Chương 7: Quá khứ - Lạnh nhạt
Cô đứng ngoài cửa thấy một chiếc xe BMW màu đen sáng bóng đang đỗ trước cổng, tuy rằng có hơi thắc mắc nhưng cô chôn vùi sự thắc mắc đó xuống sâu, không muốn hỏi vì nó không hề liên quan gì đến mình.
" Cạch " Tiếng mở cửa xe nhẹ nhàng nhưng lại lamg người khác rùng mình.
_ " Lên xe." - Anh đứng lười biếng đút tay vào túi quần, ra hiệu cho cô bằng vẻ mặt lạnh tanh hơn con cá xanh.
_ " Cảm ơn nhưng tôi không muốn làm phiền anh nữa, tôi sẽ đi bộ từ đây." - Cô cúi người nói lời cảm ơn đang định quay gót bước đi thì anh đột nhiên nói:
_ " Em biết đường ở đây chứ?"
_ " Vậy anh biết lái xe chứ?" - Cô hỏi lại anh, vẫn giữ tư thế ấy, lưng quay về phía anh.
_ " Đúng vậy." - Anh nhàn nhã trả lời.
Cô giật mình trước câu nói của anh. Không thể nào!!!
Không đợi cô trả lời, anh đã kéo cô lên xe khiến cô hô hấp cũng chẳng kịp huống hồ ú ớ.
Ngồi trên xe, cô nghĩ lúc nãy là anh chỉ nói đùa để trêu cô ai ngờ là thật. Hiện anh đang lái với một tốc độ chóng mặt. May là nhà cô cũng có xe ô tô cô đi quen nên đi không bị làm sao chứ nếu như là 2 năm trước chắc cô ch.ết mất. Má ơi! Con người này là người hay ác quỷ đây Cô tự hỏi.
_ " Này, anh là người hay là ác quỷ?" - Cô không ngờ mình lại thốt ra câu nói như vậy. Ai nghe câu này cũng trả lời là con người nhưng câu trả lời của anh nằm ngoài dự đoán của cô.
_ " Ác quỷ!" - Nói rồi anh nhếch môi lên một cách kì dị.
Đùa chăng? Con người này thật kì lạ. Cô nghĩ rồi thấy anh dừng xe trước một căn nhà khá là rộng nhưng vẫn chưa rộng bằng căn nhà của anh. Anh lui xe vào và nói cô xuống xe, cô im lặng bước xuống.
_ " Này, tôi có thể đi bộ đến trường không? Thường ngày tôi vẫn hay đi như vậy!" - Cô kéo áo anh hỏi. Anh im lặng gật đầu.