Chương 47: Dây buộc tóc / Hóng drama

Bồ Sương không ngờ cha mẹ Triệu Minh Khê sẽ đích thân tới, trong phút chốc, cô ta chỉ biết co rúm người giảo biện: “Chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu, chỉ là bạn bè đùa với nhau thôi ạ.”


Triệu Vũ Ninh nghe vậy lại càng tức giận: “Bạn bè đùa với nhau? Thế giờ tôi đẩy chị xuống cống thì cũng là đang đùa với chị, đúng chứ?! Chị có muốn thử không?”
Dứt lời, Triệu Vũ Ninh phẫn nộ kéo Bồ Sương lại.


Tuy Triệu Vũ Ninh nhỏ tuổi hơn, nhưng dù gì cậu ta cũng là con trai, sức lực trội hơn hẳn - cậu ta dùng sức lôi Bồ Sương đến bên cống thoát nước ngoài khách sạn.
Chân Bồ Sương bước hụt, giày rớt vào cống, cảm giác lạnh lẽo và hôi hám như từ đầu ngón chân mà lan ra khắp toàn thân.


Cô ta vừa tức tối vừa sốt ruột, vội đẩy Triệu Vũ Ninh: “Triệu Vũ Ninh, cậu làm cái gì đấy, ít nhiều gì chúng ta cũng quen biết nhau cơ mà!”


Triệu Vũ Ninh cả giận: “Quen biết, chị còn dám nhắc đến hai chữ ‘quen biết’ cơ đấy! Nếu biết trước chị là kẻ cầm đầu bắt nạt Triệu Minh Khê, còn lâu tôi mới để chị bước qua cửa nhà tôi!”


Hai bên xô xát qua lại, nếu để một nam sinh và một nữ sinh đánh nhau ngay trước cửa khách sạn thật thì chẳng ra thể thống gì nữa, ông Triệu xanh mặt, quát lớn: “Đủ rồi!”
Bồ Sương hổn hển đẩy Triệu Vũ Ninh ra, nhảy lên khỏi cống nước, phải dựa vào hai người bạn mới đứng vững nổi.


available on google playdownload on app store


Ông Triệu hằm hừ nhìn Bồ Sương: “Cô tên Bồ Sương đúng chứ, lúc sau tôi sẽ nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm lớp cô. Các cô tưởng trong nhà Triệu Minh Khê không có ai đấy à? Có biết đây là bạo lực học đường không hả?! Còn dám già mồm bảo ‘đùa’, đây là kiểu đùa mà học sinh nên làm đấy à?!”


Mặt Bồ Sương ngay tức khắc trắng bệch.


Lúc cô ta và nữ sinh khác làm chuyện này đâu có ngờ rằng người nhà họ Triệu sẽ tìm đến, hôm nay cũng không phải ngày đặc biệt nào, cả nhà họ đều đến đây làm gì cơ chứ? Hơn nữa, họ mới vứt có một cái cặp sách, chỉ là xô xát nhỏ, Triệu Minh Khê cũng đã ăn miếng trả miếng lại rồi đó thôi?


—— Chẳng lẽ chuyện lông gà vỏ tỏi này mà Triệu Minh Khê cũng mách với người nhà? Trước kia cô ta có làm vậy bao giờ đâu.
Nếu cha Triệu Minh Khê mà đi nói với cô chủ nhiệm Diệp Băng thật, kiểu gì cha mẹ cô ta cũng sẽ bị mời đến.


Bố mẹ cô ta luôn nghiêm khắc, nếu để họ hay chuyện, ắt không tránh khỏi việc chịu phạt!
Trong lòng Bồ Sương luống cuống, cô ta nhìn sang phía Triệu Viện.
Vì Triệu Viện nên cô ta mới làm những chuyện như vậy, còn bản thân cô ta với Triệu Minh Khê vốn không có thù oán gì.


Trái tim Triệu Viện đập bùm bùm, cảm giác phiền não, lo âu đồng loạt ập tới - cô ta vừa cáu giận Bồ Sương ngu xuẩn, làm việc không biết động não để bây giờ liên lụy đến mình, lại vừa tức tối sốt ruột, tại sao chỉ một chuyện cỏn con mà cả nhà lại có thái độ mạnh đến thế... Bây giờ bạn bè cùng lớp đều biết người nhà cô ta rất coi trọng Triệu Minh Khê - chưa biết chừng ngày mai tin ở nhà cô ta bị thất sủng sẽ loan khắp trường.


Phản ứng đầu tiên của Triệu Viện là muốn phủi sạch quan hệ với Bồ Sương, bỏ xe giữ tướng. Ngay lập tức cô ta giả bộ hốt hoảng: “Gì cơ ạ?!”


Rồi quay sang hỏi Bồ Sương: “Buổi chiều mình không ở phòng học, cậu vứt cặp sách của Minh Khê vào thùng rác ư? Sương Sương, sao cậu có thể làm vậy được cơ chứ?”
Bồ Sương và ba nữ sinh còn lại: “...........”
Triệu Viện trở mặt quá nhanh, đầu óc họ quay mòng mòng, không phản xạ kịp.


Ngay cái lúc họ còn chưa kịp phản ứng lại, Triệu Viện đã vội chạy đến đứng đằng sau ông Triệu, mặt mày khó chịu nói với Bồ Sương: “Cậu mau xin lỗi Minh Khê đi. Lần sau mà cậu tiếp tục tái phạm thì chúng mình không còn là bạn nữa.”


Người nhà họ Triệu tưởng Triệu Viện không biết đầu đuôi sự việc thật, sắc mặt họ mới khá khẩm hơn.
Nếu cô đã biết chuyện mà vẫn để mặc bạn bè mình bắt nạt Minh Khê - thì ấy không phải là Triệu Viện mà họ quen thuộc.
Riêng Triệu Vũ Ninh và Triệu Mặc thì không tin Triệu Viện hoàn toàn vô can.


Triệu Mặc khoanh tay đứng, vuốt cằm mình, quan sát vẻ mặt và động tác của Triệu Viện, nhìn sao cũng thấy cô ta như đang diễn kịch, và còn diễn dở nữa - nếu thật sự không hay biết gì thì cô ta kich động thế làm chi?


“Dối trá!” Triệu Vũ Ninh trỏ tay vào Triệu Viện, ngoái đầu nói với ông bà Triệu và Triệu Trạm Hoài: “Cha, mẹ, lần trước con đã nói rồi, chị ta vì đoạt cơ hội làm MC mà nói dối với giáo viên ban Văn nghệ là Minh Khê gian lận, mọi người chẳng ai tin con, lần này thì sao ——”


Triệu Viện cắt đứt lời Triệu Vũ Ninh: “Vũ Ninh, bây giờ không phải lúc lôi mâu thuẫn cũ ra.”


Cô ta xoay người, cau mày nói với đám Bồ Sương: “Nếu biết trước các cậu lén làm chuyện này sau lưng, buổi chiều tớ đã không rời phòng học, thảo nào lúc về khách sạn trông Minh Khê lại tức giận đến thế, tớ còn đang khó hiểu.”
Cả đám Bồ Sương trợn mắt há hốc mồm: “..........”


Lòng Tiệu Viện thầm nghĩ, cô ta cũng là do bất đắc dĩ muốn tự bảo vệ bản thân thôi.
Sắc mặt ông Triệu lạnh lẽo đáng sợ: “Thôi, chuyện này tính sau! Nhất định tôi sẽ nói chuyện với chủ nhiệm lớp các cô. Tập huấn vẫn còn vài hôm, đám trẻ các cô đừng có gây sự nữa!”


Trong lòng Bồ Sương ấm ức, nghe lời răn bảo của ông Triệu mà rơm rớm nước mắt, cô ta dụi mắt, xoay người chạy vọt vào khách sạn.
Mấy nữ sinh còn lại nhìn nhìn, cũng chạy theo sau.
“Con cũng về nghỉ ngơi đi, đợi tập huấn xong, về nhà rồi bàn lại.” Ông Triệu cau mày liếc Triệu Viện một cái.


Lúc này nói nhiều sai nhiều, Triệu Viện cũng không dám biện minh gì, chỉ biết cúi đầu “Vâng” một tiếng, xoay người vào khách sạn.
Sau khi Triệu Viện đi vào, người nhà họ Triệu đều không kìm lòng được mà quay đầu nhìn bóng lưng cô ta.


Không biết có phải họ tưởng tượng hay không, nhưng dạo gần đây Triệu Viện trở nên khác trước kia rất nhiều.


Nếu bảo là do Minh Khê rời đi, họ đặt lực chú ý và sự quan tâm lên Minh Khê nhiều hơn khiến cô ta thấy không vui, muốn tranh giành tình cảm, thì cũng tạm hiểu được. Nhưng trong suy nghĩ của họ, trước giờ Triệu Viện luôn rất đúng mực, cùng lắm chỉ làm nũng, hờn dỗi đôi ba câu ——


Nhưng giờ, vì sao những việc xa lánh, bắt nạt Triệu Minh Khê liên tiếp lại đều có liên quan đến Triệu Viện?
Có khi nào, bản tính Triệu Viện không hề thuần khiết ngây thơ như họ vẫn nghĩ.
…......


Người nhà họ Triệu hôm nay đợi hơn 5- tiếng vẫn không gặp nổi Triệu Minh Khê, tâm trạng vốn kém sẵn, hiện giờ lại thêm chuyện bắt nạt này khiến tâm tình họ còn u ám hơn nữa. Trong lòng họ bắt đầu hoài nghi chính bản thân mình - trước kia, vì một đứa trẻ không có quan hệ huyết thống mà họ đẩy máu mủ ruột rà của mình đi, chẳng lẽ là do não họ có vấn đề ư?


Minh Khê và Phó Dương Hi về từ cửa sau khách sạn.
Người nhà họ Triệu đợi trắng đêm cũng không gặp được Minh Khê, tâm trạng âu lo dày vò cực độ.
Lúc sau, thật sự không chịu nổi nữa.


Bà Triệu đầu đau như búa bổ, uống một viên thuốc giảm đau trên xe, sáng sớm mai Triệu Trạm Hoài cũng phải lên công ty.
Bất đắc dĩ, ông Triệu đành phải gửi quà lại bàn tiếp tân, nhờ lễ tân giúp giao cho Triệu Minh Khê, rồi họ lái xe về, lúc đi ra sao thì lúc về cũng vậy.


Chỉ là, trên đường trở về, bầu không khí trong xe lại càng thêm phần ngột ngạt.
===
Bên phía Triệu Viện, cô ta mới về phòng đã bị Bồ Sương tìm đến, làm ầm lên.


“Tớ hỏi cậu, cậu thực sự không biết mình vứt cặp sách của Triệu Minh Khê ư? Tối hôm trước cậu khóc lóc kể lể, nói người nhà cậu dạo này chỉ để ý Triệu Minh Khê, quên mất cậu, tớ mới vì cậu đứng ra! Trước lúc tớ ném cặp, có nói nhỏ với người bên cạnh, cậu cũng nghe được cơ mà! Cậu còn bảo cậu không muốn dây vào nên mới ra ngoài —— giờ qua miệng cậu lại thành bọn này ‘lén làm chuyện xấu sau lưng cậu’?”


“Triệu Viện, sao mặt cậu dày thế hả?!” Bồ Sương mắng.


Bấy giờ cô nàng mới hiểu được vì sao lúc trước Ngạc Tiểu Hạ lại nói Triệu Viện luôn tránh ở sau lưng họ, để họ vì cô ta mà đấu tranh anh dũng. Vì coi cô ta như bạn tốt nên họ mới luôn che chở Triệu Viện, luôn cảm thấy lỗi đều là của Triệu Minh Khê, một đứa ‘con gái riêng’ mà cũng dám mặt nặng mày nhẹ với Triệu Viện - cho nên họ mới muốn giúp Triệu Viện ‘dạy bảo’ Triệu Minh Khê một chút.


Nhưng giờ thì sao...
“Lúc cần bọn này thì là chị em tốt, không cần thì muốn bọn này cút đi? Thấy bọn tôi bị cậu lợi dụng, nhảy nhót như trò hề, thích thú lắm phải không?”


“Cậu bình tĩnh lại đã.” Triệu Viện cau mày, nhìn các phòng khác ngoài hành lang: “Tầng này còn có rất nhiều người, cậu nhất thiết phải đánh thức thầy Khương ư?”


Bồ Sương bình tĩnh sao nổi, cô nàng phẫn nộ cùng cực, càng nhìn gương mặt ôn hòa của Triệu Viện lại càng thấy mình đặt lòng chân thành nhầm người.
“Sau này cậu tự lo lấy đi.” Bồ Sương bước về phòng mình, sập cửa.
Về sau, cô nàng sẽ không bao giờ giúp đỡ Triệu Viện nữa.


Triệu Viện nhìn Bồ Sương thẳng thừng sập cửa, mặt cô ta sa sầm, trong lòng cũng thấy bứt rứt, như bị một tảng đá lớn đè lên.
Bạn bè, người nhà... dường như cô ta đang dần dần mất đi họ.
Nhưng, Triệu Minh Khê lại cái gì cũng có.


—— Ngọn nguồn của những việc này đều là do Triệu Minh Khê rời nhà trốn đi.
Cả nhà mới bắt đầu quan tâm cô.
Triệu Viện cắn cắn môi, xoay người vào phòng mình, cô ta mở máy tính ra, download một mẫu đơn xin trọ ở trường.
Làm như người khác thì không biết rời nhà ra ngoài ở không bằng.


Triệu Viện tin rằng, cũng giống với Triệu Minh Khê, người nhà họ Triệu sẽ không để cô ta sống ở ngoài một mình. Tuy giữa họ không có quan hệ huyết thống nhưng lại có chỗ dựa là tình cảm vun đắp suốt mười lăm năm, huống hồ, không tìm được cha mẹ đẻ cô ta, nhà họ Triệu biết cô ta chỉ có mỗi họ.


….......
===
Những chuyện xảy ra ban nãy, Minh Khê đều chẳng hay biết gì.
Mãi đến sáng hôm sau cô tỉnh dậy mới phát hiện phần quà mà người nhà họ Triệu gửi lại ở quầy tiếp tân, lễ tân gọi cô lại, giao quà cho cô.
Đương nhiên, Minh Khê chẳng thèm ngó ngàng lấy một lần.


Thế là 2 tiếng sau, những phần quà này bị ban tiếp tân khách sạn gửi trả lại nhà họ Triệu.
Người nhà họ Triệu còn đang rầu rĩ ăn sáng, bà Triệu nghe tiếng chuông cửa, bèn sai bảo mẫu ra nhận đơn hàng. Tới khi nhìn những phần quà sinh nhật bị trả lại nguyên xi, bà tức đến độ suýt bị bệnh tim.


Cả nhà gọi điện hỏi ban tiếp tân, lễ tân ngại ngùng trả lời: “Cô Triệu nhờ chúng tôi chuyển lời với các vị, tình thân đến muộn còn thua kém cả cỏ cây, các vị đừng phí thời gian tìm cô ấy, chẳng thà cứ mỹ mãn mà sống với Triệu Viện, không thì đừng trách sao mất cả 2.”


“Và...” Lễ tân hơi ngừng một chút mới nói tiếp: “Cô ấy nói, đều là phế liệu, cho nên cần phải trả phí giao hàng.”
Bà Triệu ra xem, chuyển phát viên còn đang đứng ngoài cửa chờ họ trả phí.


Một chuỗi lắc tay thủy tinh lúc trước bà Triệu tặng Minh Khê, được cô vô cùng trân trọng, bây giờ cũng bị trả về.
Phế liệu
Cả nhà: “..........”
Nói họ choáng váng tập thể cũng còn là nhẹ.
===


Minh Khê cầm tập đề đã phơi khô đến phòng học, lại bắt đầu quá trình luyện đề đến váng đầu váng óc.
Giữa giờ nghỉ, cô tranh thủ nhìn chậu hoa của mình, thấy đã có hơn 6 cây nhỏ, nếu tính số lượng chồi thì là 325 cái.


Tất cả đều sinh trưởng trong chậu hoa lớn bằng bàn tay, nhìn xanh mướt mát, trông rất vui mắt.
Luyện đề mệt quá có thể ngồi ngắm, thư giãn ánh mắt.


Chậu hoa dần dần tươi tốt, Minh Khê cảm nhận thấy mình càng ngày càng ít bị áp chế. Cảm giác đột nhiên bị hạ IQ, tư duy bế tắc khi làm bài giảm bớt rất nhiều - tuy vậy, thỉnh thoảng vẫn bị một lần.


Ví dụ như lúc luyện đề ban nãy, rõ ràng tư duy thông suốt, đáp án ở giấy nháp cũng chính xác, nhưng khi viết lên giấy thi, đáp án lúc cuối cùng lại là một con số khác.
Nếu là thi thật thì đã đi tong 10 điểm.


Minh Khê không chắc liệu những người khác có thể dần dần tăng EQ IQ theo sự sinh trưởng của chậu hoa, không hề chịu ảnh hưởng từ hào quang nữ chính của Triệu Viện nữa được không.
Cô không hơi đâu để ý họ, còn phải lo giải quyết chuyện của cá nhân mình trước đã.


Vài hôm nữa là đến vòng loại rồi, việc cấp bách của cô bây giờ là phải cố hết sức để chậu hoa tươi tốt hơn nữa.
Có vậy thì tỷ lệ vào được trận chung kết của cô mới tăng.
Hơn nữa, Minh Khê vẫn chưa quên thách đấu với Bồ Sương, ai thi kém hơn thì phải thôi học.


Thế nên Minh Khê túm hệ thống đã rất lâu không xuất hiện ra, hỏi: “Dạo này chậu hoa mọc càng ngày càng chậm, có lẽ vì những chuyện có thể làm đều đã làm hết rồi. Liệu có cách nào khiến có mọc nhanh hơn nữa không?”


Hệ thống thấy cô dần vào guồng, nên nó đi làm thêm, giúp đỡ càng nhiều nữ phụ đáng thương khác, nghe cô hỏi, nó phải mất một hồi lâu mới trả lời được: “Những việc tôi bảo cô làm đã xong hết chưa?”
Đụng chạm chân tay, ôm.
Quả thật đều phải cố ý làm, hoặc dựa vào tình cờ.


Nhắc đến chuyện này, trên mặt Minh Khê có hơi xấu hổ, cô gãi gãi má, ậm ừ: “Xong rồi.”
Hệ thống đáp: “Vậy chỉ còn lại hôn môi thôi.”
Minh Khê theo bản năng “Ừ” một tiếng, mãi đến khi phản ứng lại được, mặt ngay lập tức đỏ bừng: “Hả”
Cái quái gì
Hôn - hôn môi


Hệ thống đáp: “Theo phép tắc, lần đầu tiên nắm tay, người đọc sẽ kich động, lần nắm tay thứ hai thì chỉ thấy bình thường. Nhưng nếu môi chạm môi, độc giả sẽ lại tiếp tục kich động. Đây là phương pháp thuận theo tự nhiên —— và phải chú ý, tốt nhất là hôn sâu chứ không phải kiểu hôn nhẹ nhàng lướt qua, vận may mới tăng được nhiều.”


“Đương nhiên cái này tùy thuộc vào ý muốn của cô. Nếu không muốn thì cũng có thể từ từ, tặng đồ ngọt, làm những việc nhỏ để góp chồi non... nhưng so với lúc đầu, bây giờ những việc này sẽ không giúp tăng trưởng được mấy đâu.”
Minh Khê: “...........”


Hệ thống cứ bình tĩnh máy móc mà nói ra hai từ “Hôn môi” kiểu vậy ấy à?!
Hệ thống: “Không sao, cô không muốn làm tôi cũng hiểu được, dù sao phải hôn một người mình không thích thật sự rất khó khăn.”


Ngòi bút của Minh Khê vạch một đường thật mạnh trên giấy nháp, trái tim đập thình thịch: “Thực, thực ra... cũng không phải không muốn.”
Hệ thống còn chưa dứt lời, chợt nghe lời nói thầm trong lòng Minh Khê, nó: “..........”
Trong quãng thời gian nó đi giúp đỡ những nữ phụ khác, rốt cuộc đã xảy ra những gì?!


===
Sau cuộc trò chuyện với hệ thống, lúc gặp Phó Dương Hi, trong lòng Minh Khê hồi hộp vô cùng, tim đập thất thường.
Ánh mắt cô luôn không kìm được mà dừng ở bờ môi mỏng của cậu.
Tựa như ma xui quỷ khiến, cô vắt hết óc nghĩ cách để có thể ngẫu nhiên hôn được ——?


Trong phim chẳng phải hay có cảnh vấp ngã một cái là có thể hôn được đấy thôi?
Nhưng vì sao cô và Phó Dương Hi vấp ngã lại chỉ nhận được kết quả là trẹo chân?
Là do cô đứng ở chỗ còn chưa đủ cao ư......


“Cảm ơn”. Lúc Phó Dương Hi đón cốc trà sữa vị dâu tây từ tay người bán hàng, cắm ống hút, đưa cho Triệu Minh Khê - Minh Khê còn đang mải ngắm cậu.


Trời hôm nay hơi nóng, Phó Dương Hi không mặc áo khoác mà chỉ mặc một chiếc áo hoodie, tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay đẹp như tượng tạc. Cậu cao gầy, vai rộng, mặt mũi tuấn tú, rất nhiều nữ sinh đang xếp hàng chung quanh đều trộm nhìn qua phía cậu.


Minh Khê ngửa đầu, tầm mắt từ cằm cậu lướt lên bờ môi, hàng mi cô run rẩy, mắt tròn đảo quanh.


“Sao thế?” Phó Dương Hi bề ngoài ra vẻ bình tĩnh, lạnh lùng ngầu đét, một tay đút túi áo, dáng vẻ điển trai thoạt trông như có thể đi catwalk ngay được, trong lòng lại hoảng muốn ch.ết, chỉ hận nỗi không thể vùi đầu vào điện thoại mà search ‘Con gái nói rằng chỉ coi mình là đại ca, nhưng lại cứ ngắm mình chăm chú là có ý gì?’.


Phó Dương Hi suýt chút nữa lại lên cơn tự kỷ.
Nhịn xuống.
Cậu bắt đầu ‘lý trí’ phân tích.
Hay là do trên mặt hoặc tóc cậu có vướng gì.
Minh Khê nuốt nước miếng, tỉnh táo lại.


Mình đang nghĩ cái quái gì vậy...... Nắm tay và ôm là một nhẽ, nếu đột ngột kiễng chân lên hôn, chắc chắn Phó Dương Hi sẽ rất tức giận đến sa sầm mặt mũi, đánh mình thành đầu heo mất......
Minh Khê cầm trà sữa, bịa chuyện: “Không, chỉ là trên tóc cậu có vướng gì đó thôi.”
Quả thế.


Phó Dương Hi thấy may mắn vì mình không tự luyến.
Hai người bước đến một góc.
Minh Khê nói: “Cúi đầu xuống, tôi giúp cậu phủi đi.”


“Con gái phiền phức thật đấy.” Phó Dương Hi xụ mặt, ra vẻ ‘Phó thiếu gia tôi đây không thích người khác sờ vào tóc mình, nhưng vì cậu là đàn em nên miễn cưỡng cho cậu sờ một chút’, ‘không mấy tình nguyện’ cúi đầu.


Minh Khê một tay cầm trà sữa, tay kia thì nâng lên, phủi ‘thứ gì đó’ khỏi đầu cậu.
Lúc phủi, tay cô chạm vào tóc cậu.
Tóc con trai khác hẳn với con gái, ngắn ngắn cứng cứng, trông có hơi giống cún con lông tóc trụi lủi.
Minh Khê không kìm được mà xoa xoa vài cái.


Khi cô nhận ra mình vừa làm gì thì vội vã buông tay, có tật giật mình nghiêng mặt đi.
Trông mặt Phó Dương Hi sa sầm như đang bực mình, thực tế thì bên tai cậu đỏ bừng, cũng quay mặt đi nốt.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.


Minh Khê nói: “Cô giáo bảo buổi chiều sẽ giải đề, có dặn phải đến sớm một chút, nửa tiếng nữa tôi phải về rồi.”
Phó Dương Hi gật gật đầu, lạnh lùng đáp: “Vậy về thôi, đừng nhỡ việc quan trọng.”
Nói xong, hai người cùng sóng vai bước về phía khách sạn.


Phó Dương Hi chẳng biết lôi từ đâu ra một chuỗi mứt quả.
Dưới ánh mặt trời, mứt quả lấp lánh long lanh.
Chuỗi mứt được cậu giơ qua.
Phía bên ngoài là dòng xe cộ ồn ào náo nhiệt, hơn phân nửa đều bị thân hình cao lớn của Phó Dương Hi che đi.


Ở góc nhỏ này, chỉ còn lại yên tĩnh ngập tràn, chảy xuôi cùng thời gian.
Bên ngoài chuỗi mứt được bọc nylon sạch sẽ, thêm cả một tầng giấy báo, một viên mứt lộ ra ở chóp, được phủ nước mật màu vàng óng ánh, kèm theo màu đỏ sẫm của quả, thoạt nhìn đã thấy vừa chua vừa ngọt.


“Cho cậu này.” Phó Dương Hi một tay cắm túi quần, đầu thì quay qua nhìn dòng xe cộ bên ngoài, ra vẻ như chỉ tiện tay cho Triệu Minh Khê.
Minh Khê vui vẻ hỏi: “Ở đâu ra đấy?”


“À, lái xe nhà tôi mua cho con, dư ra một chuỗi.” Phó Dương Hi đợi Triệu Minh Khê nhận mứt quả rồi thì cũng cắm nốt tay còn lại vào túi quần, sắc mặt ghét bỏ: “Mấy món ẻo lả như này tôi không ăn, cho cậu tiêu hóa hết vậy.”


Minh Khê ăn thử một viên, trong miệng lúng búng: “Cảm ơn lái xe nhà cậu nhé, anh ấy bao nhiêu tuổi? Có đẹp trai không vậy?”
Phó Dương Hi chỉ hận sao không thể lắc bả vai của cô thật kịch liệt, tức giận nói: “Nghĩ cái gì đấy, Tiểu Lý đã kết hôn rồi!”
Minh Khê: “.........”


Cô có thể nghĩ gì cơ chứ?
Cô chẳng nghĩ gì hết mà!!
“Ừm, cám ơn quà của cậu, tôi rất thích.” Minh Khê giơ mứt quả, nói: “Không thì, tôi cũng tặng cậu một món quà nhé.”
Minh Khê nói đến đây, thấy hơi căng thẳng, không kìm được mà ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi.


Lại chỉ ɭϊếʍƈ được vị đường ngọt lịm đến tận trong tim.
“Ồ, là cái gì?” Phó Dương Hi cảm thấy vụ quà đáp lễ này khá mới mẻ, tuy không quá vui, nhưng nếu Bé Khẩu Trang đã nói muốn tặng thì cậu cũng chỉ còn cách nhận.


Dưới hàng cây trên đoạn đường ngoài cửa khách sạn, giữa trưa, ánh nắng đọng ở trên mặt, cảm giác vừa ấm áp mà cũng có hơi khó chịu.
Minh Khê cố nén trái tim loạn nhịp, giả bộ như chỉ đang tiện tay tìm đồ trong túi áo khoác, lôi ra một sợi dây buộc tóc.


Màu đen lấp lánh như lông quạ, dưới ánh mặt trời có cảm giác trong suốt.
Dù vậy, nhìn sao cũng thấy đây là vật dụng của con gái.
Phó Dương Hi còn tưởng Bé Khẩu Trang định buộc tóc, nào ngờ Bé Khẩu Trang lại bảo cậu mở lòng bàn tay ra: “Đây là quà đáp lễ cho cậu.”


Đầu ngón tay Minh Khê chạm nhẹ lòng bàn tay của Phó Dương Hi rồi tách ra ngay.
Như lông chim lướt qua, lại khiến tay Phó Dương Hi như tê dại.
Phó Dương Hi:
Dây buộc tóc?
Nhưng tóc cậu ngắn thế này thì buộc kiểu gì?
Tư duy của con gái thật là khó hiểu.
Phó Dương Hi: “Gì đây?”


Minh Khê cảm thấy tính Phó Dương Hi vừa xấu lại còn táo bạo, suốt ngày như quả sầu riêng lởm chởm gai, tuy không có bạn gái nào theo đuổi cậu, nhưng mà cậu đẹp trai như vậy, chắc chắn có rất nhiều vệ tinh xoay quanh —— ví dụ như vụ cờ cá ngựa lần trước.


Tuy hiện giờ cậu còn chưa thông suốt, cũng không xác định liệu cậu ấy có thích mình không, nhưng dựa theo thói quen của Minh Khê, cô phải giành cơ hội tuyên thệ chủ quyền trước, nhét cậu vào trong phạm vi sở hữu của mình.


Nữ sinh khác nhìn thấy cậu dùng dây buộc tóc nữ này, sẽ biết cậu đã là hoa có chủ, sẽ không tùy tiện lại gần.
—— Nhất là vụ cờ cá ngựa lần trước!


“Không có gì đâu.” Minh Khê ậm ừ nói: “Chỉ là một dây buộc tóc, tôi thấy đẹp nên từng đem đi khai quang. Cậu đeo lấy đi, sẽ giúp may mắn hơn đó.”


Phó Dương Hi nghe Triệu Minh Khê vì mình mà chuyên môn đi khai quang một sợi dây nhỏ, chợt đỏ hết cả vùng cổ, tuy bày vẻ mặt ‘Mấy trò của con gái phiền ch.ết được’ nhưng vẫn ngoan ngoãn đeo ở tay phải.
Đúng là có hơi ẻo lả.
Một cậu trai cao 1m88 lại đeo dây buộc tóc.


Nhưng Minh Khê lại không kìm được sự vui vẻ, tâm trạng rất tốt. Cô có cảm giác như mình vừa nhân lúc Phó Dương Hi còn đang mù mờ đã để lại ấn ký ‘Đây là người của tôi’ trên cậu.
“Thế tôi về khách sạn, cuối tuần gặp nhé.” Minh Khê vẫy tay, tiến vào khách sạn.


“Ừ.” Phó Dương Hi cũng nâng tay vẫy vẫy: “Mau vào đi, không thì nhỡ việc chính của tôi.”
Sau khi Triệu Minh Khê vào trong, Phó Dương Hi đứng thêm một lát ngoài cửa khách sạn rồi mới giương khóe miệng, vui vẻ đi về.
Lúc sau, một chiếc xe màu đen đỗ lại.
Cậu ngồi vào xe.


Sau khi cậu lên xe, lái xe tò mò nhìn sợi dây buộc tóc ở tay phải cậu.
Chuyện gì thế này?!!!
Thiếu gia yêu đương ư?!
“Nhìn gì mà nhìn?” Tuy Phó Dương Hi cảm thấy đeo cái này trên tay ẻo lả bỏ xừ, nhưng vẫn rất nâng niu nó, cậu vội kéo tay áo xuống, che đi không cho Tiểu Lý nhìn.


Nhưng kéo áo xuống rồi, cậu lại không kìm được mà muốn khoe khoang, lại vén tay áo lên.
Mặt cậu nghiêm túc, giơ cổ tay tới trước mặt Tiểu Lý, đắc ý vô cùng: “Thấy anh thích xem như vậy nên cho anh nhìn một cái đấy, được khai quang rồi, biết chứ? Anh không có đúng không.”
Tiểu Lý: “..........”


Thiếu gia ngốc nghếch nhà tôi yêu rồi làng nước ôi.
===


Thời gian tập huấn trôi qua rất mau, đám Bồ Sương cũng chỉ sinh sự đúng một lần đó, cường độ huấn luyện càng ngày càng nặng, hai mươi mốt người trong đội đều bận bịu đến tận khi trời tối đen, không hơi sức đâu nghĩ mấy chuyện đường ngang ngõ tắt nữa.


Trong suốt mười ngày tập huấn, những tuyển thủ còn lại dần dần có ấn tượng mới với Minh Khê.
Lúc mới đầu, họ cảm thấy lọt vào danh sách nhờ đi cửa sau, không có chút tiếng tăm gì trong giới thi đua, lần tham dự này e cũng chỉ là đi cho vui.


Nhưng ai ngờ, rất nhiều đề bài khó nhằn trong quá trình tập huấn cô đều giải được, tốc độ cũng không kém cạnh gì với bên đội tuyển của Thẩm Lệ Nghiêu.
Thế là ấn tượng của những người này dần đổi mới.


Nhưng lúc này cũng chỉ là hơi chút thay đổi ấn tượng, cảm thấy cô dựa vào bản lĩnh cá nhân thật sự để tham gia thi đua mà thôi - họ cũng không cho rằng cô đủ tài năng để đạt được thành tích gì, hội thi đua giữa 100 trường còn có vô số người tài giỏi hơn.


Dù cô có giỏi, cũng chỉ thuộc dạng học sinh giỏi bình thường mà thôi.
Cứ thế, mười ngày trôi qua trong bận rộn.
Đoàn người trở về trường học.
Ngày về đến trường là vào thứ Hai.
Xe buýt chậm rãi dừng trước cửa trường học, đúng 10 giờ sáng, thuộc tiết học thứ 2.


Học sinh còn đang ngồi trong lớp, sân trường không có mấy người, chỉ có một vài thầy cô giáo đi ngang qua.
Lúc đoàn người bước về tòa nhà của ba lớp, đụng phải mấy học sinh trực nhật của lớp chất lượng và lớp quốc tế.


Học sinh trực nhật đồng loạt nhìn qua phía họ rồi túm tụm lại nói thầm thì.
Đoàn người tập huấn về cảm thấy hơi kỳ quặc - lúc họ đi tập huấn thì phải nộp di động, cho nên cũng không rõ chuyện gì xảy ra ở trường.
Chẳng lẽ họ bỏ lỡ điều gì ư?


Càng đến gần tòa nhà, trong những người tập huấn có một số người không kìm được mà lôi điện thoại ra, lên diễn đàn xem có chuyện gì không.
Nhìn xong, có người chợt nhỏ giọng hô một tiếng: “Vãi!”
“Có gì hot?” Có người hỏi.
“Cậu tự đi mà xem.”


Triệu Viện bước đến cửa phòng học, khóe mắt liếc Triệu Minh Khê đang lên tầng, trong lòng mải nghĩ xem nên làm thế nào để hòa nhau 1 ván. Rời nhà có hữu dụng không nhỉ? Có lẽ nên làm thêm một số việc trước khi rời nhà...
Bỗng nhiên, cô ta cảm giác được.


Rất nhiều bạn học trong lớp đều đang ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt họ có chút khác lạ, như kiểu..... phấn khích vì hóng được tin nào đó.
Họ đang nhìn ——
Mình ư?






Truyện liên quan