Chương 62-2

Edit: Pinkie


Những ngày tập huấn tiếp theo. Minh Khê tiếp tục bận rộn như vậy, thỉnh thoảng gọi video với Phó Dương Hi vào buổi tối. Ban đầu, lúc gọi video với Phó Dương Hi, Minh Khê còn cố ý gội đầu, nhưng thứ nhất là do về sau học hành mệt mỏi quá, không thể gội mỗi ngày, thứ hai là ở chung một chỗ lâu nên cũng quen thuộc hơn. Do đó, cô dứt khoát lười gội đầu. Dù sao Phó Dương Hi hình như vẫn rất yêu thích cô, sẽ không ghét bỏ cô không gội đầu.


Vào một ngày ở trong khu tập huấn, Minh Khê đang hóng gió ngoài hành lang thì đột nhiên nhìn thấy Phó Chí Ý bước ra từ lớp bên cạnh. Vẻ ngoài của Phó Chí Ý cũng không giống với Phó Dương Hi, cậu ấy trông điềm đạm, nho nhã hơn Phó Dương Hi rất nhiều.
Cậu ấy đi xuống dưới lầu.


Minh Khê chợt phát hiện dưới lầu có một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng bên cạnh chiếc xe hơi, người phụ nữ này nhìn khá quen, nào chỉ quen……
Chờ đã, đây không phải là ——?
Minh Khê nhanh chóng lục tìm trong trí nhớ của mình một chút.
Cô giật nảy mình.


Cô phát hiện mình không nhìn lầm, kia là mẹ của Phó Dương Hi.
Khi Phó Chí Ý đi tới chỗ Vu Già Dung thì bà ấy lập tức vui vẻ trở lại, nhìn Phó Chí Ý đầy vẻ quan tâm. Bà ấy vỗ vỗ đầu Phó Chí Ý, đưa đồ ăn cho cậu ấy, còn choàng áo khoác cho cậu ấy, sau đó kéo cậu ấy lên xe.


Trong lòng Minh Khê nhất thời cảm thấy kỳ lạ, quan hệ giữa mẹ Phó Dương Hi và Phó Chí Ý cũng không quá thân thiết, nhưng tại sao bà ấy lại đối xử với Phó Chí Ý như đối xử với con ruột vậy. Minh Khê đứng trên lầu hai, hình như ở dưới Phó Chí Ý cũng chú ý tới cô, ngẩng đầu lên nhìn cô.
*


available on google playdownload on app store


Lúc đầu Minh Khê chờ đợi để biết một ít bí mật hào môn từ Phó Dương Hi. Phó Dương Hi không muốn nói nhất định là có nguyên nhân gì đó. Nhưng mà trong lòng cô bây giờ ngứa ngáy. Chuyện này giống như bị hóc xương cá vậy, làm cho Minh Khê cứ bị nghẹn ở cổ họng.


Dù sao Khương Tu Thu cũng không có ý định nói cho cô biết, Minh Khê định tìm Phó Chí Ý hỏi một chút.


Lúc đầu, cô nghĩ Phó Chí Ý rất khó gần, nhưng không nghĩ tới, Phó Chí Ý với Phó Dương Hi là hai tính cách hoàn toàn tương phản nhau. Cả người Phó Chí Ý trông như có chút đè nén, giống như trong lòng cất giấu một đống chuyện lớn. Tổng cộng Vu Già Dung tới đón cậu ấy ba lần thì mỗi lần trở về trông cậu ấy đều rất tồi tệ.


Trong hơn hai mươi ngày tập huấn, Minh Khê thỉnh thoảng cũng thỉnh thoảng hỏi thăm Phó Chí Ý đôi câu về chuyện quá khứ của Phó Dương Hi. Mới đầu, Phó Chí Ý không để ý tới cô lắm —— Có thể cảm thấy cô là bạn gái của Phó Dương Hi, mà vốn quan hệ của cậu ấy và Phó Dương Hi rất bình thường, không có nghĩa vụ đi giải đáp mấy vấn đề của cô. Nhưng mà sau khi cậu ấy tiễn Vu Già Dung lần thứ ba trở về, miệng Phó Chí Ý rốt cuộc đã bị Minh Khê cạy mở.


Minh Khê thấy một mình cậu ấy mua một đống bia về phòng uống thì cảm thấy có chút quái lạ, nói: “Cậu không muốn ra ngoài cùng với mẹ của anh Hi sao? Nếu như không muốn, trực tiếp từ chối không được sao?”
Phó Chí Ý liếc cô một cái: “Cậu cho rằng tôi muốn sao.”


Đêm nay, có thể Phó Chí Ý quá mức buồn khổ, đã uống quá nhiều nên nói ra một vài chuyện. Minh Khê nghe được một câu chuyện dưới góc nhìn của cậu ấy.


Rất hoang đường chính là, tướng mạo của cậu ấy và Phó Chi Hồng đã ch.ết năm mười tám tuổi đó cực kỳ giống nhau. Qua nhiều năm như vậy, mẹ của Phó Dương Hi đều mượn cậu ấy mà sống trong mộng của mình.


Thế là qua một vài câu kể rời rạc của Phó Chí Ý, Minh Khê đã nhìn thấy được sơ qua về Phó Dương Hi năm mười ba tuổi. Cô nhìn thấy khi còn bé, Phó Dương Hi đã vùng vẫy ra sao khi bị chó hoang rượt đuổi với thương tích đầy mình, hốt hoảng trong ranh giới giữa phải tiếp tục chạy hay là quay lại, bị tr.a hỏi về cha và anh trai mình. Rồi cậu làm thế nào khi trơ mắt nhìn mẹ mình xem một người khác làm cái bóng của người đã ch.ết mà hoàn toàn chối bỏ mình.


Thêm nữa, khi trời đang đổ mưa lớn, Phó Dương Hi còn chưa thoát khỏi bóng tối đã đến đồn cảnh sát viết lời khai, hồi tưởng về cơn ác mộng dưới bóng đèn chói sáng.
……


Từng cảnh tượng trầm mặc lạnh lùng xẹt qua cô như đèn kéo quân đang quay vòng. Thậm chí Phó Chí Ý chỉ tường thuật đơn giản, không có thêm bất kỳ từ ngữ miêu tả gì nhưng mà Minh Khê vẫn khó ngủ trắng đêm.


Trong ngực cô tràn đầy hình ảnh của Phó Dương Hi. Trong đầu cô hiện lên tất cả các chi tiết từ khi quen biết Phó Dương Hi đến nay. Mỗi một chi tiết nhỏ đều sống động và tươi sáng, hình ảnh thiếu niên trong gió vui cười giận mắng. Cô cho là mình đã hiểu tương đối nhiều về Phó Dương Hi, thế nhưng còn rất nhiều chuyện cô không biết. Mà bây giờ nghĩ kỹ lại thì rất nhiều chuyện đều được sáng tỏ.


Vì sao lúc cậu nhìn thấy chó sẽ giống như biến thành người khác, ánh mắt của cậu giống như gặp phải ác mộng.
Vì sao cậu luôn khó chìm vào giấc ngủ.
Vì sao người cậu thường xuyên bị thương.


Minh Khê trằn trọc, nhớ lại lần kia trên cổ cậu có vết thương, bị thủy tinh quẹt làm qua, dài mấy cm, mặc dù nhỏ, không sâu, nhưng khi bị cắt thì đau đến mức như thế nào cơ chứ. Vết sẹo trên người cậu đã được khỏi hẳn, nhưng vào lúc này, nó đã hằn sâu trong lòng Minh Khê. Trong lòng Minh Khê đau đớn. Cô không có cách nào làm dịu nỗi đau khổ này của mình.


Hơn nửa đêm, Minh Khê khóc bù lu bù loa. Phó Dương Hi gọi video tới nhưng cô không nhận, với trạng thái bây giờ của cô thì không thể nhận được, chỉ sợ vừa nhìn thấy cậu sẽ khóc to hơn, làm cho Phó Dương Hi có thể chạy tới ngay trong vòng một tiếng đồng hồ.


Hai mắt cô mông lung đẫm lệ, gửi tin nhắn cho cậu, nói mình đã ngủ, ngày mai về trường gặp.


Điều khổ sở nhất là mọi chuyện đã qua, giờ đây vết thương đã lành, đứng trước mặt cô bây giờ là Phó Dương Hi mười tám tuổi đã tự chữa lành vết thương của mình. Nhưng mà Phó Dương Hi bé nhỏ mười ba tuổi chật vật chạy trốn trong đêm đông kia không có ai an ủi cả. Triệu Minh Khê không có cách nào quay về quá khứ, không có cách nào nắm lấy tay Phó Dương Hi vào lúc đó.


Tim cô đau đớn. Cô mở mắt to nhìn trần nhà, bầu trời bên ngoài đã hửng sáng, mà cô chỉ muốn nhanh chóng, nhanh chóng nhìn thấy Phó Dương Hi.
*


Ngày hôm sau là cuối tuần. Quả nhiên, hai mắt Minh Khê đã sưng như quả hạch đào, cô dùng nước lạnh đắp thật lâu mà cũng vô dụng, cũng chỉ có thể để như thế ngồi xe buýt trở về.


Liếc mắt cô đã nhìn thấy Phó Dương Hi cao gầy đứng trong gió lạnh chờ cô trước cổng trường. Vừa thấy cô xuống xe, Phó Dương Hi đã đi tới xách hành lý cho cô, sau đó cũng phát hiện thần sắc khác thường của cô.


“Cậu khóc?” Phó Dương Hi nhạy bén nói, vô thức nhìn về phía Thẩm Lệ Nghiêu ở phía sau cách đó không xa.
Thẩm Lệ Nghiêu xách hành lý, mặt lạnh đi xuống, cũng nhìn cậu một chút. Phó Dương Hi lập tức muốn nổ tung, đuôi lông mày nhướng cao.


Minh Khê nhanh chóng kéo cậu qua một bên, nói: “Không phải khóc, hôm qua tớ ăn bún thập cẩm cay, quá cay, cay đến mức chảy nước mắt luôn. Tớ thật vô dụng, sáng nay mắt sưng lên luôn.”


Phó Dương Hi bán tín bán nghi, nhưng cậu có người quen trong đội tập huấn, cũng không nghe nói có người ức hiế͙p͙ khẩu trang nhỏ như trong lần tập huấn trước. Chẳng lẽ thực sự là do ăn bún thập cẩm cay tới mức chảy nước mắt sao?


Minh Khê nói: “Không nói cái này nữa, không phải nói hôm nay đi nhà cũ của ông nội cậu ăn cơm sao?”


Mấy ngày trước hai người gọi video có nói qua. Lần trước ông nội Phó Dương Hi đến, ầm ĩ với cậu một trận, chia tay trong không vui. Sau đó Phó Dương Hi mới biết được ông cụ không có ác ý gì với Minh Khê cả. Mặc dù tính khí Phó Dương Hi bướng bỉnh nhưng cũng dũng cảm thừa nhận sai lầm, thế là nói xin lỗi với ông cụ. Lửa giận của ông cụ cuối cùng cũng tiêu tan, bảo hai người cùng nhau qua nhà ăn cơm.


Thế nên, Minh Khê đi theo Phó Dương Hi qua đó.
*
Tiểu Lý lái xe.
Trên đường, Phó Dương Hi lập tức phát hiện hôm nay Minh Khê có chút không đúng: “Hôm nay cậu có chút lạ ——”
“Thế nào?”


Phó Dương Hi nhìn hai cánh tay luôn ôm chặt cậu, cả người khẩu trang nhỏ luôn dính trên người cậu, thì khuôn mặt tuấn tú có chút đỏ: “Quá dính người.”
Minh Khê: “……”
Minh Khê không muốn nói gì lúc này, tiếp tục vùi đầu vào trong ngực cậu, yên lặng ôm lấy cậu.


Nhà cũ của nhà họ Phó rất lớn, giống như kiểu nhà mà Minh Khê mới chỉ thấy trên TV, có thể so sánh với một số ngôi nhà cổ ở Tô Châu. Vốn Minh Khê sẽ rất có tâm trạng để thưởng thức, vậy mà hôm nay cô chỉ muốn cùng Phó Dương Hi trở về, cuộn mình trên chiếc giường ấm áp.


Thực sự quá lạnh, không khí thở ra đều muốn kết thành băng.
Minh Khê bị Phó Dương Hi nắm tay đi tới thư phòng của ông cụ. Ngồi một lúc thì đầu bếp đem đồ ăn đã chuẩn bị xong lên, ba người đi tới ăn cơm.


Hôm nay có thể là do có Minh Khê ở đây, cho nên hiếm có dịp Phó Dương Hi hòa thuận ở chung với ông cụ một hồi lâu như vậy, còn chơi mấy ván cờ.


Nhưng mà còn chưa ăn được mấy miếng thì có khách không mời mà đến. Là người phụ nữ xinh đẹp mà Minh Khê đã nhìn thấy bên ngoài khu tập huấn, cũng chính là mẹ của Phó Dương Hi, Vu Già Dung tới.


Khi Vu Già Dung đến, bầu không khí cứng ngắc ngay tức thì. Bản thân ông cụ và Phó Dương Hi vô cùng tức giận, phải dựa vào Minh Khê ở giữa khuyên nhủ. Bây giờ, bầu không khí như nước sôi lửa bỏng.
Ông cụ trông cũng không thích Vu Già Dung, lạnh mặt nói: “Cô không có việc gì chạy tới chỗ bố làm gì?”


Vu Già Dung cười lạnh, nhìn Minh Khê một chút: “Con tới xem bạn gái của Dương Dương trông như thế nào. Con nhớ trước khi anh trai nó ch.ết cũng không có bạn gái, tốc độ của nó ngược lại rất nhanh đó.”
Mặt Phó Dương Hi trầm xuống.
“Lúc này, cô nhất định tới đây để quấy rối sao?”


“Con tới thăm mọi người, bố nghĩ là con tới quấy rối sao? Là hy vọng con ch.ết đi sao?” Vu Già Dung không dám tin nói, nói xong, bà lại nhìn Triệu Minh Khê ở bên cạnh, dùng giọng điệu quái dị hỏi: “Cô, tên gì?”


Phó Dương Hi nhìn chằm chằm bà, thần kinh căng thẳng. Ngày thường cậu có thể tha thứ khi bà ở trước mặt mình châm chọc khiêu khích, nhưng tuyệt đối cậu không tha thứ khi bà lôi Triệu Minh Khê xuống nước. Cậu lạnh lùng ném đũa lên bàn, gương mặt tuấn tú như nhiễm khí lạnh.


Vẻ mặt cậu xen lẫn hắc ám cùng tức giận, hoàn toàn khác với thường ngày, ánh mắt nhìn chằm chằm Vu Già Dung: “Mẹ muốn thế nào?”
Minh Khê vô thức nhìn Phó Dương Hi.


Phó Dương Hi duỗi một cánh tay ra, ở dưới gầm bàn nắm thật chặt tay cô. Phó Dương Hi không nhìn cô, nhưng là ý là —— Khẩu trang nhỏ, đừng sợ.
Mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau.


Trái tim Minh Khê giống như bị cái gì đó bóp chặt, lại giống như bị cái gì đó cẩn thận từng li từng tí nâng đỡ, chua xót đến mức không thể nào diễn tả được. Bỗng nhiên cô sáng tỏ vì sao Phó Dương Hi chưa từng đề cập về gia đình cậu với cô. Bởi vì nó giống như một vũng lầy. Cậu sợ bị cô ghét bỏ. Hoặc là, cậu sợ sau khi cô biết, sẽ bị cô trách cứ và vứt bỏ.


“Mẹ còn có thể muốn thế nào, không phải mẹ đã nói rồi sao, tới đây xem bạn gái của con một chút.” Thấy bộ dạng Phó Dương Hi che chở cho cô gái kia thì Vu Già Dung hận đến nghiến răng nghiến lợi.


Một mình bà vẫn sống trong quá khứ, vì sao Phó Dương Hi và ông cụ đều có thể tiếp tục đi về phía trước?
Dựa vào cái gì?
Phó Dương Hi không nói gì, kéo tay Minh Khê muốn rời đi, nói với ông cụ: “Chúng cháu đi đây.”


Vu Già Dung lập tức bị kich thích, nhanh chóng nổi giận: “Mày đứng lại đó cho mẹ ——”


Nhưng mà Minh Khê không nghe thấy bà ấy nói gì sau đó, mũ áo lông của bỗng nhiên bị Phó Dương Hi kéo lên. Phó Dương Hi kéo mũ lên đầu cô, lấy hai tay ấm áp bịt kín lỗ tai cô. Cậu nhìn vào mắt cô, không muốn cô nghe thấy những chuyện này. Cậu sợ cô nghe thấy những lời vu khống ác ý kia. Cậu che lỗ tai của Triệu Minh Khê lại, sau khi Vu Già Dung mắng chửi xong thì sắc mặt lạnh lẽo, cứng rắn kéo Triệu Minh Khê rời đi.


Phó Dương Hi kéo Minh Khê đi ra cổng, nhưng Minh Khê chợt dừng chân, đẩy cậu ra. Trong phút chốc này, hô hấp của Phó Dương Hi như muốn dừng lại, cậu không dám tin nhìn Triệu Minh Khê, cả người giống như rơi vào hố băng. Thiếu chút nữa cậu tưởng rằng bởi vì Vu Già Dung mà Minh Khê có khoảng cách với cậu. Nhưng mà một giây sau, cậu thấy Triệu Minh Khê quay người sang hướng khác.


Minh Khê bình tĩnh nhìn Vu Già Dung, Vu Già Dung cũng không biết cô muốn làm gì, nhíu mày nhìn cô.
Triệu Minh Khê gằn từng chữ một: “Bác gái, bác như vậy là do bị trói buộc tình cảm.”
Vu Già Dung cả giận nói: “Đến lượt cô ——”


“Cũng là bởi vì gánh trên vai quá nhiều trói buộc tình cảm cho nên mới cảm thấy Phó Dương Hi không thuộc về thế giới này. Bác không yêu cậu ấy nhưng cậu ấy chưa từng ngừng yêu bác. Cho nên, dù bác ngã bệnh, cậu ấy cũng không cưỡng chế đem bác vào trại an dưỡng, mà tùy ý để bác phát tiết cảm xúc trên người cậu ấy suốt năm năm qua.”


Ông cụ, Vu Già Dung, cả luật sư Trương ở bên cạnh cũng khiế͙p͙ sợ nhìn Triệu Minh Khê.


“Thế nhưng có phải bác đã quên hay không.” Hai mắt Minh Khê dần đỏ lên, từng giọt nước mắt nuối đuôi nhau rơi xuống. Cô vì Phó Dương Hi mà cảm thấy tủi thân, giờ phút này cô quả thực muốn khóc. Nhưng cô phải kìm nén lại, cô nhất định phải nói ra hết những lời mình muốn nói.


“Có phải bác đã quên, cho dù cậu ấy có chịu đựng được thì cậu ấy cũng chỉ là một đứa trẻ. Lúc mà trong lòng cậu ấy bị đè nén giống như nồi áp suất thì bác không nhìn thấy. Lúc cả đêm cậu ấy mất ngủ thì các người nhìn thấy sao? Bác cảm thấy cậu ấy không tim không phổi, hận không thể buộc cậu ấy sống trong quá khứ giống như bác, đắm chìm trong đau buồn, nhưng mà làm sao bác biết cậu ấy không từng đau khổ?”


“Người như Phó Dương Hi, bác không yêu cậu ấy, cậu ấy cũng không oán hận bác. Cậu ấy chỉ không yêu chính mình.”
Một mảng im lặng tĩnh mịch.
Không khí rét lạnh làm cho nước mắt của Minh Khê đóng thành băng.


Có lẽ là do nước mắt của Minh Khê hoặc có lẽ là bởi vì những lời cô vừa nói mà cả trên mặt của Vu Già Dung và ông cụ đều vô cùng phức tạp.
“Các ngươi không muốn cậu ấy, nhưng cháu muốn cậu ấy.”


Minh Khê kéo Phó Dương Hi ra ngoài. Rất ít khi cô cảm thấy buồn bã như vậy. Sau khi bà nội qua đời, ngày cô quỳ gối trước linh đường, cô coi như đó là lần cuối cùng trong đời cô buồn đến như vậy. Nhưng mà bây giờ cô cảm thấy tim như bị dao cắt. Cô hối hận vì không sớm ôm lấy Phó Dương Hi, sớm chạy tới bên cạnh Phó Dương Hi một chút, nhưng mà may mắn, bây giờ cũng không muộn.


Phó Dương Hi ngây ngốc mấy phút, chưa kịp phản ứng, hô hấp cậu nghẹn lại, ngơ ngác nhìn bóng lưng Triệu Minh Khê kéo cậu đi. Đầu óc trống rỗng, tim cậu đập loạn. Cậu biết bây giờ khẩu trang nhỏ đang khóc, bởi vì cô đang không ngừng đưa tay lau nước mắt. Cậu rất ít khi thấy Triệu Minh Khê khóc, một lần là lần say rượu kia, một lần là ngay lúc này.


Phó Dương Hi cảm thấy đắng chát trong cổ họng, giống như có một dòng nước ấm chảy qua tim.


Nhiều khi, nơi này, nhà, có nghĩa là bóng tối hỗn loạn đối với Phó Dương Hi. Cậu không biết một giây sau chuyện gì sẽ xảy ra, cũng không biết đêm hôm sau có may mắn chìm vào giấc ngủ được hay không. Cậu luôn lẻ loi một mình, sau đó gặp được khẩu trang nhỏ. Khẩu trang nhỏ giữ chặt cậu, cứu vớt cậu, vỗ về cậu, để cho cậu thấy được ánh nắng mặt trời. Cô là người duy nhất bảo vệ cậu. Thậm chí, có lúc cô không cần làm gì cả, chỉ đứng bên cạnh cậu cũng đã đủ làm cho cậu cảm thấy ấm áp.


Hai người đi thẳng ra khỏi ngôi nhà.
Minh Khê lại lau nước mặt, thực sự không phải cô muốn lau nước mắt mà nước mắt rơi quá nhiều, chảy xuống cả cổ cô.
“Thì ra cậu khóc à.” Giọng Phó Dương Hi khàn khàn ở phía sau truyền đến.


“Tới đây.” Phó Dương Hi quay người cô lại, hai mắt cũng đỏ, đưa tay lau nước mắt cô.
“Mắt cậu cũng đỏ kìa.” Minh Khê nói.


Phó Dương Hi nhếch môi, khuôn mặt tuấn tú phách lối kiểu thiếu đòn, hoàn toàn kiểu kiểu đánh ch.ết cũng không thừa nhận như trước đây: “Đông cứng rồi, mau lên xe, đi về nhà thôi.”
Minh Khê miễn cưỡng nở nụ cười, một giây sau lại nhịn không được mà òa khóc trong ngực cậu.






Truyện liên quan