Chương 60
Edit: Pinkie
Hôm sau, Lư Vương Vĩ đặc biệt chú ý, và phát hiện Triệu Minh Khê lại đẩy xe lăn đẩy Phó Dương Hi vào lớp. Một đám con trai trong lớp cực kỳ hâm mộ, còn Phó Dương Hi thì kiêu ngạo tự đắc, tháo tai nghe treo trên cổ, vẻ mặt phách lối. Phó Dương Hi quả thực hận không thể khoe Triệu Minh Khê với toàn thế giới. Còn Lư Cương Vĩ thì bị chọc tức.
Sau giờ học, mặt Lư Vương Vĩ xám xịt gọi Minh Khê vào văn phòng.
“Gần đây có phải có người trong lớp ức hiế͙p͙ em hay không?”
Minh Khê sửng sốt một chút: “Không có ạ.”
Lư Vương Vĩ nghiêm túc nói: “Minh Khê này, có chuyện gì em có thể nói với thầy, thầy sẽ làm chỗ dựa cho em.”
Minh Khê suy nghĩ một vòng trong đầu, thực sự không nghĩ ra ai đã ức hiế͙p͙ cô. Trên thực tế, khi cô chuyển đến lớp quốc tế, chuyện quan trọng nhất muốn làm là ôm đùi Phó Dương Hi. Kế sách này chính là muốn bắt giặc thì phải bắt vua trước, đến mức ngay từ đầu, đám đàn em trong lớp không ai dám làm gì cô, cho tới bây giờ, cô đã hoàn toàn hòa nhập với mọi người.
“Thật sự không có ạ.”
Lư Vương Vĩ cho là Triệu Minh Khê khuất phục trước áp bức của Phó Dương Hi nên không dám nói, vì thế dứt khoát gọi Phó Dương Hi lên văn phòng.
Ông mắng Phó Dương Hi một trận: “Triệu Minh Khê là học sinh duy nhất của lớp chúng ta lọt vào vòng chung kết, thời gian quý báu biết bao nhiêu em còn không biết sao. Bình thường em gây chuyện thì thôi không tính, nhưng mà lại bắt nạt bạn nữ khi bạn ấy đang chuẩn bị cho vòng chung kết. Chuyện đẩy xe lăn này, đám cẩu bằng hữu của em không ai có thể đẩy sao, sao lại bắt nạt Triệu Minh Khê?!”
“Bắt nạt”
Phó Dương Hi ngàn vạn lần không nghĩ tới ở trong mắt người khác thành ra như vậy. Mặt cậu đen xì.
Minh Khê dở khóc dở cười, nhanh chóng kiềm chế tính khí bạo lực của Phó Dương Hi, nói với thầy chủ nhiệm: “Thầy à, thầy hiểu lầm rồi. Gần đây em dọn ra ngoài ở, chỗ đó gần với Phó Dương Hi, cho nên mới thuận tiện đẩy cậu ấy đến trường mỗi ngày, không phải cậu ấy ức hiế͙p͙ em đâu ạ.”
“Thầy không tin.” Lư Vương Vĩ tức giận nói với Phó Dương Hi: “Chân em bị thương thì thuê hộ lý đi, hoặc để Kha Thành Văn giúp em, em sai Triệu Minh Khê làm gì? Chẳng lẽ Triệu Minh Khê cam tâm tình nguyện giúp em ư, còn không phải là do sợ đắc tội với em sao? Cũng không có khả năng hai người các em đang yêu đương?!”
Phó Dương Hi trừng mắt nhìn Lư Vương Vĩ, cố nén lửa giận: “Thầy có ý gì?”
Cậu cũng không hy vọng chậm trễ thời gian của khẩu trang nhỏ, cho nên mỗi ngày đều lên lớp rất sớm, phối hợp với thời gian của khẩu trang nhỏ. Có thể cùng đi học, tâm tình của cậu muốn bay lên tận trời, nhưng vì sao Lư Vương Vĩ lại nói chuyện —— Nói khẩu trang nhỏ sợ đắc tội với cậu nên mới giúp cậu? Cậu kém cỏi như vậy sao?!
Phó Dương Hi còn chưa nói hết, thì đã nghe Minh Khê nói: “Đúng vậy ạ, chúng em đang yêu nhau, hình như nhà trường cũng không có quy định cấm yêu sớm mà đúng không ạ.”
Lư Vương Vĩ: “……”
Không khí lặng đi trong hai giây.
Cả người Lư Vương Vĩ đều choáng váng, đặt ly trà xuống bàn mạnh tới mức nước trà giật nảy lên.
“Cái gì”
Phó Dương Hi đong đưa chân bó bột, trong mũi phát ra tiếng hừ hừ, con chim nhỏ đắc ý vẫy vẫy lông.
Nhưng không đợi cậu đắc ý, Lưu Vương Vĩ đã chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Triệu Minh Khê, giống như hận không thể lay bả vai Minh Khê: “Minh Khê, làm sao mà em lại nghĩ ra chuyện như vậy? Em có khó khăn gì thì có thể nói với thầy cô nha!”
Phó Dương Hi: “——”
Mẹ nó!
Hai người từ văn phòng đi ra. Lư Vương Vĩ đang khiế͙p͙ sợ cuối cùng cũng miễn cưỡng tiếp nhận chuyện hai người đang yêu nhau, ông đỡ trán, làm bộ đau lòng nhức óc như kiểu ‘để cho tôi từ từ bình tĩnh lại’, giống như cải trắng của mình bị con lợn béo cướp mất.
Mà Phó cướp cải trắng Hi cảm thấy mình bị phân biệt đối xử. Trong từ điển của mấy người này, đại ca trường học không thể yêu đương với học bá sao, yêu đương chính là không học tập đường hoàng sao, công việc thực sự của cậu chỉ là ngủ, ức hiế͙p͙ bạn học rồi tặng thêm vài tòa nhà sao? Mà Triệu Minh Khê yêu đương với cậu là do cậu uy hiế͙p͙, ép buộc Triệu Minh Khê.
Minh Khê đi bên cạnh cậu, chọc chọc khuôn mặt tuấn tú của cậu: “Không vui sao?”
Bình thường Phó Dương Hi quá cao, muốn chọc cũng chọc không tới, bây giờ cậu ngồi xe lăn, sờ đỉnh đầu cậu cũng hoàn toàn không chút áp lực nào.
Phó Dương Hi cất giọng bá đạo: “Cô gái, không được chọc loạn.”
Minh Khê: “Thầy chủ nhiệm không có ác ý gì đâu, thầy ấy chỉ lo lắng cho việc học của tớ mà thôi.”
“Ừm, tớ biết, thầy ấy đối tốt với cậu, tớ không tức giận.” Phó Dương Hi nói.
Chỉ là cậu có chút phiền muộn, chẳng lẽ ấn tượng trước đây của cậu để lại trong lòng người ta thực sự chỉ là gây chuyện thị phi, làm xằng làm bậy sao? Mấy thầy cô hình như đều cảm thấy cậu ức hiế͙p͙ khẩu trang nhỏ. Vậy liệu nhà họ Đổng được xem là người thân của khẩu trang nhỏ thì có tiếp nhận cậu hay không?
Minh Khê nhìn cậu: “Vậy cậu cười một cái nào.”
Phó Dương Hi giật giật khóe miệng, di chuyển xe lăn đi về lớp. Còn chưa đi vào, thì Minh Khê đã đóng sầm cửa sau của lớp học lại. Hai tay Minh Khê chống trên xe lăn của cậu, bình tĩnh nhìn cậu.
“Mua~”
Phó Dương Hi lập tức bị vẻ dễ thương của cô làm cho đầu óc choáng váng.
Sau đó lại nghe Minh Khê nói: “Dù sao mặc kệ như thế nào, tớ chỉ cần cậu.”
“……”
Phó Dương Hi siết chặt tay vịn, quay đầu qua một bên, hai tai đỏ bừng, cố gắng giả bộ bình tĩnh.
Mẹ nó! Khẩu trang nhỏ thực sự tốt!
Cậu ch.ết mất thôi!
Yêu đương thật sự là một chuyện vô cùng tuyệt vời.
Trước kia Phó Dương Hi nghĩ là Triệu Minh Khê thích mình, thường thường dương dương tự đắc, đồng thời bởi vì những hành động quan tâm như đưa đồ ngọt, chạy phạt giúp mình mà trong lòng nảy sinh niềm vui sướng thầm kín. Phó Dương Hi coi đó là khoảng thời gian vui vẻ, mãn nguyện nhất trong mấy năm gần đây của mình, nhưng mà không nghĩ tới, sau khi chính thức ở chung một chỗ, còn vui vẻ hơn so với trước kia cả trăm nghìn lần. Đi qua ngọt bùi cay đắng, chỉ còn lại chua và ngọt.
Cậu không còn mong đợi trống rỗng chờ cô nhìn mình, không cần thấp thỏm, trằn trọc, quay đi quay lại. Lúc cậu nhớ cô, cô cũng nhớ cậu, lúc cậu nhìn cô giữa biển người thì cô cũng luôn chăm chú nhìn cậu. Chỉ với một ánh mắt, hai người có thể hiểu được tâm trạng của nhau.
Đó là cảm giác vững vàng khi đặt tay mình trong tay đối phương —— Biết là cho dù có vấn đề gì đi chăng nữa thì cũng trao đổi với nhau, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng không tách rời nhau.
Giữa trưa, mọi người cùng nhau tới căn tin ăn cơm.
Sau khi Đổng Thâm chuyển trường thì thường xuyên tới căn tin tìm Triệu Minh Khê. Cậu không chiếm lấy chỗ ngồi bên cạnh Minh Khê thì cũng chiếm lấy chỗ ngồi ở đối diện Minh Khê. Hết lần này tới lần khác, Minh Khê đều đối với cậu ấy vô cùng tốt, thường xuyên chiều theo cậu ấy.
Phó Dương Hi luôn nhìn cậu ấy không thuận mắt, cậu ngồi bên cạnh Triệu Minh Khê, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Đổng Thâm đang đưa đĩa rau tới cho Triệu Minh Khê. Đưa đĩa rau thì cũng thôi đi, cậu ấy còn gắp rau cho Triệu Minh Khê còn thịt kho tàu thì gắp cho mình.
Triệu Minh Khê vốn đã gầy, ăn cũng ít, đồ ăn có một chút thịt đều bị Đổng Thâm gắp ra.
Nắm đấm của Phó Dương Hi cứng lại, cậu đặt đũa xuống, nghiêm mặt: “Cậu đã bao nhiêu tuổi rồi mà không chịu có bạn gái đi, ngày ngày tới tìm bạn gái anh để làm gì?”
Đổng Thâm trợn mắt nhìn Phó Dương Hi: “Bạn gái anh? Nghĩ hay nhỉ, anh nhìn xem thử Minh Khê có thừa nhận không? Nhiều người theo đuổi chị ấy như vậy, tại sao chị ấy lại trèo lên ngọn cây của anh, tính tình của anh thối như vậy mà.”
Phó Dương Hi: “……”
Kha Thành Văn thấy mặt Phó Dương Hi đen thui, nghĩ thầm, thằng nhóc Đổng Thâm không biết là nhà giàu mới nổi từ đâu tới, đủ ngông cuồng, mỗi lần đều có thể làm anh Hi phát nổ. Cậu vội vàng ngăn lại: “Đổng Thâm, khi ăn không nói chuyện có biết không?”
Đổng Thâm còn muốn mở miệng trào phúng, thì Minh Khê đã bất đắc dĩ nói với cậu ấy: “Em ăn nhanh lên, sao nhiều lời như vậy. Lần sau em cũng ăn trưa với bạn cùng lớp của mình đi, đừng có tới lớp mười hai tìm bọn chị.”
Minh Khê đụng đụng cùi chỏ vào Phó Dương Hi. Cả người Phó Dương Hi hoàn toàn thư thái, lại cầm đũa lên, bỏ miếng thịt trong đĩa của mình vào chén Minh Khê, sau đó dương dương đắc ý nhìn chằm chằm Đổng Thâm: “Nghe chưa, cậu bé.”
Đổng Thâm vô cùng ấm ức, cắn đũa: “Đây không phải là do em vừa mới chuyển trường, còn chưa quen được bạn mới sao.”
“Cái này dễ thôi.” Phó Dương Hi cố tình đối nghịch với cậu ấy, trịch thượng liếc mắt nhìn cậu ấy: “Gọi một tiếng anh rể, anh sẽ bảo cả đám người lớp mười đều xoay quanh cậu.”
Đổng Thâm: “……”
Đánh ch.ết Đổng Thâm cũng không gọi. Nói đùa à, cậu cũng có tôn nghiêm có được hay không? Gọi một tiếng như vậy, sau này cậu còn có lập trường gì để tranh chị Minh Khê với Phó Dương Hi?
Đổng Thâm không chịu gọi, nhưng trong lòng Triệu Vũ Ninh ngồi phía sau bọn họ, đang vùi đầu ăn cơm lại muốn nói: Mẹ nó, Triệu Minh Khê và thái tử gia của Phó Thị ở cùng một chỗ? Chuyện khi nào? Từ khi nào mà Đổng Thâm lại có quan hệ tốt với bọn họ như vậy?
Từ khi Triệu Minh Khê đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, Triệu Vũ Ninh cảm giác như cậu bị cô lập ở bên ngoài vòng tròn của chị ấy, mọi chuyện biết được đều từ tin tức ngầm nghe ngóng được. Chờ đến khi cậu phát hiện, thì không biết mọi chuyện đã xảy ra bao lâu rồi.
Trong đầu Triệu Vũ Ninh chỉ có một ý niệm đối với Đổng Thâm, đó chính là ghen ghét. Triệu Vũ Ninh cảm thấy chua xót, thậm chí cậu cảm thấy Đổng Thâm không biết tốt xấu, Triệu Minh Khê xem cậu ta như em trai để yêu thương, làm bánh ngọt cho cậu ta, còn dạy bảo cậu ta, Đổng Thẩm còn có gì không tình nguyện cơ chứ? Cả tiếng ‘anh rể’ cũng không thèm gọi. Đổi lại là cậu, cậu lập tức đồng ý gọi ‘anh rể’.
Triệu Vũ Ninh thấy nhóm người Triệu Minh Khê ăn xong, cũng nhanh chóng bưng đĩa đứng dậy, bỏ bạn bè của mình qua một bên, đuổi theo.
“Anh rể.” Cậu gọi Phó Dương Hi một tiếng.
Phó Dương Hi ngồi trên xe lăn: “……”
Triệu Minh Khê: “……”
Kha Thành Văn, Đổng Thâm: “……”
Triệu Vũ Ninh sợ Triệu Minh Khê rời đi, nhanh chóng muốn nói chuyện với cô mấy câu. Thực sự cậu có rất nhiều chuyện muốn nói, kể cả chuyện gần đây mẹ Triệu bị bệnh một trận, là viêm ruột thừa phải nằm viện làm tiểu phẫu, tính tình của mẹ Triệu giờ đây cũng mềm mỏng hơn rất nhiều, cậu cũng đã làm hòa với mẹ Triệu rồi. Còn có, sự nghiệp trong nhà bị ảnh hưởng bởi sự kiện kia của Triệu Viên, tình huống bây giờ không được tốt, cha và anh trai vẫn đang loay hoay ngày đêm. Còn nữa, anh cả đã tr.a ra được người đăng bài là Ngạc Tiểu Hạ, cậu muốn Triệu Minh Khê cẩn thận với Ngạc Tiểu Hạ một chút……
Một đống chuyện ở trong lòng Triệu Vũ Ninh, cậu cũng có áp lực rất lớn, muốn tìm người bộc bạch một chút. Nhưng cậu cũng biết, bây giờ, chỉ sợ Triệu Minh Khê sẽ không muốn nghe những chuyện này —— Cậu cứ lầm bầm những chuyện này sẽ làm cho Triệu Minh Khê càng ngày càng cách xa cậu.
Thế là lời nói đến bên miệng, nhịn một chút, Triệu Vũ Ninh nói ra lại là: “Em có nuôi một con mèo, tên Tiểu Mỹ.”
Cậu cẩn thận từng li từng tí nhìn Triệu Minh Khê: “Có thời gian rảnh, chị có muốn đi xem một chút không? Em có thể ôm nó tới, nó rất ngoan.”
Tâm tình của Minh Khê có chút phức tạp. Triệu Vũ Ninh đã thay đổi rất nhiều, thay đổi rõ ràng nhất là không còn ồ ồ ạt ạt như trước nữa, phương thức đối xử với cô cũng không phải to giọng lớn tiếng nữa mà là cực kỳ cẩn thận.
Minh Khê vẫn không muốn dính dáng gì tới nhà họ Triệu, nhưng đối mặt với đôi mắt đỏ bừng, trông vô cùng khổ sở và buồn bã của Triệu Vũ Ninh thì cô vẫn không thể nỡ lòng nói ra lời tàn nhẫn.
Cô nói: “Hôm nào đi.”
Cả nhóm Minh Khê rời đi. Triệu Vũ Ninh ở phía sau lập tức rơi nước mắt.
Lời đó có ý là ——
Mặc kệ như thế nào, Triệu Minh Khê hình như không còn chán ghét cậu như trước nữa.
*
Mặc dù Minh Khê và Phó Dương Hi không gióng trống khua chiêng thông báo bọn họ đang ở chung một chỗ với tất cả mọi người, nhưng mà hành động thân mật của bọn họ khó mà không lộ ra. Thế là, trước ngày kỷ niệm thành lập trường một tuần, hầu như cả tòa nhà đều xôn xao bàn tán chuyện Triệu Minh Khê và Phó Dương Hi đang yêu nhau.
Chuyện này cũng truyền đến tai Thẩm Lệ Nghiêu.
Mặc dù đêm trong thời gian tập huấn đó, Thẩm Lệ Nghiêu cũng lờ mờ đoán sẽ có một ngày như vậy, nhưng mà tin tức xấu giống như thuốc độc mãn tính, từng chút từng chút ăn mòn không khí xung quanh cậu, còn cậu vẫn lựa chọn bịt tai, không nghe ngóng.
Cho tới một ngày, từ xa xa, cậu nhìn thấy hai người kia từ cổng trường đi vào, cùng từ trên xe bước xuống, Triệu Minh Khê mặc trên người áo khoác của Phó Dương Hi, tay hai người đang nắm chặt. Trong đầu Thẩm Lệ Nghiêu mới ông một tiếng, sợi dây cung kia đã hoàn toàn đứt đoạn.
Cậu đứng trên hành lang, cố gắng làm cho mình không có biểu tình gì, nhưng mà sắc mặt vẫn trở nên rất xấu xí trong gió lạnh.
Thẩm Lệ Nghiêu rất khó để hình dung tâm trạng của mình lúc này. Triệu Minh Khê vốn nên đang xuất hiện xung quanh cậu thì bây giờ đã biến mất khỏi thế giới của cậu, bước vào thế giới của Phó Dương Hi. Vốn nên là cậu đi cùng đường với Triệu Minh Khê thì bây giờ cậu ấy đang nắm tay Phó Dương Hi, đi trên con đường hoàn toàn không có liên quan gì tới cậu. Con đường của cậu lập tức trở nên trống rỗng.
Triệu Minh Khê có rất nhiều thói quen nhỏ. Khi nghe người khác nói chuyện, cô sẽ nhìn người đó chăm chú, đôi mắt xinh đẹp của cô sáng lấp lánh. Lúc cô ngượng ngùng thì thỉnh thoảng mặt sẽ nóng lên, rồi vén tay ra sau tai.
Mà bây giờ, để cô lộ ra vẻ mặt này không còn là cậu, mà là một người khác.
Thẩm Lệ Nghiêu giống như đang nắm cát trong tay. Lúc cậu còn chưa nhận ra sự quý giá của việc cầm cát thì cát đã đến tay cậu. Cậu lại không thèm để ý, thậm chí còn cảm thấy cát không tốt. Nhưng bây giờ, cậu lại ý thức được mình muốn cô. Lúc muốn nắm chặt thì làm thế nào cũng không cầm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cát trong tay càng ngày càng ít, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi chuyện với Thẩm Lệ Nghiêu đều thuận buồm xuôi gió. Duy chỉ có chuyện này, kết cục thảm bại.
Với mắt thường, nhóm mấy người Diệp Bách cũng có thể nhìn ra Thẩm Lệ Nghiêu đang chán chường. Tính tình của Thẩm Lệ Nghiêu vốn lạnh lùng, không hay nói chuyện với người khác. Mặc dù những người bạn này vây quanh cậu, nhìn rất náo nhiệt nhưng cậu cũng không cởi mở tâm sự với bọn họ. Bởi vì xưa nay, cậu sẽ không để cho mọi người biết cậu đang nghĩ gì. Mọi người chỉ cảm thấy cậu kiêu ngạo, ưu tú, chói sáng, tỏa sáng, tất cả mọi người sùng bái cậu, nhưng cũng không biết cậu muốn cái gì.
Hiện tại đã rõ. Có lẽ cậu thích Triệu Minh Khê, chỉ là còn nhỏ, không biết rằng kiềm lòng không được mà nhìn chăm chú người ta là thích, cũng không biết nhìn người đó nhiều hơn mọi người là thích —— Cậu giải thích tất cả cảm giác kỳ lạ khi bị Triệu Minh Khê theo đuổi là ‘phiền’.
Cậu luôn luôn lạnh lùng đuổi Triêu Minh Khê. Đến một ngày Triệu Minh Khê đi thật, thì toàn bộ thế giới của cậu đều không bình thường.
……
Hôm nay, Kha Thành Văn khiêng xe lăn, Phó Dương Hi nhảy lò cò một chân, còn Triệu Minh Khê cầm túi đồ ăn vặt đi phía sau ầm ĩ lên lầu.
Vừa lên lầu, ba người đã nhìn thấy Thẩm Lệ Nghiêu đang đứng ở cửa sau của lớp quốc tế.
Mặc dù hai lớp sát cạnh nhau, nhưng Thẩm Lệ Nghiêu luôn ở trong phòng thí nghiệm, mà Minh Khê cũng không chủ động đi tìm cậu ấy, muốn tình cờ gặp thì cũng không dễ dàng. Thế nên lần gặp mặt gần đây nhất chính là ở sân bóng rổ, lúc Thẩm Lệ Nghiêu đánh nhau với Phó Dương Hi.
Qua hơn một tháng, Thẩm Lệ Nghiêu trông gầy hơn không ít.
So với Phó Dương Hi hăng hái, thì cậu ấy mặc áo khoác, bên trong là đồng phục màu xanh trắng, cẩn thận kéo cao áo khoác tới tận cổ, khóe miệng và xương gò má bị Phó Dương Hi đánh đã lành, chỉ còn một dấu nhàn nhạt. Đôi mắt cậu ấy lạnh lùng, không có sinh khí.
“Nói chuyện?” Ánh mắt Thẩm Lệ Nghiêu trực tiếp dừng trên người Minh Khê.
“Làm gì?” Phó Dương Hi liếc nhìn cậu ta một cái, vô cùng cảnh giác, gương mặt lập tức trở nên lạnh lùng, tên họ Thẩm này coi cậu ch.ết rồi sao? Cậu còn đang ở đây mà dám nạy góc tường ngay trước mặt cậu?
Minh Khê đoán Thẩm Lệ Nghiêu đã biết chuyện cô và Phó Dương Hi ở chung một chỗ. Đây sẽ là cuộc trò chuyện cuối cùng. Mọi thứ đều phải nên chấm dứt.
Minh Khê nghĩ nghĩ, nắm tay Phó Dương Hi, nói: “Tớ đi mười phút.”
Đố kỵ và lòng chiếm hữu của Phó Dương Hi trỗi dậy, còn mười phút?! Mười phút chính là sáu mươi vạn mili giây, cũng không biết có thể nói bao nhiêu lời, làm bao nhiêu chuyện! Hơn nữa khẩu trang nhỏ đích thực là đã thích Thẩm Lệ Nghiêu, Phó Dương Hi cả ngày phòng cháy phòng trộm chính là Thẩm Lệ Nghiêu, cậu kiêng kỵ nhất chính là Thẩm Lệ Nghiêu!
Đương nhiên cậu không yên lòng!
Nhưng mà Phó Dương Hi cảm thấy như vậy thì cậu có hơi hẹp hòi, đàn ông không thể như thế này được. Sau một thời gian, cậu sẽ biến thành một thằng đàn ông hay ghen, mà đàn ông hay ghen thì rất dễ bị đá. Cậu kiềm chế tính chiếm hữu của mình, a ra một ngụm khí lạnh, rồi mỉm cười nói với Minh Khê: “Được.”
Minh Khê không xác định mà nhìn cậu: “Cậu không sao chứ?”
Làm sao bỗng nhiên cười đến khiế͙p͙ người như thế?
“Không có việc gì, tớ không nhỏ mọn như vậy.” Phó Dương Hi bá đạo nói.
Minh Khê: “Vậy cậu thả lỏng ——”
Phó Dương Hi còn đang nắm chặt tay Minh Khê.
Cậu buông tay, lạnh lùng đút túi, định rời đi.
Vừa di chuyển, cậu mới phát hiện mình vẫn đang ngồi trên xe lăn —— Tay đã đút trong túi quần thì không thể di chuyển xe được.
Minh Khê: “……”
Kha Thành Văn: “…….”
Sự lạnh lùng của Phó Dương Hi lập tức bị phá vỡ, cậu cầm tay nắm chuyển động xe lăn, mặt không đổi sắc tiền vào lớp học.
Minh Khê và Thẩm Lệ Nghiêu đi xuống dưới lầu.
Hai người vừa đi, Phó Dương Hi đã vô cùng lo lắng, nhanh chóng di chuyển xe lăn ra khỏi phòng học. Ngồi trên xe lăn thực sự không thuận tiện, mặt cậu đen xì nói với Kha Thành Văn: “Đẩy tớ ra hành lang đi, nhanh!”
Kha Thành Văn: Mẹ nó, không phải không nhỏ mọn sao?
Cẩu độc thân như cậu không hiểu được thế giới của mấy người đang yêu đương!
*
Minh Khê và Thẩm Lệ Nghiêu đi tới hẻm nhỏ giữa hai tòa nhà dạy học, xung quanh yên tĩnh, chỉ có âm thanh loáng thoáng từ trên sân bóng rổ ngoài xa truyền đến. Cơn gió lạnh từ ngoài hẻm thổi tới, phả lên trên mặt, Minh Khê tháo khăn quàng cổ ra rồi quấn chặt. Khăn quàng cổ này là Phó Dương Hi đưa, quấn vào cổ vô cùng ấm áp. Mùa đông năm nay sắp qua rồi.
Cô cũng không có lời gì muốn nói với Thẩm Lệ Nghiêu, nên đứng yên chờ Thẩm Lệ Nghiêu mở miệng.
Thẩm Lệ Nghiêu yên lặng nhìn Triệu Minh Khê hồi lâu.
Lâu đến mức Minh Khê không chịu được nổi phải lấy điện thoại trong túi áo khoác ra nhìn thời gian, rồi giương mắt nhìn Thẩm Lệ Nghiêu, nói: “Cậu muốn nói gì, sắp tới giờ vào lớp rồi.”
Trầm mặc thật lâu, Thẩm Lệ Nghiêu mới mở miệng, hỏi: “Cậu thật sự thích cậu ta sao?”
Minh Khê nói: “Thích.”
Thẩm Lệ Nghiêu không nghĩ tới Triệu Minh Khê sẽ trả lời dứt khoát, không chút do dự, thậm chí không cần nghĩ ngợi gì như vậy. Bàn tay đặt trong túi áo của cậu nắm chặt, trong lòng như bị dao cứa.
Minh Khê cũng không biết vì sao tất cả mọi người đều hỏi câu hỏi này. Kha Thành Văn không tin tưởng chuyện cô thực sự thích Phó Dương Hi, thầy chủ nhiệm cũng ngạc nhiên về chuyện này, giờ đến Thẩm Lệ Nghiêu hỏi cũng là ‘cô thực sự thích Phó Dương Hi sao?’
“Phó Dương Hi là người rất đáng để thích.” Minh Khê nhịn không được mà nói.
Khi cô nói những lời này, thậm chí trong lòng còn dâng lên nhiều cảm xúc, mang theo chút kiêu ngạo, cũng xen lẫn chút mừng rỡ khi phát hiện bảo vật, trong đầu cô còn tràn ngập hình ảnh vui cười giận mắng sống động của người kia.
Cô không nhìn biểu cảm trên mặt Thẩm Lệ Nghiêu, nói: “Với tớ mà nói, Phó Dương Hi giống như củ hành tây vậy, bóc một lớp thì bên trong lại có một thứ gì đó làm cho tớ thêm thưởng thức, ngưỡng mộ, yêu thích, đau lòng lẫn trân quý. Các cậu không hiểu rõ cậu ấy, chỉ biết gia thế của cậu ấy, chỉ biết tính tình cậu ấy ngang ngược, càn rỡ. Cho nên các cậu cũng không biết, cậu ấy là người tốt nhất mà tớ từng gặp.”
Cũng là người sạch sẽ và dịu dàng nhất.
Cả thế giới này, chỉ có một mình cậu ấy sẽ cẩn thận từng li từng tí chờ đợi Triệu Minh Khê mong manh, sẽ thiên vị cô vô điều kiện bất cứ lúc nào. Minh Khê chưa bao giờ có được hai chữ ‘thiên vị’ cả, chỉ có ở chỗ Phó Dương Hi cô mới có được. Cậu ấy cũng chỉ thiên vị một mình cô. Bởi vậy làm sao cô có thể bất nghĩa mà không thiên vị cậu ấy cơ chứ.
Minh Khê rất kiên định nói với Thẩm Lệ Nghiêu: “Tớ rất may mắn khi thích cậu ấy, cũng rất may mắn có thể cùng cậu ấy đi chung trên một con đường sau này.”
Tiếng gió rít gào trong hẻm nhỏ.
Những gì Triệu Minh Khê nói không thể rõ ràng hơn.
Thẩm Lệ Nghiêu bình tĩnh nhìn cô, toàn thân lạnh ngắt, trong lòng như lửa đốt, cậu không biết mình còn muốn nghe gì nữa —— Có lẽ là cái gì đó đã thay đổi. Nhưng mà Triệu Minh Khê căn bản không cho cậu có cơ hội được biết cái gì đã thay đổi, cô thậm chí còn không để ý để cảm nhận của cậu, trực tiếp ở trước mặt cậu nói thích Phó Dương Hi.
“Nhưng mà cậu có nghĩ là có thể cậu thích cậu ta chỉ vì cậu ta đối xử tốt với cậu.” Thẩm Lệ Nghiêu cố kìm nén lửa giận và sự ghen tị trong lòng, gằn từng chữ với Triệu Minh Khê: “Cậu ta vung tiền để máy bay đưa cậu về, giúp cậu đuổi người nhà họ Triệu đi, tổ chức sinh nhật cho cậu, đơn giản chỉ là muốn cua cậu! Còn cậu bởi vì cậu ta đối tốt với cậu như thế cho nên mới ở chung một chỗ với cậu ta! Cái này có gọi là thích không?!”
Minh Khê nhìn Thẩm Lệ Nghiêu. Cô lắc đầu: “Cậu thực sự không hiểu gì cả.”
“Thứ tự bị đảo ngược.”
“Cậu ấy đối tốt với tớ, không phải vì muốn tán tỉnh tớ, mà bởi vì tớ rất quan trọng với cậu ấy, cho nên cậu ấy mới đối xử tốt với tớ.”
“Tương tự, tớ thích cậu ấy. Cho dù cậu ấy đối xử với tớ không tốt, sau này không còn năng lực đối xử tốt với tớ nữa thì tớ vẫn thích cậu ấy.”
“Bởi vì cậu ấy chính là cậu ấy.”
Minh Khê cũng không tức giận vì Thẩm Lệ Nghiêu, chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi. Thẩm Lệ Nghiêu đã lớn như vậy, căn bản không biết rõ ‘thích’ một người là gì. Trong thế giới của cậu ta, cậu ta vĩnh viễn ở trên cao nhìn xuống.
Nhưng thật ra cậu ta cũng có chút đáng thương. Cậu ta đã quen với việc những người xung quanh luôn tỏ ý muốn lấy lòng cậu ta, cậu coi việc lấy lòng đó đều có mục đích. Cho nên cậu ta cũng không tin Phó Dương Hi đối tốt với Minh Khê, chỉ đơn giản là không nên chờ mong bất kỳ hồi đáp nào. Cho nên lúc Minh Khê không thích cậu ta, thậm chí làm tổn thương cậu ta thì cậu ta vẫn không tin Minh Khê đã quay lưng với cậu ta——
Bản thân Thẩm Lệ Nghiêu không phải loại người này, cho nên cậu ta không thể nào hiểu được loại tình cảm này.
“Cậu đã quen ở thế giới cao cao tại thượng của mình, cho nên cậu không biết cách làm sao đối tốt với một người.”
Mặt Thẩm Lệ Nghiêu trắng bệch theo lời nói của Minh Khê. Máu huyết của cậu dâng lên, gắt gao nhìn chằm chằm Minh Khê.
Minh Khê cũng không có gì để tiếp tục nói chuyện với Thẩm Lệ Nghiêu nữa, cô xoay người định rời đi, chợt Thẩm Lệ Nghiêu cất giọng khàn khàn ở sau lưng: “Tớ không biết, nhưng cậu có thể dạy tớ.”
Thẩm Lệ Nghiêu đã lớn như vậy, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nói không, cũng giờ từng có khoảnh khắc nào hèn mọn như bây giờ.
Cậu nhìn chằm chằm bóng lưng Triệu Minh Khê. Nhưng mà nhìn thấy Triệu Minh Khê không quay đầu thì trong lòng cậu càng ngày càng lạnh.
Cậu nghe được Triệu Minh Khê ngừng một chút rồi nói: “Thế nhưng không có ai có nghĩa vụ một mực ở nguyên một chỗ chờ cậu, tớ cũng không có nghĩa vụ.”
“Sau này, lúc cậu gặp được người mình thích thì đừng như vậy nữa.”
Triệu Minh Khê rời đi.
Qua thật lâu, Thẩm Lệ Nghiêu vẫn đứng im tại chỗ, trước mắt là một mảng đen mờ. Phút chốc này, cậu dường như ý thức được, cậu đã hoàn toàn mất đi một thứ vô cùng quan trọng. Cuối cùng, cậu không thể theo đuổi lại, cậu đã bị bại dưới tay Phó Dương Hi.
*
Trên hành lang, Phó Dương Hi thối mặt nhìn xuống, thấy Triệu Minh Khê quay người đi về lớp thì cậu nhanh chóng xoay xe di chuyển vào lớp học.
Kha Thành Văn: “……”
Lúc Minh Khê bước vào lớp học, Phó Dương Hi đang đeo tai nghe chống ồn, dáng vẻ ‘tôi đang ngăn cách với cả thế giới’, mặt thì nhìn chằm chằm quyển sách trước mặt. Minh Khê đi qua, kéo ghế ra rồi ngồi xuống. Lúc này, cậu mới nhướng đôi chân mày đen nhánh: “Đã về?”
Nói xong, Phó Dương Hi nhìn đồng hồ treo tường, cười lạnh một tiếng: “Mười lăm phút, vượt qua ba mươi vạn mili giây.”
Minh Khê: “…………”
Minh Khê liếc nhìn, thấy cậu chưa bật chế độ chống ồn của tai nghe thì không khỏi mỉm cười: “Cậu không tò mò tớ và Thẩm Lệ Nghiêu đã nói chuyện gì sao?”
“Không tò mò.” Phó Dương Hi vô cùng lạnh lùng.
Minh Khê lấy bút và bài tập trong hộc bàn ra: “Ồ, vậy tớ không nói.”
Phó Dương Hi: “…………”
Trong lòng Phó Dương Hi càng thêm rối rắm, vừa nghĩ tới chuyện khẩu trang nhỏ và tên họ Thẩm kia thì thầm to nhỏ thì cậu đã cảm thấy mình phải trằn trọc rất lâu. Cậu chờ ba phút, thấy khẩu trang nhỏ không có ý chủ động nói, thì cậu ‘ba’ một tiếng đóng sách lại, nhìn Triệu Minh Khê, giả bộ như hờ hững nói: “Nếu như cậu thật sự muốn nói thì tớ cũng có thể nghe một tai.”
Minh Khê nhìn cậu.
Phó Dương Hi ba phần hững hờ, bảy phần lạnh lùng dần dần sụp đổ, cậu căm giận nói: “Cậu ——”
Không chờ cậu nói xong, Minh Khê đã giơ lên sách, che khuất đầu hai người, tiến lại gần khuôn mặt tuấn tú của cậu, hôn một cái.
Phó Dương Hi: “…………”
Phó Dương Hi sờ gò má bị Minh Khê hôn, cả giận nói: “Đừng có dùng cái này để qua loa ——”
Lời còn chưa dứt, Minh Khê lại tiến tới hôn lên môi cậu một phát: “Vậy cái này thì sao?”
Xúc cảm mềm mại, vừa chạm vào đã tách ra, như chuồn chuồn đạp nước, nhưng lại đủ làm xao xuyến lòng người.
Hai tai của Phó Dương Hi nhanh chóng bị ráng đỏ, nhịn không được mà quay đầu đi chỗ khác, nói: “Miễn cưỡng chấp nhận.”
Minh Khê thuận thế nói khẽ với cậu: “Còn có thể nói chuyện gì cơ chứ? Tớ và Thẩm Lệ Nghiêu chẳng có gì để nói cả, chỉ là lần cuối cùng từ chối cậu ấy, đồng thời cho cậu ấy biết tớ chỉ thích cậu.”
Phó Dương Hi ho khan một tiếng, sau đó nói với Minh Khê: “Còn đang ở trong lớp, cậu là học trò cưng của thầy chủ nhiệm, nghiêm túc chút đi!”
Chính cậu lại nắm tay thành nắm đấm, đưa lên che khóe miệng đang dần cong lên tới tận thái dương của mình.
Cả đám trong lớp: ch.ết tiệt……
…… Mù mắt rồi.
…… Lão đại yêu đương thật dọa người.
*
Minh Khê không biết chuyện này có làm thay đổi gì với Thẩm Lệ Nghiêu hay không, nhưng tóm lại, sau đó Thẩm Lệ Nghiêu không còn xuất hiện trong tầm mắt của cô nữa. Dù sao Thẩm Lệ Nghiêu cũng chẳng phải là người cố chấp, lời đã nói đến như vậy, cậu ta mà còn tiếp tục dây dưa thì ngược lại mới không giống cậu ta.
Trên thực tế, Minh Khê cảm thấy tình cảm của cậu ta với mình chưa sâu đậm, có lẽ chỉ mới chớm nở. Tình yêu thuở niên thiếu này vẫn còn mông lung, không rõ ràng. Nếu không có được thì cũng không sao cả. Thời gian dần trôi, mọi thứ sẽ dần bị vùi lấp. Sau vài trận tuyết rơi dày đặc, không gặp nhau, cũng sẽ quên đối phương thôi.