Chương 40

Triệu Viện giúp được Triệu Trạm Hoài, trong lòng ít nhiều có vài phần đắc ý, cũng muốn mượn cơ hội này để khôi phục lại mối quan hệ trước đây với Triệu Trạm Hoài.


Vì thế cô ta tan học về đến nhà, sau khi cơm nước xong cũng không lên lầu mà ngồi ở phòng khách lơ đãng xem TV, lật tạp chí, chờ Triệu Trạm Hoài trở về.
Gần đây Triệu Trạm Hoài bận rộn nhiều việc ở công ty, thông thường đều kết thúc sau 10 giờ tối.


Bởi vì khoảng thời gian này bầu không khí trong nhà trầm thấp, anh ta không chịu nổi áp lực nên thậm chí còn cố ý ở lại công ty đến hơn 11 giờ đêm mới về.
Hôm nay anh ta càng không muốn trở về.


Chuyện về mảnh đất của Lộ thị, đúng là Triệu Viện thật sự đã giúp đỡ anh ta, nhưng Triệu Trạm Hoài dù gì cũng là một người đàn ông trưởng thành 25 tuổi, sao có thể không nhận ra Triệu Viện muốn mượn cơ hội này để kéo gần khoảng cách với mình? Mỗi lần gọi điện thoại cho mình đều nhảy nhót vui mừng như vậy, đến khi mình trở về chắc cũng sẽ ở trước mặt mình tranh công.


Tâm tư thiếu nữ mà thôi. Triệu Trạm Hoài cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Chỉ là anh ta đang phải chịu rất nhiều áp lực.
Triệu Viện muốn những lời khen ngợi, yêu thương và dịu dàng tình cảm, nhưng anh ta biết rất rõ giờ mình không thể nào cho được.


Bất kể là bởi vì thương cảm cho em gái ruột Triệu Minh Khê, hay là vì lúc trước đã nhận ra những suy nghĩ cẩn thận trong lòng Triệu Viện, tất cả những thứ đó đều khiến anh ta không thể nào nhìn thẳng Triệu Viện như trước.


available on google playdownload on app store


Một mặt anh ta đúng là cần Lộ thị nhả ra một phần lợi nhuận. Nhưng mặt khác, anh ta lại không có cách nào dối lòng để kéo gần khoảng cách với Triệu Viện.


Vì vậy trên đường lái xe về nhà, tâm tư Triệu Trạm Hoài ngổn ngang trăm mối, anh ta chỉ hận trên đường không có nhiều thêm mấy đèn đỏ, vậy anh ta có thể về đến nhà trễ hơn một chút. Tốt nhất khi về đến nhà, Triệu Viện đã ngủ, như vậy sẽ không cần đối mặt.


Nhưng không ngờ rằng, lúc anh ta về đến nhà đã gần 12 giờ đêm, xe vừa dừng bên ngoài biệt thự nhà họ Triệu, từ khung cửa sổ thủy tinh sát đất, anh ta có thể nhìn thấy Triệu Viện đang cầm quyển sách chờ ở phòng khách, còn thường quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Da đầu Triệu Trạm Hoài lập tức tê dại.


Anh ta ở trong xe do dự hồi lâu, có ý muốn lái xe quay lại công ty ngay lập tức.
Nhưng trước khi anh ta nổ máy lần nữa, Triệu Viện đã phát hiện ra xe anh ta, trên mặt lộ vẻ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vội vàng đi dép lê ra đón: “Anh cả.”
Triệu Trạm Hoài: “……”
*
Đêm nay.


Bố Lộ Diệp nhận được cuộc gọi từ trợ lý vào giữa đêm, trợ lý hoảng loạn nói: “Lộ tổng, không hay rồi, Tưởng tổng đột nhiên về nước, chỉ đích danh nói muốn gặp ông, chuyến bay của ông ấy sắp hạ cánh rồi, ông xem để tôi đi đón hay là ——”


Lộ Từ mơ màng ngái ngủ cầm điện thoại, nghe được hai chữ “Tưởng tổng”, ông lập tức tỉnh táo lại như bị vụt một roi thật mạnh.


Ông nhảy dựng lên, vội vội vàng vàng mặc quần áo: “Sao Tưởng tổng lại đột nhiên về nước?! Là công ty xảy ra chuyện hay là thế nào?! Mau nói chuyến bay cho tôi, tôi tự đi đón!”


Tưởng tổng là CEO kiêm cổ đông lớn nhất của công ty Lộ Từ, có thể nói công ty có thể hoạt động và duy trì là hoàn toàn dựa vào nguồn vốn của Tưởng tổng! Chỉ cần rò rỉ một chút tiền từ trong kẽ tay của những người đó cũng đủ để công ty Lộ Từ kiếm bộn tiền!


Trước kia Tưởng tổng vẫn luôn ở nước ngoài, thỉnh thoảng sẽ mở hội nghị từ xa, bây giờ lại không nói tiếng nào mà đột ngột về nước? Chẳng lẽ công ty đã xảy ra vấn đề gì lớn sao?
Lộ Từ mặc quần áo mà mồ hôi đầy đầu, vội vã lái xe đến sân bay.


Sau khi đón được Tưởng tổng, sắc mặt Tưởng tổng vô cùng khó coi, ông không mang theo hành lý gì cả, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, hiển nhiên là đặc biệt trở về giải quyết vấn đề.


Trong lòng Lộ Từ rơi “lộp bộp”, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng ông đã cảm thấy chuyện không ổn, không khỏi cắn răng hỏi: “Tưởng tổng, đây là, có chuyện gì vậy?”


“Tôi làm sao biết đã xảy ra chuyện gì?!” Tưởng tổng tức muốn hộc máu, chửi ầm lên: “Tôi ở nước ngoài lệch múi giờ đến 15 tiếng, ngay một tiếng trước bỗng nhiên nhận được tin nhà đầu tư dưới danh nghĩa Phó thị đột nhiên rút cổ phần khỏi tổng công ty tôi, tôi cũng không biết đã xảy chuyện gì! Sứt đầu mẻ trán gọi điện thoại qua hỏi, đối phương mới nhắc nhở một câu! Cho nên ngược lại tôi phải hỏi ông đã làm cái gì đấy!”


Lộ Từ bị mắng đến mức cả người căng cứng, nhưng vẫn không hiểu ra sao: “Nhưng gần đây tôi không làm gì mà, tất cả hạng mục đều tiến triển theo đúng yêu cầu của ông, mọi việc đều diễn ra vô cùng suôn sẻ.”


“Có phải ông chuẩn bị bán một mảnh đất xây dựng sân golf không?” Tưởng tổng tức giận nói: “Còn chưa ký hợp đồng thì không ký nữa, dừng ngay dự án này lại.”


Lộ Từ vô cùng kinh ngạc: “Sao phải dừng đột ngột vậy, tuy dự án này không kiếm được nhiều tiền nhưng bên đối tác là Triệu Trạm Hoài, cũng chính là công ty con của xí nghiệp Triệu thị, cậu ta cũng là nhân tài mới nổi, năng lực rất mạnh, trước mắt chỉ còn thiếu một bước thôi. Bây giờ bỏ dở giữa chừng, chẳng phải sẽ phải đền bù sao?”


Thái độ Tưởng cực kỳ cứng rắn: “Đền thì đền! Ông cho rằng chút bạc lẻ của ông đủ để bên tôi đền bù chắc?”
……


Tuy Lộ Từ không thể hiểu được, nhưng thấy thái độ tức đến hộc máu của Tưởng tổng thì cũng biết không phải là chuyện nhỏ, có lẽ chuyện này đã đắc tội vị lãnh đạo nào đó cấp cao hơn, đối phương trực tiếp tạo áp lực lên Tưởng tổng, sau đó gây mấy tầng sức ép lên người mình!


Lộ Từ hoàn toàn không dám lơ là, lập tức sợ tới mức về ngay công ty, điều chỉnh các ứng viên đấu thầu, trực tiếp gạch bỏ đối tác sắp ký hợp đồng là công ty Triệu Trạm Hoài.
*
Triệu Trạm Hoài phải đến ngày hôm sau mới nhận được tin báo.


Tổ hạng mục bốn bên anh ta đã lập sẵn hợp đồng, chỉ đợi hôm nay ký kết.
Nhưng không hiểu sao tất cả hợp đồng đã fax buổi sáng đều không nhận được hồi âm, gọi điện thoại sang Lộ thị, người của Lộ thị cũng khá qua loa lấy lệ, chưa nói đến điểm chính đã cúp máy.


Người phụ trách tổ hạng mục bốn cảm giác đã xảy ra chuyện gì đó, vì thế cầm hợp đồng đích thân đến đến Lộ thị một chuyến, nhưng bị từ chối không gặp.
Giám đốc tổ hạng mục bốn bắt đầu luống cuống, vội vàng về công ty tìm Triệu Trạm Hoài.


Bên phía Triệu Trạm Hoài nhất định phải lấy được mảnh đất đó của Lộ thị thì toàn bộ hạng mục mới có thể tiếp tục khai thác trong giai đoạn sau, hơn nữa vì hạng mục này, giai đoạn đầu đã đầu tư quá nhiều kinh phí, giờ không thể ký kết thành công, tương đương toàn bộ các khoản tiền trong giai đoạn đầu đều đổ sông đổ biển.


Triệu Trạm Hoài cho rằng bên Lộ thị lật lọng vào phút chót là vì muốn nâng giá lên. Anh ta cố nén tức giận, mang theo trợ lý đích thân đến Lộ thị.
Nhưng trăm triệu lần cũng không ngờ rằng.
Lộ thị thật sự không phải là muốn nâng giá, mà là trực tiếp không bán.


“Lộ tổng, ông có ý gì?” Triệu Trạm Hoài có là người ôn hòa đi nữa cũng tức đến mức trán nổi đầy gân xanh: “Ông làm vậy không phải là cố tình xáo trộn hạng mục của công ty tôi sao? Ông biết rõ giai đoạn đầu tôi đã đầu tư vào bao nhiêu, chưa tính chi phí tiền bạc, chỉ riêng nhân lực và vật lực đã không thể ước tính được rồi!”


Trong lòng Lộ Từ cũng như nổi lửa, vì hạng mục này của Triệu Trạm Hoài mà tối qua ông ta bị Tưởng tổng mắng đến không ngóc đầu lên nổi, ông ta tức giận nói: “Đó là chuyện của cậu! Làm ăn luôn đi đôi với nguy hiểm, cậu không hiểu chuyện này sao?”


“Thay đổi vào phút chót, sau này còn ai dám hợp tác với Lộ thị nữa?”
“Cậu khỏi phải quan tâm chuyện này.” Lộ Từ nói, dù sao vẫn tốt hơn là đắc tội với người đứng đầu.


Triệu Trạm Hoài hít sâu một hơi: “Như vậy, bên tôi sẽ nâng giá 10% so với lần đàm phán đầu tiên, không thể nhiều hơn nữa, nếu không thì ——”


“Tiểu Triệu, cậu còn chưa hiểu ý tôi sao? Bên tôi sẽ dừng hạng mục này.” Lộ Từ nói: “Ý là mảnh đất có như mớ bòng bong trong tay tôi thì cũng không bán cho cậu được. Vấn đề không phải ở chỗ cậu có nâng giá hay không.”


Triệu Trạm Hoài hoàn toàn không hiểu sao chuyện lại biến thành như vậy: “Rốt cuộc là vì sao?”
Nhắc tới Lộ Từ lại nghẹn một cục tức.


Tưởng tổng không cho Lộ Từ nói lý do cho Triệu Trạm Hoài, Lộ Từ lập tức trút giận lên thằng con trai ăn cháo đá bát của mình: “Vậy không bằng cậu về hỏi xem em gái cậu đã cho con trai tôi ăn bùa mê thuốc lú gì mà nó còn dám trộm tài liệu đấu thầu của tôi, con nhà tôi phá gia chi tử, còn nhà cậu xem ra cũng không phải loại tốt đẹp gì!”


Lộ Từ vừa nói vậy, Triệu Trạm Hoài hoàn toàn cho rằng đó là thù hận riêng tư.
Lộ Từ tức Triệu Viện lợi dụng Lộ Diệp nên mới cố ý chơi mình một vố sao?


Lúc Triệu Trạm Hoài trở về công ty, sắc mặt xanh mét, sải bước đi về văn phòng, đóng cửa “Rầm” một tiếng, toàn bộ nhân viên công ty còn chưa từng thấy vị CEO trẻ tuổi tức giận như vậy bao giờ!


Sau khi người của tổ hạng mục bốn biết tin thì càng phẫn nộ hơn, mười mấy người đã chuẩn bị cho dự án suốt 3 tháng trời không ngừng không nghỉ giờ cứ thế trôi theo dòng nước?!
Mảnh đất này rất cần thiết cho tiến độ của hạng mục.


Vốn Triệu Trạm Hoài đã tính nếu không thể ép giá mua thì sẽ mua với giá gốc, chỉ là tốn thêm chút tiền mà thôi.
Lợi nhuận sau này ắt có thể thu hồi toàn bộ chi phí.


Triệu Viện nói cô ta có thể giúp được, Triệu Trạm Hoài cho rằng cô ta cùng lắm là nhờ bạn học Lộ Diệp nói giúp mấy cậu với bố mình thôi, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng cô ta lại bảo Lộ Diệp trộm tài liệu đấu thầu để uy hiế͙p͙ Lộ Từ! Thế nên giờ Lộ Từ tức giận, dứt khoát ngừng hợp tác!


Giờ Lộ thị trực tiếp không bán!
Điều này đã mang đến cho công ty Triệu Trạm Hoài những hệ lụy và tổn thất lớn hơn! Hiện giờ thay đổi vị trí công trình, vậy mấy chục triệu đổ vào giai đoạn trước ít nhất phải mất một nửa!
Toàn bộ hạng mục đều bị một con nhóc phá hỏng.


“Đúng là làm liều!” Đêm đó Triệu Trạm Hoài đã ném bản hợp đồng vô giá trị trước mặt Triệu Viện: “Sau này em đừng xí xớn vào chuyện của anh nữa!”


Sắc mặt Triệu Viện tái nhợt: “Em cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế, Lộ Diệp rõ ràng đã cam kết không thành vấn đề, hơn nữa lúc trước không phải bố Lộ Diệp cũng sắp ký hợp đồng với anh sao? Chứng tỏ em và Lộ Diệp không phải là phá rối! Bây giờ chuyện đã như thế này, nhất định là có nguyên nhân khác!”


“Em còn muốn trốn tránh trách nhiệm hả?” Ánh mắt Triệu Trạm Hoài nhìn Triệu Viện có nỗi thất vọng khó nói thành lời.
Đây là chuyện của công ty Triệu Trạm Hoài, công ty tổn thất mấy chục triệu, sắc mặt ông bà Triệu cũng không được tốt.


Nhưng bà Triệu cũng không đành lòng để Triệu Viện bị cả nhà trách cứ như vậy, vì thế không nhịn được mà nói với Triệu Trạm Hoài: “Thôi con, chuyện đã đến nước này rồi, còn có thể nói được gì nữa?”


“Giờ đúng là có làm gì cũng vô ích.” Triệu Trạm Hoài lắc đầu, sắc mặt khó coi: “Nhưng kể từ bây giờ, Triệu Viện, em không được xúi giục các bạn học làm bất cứ chuyện gì mà không có sự cho phép của anh. Anh biết các bạn cùng lớp em đều là con nhà giàu, có một số nhà có thể giúp được công ty anh —— nhưng với khả năng của các em, sẽ chỉ gây trở ngại cho anh giống hôm nay chứ không giúp gì được!”


“Còn nữa, Triệu Minh Khê đã rời khỏi nhà, em không cần phải làm mọi cách để tranh giành với em ấy.”
Lời này vừa được thốt ra khỏi miệng, tựa như bị chọc trúng mối tâm tư giấu kín nhất, cả người Triệu Viện lập tức căng chặt, hốc mắt đỏ bừng, móng tay bấm vào lòng bàn tay.


Cô ta ngồi trên sô pha, cảm giác được ánh mắt dò xét của Triệu Mặc và Triệu Vũ Ninh, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, trong lòng loạn thành một nồi cám.
Rốt cuộc tại sao lại như vậy?
“Em không có.” Triệu Viện khóc lóc nói: “Em cũng chỉ muốn giúp anh thôi mà.”


Nhưng mà, trong nhà có lẽ chỉ có ông Triệu không thường xuyên ở nhà và bà Triệu thương xót Triệu Viện mới không nhìn ra.
Ba người còn lại đều nhìn thấu từ lâu.


Nếu không phải vì thu hút sự chú ý của người nhà, Triệu Viện sẽ không cố ý tìm mọi cách giúp hạng mục này của Triệu Trạm Hoài.
Đối với lần này, cả Triệu Vũ Ninh, Triệu Mặc và Triệu Trạm Hoài đều không cảm thấy bất ngờ.


Bọn họ chỉ cảm thấy Triệu Viện ở trước mặt thoáng làm bọn họ không nhận ra.
Trước kia Triệu Viện dường như sẽ không cố ý đi giành tình cảm gì đó với Triệu Minh Khê —— hoặc là trước đó đã từng tranh giành, chỉ là bọn họ không hề hay biết?


Cũng có thể là, trước kia cô ta vốn dĩ không cần tranh đoạt cái gì, bởi vì trái tim của tất cả mọi người đều nghiêng về phía cô ta.
Nhận thức này khiến Triệu Mặc nhíu mày.
Mà Triệu Trạm Hoài và Triệu Vũ Ninh lại càng không nhịn được suy nghĩ lại những chuyện đã qua.
*


Gần đây bầu không khí trong Triệu gia vốn đã xuống dưới 00C, mấy người giúp việc sợ không dám hoạt động bên ngoài phạm vi phòng bếp, chỉ sợ sẽ đụng phải ai đó khó ở trong Triệu gia để rồi gặp họa.
Giờ càng dễ nhận thấy sự u ám và nặng nề.


Bởi vì chuyện này mà công ty Triệu Trạm Hoài tổn thất nghiêm trọng, anh ta phải làm việc không ngừng nghỉ để cứu vãn tình hình, vì thế cũng không rảnh lo những thứ khác, ngay đêm hôm đó đã lập tức dọn tới chung cư ở gần công ty.


Vốn dĩ hiện giờ Triệu Vũ Ninh còn đang ở khách sạn, Triệu Mặc lang thang chơi bời cũng không về nhà, ông Triệu thì cũng bận rộn. Hơn nữa Triệu Trạm Hoài lại dọn khỏi Triệu gia, biệt thự nhà họ Triệu náo nhiệt khi xưa lập tức trở nên lạnh lẽo, giống như nấm mồ cô độc.


Cho dù hai tháng trước bà Triệu có nghĩ nát óc thì cũng không thể ngờ rằng bây giờ nhà họ Triệu lại tan đàn xẻ nghé.
Mà nếu nói tất cả tình cảnh hiện giờ là do Triệu Minh Khê bỏ nhà ra đi mang lại, chẳng thà nói là Triệu Viện – người vốn không phải họ Triệu mang lại còn hơn.


Bà Triệu nghĩ đến cảnh mình vì một đứa con gái không cùng huyết thống mà bức ép từng đứa con ruột bỏ đi, trong lòng lập tức nôn nóng không yên.


Con người chính là như vậy. Đối với chuyện “không phải là ruột thịt”, cho dù bà Triệu đã cố hết sức để bản thân quên chuyện đó đi, và rồi đối xử với Triệu Viện như con gái ruột, thậm chí còn đối với cô ta tốt hơn cả con gái ruột của mình. Nhưng một khi xảy ra mâu thuẫn và bất đồng, nó vẫn khiến bà Triệu như nghẹn trong cổ họng.


Ngày hôm đó, sau khi Triệu Trạm Hoài rời nhà, Triệu Viện chùm chăn khóc liền 2 tiếng.
Nhưng lần này lại chẳng có người nhà họ Triệu thay phiên đến an ủi cô ta.
……
……
Chuyện xảy ra với nhà họ Triệu hoàn toàn không truyền đến tai Minh Khê.
Cô thu dọn quần áo, đi theo Phó Dương Hi về nhà cậu.


Minh Khê vốn ôm tâm tư muốn giải quyết mâu thuẫn càng nhanh càng tốt, không thể để rào cản đến qua đêm.
Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng vào giờ phút này không khí lại xấu hổ đến vậy……
Cô ôm cặp sách ngồi trên ghế sô pha, cách Phó Dương Hi một khoảng, cả hai đều đỏ mặt nhìn nhau.


Tại sao lại như vậy?
Lúc ấy Minh Khê hắt cốc nước đó cũng không nghĩ nhiều như vậy, cô cũng chỉ hy vọng không phải xa Phó Dương Hi ngay lập tức mà thôi.
Sớm biết như vậy, có đánh ch.ết cô cũng sẽ không đến nhà cậu lần thứ hai.
……


Căn hộ thông tầng dù có hai phòng tắm riêng, nhưng vì Phó Dương Hi đã cho người sửa lại tầng hai thành phòng chơi bi-a và phòng chiếu phim, cộng với phòng tắm ở tầng hai quanh năm không được sử dụng nên có dọn cả đêm cũng không sạch. Vì thế tương đương với việc chỉ có một phòng tắm.


Điều này có nghĩa là hai người phải dùng chung một phòng tắm.
Còn có nghĩa là, khi một người tắm rửa, người ở bên ngoài tất nhiên sẽ nghe được tiếng nước chảy rào rào, ngửi được hương sữa tắm thơm ngào ngạt, cũng như cảm nhận được tiếng nước chảy qua cơ thể.


Trừ cái này ra, khi hai người vừa mới vào nhà, Phó Dương Hi đã mặt đỏ tai hồng, vô cùng lo lắng mà vọt ra ban công ôm một đống lớn quần áo.
Quần áo rơi lả tả bên dưới có kich cỡ lớn vô cùng……
Minh Khê chỉ cần mặc một cái áo hoodie là cũng có thể dài đến ngang đùi.


Lần trước tới, tất cả sự chú ý của Minh Khê đều đổ dồn vào việc Phó Dương Hi lên cơn sốt.
Hơn nữa e rằng Phó Dương Hi cũng dọn dẹp qua rồi.
Lần này tới hoàn toàn là chuyện ngoài dự kiến của hai người. Cũng dẫn tới việc còn rất nhiều thứ vẫn chưa kịp thu dọn.


Dao cạo râu vứt bừa trên bàn uống nước.
Tất cả đều là những món đồ thường dùng của cánh con trai.


Điều này khiến Minh Khê nhận ra rằng, dù tính khí người trước mặt này có kiêu ngạo đến đâu, dù cách nói chuyện có xấu xa đi chăng nữa thì cậu cũng thật sự là cậu thiếu niên cao lớn, đẹp trai và đầy năng lượng, ngập tràn hormone nam tính, chứ không phải là cột wifi mà bấy lâu nay mình vẫn thường hay nghĩ……


Tầm mắt Minh Khê lại rơi xuống đôi dép lê lớn hơn của cô vài cỡ của Phó Dương Hi, trong ngực lại xuất hiện cảm giác ngứa ngáy bồn chồn một lần nữa.
“Không thì tôi về trường nha ——” Minh Khê đứng lên.


Còn chưa dứt lời, Phó Dương Hi cũng vội vàng đứng dậy, cố hết sức để mình có vẻ bình tĩnh hơn. Cậu cao hơn Minh Khê một cái đầu, hung dữ nhìn chằm chằm Triệu Minh Khê: “Về cái gì hả?!”
“Chăn cũng chỉ ướt một xíu thôi.”


“Cái gì mà một xíu, chăn cậu ướt sũng rồi, có phơi ra cũng phải hai ngày mới khô, trở về thì ngủ chỗ nào hả?!”
Minh Khê: “Không thì tôi ở khách sạn.”
Phó Dương Hi nói: “Cậu cứ ở đây, đêm nay tôi ra khách sạn!”


Nói xong Phó Dương Hi lại bổ sung một câu: “Đừng nghĩ nhiều, anh đây luôn luôn trượng nghĩa, đổi thành Kha Thành Văn xảy ra chuyện này thì tôi cũng sẽ cho tá túc hai đêm.”
“……”


Minh Khê không phân rõ cảm giác mất mát đột ngột trong tim sau khi nghe được lời cậu nói là gì…… Cô cũng không thể để chủ nhà đi ra ngoài để mình ở lại, vì thế do dự một chút rồi nói: “Vậy hay là, vậy hay là đều ở đây đi.”


Phó Dương Hi nuốt nước bọt, lạnh lùng “Ừ” một tiếng, rất không tình nguyện: “Thôi, xem ra chỉ có thể như vậy.”
Sau khi thốt ra lời này.
Không khí lại lâm vào yên tĩnh.
Minh Khê vì đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này mà nói: “Trên tầng hai nhà cậu có phòng chiếu phim, không thì xem phim đi?”


Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm giác mây đen bao phủ trên đầu Phó Dương Hi mấy ngày nay như đã tản đi một chút.
Phó Dương Hi mặt mày vô cảm đứng lên, dẫn cô đi lên lầu: “Xem phim gì thì cậu chọn đi.”
Minh Khê: “Được.”


Dừng một chút, Phó Dương Hi đút tay túi quần, đầu cũng không quay lại, lại lạnh lùng nói: “Vậy xem ra ngày mai phải ăn cơm cùng nhau rồi.”


“Bữa trưa không được đâu.” Minh Khê nói: “Trưa mai Đổng Thâm hẹn tôi ra ngoài mua đồ với cậu ấy rồi, tiện thể chuyển luôn một ít quần áo và đồ dùng tới trường.”
“Đổng Tham?”


“Là Thâm trong “Tam điểm thủy thâm thiển đích thâm”.” Minh Khê biết ngay cậu không nhớ được Đổng Thâm, vì thế lặng lẽ trợn mắt sau lưng cậu: “Lần trước tôi có nhắc đến mà.”
Dừng lại một chút, xong Minh Khê vội vàng nói: “Tối mai ăn cùng nhau nhé.”


Lúc này cô cũng không diễn tả được tâm lý của chính mình, nói tóm lại, mấy ngày hôm nay Phó Dương Hi cứ là lạ, hiếm khi đưa ra lời mời ăn cơm, cô cũng không muốn phải từ chối.
Huống hồ hai người tuy có rất nhiều thời gian ở chung nhưng lại chưa bao giờ đi ăn riêng với nhau.


Cũng không biết có phải ảo giác của Minh Khê hay không mà sau khi cô nói xong lời này, nhìn bóng lưng người phía trước có vẻ thoải mái hơn rất nhiều.
Minh Khê thật sự không đoán được tâm tư Phó Dương Hi, cô đột nhiên leo nhanh hai bước, nhảy đến bậc thang phía trước rồi quay đầu lại nhìn sắc mặt cậu.


Kết quả lập tức thấy được bản mặt “Tuy có thể cùng nhau ăn bữa cơm nhưng lòng tôi vẫn như đã ch.ết, tuy rằng quá mệt mỏi, không muốn yêu đương nữa, nhưng nước mắt nam tử hán nào có dễ rơi, đừng để ý đến tôi nữa” của Phó Dương Hi.
Phó Dương Hi ngước mắt lên: “Làm gì?”


Giống như cũng không vui vẻ gì.
Minh Khê cảm thấy tâm tư con trai thật khó đoán, tâm tư Phó Dương Hi lại càng khó đoán hơn.


Trước kia cậu đã kỳ kỳ quái quái, Minh Khê không biết trong đầu cậu đang suy nghĩ cái gì, hiện giờ Minh Khê bắt đầu muốn làm rõ ràng xem rốt cuộc cậu suy nghĩ cái gì, nhưng lại phát hiện ra rằng độ khó không thua gì làm mấy đề Olympic Toán.
Đầu Minh Khê bắt đầu đau: “Không có gì.”


Cô suy xét trong khi xem phim nhất định phải hỏi Phó Dương Hi mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là cô có chỗ nào làm cậu khó chịu không.
Phó Dương Hi đẩy cửa ra, hai người vào phòng chiếu phim.
Minh Khê ngẩn người.


Đây là cuộc sống của người có tiền sao? Một người ở trong căn hộ chung cư không thua kém gì biệt thự nhà họ Triệu. Cả căn phòng lớn như vậy mà chỉ đặt một cái ghế sô pha, đằng sau sô pha là một dãy kệ, sách và DVD bày bừa lộn xộn, trên bức tường trắng phía đối diện là cả một màn hình máy chiếu.


Máy chiếu được mở lên, hiển thị một luồng ánh sáng xanh mờ.
Phó Dương Hi đi tới, sườn mặt cậu góc cạnh rõ ràng, lông mi hơi rủ xuống, ánh sáng xanh hắt bóng lên mặt cậu.
Minh Khê nhìn cậu, lại nhìn cánh tay cậu đang điều chỉnh máy chiếu.


Bàn tay trắng nõn thon dài, bởi vì sống trong nhung lụa nên không có bất kỳ vết chai nào, nếu nắm vào đầu đông nhất định sẽ rất khô ráo và ấm áp.
……
Minh Khê bỗng mất tập trung, bất giác nhớ lại cảm giác nắm tay Phó Dương Hi vào kỳ thi tháng lần trước.


Nhưng trên thực tế là, khi đó mọi sự chú ý của cô đều dồn lên chồi non trong chậu cây.
Cũng không khác gì hành động nắm tay pho tượng Anh-xtanh trong trường trước kỳ thi của rất nhiều học sinh.
Hoàn toàn không nhớ rõ đó là cảm giác gì.


Minh Khê lại nhớ đến cảm giác bị bàn tay đó của cậu xoa rối tóc, sức lực đó không nhẹ chút nào, thậm chí có chút không khách sáo, tựa như vò giẻ lau vậy.
Lúc ấy cũng không mấy để tâm.
Nhưng vào giờ phút này, không hiểu sao cô lại nhớ tới.
Tại sao?


Minh Khê ɭϊếʍƈ cánh môi khô ráo theo bản năng.
“Xem phim này chưa?”
Đến khi hồi phục tinh thần, Minh Khê nhìn thấy Phó Dương Hi giơ lên một đĩa phim khoa học viễn tưởng.
“Xem rồi.”
Phó Dương Hi: “Với ai?”


Tầm mắt Minh Khê vẫn dừng trên gương mặt góc cạnh của Phó Dương Hi, theo bản năng đáp: “Trước kia lúc tôi mới tới thành phố A đã đi xem với Thẩm Lệ Nghiêu và Đổng Thâm, phim rất cảm động, tôi còn khóc nữa.”
“……”
Hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời như vậy.


Ngón tay đang nắm đĩa phim của Phó Dương Hi bỗng siết chặt lại.
Phó Dương Hi đột nhiên nhận ra rằng Thẩm Lệ Nghiêu đã sớm quen biết những người bên cạnh Triệu Minh Khê, và còn biết chuyện trong nhà Triệu Minh Khê sớm hơn cả cậu.


“Ồ, thế à? Được lắm.” Phó Dương Hi không có biểu cảm gì mà chỉ nhét đĩa về, mặt mày mơ hồ u ám sau những vệt sáng xanh.
“Có muốn đổi phim khác không?” Minh Khê vô cùng thích ứng trong mọi hoàn cảnh: “Nếu cậu muốn xem, tôi xem lại lần nữa cũng không vấn đề gì.”


Cô nói xong, Phó Dương Hi nhàn nhạt nói: “Phim hay không?”
Minh Khê nhớ lại một vài tình tiết chính, nói: “Phim kể về một cậu bé là sản phẩm của trí tuệ nhân tạo, vì muốn trở thành một đứa trẻ thật sự đã trải qua vô vàn chuyện mạo hiểm, nói chung phim rất cảm động.”


Phó Dương Hi: “Cậu nhớ rõ quá nhỉ.”
Minh Khê tưởng cậu muốn nghe nên đã lập tức giới thiệu: “Lúc ấy bọn tôi xem ở rạp chiếu phim, bốn phía đều tối đen như mực, hiệu quả rất tốt, tôi còn nhớ có một chi tiết……”


Nhưng còn chưa nói xong đã bị Phó Dương Hi ngắt lời: “Đột nhiên buồn ngủ rồi.”
Minh Khê: ?


Nếu nghe tiếp, Phó Dương Hi không dám chắc rằng mình sẽ không đi đánh Thẩm Lệ Nghiêu một trận ngay lúc nửa đêm. Cậu biết rõ mình không nên vì một chuyện như vậy mà sinh ra cảm xúc tiêu cực, nhưng cậu vẫn không tránh khỏi ghen tuông đố kỵ.


Cậu ghen tị Thẩm Lệ Nghiêu có hôn ước từ nhỏ với Bé Khẩu Trang, còn tham gia vào những câu chuyện và con người có liên quan đến Bé Khẩu Trang trong quá khứ.
Càng ghen tị Thẩm Lệ Nghiêu đã từng được Bé Khẩu Trang thích —— là thật sự thích, mà không phải là kiểu tự mình đa tình của cậu.


Minh Khê thấy tóc trên trán cậu rối bời, rũ mắt xuống, chợt uể oải xoay người đi xuống lầu.
“Không xem à?” Minh Khê vội vàng đuổi theo.
Cô cảm thấy gần đây tâm trạng Phó Dương Hi thay đổi thất thường như ông bác già khó tính……
“Hôm khác đi.”


“Cậu đi tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút.” Phó Dương Hi đưa Minh Khê đến trước phòng.
……
Trong khoảnh khắc Minh Khê bước vào phòng, Phó Dương Hi suýt nữa đã buột miệng thốt ra, vậy, có phải cậu vẫn thích Thẩm Lệ Nghiêu không?
Nhưng cậu cảm thấy mình như một thằng hề.


Không có can đảm để hỏi ra.
Càng sợ nghe được câu trả lời mà mình không muốn.






Truyện liên quan