Chương 29: Mỹ phẩm dưỡng da

Biết tối qua Dương Chi bị nhốt trong phòng, một số thành viên của đội cổ động viên tỏ vẻ kinh ngạc.
Nhất là Tống Mạt, kéo tay Dương Chi, quan tâm hỏi han cô: “Tối qua cậu không sao chứ, mưa lại to nữa, ôi cậu phải gọi điện thoại cho tôi chứ.”
“Điện thoại của tôi hết pin rồi.”


“Sao lại hết pin, lần sau cậu phải nhớ sạc đầy điện, nếu không gặp chuyện như thế này, thật sự kêu trời trời không biết đâu.”
Dương Chi nghĩ thầm, chẳng phải điện thoại cho cậu mượn đến hết pin sao.


“Lần sau tôi sẽ cẩn thận.” Dương Chi nhìn vào mắt cô ta, hỏi: “Hôm qua lúc các cậu đi ra ngoài, không khóa cửa chứ.”
Tống Mạt không đối diện với cô, mà quay sang phía Kiều Tư Tuyết: “Tư Tuyết, hôm qua lúc cậu đi có khoá cửa không?”


Kiều Tư Tuyết mỉm cười: “Cái này tớ không nhớ lắm, có lẽ tiện tay khoá rồi.”
“Cậu thử nghĩ lại xem.” Tống Mạt nhắc cô ta: “Chìa khóa vẫn luôn do cậu giữ, nếu đúng là cậu không cẩn thận khóa cửa, thế thì phải xin lỗi Dương Chi rồi.”


“Ôi, tớ thật sự không nhớ mà, có lẽ do thói quen, không nghĩ nhiều như vậy.” Kiều Tư Tuyết cười trầm ngâm nói với Dương Chi: “Xin lỗi nhé, tôi đã nhốt cậu lại, nhưng cậu cũng chăm chỉ quá, mọi người kết thúc tập luyện rồi, cậu còn ở lại luyện thêm mười đến hai mươi phút nữa, làm như chúng tôi lười biếng lắm ấy.”


Dương Chi nghe thấy trong giọng điệu cô ta có ý châm chọc, nhưng cô không thể phân biệt được đến tột cùng cô ta đang nói thật hay nói dối, giống như cô cũng không thể phân biệt được đến tột cùng có phải Tống Mạt cố ý sai Kiều Tư Tuyết đối phó cô, sau đó bản thân lại làm người tốt, điều tiết quan hệ giữa các cô, phủi sạch tội của mình hay không.


available on google playdownload on app store


Cho dù như thế, Dương Chi cũng không muốn yên lặng ngậm bồ hòn làm ngọt nữa, tối qua nếu không có Khấu Hưởng chạy tới tìm cô, có lẽ cô sẽ thật sự bị nhốt lại phòng tập luyện cả một đêm.
Nhẹ nhàng bâng quơ một tiếng quên, cô ta xứng đáng ư?


Cô cũng cảm thấy bản thân mình không đáng phải chịu đối xử bất công.
“Tối qua, tôi đã tìm điều khiển điều hoà rất lâu.” Dương Chi nói với Tống Mạt: “Tôi nhớ cậu là người tắt điều hòa, cậu cũng mang điều khiển đi hả?”


Tống Mạt khó tin hô to: “Trời ạ, Dương Chi cậu đang nghi ngờ tôi sao, cậu cảm thấy bọn tôi cố tình hợp tác với nhau ức hϊế͙p͙ cậu?”
“Tôi không nói như vậy, tôi chỉ hỏi một chút.” Dương Chi mím môi: “Vậy cậu đã để điều khiển ở đâu?”


“Tôi thật sự không nhớ.” Tống Mạt nhíu mày, ra vẻ uất ức: “Việc quen tay, tôi hoàn toàn không có ấn tượng.”


“Tôi đã tìm khắp phòng nhưng không tìm được. Hơn nữa, nếu không phải tôi cho cậu mượn điện thoại, nó chắc chắn không thể hết pin nhanh như vậy.” Cô chỉ vào Kiều Tư Tuyết và mấy cô gái xung quanh: “Điện thoại của họ đều có thể dùng, cậu lại mượn của tôi.”


Tống Mạt che trán, lắc lắc, dường như rất thất vọng: “Tôi thật sự không biết nói gì cho phải, thanh giả tự thanh, cậu cứ nghi ngờ tôi đi, tôi chả làm gì cả.”


“Được rồi Dương Chi, đừng có quá đáng.” Kiều Tư Tuyết cao giọng, như để tất cả mọi người đều nghe thấy: “Mạt Mạt tốt tính, tâm địa lương thiện, cả lớp ai cũng biết, cậu hùng hổ như vậy, cố chấp nói Mạt Mạt và bọn tôi ức hϊế͙p͙ cậu, xin hỏi một chút, vì sao chúng tôi phải ức hϊế͙p͙ cậu, chúng tôi hâm mộ cậu đẹp à, hay ghen ghét thành tích của cậu tốt.”


Lời vừa nói ra, các bạn trong lớp đều nhìn sang phía các cô, thì thầm bàn tán.
Tống Mạt kéo Kiều Tư Tuyết: “Nhỏ giọng thôi, đừng nói nữa, có lẽ Dương Chi cũng không cố ý, tối qua cô ấy bị nhốt lâu, trong lòng tức giận, có thể thông cảm mà.”


Cô ta nói với Dương Chi: “Tôi xin lỗi cậu, thật sự xin lỗi, tôi không nên mượn điện thoại của cậu, cũng không nên quên mất, khoá cậu lại trong phòng tập, thế này được không, tôi mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da cho cậu, coi như bồi thường, mọi khi cậu hay dùng đồ của thương hiệu nào?”


“Tôi… Không cần mỹ phẩm dưỡng da.” Cô dứt lời xoay người trở về chỗ ngồi: “Cậu không phải tặng cho tôi cái gì cả.”
Phía sau, Kiều Tư Tuyết không phục nói: “Mạt Mạt, cậu xin lỗi cô ta làm gì, rõ ràng chính cô ta gây sự vô cớ, muốn gán tội thì sợ gì không có lí do.”


Tống Mạt lắc đầu: “Đừng nói nữa, thông cảm lẫn nhau đi.”
Buổi tối, Tô Bắc Bắc kéo Dương Chi đi ăn xiên nướng, Dương Chi kể lại từ đầu đến cuối mọi chuyện và suy đoán của mình.
“Cô nàng thiên tài, cậu có cảm thấy tớ đổ oan cho cô ấy không.”


Cô nàng thiên tài ăn thịt ba chỉ, miệng đầy mỡ: “Cậu không có chứng cứ xác thực chắc chắn đó là âm mưu của cô ta, nhưng với hiểu biết của tớ về Tống Mạt, khó mà nói.”
“Có gì khó mà nói.”


“Để tớ kể cho cậu một chuyện, vào năm lớp mười, lớp 13 có một bạn nữ thích Khấu Hưởng, lúc Khấu Hưởng chơi bóng rổ thì đưa nước khoáng tới, lúc ấy trông Khấu Hưởng có vẻ khá nóng, thật sự rất khát, tiện tay nhận nước khoáng của cô ấy, còn cảm ơn cô ấy, cô gái kia vui sướng đến độ muốn ngất.”


“Sau đó thì sao?” Dương Chi bị gợi lên lòng tò mò.
“Sau đó không biết tại sao, bạn nữ kia và Tống Mạt trở thành bạn thân, tham gia vào hội công chúa của Tống Mạt, mỗi ngày tan học đều chơi với nhau, quan hệ rất tốt.”
“Sau nữa?”


“Sau nữa càng thêm kì lạ.” Cô nàng tò mò đổi tư thế, định kể chi tiết câu chuyện thóc mục vừng thối cho Dương Chi.


“Sau đó cô gái kia bắt đầu chủ động theo đuổi Khấu Hưởng, wow, cậu không biết đâu, mánh khoé quả thật càng ngày càng lợi hại, đầu tiên là các kiểu “tấn công” trong trường, tặng quà, viết tỏ tình buồn nôn trên Tieba của trường… Sau đó nữa, lại trực tiếp ăn vạ trên motor của Khấu Hưởng! Cậu nghĩ lại xem, người ta đang lái motor trên đường, đột nhiên có một người lao ra trước mặt, khóc lóc nói anh đâm vào tôi anh phải chịu trách nhiệm với tôi, đổi lại là cậu, cậu có suy nghĩ gì.”


Dương Chi nhếch miệng, nghĩ thầm, với tính tình của Khấu Hưởng, nhất định sẽ không nhịn nổi: “Cậu ấy làm gì? Có tẩn cho người ta một trận không.”
“Còn nghiêm trọng hơn cơ.” Tô Bắc Bắc ra vẻ thần bí, hạ giọng: “Khấu Hưởng trực tiếp báo cáo tội quấy rối lên quản lý nhà trường.”


Dương Chi vừa mới uống một ngụm Coca, lại phụt ra, bật cười: “Báo cáo… Quấy rối?”
Tô Bắc Bắc ghét bỏ lau miệng, bị cô phụt Coca vào mặt.


“Sau đó bạn nữ kia bị phê bình trước toàn trường, phụ huynh phải làm thủ tục thôi học, đen mặt rời đi.” Tô Bắc Bắc nói: “Sau chuyện đó, nữ sinh thích Khấu Hưởng đều thu liễm lại, không dám manh động, sợ không cẩn thận lại bị gán tội quấy rối.”


Dương Chi thầm nói, báo cáo lên quản lý đã xem như tận tình tận nghĩa, với tính cách bây giờ của anh, nếu có người dám làm như vậy, có khi đã là một hướng khác.


“Nhưng cậu không cảm thấy kì lạ sao?” Tô Bắc Bắc nói: “Tớ không quen bạn nữ kia, tính cách thế nào tớ cũng không biết, nhưng cùng là con gái, sao có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa đến thế, trừ phi đằng sau có một nhóm chống lưng cho, thậm chí còn xúi giục cô ấy, cậu một lời tôi một câu, đầu óc cô ấy nóng lên, nói làm là làm.”


Dương Chi xiên một miếng thịt ba chỉ, nói nhỏ: “Ý của cậu là…”
“Hội công chúa của Tống Mạt, trước đây rất tốt với bạn nữ kia, sau khi cô ấy xảy ra chuyện, không hề qua lại nữa, chấm dứt liền chấm dứt, không hề lưu tình chút nào.”
“Có chứng cứ không?”


“Đương nhiên không có chứng cứ.” Tô Bắc Bắc kể xong, vươn vai: “Đều do tớ đoán mò, coi như nghe cho vui thôi, dù sao tớ chỉ muốn cho cậu biết, người thoạt nhìn lương thiện nhất vô tội nhất, có khi lại chính là thủ phạm sau lưng, cái này gọi là định luật Conan.”


“Vì sao tớ chưa từng nghe thấy định luật này?”
“Vì kiến thức của cậu hạn hẹp.”
“Là ai nói, Conan à.”
“Là tớ.”
Dương Chi:……
Buổi tối học bù, Dương Chi chỉ vào bài thi của Khấu Hưởng: “Khấu đại ca, câu này anh làm sai rồi.”


“Khấu đại ca, anh có thể tập trung hơn một chút không.”
“Khấu đại ca, nghiêm túc viết chữ, đừng vẽ nốt nhạc vào chỉ số hàm số.”
“Khấu đại ca… Ưm.”
Môi cô bị Khấu Hưởng bóp, giống một con vịt con.
Khấu Hưởng đặt đầu ngón trỏ lên môi của mình, ra dấu im lặng ——


“Suỵt.”
Anh đeo tai nghe, tiếp tục tập trung viết lời vào bản thảo.
Hai phút sau, Dương Chi chọc chọc khuỷu tay anh, khẽ nói: “Khấu đại ca, anh lại mắc bệnh cũ rồi, anh đã nói sẽ lắng nghe tôi giảng cơ mà.”
Anh ném một ánh mắt đe dọa về phía cô: “Đừng ầm ĩ.”
Dương Chi:……


Cô ghé vào bàn làm đề một lát, sau đó ngẩng đầu lên: “Anh từng nghe đến định luật Conan chưa?”
Khấu Hưởng vừa viết, một vừa bâng quơ lắc đầu.
Dương Chi kiên nhẫn giải thích: “Ừm… Người thoạt nhìn lương thiện nhất vô tội nhất, có khi lại chính là thủ phạm sau lưng.”
“Cho nên?”


“Cho nên, con gái trong lớp chúng ta, anh cảm thấy ai lương thiện nhất.”
Cô hơi chột dạ, đột nhiên hỏi anh vấn đề này, giống như một bà tám mách lẻo sau lưng.
Khấu Hưởng nhìn cô một cái, tháo tai nghe xuống: “Cô giết người à?”
Dương Chi:……


Cô cố gắng giải thích: “Ừm… Con gái trong lớp mình, anh cảm thấy người tốt nhất, đáng yêu nhất ngây thơ nhất lương thiện nhất, anh cảm thấy là ai?”
Ngay sau đó, Dương Chi chợt thấy mặt Khấu Hưởng ửng đỏ.
Anh nghĩ tới ai, còn mẹ nó đỏ mặt?
*****


Buổi sáng hôm sau, Dương Chi đi đến trường, phát hiện trên bàn cô có đặt một bộ Estee Lauder bọc quà tinh tế.
Cô ngây ngẩn cả người.
Hôm nay Tống Mạt mặc một chiếc váy màu trắng, đi tới nói với Dương Chi: “Tặng cho cậu, xem như tôi nhận lỗi.”


Cô ta mỉm cười, cố gắng khiến mình trông thật khiêm tốn và thân thiện, nhưng dẫu sao vẫn còn trẻ, trong mắt giữa mày luôn thấp thoáng khí thế của người nhìn xuống từ trên cao.


“Bộ mỹ phẩm dưỡng da này dùng khá tốt, hy vọng cậu sẽ thích.” Cô ta kéo cổ tay Dương Chi: “Đừng vì chuyện không thoải mái kia mà làm ảnh hưởng tới quan hệ của chúng ta.”
“Không đâu, chuyện đó cậu đã xin lỗi rồi.” Cô khẽ nói: “Sẽ không ảnh hưởng tới quan hệ của chúng ta.”


“Vậy là tốt rồi.”
Tô Bắc Bắc và Lâm Lộ Bạch đồng thời chú ý tới, tay giấu sau lưng của Dương Chi đang siết chặt thành nắm đấm, khớp xương siết đến trắng bệch, Tô Bắc Bắc lo lắng nhìn Dương Chi, muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy trong tình huống này không nên xen miệng vào.


Lâm Lộ Bạch là người thẳng tính, căm tức nói với Tống Mạt: “Chi Nhi của chúng tôi không cần mỹ phẩm dưỡng da, cậu lấy lại thứ này đi.”
Tống Mạt vẫn mỉm cười: “Có thể dùng thử mà, con gái nên biết chăm sóc làn da.”
Giọng cô ta dịu dàng, giống như một người chị tri kỷ.


“Cảm ơn cậu, nhưng mong cậu lấy lại, mẹ tôi nói dùng nhiều mỹ phẩm sẽ làm tổn thương da.”
Dương Chi vừa nói “Tổn thương da” lại thấy hối hận, lý do này không thỏa đáng, nhưng hiện tại đầu óc cô đang rối bời, phổi sắp nổ tung, rất khó kiểm soát bản thân.


Mà Tống Mạt không để ý cười cười, nói: “Không đâu, mỹ phẩm có hóa chất mới tổn thương da, mỹ phẩm dưỡng da có thành phần thuần thiên nhiên, giúp bảo vệ da.”


Cô ta ra vẻ giận dữ, kéo tay Dương Chi, nói nhỏ: “Tiểu Chi Nhi, trước mặt nhiều bạn học như thế, cậu sẽ không làm tôi mất mặt, đúng không?”
Tay Dương Chi vẫn siết chặt, khó khăn mím môi: “Vậy… Tôi nhận, cảm ơn cậu.”


Tống Mạt mỉm cười: “Cảm ơn với không cảm ơn cái gì, chúng ta là bạn tốt mà.”
Phía sau Kiều Tư Tuyết cũng nói: “Dương Chi, Mạt Mạt đối xử với cậu thật tốt, hâm mộ ch.ết mất, bộ mỹ phẩm dưỡng da này rất quý, vài ngàn đấy, cậu phải dùng cẩn thận.”


“Này, cậu nói thế là có ý gì.” Lâm Lộ Bạch lớn tiếng chất vấn: “Có tiền thì ghê gớm lắm chắc.”
“Thật không thú vị.” Kiều Tư Tuyết cười xùy nói: “Các cậu nghĩ nhiều thế, cái gì mà có tiền hay không có tiền, Mạt Mạt chỉ muốn tặng quà cho bạn tốt của mình thôi mà.”


“Lấy đồ lại đi, chúng tôi không cần đâu, có ai không mua nổi chứ.”
“Người ta nhận rồi, cậu kích động làm gì, cũng đâu phải tặng cho cậu. Hơn nữa, có người nói không nhận nhưng trong lòng lại đang vui vẻ ấy chứ.”
“Cậu nói cái gì!”


“Kiều Tư Tuyết, đừng nói bậy!” Tống Mạt bảo Kiều Tư Tuyết, quay đầu lại nói với Dương Chi: “Các cậu đừng nghĩ nhiều, đây là tôi nhận lỗi, không phải tặng quà.”
Dương Chi rũ mắt, không nói một lời.


Sau khi bọn họ rời đi, Lâm Lộ Bạch cầm hộp quà, ném sáng một bên đi: “Thế này không phải không trâu bắt chó đi cày sao, ức hϊế͙p͙ người quá đáng.”
Cả lớp đều nhìn sang, thì thầm bàn tán, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ của mình.


Hộp quà Estee Lauder xa xỉ kia, trông vô cùng cay mắt, Dương Chi lặng lẽ cất vào trong hộc bàn, Tô Bắc Bắc để ý tới vết móng tay của cô bên hộp quà.
Không biết đã dùng bao nhiêu sức lực đây.
Tô Bắc Bắc xót cho móng tay của cô.
“Tình yêu à, cậu không sao chứ.”


“Không sao.” Mặt Dương Chi lạnh tanh: “Không có việc gì.”






Truyện liên quan