Quyển 1 - Chương 33: Ma Vương quyết chiến Tử Thần tranh giành Nữ Hoàng (p2)

Nó nhìn hắn và anh, ánh mắc sắc như lưỡi dao lướt qua những người còn lại. Anh và hắn nhìn nhau, quả này ch.ết rồi, ch.ết chắc rồi, tại sao nó lại bt vậy! Nó vẫy tay, một vào vệ sĩ bê ba chiếc ghế vàng ra đặt ở ba góc. Nó ngồi vào chiếc ghế lớn nhất, nhìn hai người rồi đưa tay ra ý mời hai người ngồi. Anh và hắn ngồi xuống, nhìn nó. Nó cho người dọn sạch sẽ lại. Sau khi xong, tình hình là thế này, người của nó ở phía Bắc, hắn phía Đông, anh phía Tây. Nó gọi người, một vệ sĩ đưa cho nó hai cây súng và hai cái kiếm, mấy người bê một cái bàn ra để ở giữa. Nó đặt lên bàn rồi vượt cho hắn và anh, điềm tĩnh nói:


- Cầm lấy!
Hắn:
- Ơ...
- CẦM LẤY!
Lời nói của nó như mệnh lệnh, dù là trong hắc bạch, nó vẫn thấp hơn hắn và anh. Nhưng, lời nói của nó lại to hơn bang của hắn và anh rất nhiều, anh và hắn luôn tự hào mik là đứng thứ nhất thứ hai nhưng bây giờ lại phải run sợ nó. Anh và hắn cầm lên, nó nhếch môi:


- Đứng lên!
Nói xong thì nó đi ra ven biển đứng, con đường này giống một bãi biển, nằm ở sau núi. Hắn và anh thấy thế thì đi đến gần nó. Bỗng nó quay lại, mở rộng tay ra:
- Bắn đi, đâm đi
Hắn:
- Ơ
Anh:
-?
Nó:


- Hai người ko phải thích đánh nhau lắm sao? Đánh đi, đâm đi, bắn đi, thích đánh, đấm hay gì cứ chút hết lên người của tôi đi. Tôi chính là người gây ra cuộc chiến này mà! Đúng ko?
Hắn:
- Anh...


Đôi mắt run run, giọt nước mắt pha lê rơi tý tách. Hắn và anh trợn tròn mắt nhìn nó. Một sự tĩnh lặng u buồn bao quanh khu đất trống, chỉ còn tiếng sóng biển, tiếng những viên kim cương lấp lánh rơi lã chã. Hắn và anh buông kiếm và súng xuống, hắn định chạy đến bên nó thì bị anh cảm lại:
- Tránh ra.


Anh đến bên nó, lau nước mắt cho nó. Vì mệt mỏi quá, từ đêm hôm qua, nó đã phải làm việc vật vả. Khi nghe tin hắn và anh đánh nhau, nó ko màng công việc, ko mang đối tác,hợp đồng, phóng xe đến đây. Nó mệt lắm rồi, nó tựa vào người anh, nhất lịm đi. Anh bế nó lên, đi qua hắn thì nói nhỏ:


available on google playdownload on app store


- Đừng bao giờ đến gần Misuzi nữa, cậu ko xứng ơn bên cô ấy.
Anh nói xong thì bỏ đi luôn, để lại hắn một mik nơi bờ biển. Hắn hét lên:
- Ko xứng sao? Hahahahahaha! Ngoại trừ tôi ra, ko ai có thể có đọc MiMi.
Hắn phóng xe trở về biệt thự.
------ Quay lại với nó và anh ------


Anh đưa nó về nhà, đặt nó lên giường, ngồi cạnh nó. Nắm lấy đôi bàn tay ngọc ngà, hôn lên đôi môi anh đào mềm mại:
- Anh sẽ ko để ai cướp em đi đâu, 12 năm, anh đợi đủ rồi!






Truyện liên quan