Chương 23
Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Nụ hôn vừa chạm vào liền tách ra, câu nói sau cùng kia ra khỏi miệng liền bị thổi tan, lúc đến bên tai Dụ Dao thì chỉ còn lại một chữ “Dao” yếu ớt, giống như đang làm nũng mà gọi cô, so với xưng hô hai chữ thì còn thân mật quyến luyến hơn.
Dụ Dao nâng chiếc váy, lông mi run rẩy kịch liệt hơn, cô cắn răng đến mức đau nhức mới kiềm chế được hơi nóng cuồn cuộn trong hốc mắt.
Vì sao gió lạnh như vậy lại thổi đến mức làm cô muốn rơi lệ.
Chiếc váy hoàn toàn mới, tất cả nhãn mác đều đầy đủ, sờ một cái đã biết nó có giá trị không nhỏ.
Rõ ràng là vải vóc mỏng manh, không có trọng lượng gì nhưng ở trong tay Dụ Dao lại nặng trĩu đến mức cánh tay thấy đau, nhiều ngày như vậy, mỗi một sự khác thường khiến cô khó chịu đều hướng về cùng một nguyên nhân.
Nặc Nặc cố chấp làm tượng gỗ cho Hứa Lạc Thanh là vì đổi váy cho cô, mỗi ngày đeo găng tay không phải là anh sợ lạnh gì, là bởi vì trêи tay có vết thương không thể nhìn được, chuyển đến ở trong căn phòng xa như vậy là vì sợ công việc anh thức trắng đêm không ngủ để làm sẽ bị cô phát hiện ra, làm ồn đến giấc ngủ của cô, thậm chí ngay cả lời nói cũng không dám nói nhiều với cô, chỉ sợ bị cô phát hiện ra được bí mật mà anh cố gắng cất giấu.
Anh tiêu hao bản thân mình vô điều kiện, chỉ bởi vì… lúc cô gọi video với Hứa Lạc Thanh đã nói một câu muốn mượn hàng mẫu để mặc.
Hiện tại tay sưng lên đáng thương như vậy, anh còn cười với cô, ngọt ngào giống như hoàn toàn không biết cái gì gọi là đau.
Dụ Dao thử mấy lần đều không nói ra lời, cô muốn hung dữ với anh, càng muốn kéo anh qua rồi ôm lấy, giày vò bắt nạt để anh biết bản thân đã làm chuyện ngốc nghếch cỡ nào, nhưng quá nhiều cảm xúc chặn lại ở ngực, cô lại yên lặng.
Điện thoại di động vang lên hai ba lần, Dụ Dao với chậm rãi nghe thấy, cô nhanh chóng xoa nhẹ đôi mắt, cô bắt máy, vừa vặn dùng để che giấu cảm xúc.
Mới đầu Hứa Lạc Thanh rất cẩn thận, thăm dò hỏi cô nhận được đồ chuyển phát nhanh hay chưa, nhận được sự xác nhận rồi, cô ấy lập tức kϊƈɦ động đến mức muốn thăng thiên tại chỗ.
“Bình sữa nhỏ nhà cậu rốt cuộc là thần tiên gì vậy! Thủ công cũng tốt quá đấy! Mẹ nó lúc đầu khi tớ đồng ý với anh ta cũng không trông cậy vào điều gì, chỉ đơn thuần là muốn thỏa mãn tâm nguyện của anh ta, đúng lúc chọn chiếc váy tốt cho cậu, không nghĩ tới ---”
Cô ấy chụp hình tách tách gửi cho Dụ Dao: “Cậu xem xem, trình độ này, kỹ thuật này, tớ chỉ là gửi cho anh ta bản thiết kế ban đầu, giúp anh ta mua gỗ và công cụ, anh ta dựa theo kiểu dáng mà làm ra tiêu chuẩn như vậy, lấy ra ngoài đủ để có thể bán được giá tốt đấy, tớ đổi cái váy này mà kiếm được lớn lớn rồi!”
Dụ Dao lướt qua những tấm hình chi tiết nhiều góc độ kia, Hứa Lạc Thanh không khoa trương, câu nào cũng là lời nói thật.
Lấy cái nhìn của người ngoài nghề như cô, cô tuyệt đối không nghĩ ra đó là món đồ Nặc Nặc làm trong căn phòng nhỏ của khách sạn, cho dù cầm đi triển lãm cũng đủ tư cách.
Hứa Lạc Thanh còn đang nói: “Với năng lực thế này, hoặc là trước khi mất trí đã biết, trở thành bản năng, hoặc là thiên tài trêи phương diện nghệ thuật, bất kể là loại nào thì cậu cũng nhặt được báu vật rồi, nhưng mà Dao Dao…”
Cô ấy dừng lại mấy giây rồi mới hạ thấp âm lượng tiếp tục nói: “Tớ thấy tình cảm của bình sữa nhỏ đối với cậu quá sâu, khuôn mặt lại có dáng vẻ như vậy, đổi lại là ai cũng không chịu được, tớ còn muốn khuyên cậu tỉnh táo một chút, nuôi thì nuôi chứ đừng mất phương hướng, lúc nào cậu cũng phải nhớ kỹ, tâm trí và tình cảm của anh ta đều không phải là một người trưởng thành bình thường, không cho cậu được tình yêu.”
Có vật vô hình nào đó đâm vào thái dương của Dụ Dao, thuận theo mạch máu mà lan tràn về phía trái tim.
Hứa Lạc Thanh nghiêm trang nói: “Cho dù bình sữa nhỏ tốt với cậu thì cũng không phải là tình yêu, dựa theo cậu nói thì có lẽ đời này anh ta cũng không thể khôi phục được, mỗi ngày cậu và anh ta ở cùng một chỗ, đừng có ngày nào đó xúc động rồi ném bản thân mình vào.”
Dụ Dao khó khăn mở miệng, muốn phản bác rằng bản thân cô không có khả năng như thế, cô ấy lập tức thay đổi giọng điệu tiếp tục nói: “Cho nên nói, chờ đến lúc nào đó cậu cảm thấy bản thân không ngăn cản được sự dụ hoặc thì nhanh chóng đưa tới cho tớ, tớ có thể gánh vác được, tớ có thể tỉnh táo, tớ nuôi nổi, nhớ kỹ lúc cậu không cần thì đưa anh ta cho tớ đấy!”
Còn phản bác cái con khỉ, gây hấn đến cửa nhà rồi.
“... Cút đi!”
Dụ Dao oán hận cúp máy, nói nhảm nhiều như vậy, nửa ngày hóa ra là ngấp nghé con trai Nặc của cô, cô đã nói mấy ngày nay sao lại khó chịu đến mức bất ổn, hóa ra cảm giác nguy cơ con mẹ nó ở chỗ này.
Cô cố ý bỏ qua những từ ngữ đâm vào tim trong lời nói của Hứa Lạc Thanh, ngẩng đầu nhìn Nặc Nặc mới phát hiện ra cún con đã từ trêи sườn núi nhảy xuống, anh nắm chặt ngón út của cô, ánh mắt kinh hoảng lại lo sợ, mấy chữ được nói ra đều giống như mang theo sự nghẹn ngào: “Không muốn, đưa cho người ta.”
Đừng đưa anh cho người khác.
Trái tim của Dụ Dao đều bị anh đâm nát rồi, cô thô bạo vò lọn tóc của anh: “Đưa cái gì mà đưa, tôi có quà tặng cho anh.”
Cô nâng chiếc túi lớn bên chân lên, bao lấy bàn tay căng đau của Nặc Nặc: “Anh cho tôi váy, tôi cũng chuẩn bị âu phục cho anh, quay về mặc vào cho tôi xem xem.”
Nặc Nặc thử lễ phục trong căn phòng nhỏ chật chội của khách sạn, Nặc Nặc được sủng mà sợ, kéo cái túi đi một đường, chạy lên lầu, xông vào trong nhà vệ sinh rồi thay đồ, Dụ Dao muốn bôi chút thuốc lên hai tay của anh cũng không kịp.
Dụ Dao đại khái đã tưởng tượng dáng vẻ Nặc Nặc mặc âu phục, dù sao thì đồng phục nghi trượng lần trước ở cửa hàng gốm nghệ cũng được coi như là gần giống, nhưng chờ Nặc Nặc thật sự đẩy cửa đi ra, cô ở bên cửa sổ xoay người lại, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm vào nhau, cô vẫn ngẩn ra tại chỗ, mãi đến khi anh đến gần trước mặt cô cũng không thể hồi thần lại.
Ngay cả anh khỏa thân cô cũng thấy rồi, đương nhiên là cô biết rõ dáng người Nặc Nặc ưu việt cỡ nào, chỉ là bình thường anh quen mặc đồ bình thường rồi, sẽ làm tan đi sự góc cạnh trêи người.
Yết hầu của Dụ Dao giật giật trong vô thức, cô có chút miệng đắng lưỡi khô.
Người trước mắt chỉ mặc vào bộ âu phục áo sơ mi giá cả không cao mà đã giống như lột đi phần vỏ mềm mại bên ngoài, lộ ra một mặt sắc sảo chói mắt nhất từ trong bản chất.
Hai chân thẳng tắp cao gầy được bao bọc đến vừa vặn, thắt lưng dán chặt vào vòng eo, áo sơ mi che phủ vân da mịn màng căng đầy, khẽ rung động theo hô hấp, cổ áo bó sát lấy cái cổ thon dài, nơ bướm bị anh tùy ý cầm trêи tay.
Anh không nói lời nào, vẻ mặt chuyên chú, loại khí sương tuyết trong trẻo lạnh lùng kia liền bao trùm lên toàn thân anh, tự mang theo cảm giác xa cách cao cao không thể với tới.
Dụ Dao chuyển ánh mắt sang ống tay áo trêи cánh tay anh, tuyệt vời, sao mấy nếp nhăn cũng cao cấp hơn người khác vậy.
Thay quần áo quả thật đã biến thành người khác, hiện tại dẫn Nặc Nặc đi ra ngoài, đoán chừng cả đoàn làm phim đều có thể cho rằng vị này là kim chủ sau lưng cô.
Dụ Dao không tốt lắm, Nặc Nặc thì ngoan ngoãn cầm nơ lên, đỏ mặt nhìn cô chăm chú: “Dao Dao, không biết thắt.”
Bà mẹ nó, sự tương phản này muốn mạng của cô.
Dụ Dao đỡ bức tường bên cạnh, sắc mặt duy trì sự thong dong, cô hơi khàn giọng nói: “Qua đây với tôi.”
Cô đưa Nặc Nặc về phòng mình, tìm bình xịt keo, vuốt tóc trước trán của anh ra sau rồi phun một chút để định hình, lộ ra khuôn mặt hoàn chỉnh, cô lại lùi lại hai bước quan sát.
Được rồi, vũ khí hủy diệt trong trần gian, nhìn nhiều thì sẽ dễ nổi lửa.
Chờ dẫn đi khoe khoang với ông ngoại.
Nặc Nặc nói: “Dao, thay váy cho tôi xem.”
Dụ Dao không hiểu rõ vì sao cô lại thẹn thùng bởi vì một yêu cầu đơn giản của Nặc Nặc, cô kháng cự mà quay đầu đi: “... Không thay, chờ ngày mốt đi rồi tự nhiên anh sẽ nhìn thấy.”
Ngày mừng thọ hôm đó, Dụ Dao đã sớm xin đoàn làm phim cho nghỉ, phần diễn của cô đã tập trung hoàn thành được hơn một nửa, có thể rảnh được hai ba ngày, ông ngoại sắp xếp xe đi thẳng tới trong trấn đón cô, tài xế xuống xe, trước tiên mà mở cửa hàng ghế phía sau cho Dụ Dao: “Cô chủ nhỏ.”
Dụ Dao bọc áo khoác bên ngoài váy, sau khi ngồi vào thì tự nhiên mà dịch vào bên trong, chừa chỗ cho Nặc Nặc, tài xế lại tự động đóng cửa thay cô, chỉ chỉ ghế phụ với Nặc Nặc, không mặn không nhạt nói: “Cậu ngồi phía trước, đừng làm bẩn váy của cô chủ nhỏ.”
Trong xe cách âm rất tốt, nhưng Dụ Dao cũng nghe được đại khái, lửa giận lúc ấy liền trào ra.
Cái xe nát này rất ra vẻ, cửa xe không phải mở theo cách bình thường, tài xế đơn thuần là đang gây chuyện với Nặc Nặc, người người đều cho rằng tính tình cô lạnh lùng, đối với ai cũng sẽ không quá chú ý, tài xế một cách tự nhiên mà muốn làm khó một đồ ngốc trong lời đồn, cũng không quan tâm đó là người của ai.
Tốt lắm, lợi hại, không hổ là người nhà họ Trình dạy dỗ nên.
Dụ Dao không nói hai lời, lưu loát mở cửa xuống xe rồi tự tay mở cửa ghế phụ ra, nghiêng đầu xuống: “Nặc Nặc, lên xe.”
Vẻ mặt Nặc Nặc bình tĩnh, ở trước mặt người ngoài anh chưa từng lộ ra bất kỳ sự hèn nhát gì, nghe lời đi vào ghế phụ, Dụ Dao thì duỗi tay, hỏi tài xế: “Chìa khóa xe đâu?”
Lái xe ngơ ngác, không tự chủ được mà móc chìa khóa ra đặt vào tay Dụ Dao, Dụ Dao gật đầu: “Được, anh cao quý như vậy, cái xe này sao xứng được, tự mình tìm cách quay về đi.”
Cô quả quyết kéo cửa ghế lái ra, khởi động hộp số, làm liền một mạch, đạp chân lên chân ga rồi lao ra ngoài, khói xe phun ra đầy mặt tài xế.
Cún con tuyệt sắc mặc âu phục mang giày da víu vào cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài, cái đuôi vô hình sắp lắc đến trong ngực Dụ Dao, anh ỷ vào sự cưng chiều mà sinh ra kiêu ngạo, cong mắt lên: “Dao Dao bảo vệ tôi.”
Từ trong trấn lái đến biệt thự có cảnh núi chuẩn bị tiệc mừng thọ của nhà họ Trình mất ba tiếng đi xe, trời đã bắt đầu vào đông, trêи đường đi là phong cảnh đìu hiu, xám xịt cũng không có gì để nhìn, nhưng trong không gian nhỏ riêng tư này chỉ có cô và Nặc Nặc.
Nặc Nặc vui vẻ đến mức giống như chưa từng nhìn thấy thế giới này, cây cối khô héo và đám mây mờ nhạt nơi chân trời, bởi vì ở bên cạnh cô mà anh đều cảm thấy chúng ta báu vật cần cất giấu một cách cẩn thận.
Dụ Dao không tự chủ được mà thả chậm tốc độ xe, trong tiềm thức đang kéo dài thời gian ở cùng với Nặc Nặc, nhiệt độ cơ thể anh gần trong gang tấc, cô thậm chí còn có mất lần muốn bắt lấy cổ tay anh nhưng đều tỉnh táo lại trong giây phút cuối cùng.
Tiệc mừng thọ bắt đầu lúc bảy giờ, sáu giờ rưỡi Dụ Dao mới chậm chạp lái xe lên núi, rẽ vào cửa sắt khắc hoa cao ngất của biệt thự, có người đã sớm chờ ở ven đường, anh ta chặn xe lại mỉm cười nói: “Cô chủ nhỏ, để tôi lái quãng đường còn lại, cô không biết đi bên nào.”
Dụ Dao không từ chối, nghĩ đến cũng là tài xế kia cáo trạng với ông ngoại, cô kéo Nặc Nặc ngồi ở hàng ghế sau, xe rẽ sang bên trái ở ngã ba, ánh mắt Dụ Dao lướt qua, nhìn thấy ánh đèn sáng chói ở cuối con đường bên phải, bóng xe tấp nập, tiếng người cũng náo nhiệt hơn một chút.
“Sao phương hướng không như bình thường?”
Tài xế giải thích: “Bên kia là người ngoài, tặng quà, cô là người nhà, đương nhiên là không đi cùng một bên, hơn nữa, có lẽ cô cũng không muốn xuất hiện trước mặt nhiều người như vậy.”
Dụ Dao chấp nhận cách nói này, sau khi cô trưởng thành cô liền rất ít lộ mặt với tư cách là cháu ngoại nhà họ Trình, bởi vì bố mẹ mà những năm này tương đương với đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Trình, chỉ có vài lúc âm thầm qua lại, nhất là sau khi cô bước vào giới điện ảnh truyền hình, ông ngoại tức giận, cô càng rũ sạch quan hệ không còn lại gì.
Cô không hy vọng thân phận này bị bại lộ, hôm nay vốn cũng định vụng trộm chúc thọ một chút rồi nhanh chóng rút lui.
Mấy phút sau, xe dừng ở bên ngoài khoảng sân tương đối yên tĩnh, tài xế nói: “Ông cụ Trình ở bên trong đợi cô.”
Dụ Dao nhìn xung quanh, cách đó có một bãi đậu xe đơn độc, đã được đầu đầy, mặc dù ánh đèn không rõ lắm nhưng cô cũng nhìn ra được đều là những chiếc xe với giá cả ổn định mà cô thường thấy ở trêи đường, không giống như khách mà ông ngoại sẽ mời.
Vẻ mặt tài xế có chút không được tự nhiên: “Bên kia là của nhân viên công tác, hôm nay có quá nhiều khác, ít người nên làm không xuể.”
Dụ Dao không nhìn thêm nữa, bỏ áo khoác ngoài ra, để lộ chiếc váy dài màu đỏ rượu trêи người, Nặc Nặc đứng ở vị trí cách cô một bước xa, ánh mắt lóe ra ánh sáng cố định trêи người cô, hồi lâu không hề di chuyển, lỗ tai trắng lạnh dần phát nóng mà đỏ lên.
Anh bỗng nhiên không dám nhìn, mi mắt khẽ rung mà hạ xuống, mím môi bắt lấy tay Dụ Dao rồi đặt trêи khuỷu tay hơi lạnh của mình.
Dụ Dao có chút bất ngờ, cô ngửa đầu nhìn Nặc Nặc, anh thanh thú thẳng tắp đứng trước sân, bên mặt được dát lên một lớp ánh vàng nhàn nhạt, anh không cười, lẳng lặng nhìn qua cô, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô giống như nhìn thấy người khác.
Một người cô không quen thuộc nhưng thực chất bên trong đã hấp dẫn lấy toàn bộ ánh mắt của cô, một người sắc bén, kỳ quái, ở trêи cao nhìn xuống.
Dụ Dao kéo chặt tay Nặc Nặc, đi lên bậc thang, muốn nhấc váy lên thì một bàn tay phong nhã lộ xương đã làm cho cô, Nặc Nặc nói bên tai cô: “Dao Dao không cần động, có tôi.”
Sau khi đi vào là hành lang ánh sáng rõ ràng, mấy người đàn ông mặc âu phục cung kính đứng hai bên, gật đầu nói: “Cô chủ nhỏ, cô đi về phía trước là đến rồi, vị tiên sinh này phải tạm thời ở lại đây, chủ tịch Trình dặn dò, gặp một mình cô trước sau đó lại gặp anh ta.”
Dụ Dao nhíu mày, dường như biết cô muốn phản đối, giọng nói của ông cụ vang dội từ trong phòng khách phía trước truyền tới: “Dao Dao, đừng làm loạn, chỉ là để cậu ta đợi một lát, ông ngoại có mấy câu muốn nói riêng với cháu.”
Dù sao cũng là tiệc mừng thọ của ông ngoại, hôm nay Dụ Dao đến không phải để tìm sự khó chịu, nói thế nào cũng được tính là nhà mình, còn chưa đến nỗi quá phòng bị.
Huống chi người ở đây không nhiều, Nặc Nặc cũng sẽ không mất tự nhiên, cô nhanh chóng đi ra đón anh là được rồi.
Dụ Dao nắm cánh tay Nặc Nặc: “Ngoan, đừng lộn xộn, chờ tôi một chút, sốt ruột thì gọi điện thoại cho tôi, đi vào trong tìm tôi cũng được.”
Dặn dò xong, Dụ Dao thuận đường đi lên phía trước, tiến vào cửa phòng, sau đó cửa liền bị người đóng lại từ bên ngoài, im lặng khóa lại.