừng gọi tôi là lão đại!”
“Thế gọi là gì?” Minh Khê thấy quả đầu đỏ của cậu ta đã khô, đặt khăn tắm qua một bên, cầm máy sấy lên bắt đầu sấy tóc.
Rồi nghe thấy tiếng nói tủi thân của Phó Dương Hi: “Lúc ấy là do tôi trẻ người non dạ, hành xử lỗ mãng, thu nhận cậu làm đàn em là tại tôi quá cuồng vọng, bây giờ cậu không phải đàn em của tôi nữa.”
Minh Khê: “…”
Mới một tháng trôi qua mà kêu là thời trẻ?!
Phó Dương Hi trầm giọng: “Hay cậu gọi tôi là cậu Phó đi.”
“…”
Sấy cũng hòm hòm, tóc khô, bông lên rồi. Minh Khê tắt máy sấy.
Cô rũ mắt, nhìn thẳng vào con ngươi đang ngước lên của Phó Dương Hi.
Đôi mắt Phó Dương Hi đỏ bừng, không biết do sốt hay còn nguyên nhân nào khác, làn da trắng nõn tái nhợt, nốt ruồi nhỏ xíu nơi khóe mắt cũng nổi bật hẳn lên.
Đây không phải lần đầu tiên Minh Khê cảm thấy diện mạo của cậu rất xuất chúng, nhưng lúc này vừa thổi khô tóc xong, lại đặc biệt mang theo một loại lực hấp dẫn chí mạng, mái tóc đỏ hỗn loạn, sống mũi cao thẳng, vì ốm nên dáng vẻ có phần yếu ớt, trong đôi mắt dường như đong đầy một đầm nước.
Minh Khê nhìn gương mặt cậu, giơ máy sấy, ngây ngốc bật lên một cách khó hiểu.
Sau khi định thần, Minh Khê mới nghe thấy cậu ta đang nói gì, ra vẻ lắng nghe: “A? Ừm, tốt, cậu Phó uống thuốc chưa? Uống theo nghĩa đen ấy.* Nếu chưa thì tôi mang cả thuốc trị cảm đấy.
*Uống thuốc cũng có nghĩa là chê đối phương có vấn đề về thần kinh.
Phó Dương Hi: “...”
Đúng thật là cô ấy không thương mình mà! Lập tức vô tình gọi thẳng thành cậu Phó!
Minh Khê lấy ra hai viên từ đống thuốc cô mang đến, đặt vào lòng bàn tay Phó Dương Hi, sau đó dán lên trán cậu một miếng giảm sốt màu trắng, bảo rằng: “Uống thuốc xong thì đi ngủ đi, tôi đi nấu cháo cái đã.”
Phó Dương Hi nhìn mãi theo cô, ngắm chằm chặp cảnh cô nấu cháo, chẳng rời mắt
Minh Khê tất tả đi tìm gạo, nhưng lại phát hiện ra nhà Phó Dương Hi chẳng có bất cứ thứ gì, chẳng thể làm gì hơn, đành móc điện thoại ra gọi đặt đồ, nhờ cửa hàng đồ tươi sống đưa tới gạo và rau.
Khu người giàu sống quả thật rất tiện lợi, chưa đầy mươi phút sau đã có nhân viên giao hàng đến tận cửa.
Minh Khê nhận đồ, đi vào khu bếp mở, bắt tay nấu cháo.
Thấy Phó Dương Hi cứ lì ra không chịu ngủ, trên trán dán miếng dán hạ sốt màu trắng, cứ ngồi thừ trên sô pha nhìn cô không chớp mắt.
Minh Khê chẳng hề nghĩ nhiều.
Dù sao thì uống thuốc là ổn rồi, sau một lát nữa miếng hạ sốt sẽ phát huy công hiệu, cậu có quấn chăn ngồi ở phòng khách cũng được.
Căn hộ thông tầng phút chốc yên ắng hẳn.
Bỗng nhiên, Phó Dương Hi mở miệng ra, giọng khàn đặc: “Cậu chuyển lớp lâu vậy rồi mà tôi chưa hề thấy cậu nhắc đến ai khác.”
“Chẳng phải là cậu biết Hạ Dạng à?” minh Khê không ngoái đầu lại, nói: “Còn có mấy người tôi quen khi trước, nhưng có biết họ thì cậu cũng không nhớ được tên, ví dụ như lớp trưởng lớp 6 Cảnh Kính…”
Minh Khê liệt ra tên một đống tên, Phó Dương Hi lục tìm trong số đó, phát hiện ra có độc một người cô không kể ra, chính là Thẩm Lệ Nghiêu.
“Đội tuyển của trường thì sao? Cậu có biết chứ?”
Minh Khê nghe thấy chất giọng khàn khàn của Phó Dương Hi truyền ra từ phía sô pha.
“Đội tuyển trường hả?” Minh Khê cho rằng Phó Dương Hi không ngủ được nên thuận miệng tán dóc với mình, đáp: “Tôi biết mấy người, tuổi trẻ hừng hực khí thế chiến đấu, thường xuyên đoạt giải, rất lợi hại.”
Phó Dương Hi hỏi: “Nữ sinh chắc là thích kiểu như họ nhỉ?”
Minh Khê nghĩ đến số lượng thư tình mà Thẩm Lệ Nghiêu nhận được khi trước, cứ qua cuối tuần là số thư nhét trong hộc bàn có thể đổ đầy một thùng rác. Cậu ta hẳn là người đứng đầu toàn trường, chẳng có ai xếp thứ hai.
Vì thế, cô trả lời: “Đại đa số nữ sinh hẳn là thích.”
Sau lưng cô im bặt.
Cháo đã nấu xong, Minh Khê ngồi xổm xuống tìm bát đũa, thấy trong tủ khử trùng có hai bộ bát. Cô ngẩng lên hỏi Phó Dương Hi: “Có màu đen và màu đỏ, cậu thích dùng bát màu nào?”
Phó Dương Hi: “Tùy.”
Minh Khê chọn đai cái bát màu đen, múc cháo vào.
Bàn tay Phó Dương Hi thả lỏng bên trong tấm chăn bất chợt lặng lẽ siết chặt lại. Tức giận, bối rối, mất mát, thương tâm, những cảm xúc này đồng thời trào dâng nơi đáy lòng cậu.
Cậu thật sự rất ghen tị với Thẩm Lệ Nghiêu.
Cậu thấy khổ sở ch.ết đi được..
Minh Khê thấy cậu bỗng rũ đầu, ỉu xìu, thẫn thờ đứng lên đi vào phòng ngủ.
“Sao thế? Ăn cháo xong hẵng ngủ.” Minh Khê bưng bát cháo nhìn cậu.
Phó Dương Hi chẳng buồn hé răng, ủ chăn lết vào phòng, quấn người thành một con gấu, rúc đầu vào trong.
Minh Khê bưng cháo tiến vào, ngẫm nghĩ, chắc là cậu không thoải mái, uống thuốc xong người ngợm mới mệt mỏi rã rời, vì vậy cô đặt báo cháo lên chiếc tủ cạnh đầu giường, nói: “Khi nào có sức thì dậy ăn một chút đi, còn một ít ở bình giữ nhiệt đấy.”
Phó Dương Hi: “Ừ.”
Minh Khê thấy thế, cũng không tiện ở lại thêm nữa.
Cô nhẹ nhàng khép cửa lại, xoay người ra ngoài, tắt đèn. Xốc ba lô lên định rời đi.
Trước khi đi về, cô thấy điện thoại của Phó Dương Hi rơi trên sàn, bèn đi qua nhặt lên, đem nó đặt trong phòng cậu ta.
Minh Khê chợt chú ý đến việc trên chiếc di động không còn ốp điện thoại nữa.
Chẳng phải là ốp của bang phái sao? Sao lại tháo ra mất rồi?
…
Minh Khê một mặt thấy khó hiểu, tại sao cô lại trở nên ấu trĩ như Phó Dương Hi nhỉ, có cái này cũng phải quan tâm? Nhưng một mặt lại liếc nhìn hai lần chiếc điện thoại không còn mang ốp y chang máy cô nữa
Cơn hụt hẫng trong lòng chẳng biết nảy nở từ đâu.
Có thể đây là ảo giác của cô, nhưng Phó Dương Hi hôm nay hình như có vẻ xa lạ hơn trước, lại để mình gọi là cậu Phó.
Ngay sau đó, Minh Khê cảm thấy nguyên nhân chắc là vì lên cơn sốt nên khó chịu?
Con người chính là thế đấy, một khi đã thân thiết với người khác, đối phương chợt thay đổi một chút thôi thì đầu óc chưa tìm ra nguyên do, nhưng cảm xúc đã tự nảy sinh trong tiềm thức.
Minh Khê trầm mặc, chẳng hiểu sao lại thấy cảm xúc chán chường và ỉu xìu theo Phó Dương Hi.
Cô lắc lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, rời khỏi nhà Phó Dương Hi.
Khi cô xuống lầu, đang sầu não nghĩ cách về nhà, một chiếc xe chậm rãi dừng trước mặt cô.
Luật sư Trương từng gặp mặt nho đầu ra từ ghế lái, nói: “Cô Triệu, ngoài trời đang mưa, cậu Phó nhờ tôi đưa cô về nhà.”