Chương 39

Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Dụ Dao nghe nhận định về thân phận đối với bản thân của Nặc Nặc, trái tim vốn không đủ ổn định lại một lần nữa tăng nhịp.
Anh luôn có thể dùng giọng điệu ngoan ngoãn hồn nhiên nhất để nói với cô những lời đâm vào tim phổi.


Ông xã thân mật nhất cũng là anh, cún con độc nhất vô nhị nhất cũng là anh.
Anh làm đàn ông, cũng là sự cưng chiều thầm kín của cô, anh muốn chiếm hữu, cũng cam nguyện bị cô chi phối toàn bộ sự vui sướиɠ giận hờn.


Dụ Dao cầm lấy bó hoa nhỏ kia, cánh hoa mềm mại cọ qua ngón tay cô, ngọn gió đầu xuân giống như đã khuyến khích cho nhánh mầm giữa trời đất, trái tim cô lay động đến mức không thể hơn được nữa.


Ngoài ý muốn thì ngoài ý muốn, phá vỡ kế hoạch ban đầu cũng không có gì không tốt cả, công khai thẳng thắn như vậy, còn có thể sớm thân mật với Nặc Nặc một cách quang minh chính đại, cũng tránh cho anh còn không yên ổn thêm mấy ngày.


Dụ Dao đứng thẳng người, quen thuộc mà kéo cánh tay Nặc Nặc, nghiêng đầu cười với nhân viên và các diễn viên của đoàn phim đã nhìn đến phát ngốc, hoạt bát linh động hiếm thấy, thay đổi sự lạnh lùng xa cách của thường ngày.
“Chính thức giới thiệu một tiếng, bạn trai tôi.”


Dụ Dao nhón chân, lấy cái mũ liền với áo màu đèn của Nặc Nặc xuống, thuận tay kéo chiếc khẩu trang luôn được đeo trêи mặt anh xuống, lần đầu tiên để lộ ra mặt mũi của anh với người bên cạnh.


available on google playdownload on app store


Cô biết tướng mạo này sẽ mang đến bao nhiêu sự chú ý, trước kia cô muốn ngăn cản, không muốn Nặc Nặc bị người ta theo dõi quá mức, ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của hai người.
Nhưng bây giờ đã công khai mối quan hệ rồi, cô làm thế nào cũng phải để lộ ra khoe khoang một chút.


Ánh mắt Dụ Dao dạo qua một vòng, như trong dự đoán mà nhìn thấy những chàng trai cô gái đã lăn lộn trong giới điện ảnh thời gian dài lộ ra vẻ sững sờ đối với Nặc Nặc, bọn họ còn có phản ứng như thế này, nếu như chính diện của anh bị lộ lên trêи mạng một cách gióng trống khua chiêng thì không biết bao nhiêu người sẽ lấy làm đề tài nói chuyện.


Trừ chuyện đó ra, nơi sâu nhất trong lòng Dụ Dao còn chôn sự sầu lo.
Cô sợ sẽ có đồ vật hay người gì đó liên quan đến Nặc Nặc xuất hiện, sẽ khiến cho cô mất đi anh, dù cho là một chút khả năng thì cô đều không muốn nó tồn tại.


Mặc kệ lúc trước Nặc Nặc sống như thế nào, nếu trước đây anh đã thoi thóp lưu lạc ở ven đường, ở chỗ cảnh sát cũng luôn không có người đến hỏi thì đã đủ để chứng minh anh bị vứt bỏ, nếu như bây giờ mới muốn tìm anh trở về thì không có cửa đâu.
Nặc Nặc chính là của cô.


Bàn tay Dụ Dao trượt xuống, rơi vào trong lòng bàn tay của Nặc Nặc, lập tức bị anh đan tay mười ngón vào nhau, cô dịu dàng nói: “Chuyện tình cảm của tôi sẽ không tạo nên ảnh hưởng trái chiều gì đối với bộ phim, mọi người cũng không cần quan tâm đến tình huống của bạn trai tôi, nếu như sau này thấy chúng tôi nắm tay hay ôm ấy thì không cần quá kinh ngạc là được.”


Tất cả mọi người đều hiểu ý tứ trong đó, không cần phán xét hợp hay không hợp, càng đừng tùy tiện nghị luận Nặc Nặc có phải là đồ ngốc hay không.
Để cô nghe được một câu thì đừng hòng nghĩ đến chuyện yên ổn nữa, con người cô rất bao che khuyết điểm.


Trọng điểm chú ý của mọi người vẫn đang ở trêи khuôn mặt của Nặc Nặc, có mấy cô gái nhỏ bóp tay lẫn nhau, kϊƈɦ động kêu lên “Đẹp trai quá đi”, Dụ Dao không nhịn được mà khẽ “Chậc” một tiếng.


Không vui, có loại cảm giác khó chịu mãnh liệt vì thứ mình cất giấu bị người ta ngấp nghé.
Cô lại đội mũ và đeo khẩu trang lên cho Nặc Nặc, so với trước đó thì càng kéo chặt chẽ hơn.


Dụ Dao vẫy tay ra hiệu cho đạo diễn có thể tiếp tục quay phim, cô ngẩng đầu lên, thấp giọng trấn an Nặc Nặc: “Chờ em quay xong, rất nhanh thôi.”
Nặc Nặc đưa lòng bàn tay phủ lên trêи đầu cô, anh hơi cúi người, chăm chú nhìn cô: “Dao Dao, đừng vì anh mà tức giận.”


Dụ Dao cứng người lại, Nặc Nặc đều hiểu cả, chắc chắn anh cũng đã nhìn thấy hết những lời bị ổi lại nhục nhã trêи mạng rồi, cô có thể chấp nhận công khai trước thời hạn nhưng không có nghĩa là cô sẽ nén giận chuyện đó, để Nặc Nặc chịu uất ức.


Cô hoạt động cổ tay một chút rồi đi vào ống kính, một lần nữa đối mặt với vai phụ trước đó làm chậm trễ tiến độ, dáng vẻ cố gắng bình tĩnh có vẻ vô cùng ngu ngốc dưới cái nhìn của cô.


Dụ Dao hơi vểnh khóe môi lên: “Vừa rồi đạo diễn nói tôi ép cô, vậy không bằng thử một chút, bị ép chân chính có cảm giác gì.”


Hai mươi phút sau đó, ngoại trừ tiếng camera chuyển động và Dụ Dao đọc lời thoại thì phim trường to như vậy hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả đạo diễn cũng nhìn chằm chằm vào máy theo dõi mà nói không nên lời.
Cái gì gọi là đẳng cấp nghiền ép tuyệt đối, đơn phương tàn sát không đánh mà thắng.


Hai mươi phút này được Dụ Dao dùng hành động để giải thích đến mức vô cùng nhuần nhuyễn.


Câu nói “Đừng để khí thế quá mạnh” trước đó của đạo diễn trở thành câu nói đùa, hiện tại tất cả mọi người đã tận mắt nhìn thấy, rốt cuộc cái gì mới là khí thế mạnh, kỹ thuật diễn xuất tuyệt đỉnh của thế hệ trẻ trong giới điện ảnh và truyền hình ảnh hậu nhỏ tuổi nhất trong lịch sử điện ảnh nước nhà.


Vai phụ hoàn toàn không thể bắt kịp, cô ta sụp đổ ngồi trêи mặt đất rơi nước mắt, Dụ Dao đi qua ngồi xổm trước mặt cô ta, bình tĩnh hỏi: “Ảnh là do cô chụp, đúng không?”
Đối phương hoảng sợ mà cứng người lại.


Dụ Dao cụp mắt, âm lượng rất nhẹ: “Trình Hoài Sâm? Lục Ngạn Thời? Hay là Hàn Lăng Dịch? Hoặc là người nào khác?”


Nhất thời không nhận được câu trả lời, cô nói tiếp: “Người ông ngoại kia của tôi cũng không hy vọng tôi công khai, Lục Ngạn Thời thì mặc dù không bình thường nhưng vẫn chưa đến mức tìm nhân vật nhỏ như cô để làm việc này, Hàn Lăng Dịch, đúng không?”


Đôi mắt của vai phụ nhỏ trừng lớn hơn, bờ môi ấp úng, cô ta yếu ớt giải thích: “Anh ta chỉ là… cảm thấy cô không nghe anh ta khuyên, vậy thì để phản ứng của tất cả công chúng nói cho cô biết, lựa chọn của cô buồn cười cỡ nào…”


Dụ Dao bị lời nói như vậy chọc giận đến mức không muốn nói nhiều thêm một câu nói nhảm nữa, cô gật đầu: “Tốt, tôi sẽ để cho anh ta biết, rốt cuộc là ai buồn cười.”


Cô đã sớm nghe nói đến tất nhiều lời đồn tiêu cực của Hàn Lăng Dịch khi làm biên kịch, trước kia cô tín nhiệm anh ta nên không để ý đến, bây giờ cố ý thu tập mới biết rõ được phía sau anh Lăng Dịch áo mũ chỉnh tề chưa bao giờ sạch sẽ.


Cô nhờ Bạch Hiểu tìm đoàn đội đáng tin cậy trong giới sắp xếp lên kế hoạch, còn chưa đợi cô ra tay, Hàn Lăng Dịch lại không thể chờ đợi nữa.
Dám làm tổn thương Nặc Nặc lần thứ hai, thật sự xem cô là quả hồng mềm mà bóp.


Dụ Dao đứng dậy, nghiêng đầu nhìn đạo diễn: “Diễn viên này quá yếu, không đổi thì không có cách nào quay được.”


Cô đi ra khỏi phạm vi ống kính, nhận lấy điện thoại từ trong tay Nặc Nặc rồi gọi điện thoại cho Bạch Hiểu, trước khi bắt đầu quay cảnh tiếp theo, cả mạng Internet bị scandal mới làm tràn đầy màn hình, đào bới sâu vào biên kịch Hàn Lăng Dịch trứ danh.


Phần diễn cả ngày của Dụ Dao đến tối mới được quay xong, một ngày này cô lên voi xuống chó, khó tránh khỏi tình trạng kiệt sức.


Lúc thay phục trang, cô xem động tĩnh trêи mạng trước, hoang mang phát hiện ra tất cả hình ảnh và tin tức liên quan tới Nặc Nặc vậy mà đều biến mất không còn tăm hơi, bài viết thì vẫn còn, những tin tức và bài công khai của cô cũng còn, duy nhất chỉ có ảnh chụp, nhất là tấm hình để lộ bên mặt kia là giống như chưa từng xuất hiện.


Dụ Dao sửng sốt, hoài nghi là cô xem không được đầy đủ, chuẩn bị chờ lát nữa quay về khách sạn rồi cẩn thận tìm lại, cô chống đỡ tinh thần đi đến bên cạnh Nặc Nặc rồi vươn tay về phía anh: “Bạn trai, có thể về rồi.”


Nặc Nặc ở dưới ánh đèn đường nhìn cô hỏi: “Dao Dao nói, nắm tay ôm ấp, người khác sẽ quen, thật sao?”


Dụ Dao mới gật đầu một cái, anh liền nhanh chóng đi đến, nắm hai bàn tay lạnh lẽo của cô ở trong lòng bàn tay ấm áp, Dụ Dao bỗng nhiên nhận được nhiệt độ, nhịn không được mà thoải mái than thở một tiếng.


Trời còn rất lạnh, bụng dưới của cô đã đau mấy tiếng đồng hồ, từ đầu đến cuối cô đều kiên trì không biểu hiện ra ngoài.


Nặc Nặc đội mũ len cho cô, phủ thêm áo khoác mà anh đã dùng nhiệt độ cơ thể để làm ấm rồi lập tức hơi nghiêng người, chính diện ôm lấy cô nhưng vẫn không dừng lại, cánh tay có lực nâng cô lên một cái, sau đó đứng thẳng người, Dụ Dao không có chút chuẩn bị nào mà nhẹ nhàng rời khỏi mặt đất.


“Ôi…”
Một tay Nặc Nặc siết chặt lấy eo cô, một tay dựng hai chân cô móc ở sau lưng mình, vững vàng nâng cô lên.


Khuôn mặt của cô được giấu rất kỹ, tóc cũng không bị lộ ra, cô bọc lấy áo khoác dài rộng rãi, hoàn toàn không nhìn ra được hình dáng thân thể, được anh nâng lên ôm mặt đối mặt như vậy, cô giống như cô gái nhỏ được yêu chiều mà lười biếng.


Dụ Dao chưa từng thử tư thế như vậy, cô hồi hộp lại thẹn thùng, ấn lấy bả vai anh: “... Em đi được.”


“Em không thoải mái, sắc mặt rất trắng.” Sức lực của Nặc Nặc được xem là áp đảo, trông như là anh dịu dàng đè cô lại nhưng thật ra cô không tránh thoát được: “Bây giờ em… được bao lại rồi, không phải là diễn viên Dụ Dao, chỉ là bà xã của Nặc Nặc.”


Bà xã của Nặc Nặc có thể thả lỏng bản thân, có thể làm nũng ăn vạ, có thể giống bất kỳ một cô gái có người yêu nào, tha hồ lưu luyến.
Dụ Dao bị mê hoặc thành công, cô không nhịn được mà đưa tay ôm lấy cổ anh, giấu vào trong chiếc mũ trùm đầu bằng vải bông của anh.


Cảm giác kϊƈɦ thích khác thường bỗng nhiên bò lên, đi ra khỏi phim trường, cho dù trêи đường có người đến người đi thì cũng không có ai biết cô là ai, việc thận trọng ngoài mặt cũng không cần nữa, tha hồ quấn quýt.


Dụ Dao hưởng thụ mà híp mắt lại, cảm nhận được Nặc Nặc đi từng bước một về phía khách sạn, xung quanh đều là gió, cô giống như được bảo vệ trong thành lũy, không bị ảnh hưởng chút nào.


Cô ôm anh nói: “Nặc Nặc, sau này không cần sợ nữa, cũng đừng xếp mình ở vị trí thấp như vậy, anh muốn cái gì thì nói thẳng với em.”
Nặc Nặc không do dự một giây nào, anh nói thẳng: “Muốn để em ngủ với anh, hôm nay không uống rượu.”


Dụ Dao thật sự không ngờ tới câu trả lời này, cô vẫn là cô bé trong sạch, Nặc Nặc đã mang vẻ mặt ngây thơ mà mở tốc độ cao, cô sặc hai tiếng trả lời: “... Không được, bà dì sắp tới rồi.”


Chạm tới điểm mù tri thức của Nặc Nặc, không đợi anh hỏi, Dụ Dao nhanh chóng giải thích: “Là một loại… bệnh mà một tháng sẽ có mấy ngày chảy máu, trong lúc chảy máu thì tuyệt đối không thể ngủ được!”
Nghe được chữ “bệnh”, Nặc Nặc vội vàng ôm cô chặt hơn, khảm vào trong lồng ngực.


Dụ Dao bật cười: “Ngoại trừ chuyện này thì nắm tay, ôm, hôn, đều có thể, có điều…”


“Hai cái trước thì còn được, ai nghe được cũng không sao, nếu như hôn mà công khai thì dù sao vẫn không quá phù hợp.” Cô suy nghĩ rất chu đáo, thật sự sợ con trai Nặc sẽ không kiêng kỵ: “Lúc muốn hôn thì tìm một ám hiệu giao ước để thay thế, ví dụ như… ăn cái gì đó?”


Dụ Dao chỉ thuận miệng nói, còn có chuẩn bị chọn thì Nặc Nặc lại trịnh trọng “Ừ” một tiếng, hơi khàn giọng nói: “Muốn ăn, bây giờ.”
Nhịp tim của cô vù vù tăng nhanh.


Cách khách sạn còn một đoạn, trêи đường đúng lúc đi ngang qua một quảng trường nhỏ có rừng cây thấp thoáng, ít người lui tới, ánh đèn tối tăm không đáng kể, có vài băng ghế đá được sắp xếp rải rác.


Nặc Nặc ôm Dụ Dao đi qua, chọn ngồi ở nơi tối nhất, đặt cô ngồi trêи chân mình, vuốt gáy cô rồi đè xuống, môi lưỡi không nói lời gì mà xâm nhập.


Những tình cảm điên cuồng phun trào kia, sự vui vẻ không gì sánh bằng khi được cô yêu và thừa nhận đều đang nóng nảy khát khao một lối ra để trút hết.
Muốn trút hết cho cô toàn bộ tình yêu như dung nham tràn đầy, nhận được sự đáp lại của cô.


Dụ Dao rơi vào trong nụ hôn cực nóng bỏng, sự lạnh lẽo trêи môi bị xay nghiền đến mức vừa ướt át vừa nóng hổi, trêи người cô không tự chủ được mà mềm đi, áo khoác trượt xuống, cũng không rảnh đi nhặt, được anh ôm ấp vây lấy, cô đã nóng đến mức hô hấp khó khăn.


“... Là Dụ Dao à? Cô không sao chứ?”
Ở phía sau không xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu.
Tinh thần Dụ Dao run lên, cô mím môi đè Nặc Nặc lại.


Con đường này nghiêng lệch, cũng không có camera, buổi tối gần như không có ai đi ngang qua, cho dù có thì cũng sẽ không chú ý tới băng ghế đá trong góc tối tăm nhất.


Chỉ trách con đường này là đường tắt dẫn đến khách sạn, có lẽ người khác không biết nhưng đám người trong đoàn phim lại thỉnh thoảng đi qua, Dụ Dao cho rằng mọi người đã sớm tản đi rồi, không nghĩ tới lúc này lại có người tới, còn thật đúng lúc áo khoác của cô rơi xuống, bị nhìn thấy thân hình.


Cũng may là đèn rất tối, Nặc Nặc lại bị cô chặn lại, bên hông cô còn chất đống áo mũ nặng nề không nhìn ra được tư thế, nhưng cũng chính bởi vì như vậy mà khiến đồng nghiệp cho rằng cô có chỗ nào đó không thoải mái cần giúp đỡ.


Dụ Dao nhanh chóng đứng dậy, không đứng vững nên hơi lung lay một chút, được bàn tay như thiêu đốt của Nặc Nặc đỡ lấy từ phía sau.


Con mẹ nó, công khai rồi, đã thề son sắt bảo người khác chuẩn bị tâm lý rồi nhưng không có nghĩa là còn có thể bình tĩnh khi suýt chút nữa bị bắt gặp hiện trường ôm hôn nồng nhiệt!


Dụ Dao mượn bóng tối mà mặc sức đỏ mặt, cô bình tĩnh hắng giọng nói: “Tôi không sao… ở đây gửi tin Wechat, chờ chút nữa sẽ về.”
Đồng nghiệp “Ồ” một tiếng, chào hỏi xong liền đi, cũng không nhìn thấy được cái gì.


Dụ Dao vẫn chưa ổn định được tâm thần liền nghe thấy một tiếng thở khẽ trầm thấp nào đó không đè nén nữa, tay cô siết chặt, áo lập tức bị kéo lấy, một lần nữa kéo cô quay lại.


Ánh trăng lạnh lùng và ánh đèn ʍôиɠ lung chiếu rọi lẫn nhau, nửa sáng nửa tối rơi lên khuôn mặt ngẩng lên của Nặc Nặc.


Đôi mắt hẹp dài của anh hơi khép lại, ánh nước phân tán, cho dù là trong sự tối tăm thế này nhưng cũng có thể nhìn thấy làn da và cánh môi của anh bị một nụ hôn sâu cọ đến ửng hồng, mê người mà không tự biết.


Cổ áo anh mở ra, yết hầu chuyển động lên xuống, mỗi một lần di chuyển đều đang kϊƈɦ thích thần kinh của Dụ Dao.


Nặc Nặc vươn tay, đầu ngón tay câu lấy vạt áo của Dụ Dao, kéo xuống, kéo cô quay về trêи chân mình, hai tay mở rộng chiếc áo khoác dài rơi xuống kia, căng lên một không gian riêng tư không hề bị quấy nhiễu.
Trong mảnh tối tự mình vẽ ra này, anh không chịu đựng nổi mà tới gần, khó nhịn lại khàn giọng thì thào.


“Dao Dao, chưa ăn no, em đút anh nữa đi.”






Truyện liên quan