Chương 6
– Wow, anh zai đẹp trai quá… Tiểu Tố, giới thiệu một chút chứ? – A Hoa liếc mắt đưa tình rồi dính lấy người Tô Kiền.
– Anh ấy là Tô Kiền. – Lý Tố để ý A Hoa đang quấn lấy Tô Kiền.
– Ồ, không ngờ là người thật? – Không chỉ riêng A Hoa, Tiểu Lâm nghe vậy cũng xán lại, nắn nắn sờ sờ cánh tay rồi cơ ngực Tô Kiền.
– Công nhận đẹp trai! So với trên tạp chí còn đẹp gấp vạn lần!
– Tiểu Tố, cậu đúng là mèo mù vớ cá rán!
Tô Kiền vốn không bị người khác đụng chạm, quai hàm bạnh chặt.
– Các cậu đừng chạm vào anh ấy!
Gì cơ?… Trái lại Tiểu Tố mới là người bị chọc giận đầu tiên.
Tô Kiền nhìn bộ dáng mèo xù ***g của cậu, xong cơn giận biến đi đâu mất.
– Sao thế, xót của à? – A Hoa đùa giỡn.
– Cậu cuống lên cái gì, sờ một chút có mất miếng thịt nào đâu. – Tiểu Lâm cũng hùa vào giễu cậu. – Anh đẹp zai dẫn em đi đi. Đêm nay chúng ta cùng tận hưởng…
Lời mời mọc công khai như thế, Lý Tố không có gan nói ra.
Vẻ mặt Tô Kiền càng lúc càng trở nên lúng túng, trong lòng còn âm thầm tặng cho Tiểu Tố mấy điểm ưu.
– Đừng trêu nữa, Tiểu Tố không vui đâu. Anh đẹp zai của Tiểu Tố này, đêm nay định bao cậu ấy sao? – A Hoa thấy vẻ mất vui của Tiểu Tố, nên khuyên Tiểu Lâm không đùa dai nữa.
Tô Kiền thực ra không nghĩ nhiều đến thế.
Anh chỉ nghĩ rằng về nhà một mình cũng được, nhưng để nguôi giận thì phải có Tiểu Tố, cũng coi như mình đã làm phiền Tiểu Tố.
Vì thế anh gật đầu, rồi đi tìm quản lý trả tiền.
– Cậu còn bí xị cái gì! – Tiểu Lâm cong môi. – Đêm nay nhớ nắm lấy cơ hội, biến lòng thương hại thành tình yêu với cậu! – Nói xong đưa cho một thứ. – Đừng quên hậu tạ đấy!
A Hoa vỗ lưng Tiểu Tố rồi lôi Tiểu Lâm đi.
Tiểu Tố vân vê áo mưa trong tay.
Loạn, loạn hết cả.
Cuối cùng bọn họ lại trở thành quan hệ mua bán ***.
– Tắm rửa rồi đi ngủ đi. – Tô Kiền bận bịu cả ngày, có chút mệt mỏi.
– … Anh ơi. – Lý Tố cắn môi, tay đặt trước túi quần. Thứ đồ kia dường như nóng đến phỏng tay. Người ấy có muốn cậu không? Hay biết được vết nhơ bẩn của mình rồi thì chán ghét mình sao? Thế nhưng… cậu thực sự muốn được người ấy ôm.
– Lại ngẩn ngơ gì thế? – Tô Kiền dịu dàng xoa đầu cậu, hôm nay tóc cậu không nhuộm, cũng không đeo trang sức linh tinh, chỉ là lớp trang điểm có hơi dọa người.
Bàn tay kia lại truyền đến hơi ấm khiến cậu mê đắm.
– Bế em đi. – Lý Tố cảm giác lời vừa nói dường như không phải từ miệng mình, mà là do ma xui quỷ khiến.
Dù tiếng của cậu lí nhí như muỗi, nhưng hai người trong phòng nghe rất rõ ràng.
Cậu chưa bao giờ căm ghét sự yên tĩnh của màn đêm như vậy.
– … Chắc cậu biết, tôi mang cậu về nhà không phải vì chuyện đó. – Tô Kiền cảm thấy lòng tốt của mình bị xúc phạm. – Tôi đi tắm trước, lời cậu nói coi như tôi chưa nghe thấy.
Lại là sự lạnh lùng như hồi đầu mới gặp.
Lý Tố đứng chôn chân tại chỗ.
Nhìn Tô Kiền bước vào phòng tắm.
Lý Tố cảm thấy ***g ngực như muốn vỡ tung. Còn mộng tưởng chi nữa? Nếu một đêm ân ái đổi lại chỉ là người qua đường, thì cậu thà duy trì tình trạng này, có lẽ còn có thể cảm nhận được hơi ấm và thương xót của người ấy.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Tô Kiền cởi trần bước ra ngoài, để lộ làn da khỏe mạnh, thân hình săn chắc.
Anh đang cầm khăn lau khô tóc.
– Xin lỗi. – Từ mối quan hệ với Đường Y, Tô Kiền học được một biện pháp đơn giản để giải quyết vấn đề, đó là chính mình lên tiếng trước. – Lúc nãy tôi hơi nặng lời.
– … Anh ơi! – Lý Tố cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, cậu quỳ xuống, dùng tư thế hèn mọn nhất để cầu xin tình yêu. – Em thích anh!
Tô Kiền cảm thấy thật khó tin.
– Chúng ta mới gặp nhau hai lần. Tôi không hiểu chữ ‘thích’ của cậu lớn đến mức nào.
Sau đó, Tô Kiền dứt khoát nói:
– Đi tắm đi, ngày mai cậu tự về.
… Còn câu trả lời? Thích hay không thích?