Chương 55
Edit: Pinkie
Sau khi cơm nước xong, hai người từ trong nhà giáo sư Cao đi ra ngoài.
Bầu trời bên ngoài có chút u ám, mây mù bao phủ một mảng xám xịt. Không khí rét lạnh, thở ra luồng khí trắng.
Phó Dương Hi khoanh tay trước ngực, đi về phía trước, thấy cỏ dại xơ xác trong sân thì càng thêm chói mắt, cậu thuận miệng nói với giáo sư Cao: “Cỏ dại nhà ông mọc khắp trên mặt đất thế này, không nhổ sao? Nếu không cháu mướn người đến dọn dẹp một chút?”
Lời còn chưa dứt thì đã bị giáo sư Cao trừng mắt: “Thằng nhóc cậu nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Cơm nước xong xuôi thì mau đi về đi, còn không đi hả, hay muốn ngủ lại trong nhà ông?”
Giáo sư Cao nói xong liền đuổi hai người ra ngoài.
Minh Khê nhanh chóng kéo Phó Dương Hi ra khỏi sân.
Hai người ra khỏi sân, Minh Khê mới bất đắc dĩ nói với Phó Dương hi: “Giáo sư Cao rất kỵ người khác giúp đỡ ông ấy. Nếu không thì chuyện mỗi tuần đến chơi với cháu trai ông ấy, ông ấy chỉ cần tìm ngay những học sinh mà ông từng dậy là được rồi, không cần phải lên diễn đàn, rồi không thành thục đăng bài như thế. Nếu chúng ta muốn giúp ông ấy một chút thì không thể nói thẳng như vậy, lòng tự trọng của ông cụ sẽ không chịu nổi.”
“Vịt ch.ết mà còn già mồm?” Phó Dương Hi quay đầu lại nhìn, ‘sách’ một tiếng, nói: “Tớ thấy hai chúng ta đến thăm ông ấy, ông ấy rất vui vẻ, uống tới mấy ly rượu lại còn ra vẻ không tình nguyện. Lão già này thật là.”
Trong lòng Minh Khê than thở, cậu còn không biết xấu hổ nói người khác, không phải chính cậu cũng như vậy sao.
Phó Dương Hi khiế͙p͙ sợ dừng bước: “Tớ giống ông ấy khi nào?”
ch.ết tiệt.
Lúc này Minh Khê mới phát hiện, thế mà mình lại đem những lời trong lòng nói ra. Phó Dương Hi cảnh cáo nhìn cô: “Sao mà tớ cảm giác giống như mỗi ngày cậu đều oán thầm tớ mấy trăm lần nhỉ?”
“Cái gì mà oán thầm? Cái này là tớ không sợ cường uy, ăn ngay nói thật.” Minh Khê dứt khoát vò mẻ không sợ rơi, nói: “Ngày cậu bị cảm mạo, tớ qua chỗ cậu đưa thuốc, rõ ràng cậu mong tớ đến, nhưng kết quả khi tớ đến, cậu còn đuổi tớ đi, còn ra vẻ lạnh lùng, nói cái gì mà ‘Sao cậu lại tới đây’, ‘Tớ có bệnh hay không có bệnh, có liên quan gì tới cậu sao, chẳng lẽ cậu để ý sao’.”
Ngày đó thực sự Minh Khê đã nghĩ Phó Dương Hi không muốn nhìn thấy cô, nhưng bây giờ nhớ lại, thế nào cũng cảm thấy không khí có mùi chua chua. Ngày đó, sợ rằng Phó Dương Hi đã ăn trúng phải bình dấm chua lâu năm.
“Cậu nói xem đó khẩu phải khẩu thị tâm phi thì là cái gì?”
Phó Dương Hi bị Minh Khê nói trúng tim đen, cả khuôn mặt đỏ bừng như trái cà chua chín mọng.
Nói đùa cái gì thế?!
Giọng điệu nói chuyện ngày đó của cậu là như vậy sao?!
Làm sao thần sắc bi thương giống cái oán phụ đợi trong lãnh cung thế?!
Phó Dương Hi thẹn quá thành giận, nói: “Đó là ảo giác của cậu! Ngày đó tiểu gia tớ rất không kiên nhẫn! Rất không muốn gặp người! Chính là đang đuổi cậu đi! Khẩu trang nhỏ, gần đây gan cậu càng ngày càng to bằng trời rồi đó nhé!”
Minh Khê: “Cậu không muốn gặp tớ vậy thì cậu gội đầu làm gì?”
Phó Dương Hi tức hổn hển: “Trùng hợp! Trùng hợp có biết không, đúng lúc gội đầu mà thôi.”
“À——” Minh Khê làm bộ thì ra là thế.
Phó Dương Hi: “……”
Thấy cô còn đang cười, Phó Dương Hi xấu hổ và giận dữ muốn ch.ết, hận không thể tìm được một cái lỗ chui xuống, cậu nhấc chân đi nhanh về phía trước.
Minh Khê ở sau lưng cười đến đau bụng.
Phó Dương Hi đi được mấy bước, thối nghiêm mặt quay đầu nhìn cô, thấy cô vẫn cười như cũ, cậu: “……”
Thật là buồn cười phải không? !
Phó Dương Hi lại nhanh chân quay lại, kéo mũ áo khoác của cô rồi trùm lên đầu cô, sau đó kéo cô ra khỏi ngõ nhỏ: “Đừng cười! Trời đã tối rồi! Trở về mau!”
Vừa lúc hai người chậm rãi bước ra ngoài thì một mảnh bông tuyết đột nhiên rơi xuống, rơi trên khóe miệng đang nhếch lên của Minh Khê, ‘hôn’ lên đôi môi mềm mại, rồi sau đó, không có bất kỳ dấu hiệu nào, cả bầu trời rơi đầy tuyết.
Đây là trận tuyết đầu mùa của năm nay.
Những bông tuyết trắng từ không trung bay xuống. Hai người không khỏi dừng chân, ngẩng đầu lên nhìn.
Những con hẻm dài và tối, những ngọn đèn đường màu cam lờ mờ, và những bông tuyết bay giống như những tinh linh trong suốt, nhẹ nhàng rơi trên người bọn họ. Cái bóng của hai người kéo dài trên mặt đất.
Đột nhiên.
Toàn bộ thế giới trở nên an tĩnh và kỳ ảo.
“Tuyết rơi.” Minh Khê đưa tay ra.
Cô và Phó Dương Hi quen biết nhau từ mùa thu, bây giờ đã đến mùa đông rồi.
Phó Dương Hi nhặt bông tuyết trên mái tóc đen nhánh của cô xuống, thuận tay buộc chặt khăn quàng cổ cho cô. Minh Khê ngẩng đầu nhìn Phó Dương Hi. Cậu dừng lại, cố gắng kiềm chế hai bên tai đang đỏ rực.
Mặt Phó Dương Hi đột nhiên biến sắc, cố gắng làm như không có việc gì, nói: “Dẫn cậu tới một nơi.”
“Nơi nào?” Minh Khê hỏi.
Mặc dù còn chưa đi, cũng không biết đi nơi nào, nhưng nhịp tim của Minh Khê đã bắt đầu đập như trống tỏi.
“Mang găng tay vào, đi thì biết thôi.” Phó Dương Hi thu tay về, đút vào trong túi.
Cậu lạnh lùng nói: “Không phải đặc biệt muốn dẫn cậu đi đâu, chỉ là thuận tiện mà thôi. Bây giờ về trường thì còn sớm quá, nếu cậu về sớm thì lại lẻ loi trơ trọi một mình ở trong trường, lão đại tớ đây thuận tiện quan tâm cậu một chút.”
Minh Khê nhịn cười: “Ừ.”
Hai mươi phút sau, xe dừng lại ở một khu đất trống gần một khu rừng trên đường Thạch Viên Bắc, cách trường chừng 2, km.
“……”
Minh Khê ngớ người nhìn nơi mà Phó Dương Hi nói ‘đi thì biết thôi’.
Cái quái gì cũng không có, chỉ có cái cây trụi lủi bị gió thổi nghiêng ngả, trên cây còn không biết quấn thứ gì, có thể là dây điện, nói tóm lại là đen sì một mảnh, không nhìn thấy rõ cái gì cả.
Cũng chỉ có thể cảm giác được tuyết rơi xuống càng ngày càng lớn, bắt đầu rơi đầy trên vai, Minh Khê lạnh cóng, còn Phó Dương Hi thì đứng bên hướng gió thổi để chắn gió cho cô.
Cô quay đầu nhìn Phó Dương Hi ở bên cạnh: “Đây chính là nơi mà cậu muốn dẫn tớ tới?”
Phó Dương Hi điên cuồng ấn vào công tắc của bóng đèn nhỏ trong túi áo, nhưng mà ch.ết sống thế nào lại không có một chiếc đèn nào sáng. Cậu mở to hai mắt, kinh ngạc mở to mắt nhìn hàng trăm bóng đèn trên cây, vô cùng hoài nghi cuộc đời này. Đành rằng của rẻ là của ôi, nhưng mà cậu đã trực tiếp chọn giá từ cao tới thấp mới lựa chọn mấy trăm cái bóng đèn kia mà!
Tất cả đều có vấn đề?!
Có phải ông trời đang chơi cậu không?!
“…… Ừ.” Phó Dương Hi cố giả bộ trấn định, cố tỏ vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì, nói: “Đi tiêu cơm sau bữa ăn, nếu không sẽ béo đó. Nhưng mà cậu lạnh thế, thôi thì nhanh chóng đưa cậu trở về.”
“……”
Minh Khê cứ như vậy đi theo Phó Dương Hi tới rừng cây nhỏ trong gió lạnh, rồi sau đó lại bị Phó Dương Hi đưa về ký túc xá. Ngàn vạn lần không nghĩ tới, cậu ấy nói thuận tiện tới một nơi thì đúng chỉ là ‘thuận tiện tới một nơi’ thật!
Sau khi đưa Minh Khê về, Phó Dương Hi lại yêu cầu Tiểu Lý chở cậu lại nơi mà cậu đã dành cả một đêm để bố trí. Phó Dương Hi tức giận đến mức lồng ngực muốn bốc lửa, cậu muốn gọi tên thương nhân vô lương tâm kia đến đánh một trận.
Cậu lấy công tắc trong túi áo khoác ra, giận tím mặt ấn xuống một cái, định không được thì cậu sẽ sửa lại rồi hôm sau dẫn khẩu trang nhỏ đến xem.
Kết quả.
“Ba” một cái, chỉ cần chạm nhẹ vào công tắc, hàng trăm bóng đèn nhỏ xíu đồng loạt bật sáng, điểm xuyết giữa những ngọn cây, chiếu lên những bông tuyết trắng đang nhẹ nhàng bay múa, đẹp đến mức giống như không phải ở nhân gian.
Phó Dương Hi: “……”
Cái quỷ gì?
Con mẹ nó, bây giờ lại tốt
Một cặp tình nhân đi ngang qua con đường này, từ trên xe đi xuống, ôm nhau âu yếm. Người nam kia thấy Phó Dương Hi cầm công tắc thì cười với cậu một tiếng: “Người anh em, cảm ơn cậu nha!”
Phó Dương Hi: “¥&%&%&¥#&*&”
Phó Dương Hi tức giận đến mức trong đầu chỉ toàn là những ký tự chạy loạn xạ.
……
Sau khi Minh Khê về ký túc xá, cũng không biết Phó Dương Hi đi nơi nào. Tóm lại, ước chừng nửa tiếng sau, dì quản lý ký túc xá lên gõ cửa phòng cô, rồi đưa cho cô một ly trà sữa gừng nóng hổi và một cái hộp. Dì ấy nói là bạn nam lúc nãy đưa cô về đã mua cho cô.
Minh Khê mở ra nhìn, trong hộp là túi chườm nóng có thể sạc điện.
“Cậu ấy ở đâu rồi ạ?”
Dì quản lý ký túc xá nói: “Đã đi rồi.”
Minh Khê đóng cửa lại, ngồi xuống bên cạnh bàn, ôm trà sữa trong tay. Cô cắm ống hút, hút một hơn, trong miệng đầy vị ngọt, dạ dày cũng ấm lên. Minh Khê đi ra ban công, nhìn bên ngoài cửa sổ, tuyết lớn bay lả tả, không khí rét lạnh đọng thành lớp sương mù màu trắng trên cửa sổ thủy tinh, còn bên trong thì lại vô cùng ấm áp.
Cô duỗi ngón tay ra, lau lau trên cửa sổ, lập tức có thể nhìn thấy tuyết rơi trong đêm. Rồi cô bỗng nhiên vươn tay, sờ lên đỉnh đầu mình, nhưng mà cảm giác hoàn toàn khác biệt. Lúc Phó Dương Hi vò rối đỉnh đầu cô, sẽ mang theo chút thô bạo và thân mật của con trai. Lúc Phó Dương Hi nhặt bông tuyết trên tóc cô xuống. đầu ngón tay ấm áp, thoáng chốc chạm vào sẽ khiến da đầu cô tê dại.
Minh Khê cúi xuống nhìn ly trà sữa trong tay. Nhiệt độ từ ly trà sữa truyền đến đầu ngón tay rồi đến trái tim cô, làm cho cô cảm nhận được nhiệt độ ấm áp thuộc về Phó Dương Hi trong ngày đông này. Một chút xúc động và khát vọng dần dần nảy sinh. Trong lòng cô tê ngứa, giống như có ai đó đang nhẹ nhàng cào.
……
Đêm nay, Phó Dương Hi ngủ không ngon, mà Minh Khê cũng ngủ không ngon.
Cô cảm giác mình giống như biến thành chậu cây kia, chồi non lặng lẽ mọc lên, làm cho trái tim cô vừa rạo rực vừa tê tái. Nhắm mắt lại, tất cả đều là hình ảnh của Phó Dương Hi. Minh Khê chỉ có thể hít sâu, cố gắng khống chế suy nghĩ của mình, cố gắng để mình nghĩ về đề bài nan giải mà cô gặp phải lúc ban ngày.
……
Không biết qua bao lâu.
Mê man.
Tâm trí cô cuối cùng cũng rời khỏi Phó Dương Hi một chút, bắt đầu đi giải mấy đề kia.
Tuy nhiên, hậu quả của việc này là cả đêm Minh Khê mơ thấy đề Olympic Toán học, trong mơ cô đang điên cuồng tìm giấy nháp.
Hôm sau, cô thất thần tỉnh dậy, trầm thấp thở ra một hơi thật dài.
Đêm qua, tuyết rơi đầy, bên ngoài yên lặng như tờ, Minh Khê nhìn ra ngoài cửa sổ, trời thậm chí còn chưa sáng, chỉ có một vài bông tuyết rơi trong trong bầu trời xám xịt.
Cô mở di động, nhìn thời gian —— Mới rạng sáng sáu giờ.
Lần đầu tiên ngủ chưa đầy năm giờ, Minh Khê cảm thấy nặng đầu. Nhưng mà không có cách nào ngủ tiếp được nửa, cô định đi tới lớp để tự học.
Minh Khê ôm sách, đầu óc lơ lửng giữa không trung, che dù đi đến phòng học.
Trường học vào chủ nhật không có một ai, vô cùng yên tĩnh. Cô tìm ủy viên học tập của lớp quốc tế lấy chìa khoá, trực tiếp mở cửa rồi đi vào. Đến chỗ ngồi của mình, vừa đặt sách xuống thì Minh Khê đã phát hiện trong hộc bàn của mình có một đống thư tình. Cô vừa kéo ghế ra thì đã lộp bộp rơi xuống mấy bức thư. Minh Khê giật nảy mình. Tình trạng thư tình xếp chồng thành đống như thế này cô chỉ thấy ở chỗ của Thẩm Lệ Nghiêu mà thôi.
Chuyện gì thế này.
Trước đó, mỗi sáng sớm đều chẳng có bức thư nào cả mà. Tất cả họ đều đặc biệt chờ đến thứ sáu, sau khi tan học mới đưa sao?
Nhưng lại nghĩ tới, có thể là gần đây mình mới lọt vào vòng chung kết, xuất hiện trước mặt toàn trường, độ nổi tiếng tăng cao cho nên có người đưa thư tình cho cô cũng là bình thường. Thế là Minh Khê không nhìn nhiều, cô trực tiếp nhặt thư tình dưới đất lên. Trong đó có một bức thư ký tên Lý Hải Dương của lớp nâng cao. Cậu ấy thế mà vẫn chưa hết hy vọng.
Minh Khê tìm cái túi, bỏ toàn bộ thư tình vào trong đó.
Cô ngồi xổm xuống nhìn vào bên trong hộc bàn, không khỏi nhíu mày, xem ra sau này phải khóa lại thôi, chứ người ta nhét thư tình vào làm cho sách của cô dồn lại một chỗ, chưa kể bên trong có kẹo làm dính lên đầy lên sách.
Minh Khê đau đầu vô cùng, dứt khoát mượn cơ hội này dọn dẹp sạch sẽ bên trong hộc bàn của mình một chút. Cô dời ghế của Phó Dương Hi qua một bên, bỏ hết sách của mình lên trên ghế của cậu.
Nhưng mà đúng vào lúc này, cô chợt phát hiện cuốn sách mà cô không thường dùng, bị đặt ở dưới cùng trong chồng sách hình như đang có thứ gì kẹp trong đó. Kich thước nhỏ hơn tờ giấy A một chút, ước chừng cỡ B , bìa cứng màu đỏ, chữ màu vàng đồng.
Minh Khê rút ra.
Sau khi nhận ra đó là thứ gì, thì hô hấp của cô đột nhiên nghẹn lại.
Giấy chứng nhận sở hữu bất động sản
Minh Khê nhanh chóng lật ra xem, là hai gian nhà nhỏ ở thành phố Đồng. Cô nhìn lên phần tên ở bên trên, đồng tử đột nhiên co rụt lại, cột người có quyền lợi bên phải hóa ra là tên của mình Mà cột bên trái là tình trạng sở hữu, là sở hữu của một mình cô.
Phía sau là hình trắng của giấy chứng nhận quyền sở hữu đất và tài sản gắn liền với đất.
Tim Minh Khê đập loạn xạ, cả người như mê man.
Hai gian nhà kia là của thím Lý, khi bà nội còn sống đã cùng cô thuê ở đó. Nhưng mà sao trên giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản này lại viết tên mình?
Minh Khê cúi đầu nhìn ngày, phát hiện ngày đăng ký là ngày 3 tháng 10. Cũng chính là ngày Phó Dương Hi cảm mạo, không đến trường.
Phải chăng có sai lầm gì không?
Máu huyết của Minh Khê chạy loạn xạ. Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, không lo nghĩ bây giờ còn sớm, đã gọi điện thoại cho thím Lý. Nhưng mà ở nông thôn mọi người thường dậy sớm, điện thoại rất nhanh đã được kết nối.
Thím Lý nghĩ là cô đã ăn xong đặc sản, nên muốn thím ấy gửi thêm, vì vậy nói: “Minh Khê, cháu muốn ăn cái gì cứ việc nói cho thím biết.”
Minh Khê không để ý tới những lời này, hỏi thím ấy về chuyện sở hữu hai gian nhà kia, vì sao người sở hữu lại là cô.
“Hả?” Ở đầu bên kia điện thoại, thím Lý mờ mịt một chút, nửa ngày mới phản ứng lại: “Thím còn tưởng cháu biết rồi. Chính là sau khi mấy đứa đi không được mấy ngày, bạn học của cháu lại đến đây một chút, nói cảm thấy phong cảnh ở đây không tệ, muốn mua hai gian nhà kia, vì nhắm được gian nhà kia sau này sẽ có giá trị phát triển. Nói gì đó mà thím cũng không hiểu lắm. Cậu ấy đưa giá rất cao, trên thực tế, hai gian nhà đó nào bán được nhiều tiền như vậy. Nhiều năm như vậy, gạch lát đã vỡ hết. Trong thôn cũng có nhiều thủ tục rườm rà nhưng đã có người đi cùng cậu ấy xử lý hết. Thím chỉ cần ký tên, nhận tiền, còn cụ thể làm thế nào thì thím không biết. Có phải bây giờ xảy ra chuyện gì không?”
“Là bạn học nào ạ?”
Thím Lý nói: “Là thằng bé tóc đỏ đẹp trai nhất đó.”
Phó Dương Hi mua hai gian nhà ngói này, nhưng lại để người đứng tên tài sản lại là mình ——?
Nói cách khác, cậu đã mua gian nhà mà cô và bà nội sinh sống trước kia cho mình? Nhưng mà cậu lại không nói gì cả. Đã sắp qua hai tháng, thế mà cậu ấy vẫn không một nói một lời. Nếu không phải mình thu dọn đồ đạc trong hộc bàn thì khả năng còn chưa phát hiện ra.
Đầu óc Minh Khê hoàn toàn trống rỗng.
Cô không biết mình cúp điện thoại lúc nào, cầm tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản trong tay, cả người sững sờ.
Cô rất khó hình dung tâm trạng của mình vào lúc này. Ngày cô được Phó Dương Hi dùng máy bay tư nhân đưa về đó, trong lòng cô cảm thấy mọi chuyện giống như một giấc mơ. Đợi đến khi bái tế bà nội xong, quyến luyến tình thân xong xuôi, trở lại nơi này thì lập tức tỉnh mộng. Sau này, chỗ kia có thể sẽ bị phá dỡ, có thể thay đổi hoàn toàn nhưng cô không ngờ rằng…… Thế mà, Phó Dương Hi cứ yên lặng làm cho giấc mơ này kéo dài, cậu mua lại gian nhà rồi đưa cho cô. Thế giới nhỏ mà cô lớn lên từ bé cứ như vậy đã hoàn toàn thuộc về cô năm mười tám tuổi, từ nay về sau sẽ do cô quyết định, muốn thay đổi thế nào thì tùy.
Ngày xử lý thủ tục Phó Dương Hi còn đang bị sốt. Lúc cô đến nhà cậu ấy, cậu ấy còn tỏ ra rất lạnh lùng, ấy vậy mà ngày hôm sau đã bay đến thành phố Đồng.
Lúc này, bên ngoài cửa sổ lớp học, tuyết rơi càng lúc càng lớn, gió lạnh từng đợt quét tới, toàn bộ thế giới đều bị một màu trắng tinh khiết bao trùm.
Hốc mắt Minh Khê đỏ bừng, nắm chặt cuốn sổ màu đỏ trong tay, ngồi xuống ghế. Giữa không gian yên lặng như tờ, bao nhiêu xúc động điên cuồng dâng lên trong lòng cô như cơn thủy triều. Trong đầu cô hết thảy đều là gương mặt kia của Phó Dương Hi. Gương mặt sinh động, đầy cảm xúc vui sướng, giận buồn, với tinh thần thiếu niên bất cần, ngang tàng lại nhẹ nhàng tiến vào lòng cô.
Minh Khê ɭϊếʍƈ đôi môi khô khốc. Vô số cảm xúc khao khát từ từ trào dâng trong lòng cô.
Muốn cùng Phó Dương Hi yêu đương.
Muốn cùng Phó Dương Hi nắm tay.
Muốn cùng Phó Dương Hi đụng chạm da thịt, ôm ấp trong ngày đông hanh khô này.
Mỗi người đều có chuyện của riêng mình, đều ở trong thế giới độc lập của chính mình, thật khó để hai tâm hồn có thể gần nhau. Minh Khê chưa từng nghĩ tới, có một ngày sẽ gặp một người, làm cho cô mãnh liệt muốn ở bên cạnh người đó như vậy, cũng muốn người đó ở bên cạnh mình. Tốt nhất là trói lại, mười ngón đan chặt vào nhau, không tách rời.
Cô muốn quá khứ, hiện tại và cả tương lai của cậu ấy.
Xúc động dâng lên đỉnh đầu, Minh Khê nhìn chằm chằm chỗ ngồi của Phó Dương Hi ở bên cạnh, ánh mắt rơi xuống một vài dấu vết mà Phó Dương Hi để lại.
Vô số cảm xúc cuồn cuộn dâng lên trong lòng.
Bỗng nhiên, cô lấy hết dũng khí, chính trong khoảnh khắc đầu nóng lên như thế đã gọi điện thoại cho Phó Dương Hi.
Tiếng tút tút vang lên, đầu Minh Khê ong ong.
Bây giờ là ——
Cô đưa mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, mới 6:20 sáng.
Xong đời, sớm như vậy mà cô đã gọi điện thoại, chắc hẳn cậu ấy còn chưa tỉnh. Trong lòng hoảng hốt, Minh Khê vô thức muốn cúp máy, nhưng mà trước lúc cô cúp máy thì bên kia đã nhận.
“Alo?” Giọng nói của Phó Dương Hi khàn đặc, Minh Khê rất quen thuộc, đây là áp suất thấp lúc cậu mới tỉnh dậy.
“Là tớ.” Minh Khê nghe rõ tiếng nhịp tim đập của mình.
Bên kia yên tĩnh mấy giây, sau đó giống như lập tức tỉnh táo, ngồi bật dậy: “Sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Cậu ở chỗ nào, tớ lập tức tới.”
Lúc này đây, hốc mắt Minh Khê hơi nóng lên.
“Không có việc gì.” Cô nói: “Không phải chuyện lớn gì đâu.”
“Thật sự không có chuyện gì chứ?” Ở đầu bên kia điện thoại, Phó Dương Hi nghi ngờ hỏi. Cậu nghe thấy giọng nói của Triệu Minh Khê hình như có vẻ không ổn, cho nên nhanh chóng nhảy từ trên giường xuống, vội vã mặc quần áo.
Động tác của Phó Dương Hi rất gấp, điện thoại áp sát vào bên tai có chút nóng: “Nhất định có chuyện gì, nếu không sao sớm như vậy cậu đã ——”
Cậu còn chưa nói xong thì đã bị Minh Khê cắt ngang.
“Phó Dương Hi, có phải cậu thích tớ không?”
Một câu như vậy.
Vội vàng không kịp chuẩn bị.
Giọng nói của Triệu Minh Khê từ trong điện thoại truyền tới, xen lẫn với âm thanh đường truyền vù vù.
Toàn thế giới tĩnh mịch.
Phó Dương Hi im lặng tức thì.
Động tác của cậu dừng lại.
Toàn thân cậu nhất thời cứng ngắc, căng cứng, tim đập loạn, tay chân lạnh buốt.
Cho nên, hoàn toàn chính xác là có chuyện xảy ra, nhưng không phải là vấn đề an toàn, mà là, cô đã phát hiện chuyện này.
Thật ra, không bị phát hiện mới là lạ.
Chỉ cần hơi cẩn thận một chút thì đã có thể phát hiện trong mắt cậu toàn là khẩu trang nhỏ.
Cho nên cuộc gọi vào lúc sáng sớm này có nghĩa là gì ——
Phó Dương Hi không dám suy nghĩ tỉ mỉ, tim cậu thẳng tắp rơi xuống, ngón tay mảnh khảnh cầm điện thoại đang run lên. Cậu đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, cả người mờ mịt luống cuống, ánh mắt không biết nên để nơi đâu. Tim trong lồng ngực cũng đập nhanh và hoảng hốt.
Cô gọi điện đến, là để từ chối?
Nói lại với cậu những lời đã nói ngày đó với Kha Thành Văn một lần nữa?
Mặt Phó Dương Hi trắng bệch.
……
“Ừ.” Hầu kết Phó Dương Hi trượt lên trượt xuống, không biết mình đang ôm tâm tình như thế nào để nói ra câu này.
“Tớ thích cậu.”
Giọng cậu khàn khàn.
Chuyện mà, cho tới bây giờ, cậu không có cách nào không thừa nhận.
Cậu giống như bị Triệu Minh Khê nhìn hấu, bị ép vào một góc đầy bất lực.
Đối diện với tiếng hít thở nhàn nhạt của Triệu Minh Khê ở bên kia, máu huyết của Phó Dương Hi từ từ lên đỉnh đầu, gần như cậu muốn cúp điện thoại, không dám nghe lời kế tiếp của Triệu Minh Khê. Nhưng cả người cậu cứng đơ như tảng đá, làm cho cậu không nhúc nhích được, giống như tù nhân đang chờ án tử.
Cậu đứng ở đó, luống cuống rủ mắt xuống.
“Nhưng mà cậu ——” Phó Dương Hi muốn nói, nhưng mà cậu không cần bởi vì như vậy mà cảm thấy gánh nặng ——
Nhưng mà cậu còn chưa nói xong, thì đã nghe Triệu Minh Khê nói.
“Thật trùng hợp, tớ cũng thích cậu.”
“……”
Đồng tử của Phó Dương Hi mở to.
Không còn âm thanh nào nữa.
Cả thế giới im lặng.
Chỉ một câu này, cùng với tiếng nhịp tim đập, và tiếng đường truyện điện thoại truyền vào tai cậu.
……
Phó Dương Hi không kịp phản ứng trong mười giây, hô hấp của cậu nghẹn lại, đầu óc trống rỗng cầm di động, giống như một tảng đá.
…… Chờ đã, cô mới vừa nói cái gì?
Phó Dương Hi hoài nghi mình đang nằm mơ, bỗng nhiên đưa điện thoại ra, bấm mặt mình một cái, cảm giác đau đớn nhanh chóng truyền đến. Hầu kết cậu lại trượt lên xuống, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, rồi lại áp điện thoại vào tai.
Điện thoại nóng lên, nhưng mà rất chân thực.
Thế mà, không phải nằm mơ sao.
“Tớ thích cậu.”
Triệu Minh Khê dứt khoát lặp lại một lần.
Khẩu trang nhỏ nói thích cậu.
Lúc này, mọi thứ dường như đang chậm lại.
Hơi thở trở nên chậm hơn, âm thanh cũng chậm hơn, tốc độ bông tuyết rơi xuống cũng chậm, thậm chí cả không khí cũng chậm lại.
……
Hô hấp của Phó Dương Hi bắt đầu dồn dập hơn, trái tim cũng điên cuồng đập loạn. Chân tay tê dại dường như cuối cùng cũng tỉnh lại, lông mi cậu run lên.
Toàn bộ thế giới đều đang có tuyết rơi.
Phó Dương Hi nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm bông tuyết bay xuống, ngón tay giật giật.
“Khẩu trang nhỏ, cậu xác định sao, tớ cho là ——”
Bên kia, giọng nói của Minh Khê rất rõ ràng: “Cậu cho là cái gì?”
Phó Dương Hi vẫn cảm thấy mình đang ở trong mộng.
Cậu đã chờ quá lâu.
Mắt cậu đỏ hoa.
“Ngày đó Kha Thành Văn gọi điện thoại, cậu nói không nhớ sinh nhật của tớ, chính miệng cậu nói không thích tớ.”
Phó Dương Hi vô cùng khó khăn nói ra những lời này. Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu cũng chùng xuống.
Minh Khê giật mình, rốt cuộc biết vì sao lần đó cậu lại khác thường như vậy, thì ra là lúc Kha Thành Văn gọi điện thoại cho mình, cậu ấy ở ngay bên cạnh.
—— Cậu ấy cho là cô thích Thẩm Lệ Nghiêu.
—— Chính tai cậu ấy nghe cô nói cô không thích cậu ấy.
Minh Khê lập tức chột dạ.
Trong lòng hoảng hốt, Minh Khê nhanh chóng cho Phó Dương Hi một viên thuốc trợ tim, cô nói: “Những lời ngày đó nói không tính, lúc ấy tớ chưa phát giác được. Nhưng bây giờ, tớ nói tớ thích cậu, chính là ——”
“Chính là coi tớ là lão đại?” Phó Dương Hi hỏi lại.
Minh Khê phát điên, nhanh chóng giải thích: “Chính là thích cậu! Chính là thổ lộ! Không phải xem cậu là bạn bè, không phải xem cậu là lão đại, mà là, muốn cùng cậu nói chuyện yêu đương, muốn cùng cậu ăn uống hẹn hò xem phim, muốn nắm tay cậu, muốn ôm hôn cậu. Tớ thích cậu nhất trên đời, toàn thế giới cũng chỉ có một mình cậu tốt nhất.”
Minh Khê nói đến phần sau, thì bên tai đều đã đỏ lên.
Lời này vừa thốt ra, cô nghe thấy được bên kia không còn tiếng động gì nữa, chỉ có thể hít thở hổn hển.
“Tớ đi tìm cậu.” Phó Dương Hi nói.
Minh Khê nhìn ngoài trời tuyết rơi dày đặc bên ngoài, trong lòng thầm nhủ có lẽ đến lúc này sẽ có chút phiền phức, nhưng cô cũng muốn gặp Phó Dương Hi. Cô vùi khuôn mặt đỏ bừng vào trong lòng bàn tay: “Ừm, tớ đang ở trong phòng học.”
Điện thoại cũng không cúp máy.
Bên kia truyền đến tiếng động Phó Dương Hi lao xuống lầu.
Minh Khê nghe có tiếng loảng xoảng bên cậu, vừa định khuyên cậu chậm một chút thì đã nghe ngã ‘bịch’ rất lớn.
Minh Khê: “………………”
Hai mươi phút sau, Phó Dương Hi bởi vì quá kich động mà ngã xuống cầu thang đã được đưa lên xe cứu thương vào bệnh viện.
Tác giả có lời muốn nói: Tới ~
Minh Khê nói với hệ thống: “Tôi khẳng định không phải là nữ chính. Tôi đã đọc tiểu thuyết nhiều năm như vậy, chưa gặp qua trường hợp nào nam chính được thổ lộ lại bị ngã gãy xương. Tôi quả thật là nữ phụ ác độc mà.”
Ps: Sinh nhật của Dương Hi đã qua, ngay trước một ngày tìm được Trương Ngọc Phân. Tôi đã viết đoạn Minh Khê chúc mừng sinh nhật cậu ấy nhưng không bỏ vào trong chính văn, bởi vì sợ quá nhiều chi tiết, kéo tiết tấu chậm lại. Đến lúc đó, sau khi hoàn chính văn sẽ đưa vào phần phiên ngoại.