Chương 7: Ngày mưa
Quả nhiên, sau khi tan học, áo của Dương Chi lại trở về bàn học của cô.
Không ai biết ai đã cầm nó.
Những chàng trai chưa hiểu việc đời, vĩnh viễn sẽ không biết trò đùa dai tưởng chừng như vô hại của mình sẽ làm tổn thương người khác như thế nào.
Cả tiết thể dục, Dương Chi đều ôm áo khoác đen của Khấu Hưởng, che trước người. Chiếc áo đó giống như tấm giáp cứng cáp đao thương bất nhập bảo vệ cô.
Trên áo thoang thoảng mùi nhạt bạc hà, cẩn thận ngửi, rồi lại tan đi. Trước nay cô không ngửi được mùi thuốc lá, không biết vì sao, hiện tại lại cảm thấy dễ ngửi.
Sau khi tiết thể dục kết thúc, Khấu Hưởng trở lại phòng học, phát hiện áo khoác của anh được để ngay ngắn trên bàn, gấp thành một khối đậu phụ không hề có nếp nhăn.
Khấu Hưởng cẩn thận nâng áo lên, nhíu mày.
Có trời mới biết, tại sao cô lại làm được.
Ngay cả Thẩm Tinh Vĩ bên cạnh cũng kinh ngạc không thôi, nhìn chiếc áo được gấp hoàn hảo không tì vết, quả thật có thể so với áo khoác âu phục xa hoa được đặt may tư nhân, cậu nhếch miệng, giơ ngón cái lên với Khấu Hưởng: “Chị dâu… Tay nghề giỏi thật!”
*****
Buổi chiều hôm đó vô cùng khô nóng, ngoài cửa sổ thấp thoáng mưa nhỏ tí tách tí tách, hạt mưa rơi xuống cành lá xanh non ngoài cửa sổ xanh, rung lên xào xạc.
Cho đến lúc tan học, cơn mưa không hề có dấu hiệu dừng lại, tầng mây xám xịt bao phủ lấy thành phố.
Dương Chi cầm ô thong thả đi dọc theo hành lang, vừa rồi nhận được tin nhắn của bà Triệu, nói hai ngày nay con trai bà sẽ về nhà, để Dương Chi chuẩn bị.
Dương Chi bỗng dưng thấy căng thẳng, không biết rốt cuộc tính cách của vị thiếu gia này kỳ quặc đến mức nào, khó ở chung ra sao mà làm những giáo viên giàu kinh nghiệm trước đó đều phải bỏ công việc lương cao, chủ động xin từ chức.
Không biết cô có thể đối phó được hay không.
Trong lòng Dương Chi vô cùng thấp thỏm, không nhịn được bước vội. Hy vọng nhanh chóng về nhà, nhỡ đâu vị kia thiếu gia đã về nhà, không để anh ta đợi lâu.
Trước khu dạy học, cô mở ô, chuẩn bị đi vào trong màn mưa. Đúng lúc này, Khấu Hưởng đi tới, dừng lại bên người cô.
Cảm giác tồn tại của anh rất mạnh, cả người tản ra hơi thở làm người khác không rét mà run. Bởi vậy anh vừa tới gần, Dương Chi đã chợt cảnh giác theo bản năng.
Dưới mái hiên khu dạy học, hai người cách nhau không quá năm mét, Dương Chi cảm nhận được gió lạnh ập vào mặt, mang theo mùi ẩm ướt.
Lén quan sát anh, vóc dáng anh cao gầy thẳng tắp, chân dài giấu sau quần kẻ bút chì, một vai đeo cặp, tay đút túi quần, nhìn không trung xám xịt phía xa, ngẩn người.
Rõ ràng ——
Không mang ô.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, mặt mặt không đổi sắc đội mũ lưỡi trai, lập tức đi vào trong mưa.
Dương Chi:……
Hiện tại đã không còn là mưa nhỏ tí tách tí tách, hạt mưa rơi xuống rào rào, Dương Chi không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể mở cái ô hoa nhỏ của mình, đuổi theo.
Khấu Hưởng đút tay trong túi, che đầu đi phía trước, chợt nhận ra dường như có cái đuôi nhỏ theo phía sau.
Anh dừng bước, xoay người, Dương Chi không kịp đề phòng, suýt nữa va vào anh.
Cô cuống quít ổn định lại cơ thể, tán ô nghiêng ngả.
Như vậy anh có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt cô.
Làn da cô rất trắng, trắng đến mức có thể nhìn thấy thấp thoáng tơ máu, tóc mái hơi ướt, dính bọt nước.
Một đôi mắt hạnh vừa lo sợ vừa nghi ngờ lại bất an, thở dồn dập, bộ ngực phập phồng lúc lên lúc xuống. Cho dù cô cố gắng cong lưng, nhưng có thứ, càng che dấu, ngược lại càng rõ ràng.
Cả người cô tản ra lực hấp dẫn trí mạng.
Những chàng trai chưa từng trải đời, có lẽ chỉ có thể nhìn thấy dáng người cô rất đẹp, mang theo sự tìm tòi và hứng thú, giống như xem tiết mục múa thoát y trong hộp đêm hoặc phim người lớn.
Nhưng vẻ xấu hổ và thất thố của cô, rơi vào trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông trước mặt, đã sinh ra hương vị ȶìиɦ ɖu͙ƈ nào đó.
ȶìиɦ ɖu͙ƈ, là trạng thái nguyên thủy nhất của tình yêu.
Anh đương tuổi sung mãn, khó mà may mắn thoát khỏi.
Nhất là khi cô tới gần, mùi sữa thoang thoảng phả đến, tim Khấu Hưởng thắt lại.
Anh dời mắt, hỏi: “Sao thế”
“Mưa quá lớn.” Tiếng cô nói rất nhỏ, giống như một cô mèo ——
“Cùng nhau đi nhé.”
Vì thế Khấu Hưởng trơ mắt nhìn cô kiễng chân, duỗi tay, che ô cho anh.
Nhưng chiếc ô nhỏ viền hoa có vẻ rất khó che lại hai người bọn họ.
“Không cần.”
“Không sao, có thể che cùng mà.”
Anh bước nhanh hơn: “Đã ướt rồi.”
“Có thể đỡ ướt hơn cũng tốt.”
“……”
Thật là dính người.
Anh dừng bước, cô gái cũng vội vã dừng lại. Cô thoáng do dự, sau đó kiễng chân, tiếp tục che ô cho anh.
“Cô muốn làm gì?”
Anh nhìn cô từ trên cao, giọng điệu lạnh lùng, bộ dáng hoàn toàn ngăn cách với người khác.
“Có qua có lại.” Cô nói: “Trước đó anh đã giúp tôi.”
“Không cần.” Anh lạnh nhạt từ chối.
Dương Chi vẫn đuổi theo anh, vất vả che ô cho anh, bọt nước văng khắp nơi, thấm ướt ống quần của cô.
“Cô không sợ tôi hả?”
“Không sợ.”
Thẩm Tinh Vĩ nói, ở trong trường, bạn nữ mới tới này rất sợ nói chuyện với con trai, đi ngang qua bọn họ luôn cúi đầu, vô cùng kỳ quái hướng nội.
Ngược lại không sợ anh, còn đuổi theo anh cả đường.
Dù sao lòng người cũng không phải sắt đá.
Cuối cùng Khấu Hưởng đành phải thỏa hiệp, chủ động nhận lấy ô trong tay cô, cùng cô mặt đối mặt đứng dưới tán ô, tán ô hơi nghiêng về phía cô.
“Được rồi, đi thôi.” Giọng điệu anh mang theo bất đắc dĩ.
Dương Chi mím môi cười khẽ: “Caesar, anh có về nhà không?”
“Không về.” Anh khựng lại: “Cô gọi tôi là gì?”
Dương Chi ngẩn người, gọi: “Caes…”
“Đừng gọi tôi với tên này.”
“À.”
Các bạn trong lớp đều gọi như vậy, rất ít khi gọi thẳng tên, tất cả mọi người đều gọi anh là Caesar, tên này, rất nổi tiếng trong giới rap.
“Vậy tôi gọi anh là gì?”
“Tùy cô.”
Hai bên không thân, sau này cơ hội gặp gỡ cũng gần như bằng không.
“Khấu đại ca.” Cô cười ngọt ngào.
Khấu Hưởng::……
Hai người cùng đi trên sân trường trải đầy lá rụng, Dương Chi đuổi theo bước chân anh, rõ ràng rất vất vả, sau khi Khấu Hưởng phát hiện ra, anh bước chậm lại, chờ cô cùng đi.
Cô nhóc này cao chưa đến ngực anh, vóc dáng nhỏ nhắn, bước chân cũng nhỏ.
Da trắng đến mức có thể nhìn thấy tơ máu dưới da, yếu ớt mảnh mai, giống như chỉ cần một đầu ngón tay là có thể xoa nát cô.
Trong đầu Khấu Hưởng chợt sinh ra rất nhiều suy nghĩ không thể hiểu được.
Tán ô nghiêng về phía cô, Dương Chi thoáng liếc sang thì thấy nửa cánh tay anh đã ướt.
Trong lòng vô cùng ấm áp, nhưng lại cảm thấy rất ngượng ngùng.
Vì thế cô dịch lại gần anh, Khấu Hưởng bỗng ngửi thấy hương thơm thoang thoảng xung quanh.
Người cô gái bên cạnh rất thơm, nhưng cô không thơm nồng đến hăng mũi như những cô gái khác, không biết có phải do nguyên nhân đặc biệt nào đó hay không, anh cảm thấy mùi hương của cô thoang thoảng vị ngọt —— vị kẹo sữa.
Anh không nhịn được hít sâu một hơi.
Tới cổng trường, Dương Chi nói: “Tôi đến trạm chờ xe buýt bên cạnh là được rồi, cho anh ô đấy, anh mau về đi.”
Khấu Hưởng mang vóc dáng cao lớn, biểu cảm lạnh nhạt xa cách, lại che một cái ô viền hoa màu hồng trong mưa.
Nhìn thế nào, cũng có cảm giác vô cùng đáng yêu.
Anh nhíu mày: “Tôi không cần.”
Dương Chi vội vàng xua tay nói: “Không sao, anh đừng lo lắng cho tôi, xe buýt sắp tới rồi.”
Khấu Hưởng:……
Đâu, đâu phải lo lắng cho cô.
Không lay chuyển được lòng nhiệt tình chất phác của cô gái trong sáng đến từ nông thôn này, cuối cùng Khấu Hưởng vẫn quyết định cầm ô rời đi, cũng không định giải thích nhiều.
Khi xoay người, Dương Chi đột nhiên mở miệng hỏi: “Khấu đại ca, tại sao tôi không thể gọi anh là Caesar?”
Khấu Hưởng không trả lời.
“Các bạn trong lớp đều gọi anh như vậy mà.”
“Không tại sao cả.” Anh không hề quay đầu lại mà rời đi.
Có trời mới biết, một tiếng “Caesar” kia của cô, Khấu Hưởng nghe mà tê cả cột sống. Cảm giác này, cùng với cảm giác sau khi tay phải của anh phạm tội xong, giống nhau vô cùng.
Nhưng hiện tại… cách gọi “Khấu đại ca” kia, có vẻ cũng không tốt hơn là bao, vẫn quá thân mật!
Bực bội.
Cô không thể cũng kỳ quái hướng nội ở trước mặt anh sao!
*****
Studio của August nằm ở tầng trên của một quán bar ngầm trong khu vực trung tâm thành phố, hiệu quả cách âm rất tốt, phòng gần 60 mét vuông, khá yên tĩnh, bên trong bày đủ loại nhạc cụ, đàn ghi-ta, trống Jazz, Bass còn có thiết bị ghi âm…
Mấy thứ này nhìn trông khá cũ, tuy là đồ secondhand mà bạn nhạc bọn họ lấy về, nhưng chất lượng cực tốt, ánh mắt Khấu Hưởng rất độc, biết nhìn đồ.
Một căn phòng lộn xộn rộng chưa tới một trăm mét vuông nhưng lại chứa đầy lòng nhiệt huyết và ước mơ của những con người trẻ tuổi.
Khấu Hưởng kéo cửa vào phòng, phát hiện mọi người lại đang đánh bài, lười nhắc bọn họ, anh sửa sang lại chỗ nhạc cụ để lộn xộn xung quanh và từ phổ ( ) rải đầy trên bàn.
Thấy Khấu Hưởng đến, Thẩm Tinh Vĩ vẫy tay với anh: “Caesar, tới đây chơi bài.”
Khấu Hưởng chỉnh lại tất cả nhạc cụ, sau đó đi đến chỗ nhóm bạn, thuận tay nhặt xấp bài Thẩm Tinh Vĩ chia cho anh, thuần thục xếp lại thành hình cái quạt trên tay.
Thẩm Tinh Vĩ ném xuống một quân K màu đỏ, hỏi: “Hưởng, gia sư ở lại nhà mày à?”
Khấu Hưởng thờ ơ “Ừ” một tiếng, ném một lá bài xuống: “Là con gái, nghe nói còn rất trẻ, bảo tao đừng bắt nạt.”
Thẩm Tinh Vĩ giật giật lông mày, trêu đùa: “Ồ, Hoàng Thái Hậu nhà mày vì muốn mày chăm chỉ học tập mà sử dụng đến mỹ nhân kế cơ à, chẳng lẽ bà ấy không biết Caesar của chúng ta không gần nữ sắc ư?”
Khấu Hưởng lười chém gió với cậu, chỉ cười xùy một tiếng: “Cút đi.”
Nửa giờ sau, điện thoại Khấu Hưởng rung lên, nhìn màn hình, sắc mặt lại nhanh chóng tối sầm.
Anh không nhấc máy.
Điện thoại không buông tha mà vang lên thật lâu, mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, đều giữ im lặng không nói.
Cuối cùng Thẩm Tinh Vĩ không chịu được, cầm điện thoại của Khấu Hưởng lên, trên màn hình nhấp nháy một dãy số lạ, đương nhiên dãy số này Thẩm Tinh Vĩ đã quen thuộc, đó là số điện thoại của mẹ anh Triệu Gia.
“Hay là nhấc máy đi.”
Khấu Hưởng ném là bài Poker trong tay xuống, nhặt điện thoại lên đi ra khỏi phòng làm việc.
Triệu Gia giải thích gọn gàng trong điện thoại, xem ra đã quyết tâm buộc anh phải về nhà.
Bà Triệu là một người phụ nữ lạnh lùng, mỗi lần gọi điện thoại đến, có chuyện nói thẳng, sẽ không cho anh bất cứ cơ hội nào để cãi lại.
Có phải bố mẹ nào cũng cho rằng bản thân là chân lý tuyệt đối hay không, họ nói gì làm gì cũng đúng, mà trẻ nhỏ sẽ phải tuân theo sự sắp xếp của họ một cách vô điều kiện.
Khi nhỏ, Khấu Hưởng cũng sẽ cãi lại phản kháng với bà, dần dần lớn lên, ngược lại sẽ không nói gì nữa, bởi nhiều lời cũng vô dụng.
Mẹ của bạn vĩnh viễn là mẹ của bạn.
Khi Khấu Hưởng quay lại, áp suất thấp xoay quanh đỉnh đầu, rõ ràng tâm trạng anh đang vô cùng khó chịu, nhặt túi bên góc tường lên, chuẩn bị rời đi.
Thẩm Tinh Vĩ không yên tâm, nói: “Có cần bọn tao về cùng không, đi gặp gia sư gì gì kia.”
“Không cần.” Khấu Hưởng liếc mắt, ánh mắt bình tĩnh, khóe mắt run rẩy: “Tự tao xử lý được.”
Hết chương 7
Lời editor: Chậc chậc, bạn Hưởng sắp đi vào con đường thê nô không lối thoát rồi ^^