Chương 67

Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Lần trước khi Dụ Dao tới căn nhà này, cô tuyệt đối không nghĩ tới một ngày nào đó cô sẽ nằm giữa vật liệu gỗ thấm mùi trầm hương, bị thợ điêu khắc duy nhất muốn làm gì thì làm.


Lời “Mặc cho anh xử lý” là do cô nói ra khỏi miệng, chuyện tới trước mắt rồi mà muốn đổi ý thì hoàn toàn không thể nào, đương nhiên cô biết đó là một con thú dữ muốn liều ch.ết triền miên, một khi mở công tắc thì sẽ yêu cầu vô độ.


Còn không phải sao, ngay cả việc vô lại nhất đều đã vận dụng rồi, còn lấy Nặc Nặc ra, rõ ràng là bày mưu.
Dụ Dao cắn lên vai anh hiện ra hai dấu răng đỏ thắm, nhìn vết tích sâu như vậy, cô lại đau lòng, khẽ hôn một cái, đổi lấy anh càng sa vào không ngừng nghỉ.


Cô ʍôиɠ nhìn nhìn đèn treo trêи trần nhà và tóc đen thấm ướt của Dung Dã, vòng sáng mê ly lại kiều diễm, bao lấy trái tim nhảy lên kịch liệt của cô.


Dụ Dao từ bỏ giãy giụa, dung túng ôm anh, cô hiểu rõ, thú dữ đã có được chủ nhân làm bạn với anh cả đời, anh không cần chỉ dựa vào sự cướp đoạt thân thể để hấp thu chút cảm giác an toàn yếu ớt kia nữa, mỗi một sự thân mật của anh đều chỉ xuất phát từ tình yêu.
Anh sẽ không vô độ.


Rèm cửa trong phòng được kéo lại, cũng không có đồng hồ, thời gian mơ hồ, lúc Dụ Dao được anh ôm lấy vai và phía sau đầu gối đi ra ngoài, cô mới nhìn thấy sắc trời ngoài cửa sổ, không nhịn được mà xấu hổ che mặt, lúc cô đến trời vẫn rất sáng, hiện tại đã tối đen rồi.


available on google playdownload on app store


Dung Dã ôm cô đi lên lầu, từng bậc từng bậc cũng giống như đang giẫm trêи tần suất hơi thở của cô.


Tầng hai mới là nơi sinh hoạt ngày thường của anh, cô vẫn chưa từng lên, đập vào mắt đều là mảng lớn màu trắng xám đen, một mảng màu ấm áp cũng không tìm được, đừng nói gì đến cảm giác ấm áp của nhà.


Dung Dã trực tiếp đi vào phòng tắm, bỏ Dụ Dao với chân tay đã sớm mất sức lực vào trong bồn tắm lớn, gội sạch mái tóc dài của cô rồi buộc thành một búi tóc nhỏ ướt sũng, anh đến gần bên thái dương cô nhiều lần hôn, không nỡ quá mức nữa.


Đợi đến khi xương cốt của Dụ Dao giãn ra, mi tâm không tự chủ được mà nhíu lại hoàn toàn thả lỏng, trêи gương mặt đỏ nhạt lộ ra sự thỏa mãn lười biếng, cũng bắt đầu ngâm nga giai điệu lộn xộn một cách vô thức, Dung Dã mới thấp giọng cười, vừa bổ sung vào những âm điệu mà cô thiếu, cùng cô ngâm nga, vừa vớt cô lên, cầm khăn tắm bọc lấy, đưa cô vào trong căn phòng ngủ mà anh đã ngủ một mình trong nhiều năm.


Dụ Dao mở mắt ra nhìn, rất tốt, màu sắc này còn không hợp với lẽ thường hơn cả dưới lầu, ngay cả vật phẩm trêи giường đều là màu xám than đậm thiên về đen.


Dung Dã ôm Dụ Dao vào trước ngực, mở máy sấy ra chậm rãi sấy tóc cho cô, anh đặt môi bên tai cô, nói một cách khẳng định: “Dao Dao, em không thích.”


Dụ Dao buồn rầu chỉ vào sắc thái và bài trí trong phòng, cuối cùng nón tay dừng lại trêи mũi anh: “Anh tự nhìn xem, ở trong hoàn cảnh như vậy mà có thể có lợi cho sức khỏe tâm lý sao, nơi anh phải ngủ hàng ngày thì phải phối thêm màu sáng ấm áp mới có lợi cho anh.”
“Rất sáng mà.”


Đuôi mắt anh tràn đầy ý cười, anh hùng hồn trả lời, không có chút chột dạ nào.
“Còn rất ấm áp.”


Dụ Dao đang chuẩn bị uốn nắn lại ý thức về sắc thái sai lệch của anh, lời đến khóe miệng lại đột nhiên dừng lại, cô quay đầu, đối diện với đôi mắt đen lay động gợn nước của anh, bên môi anh nhếch lên, vẻ mặt bình tĩnh không bối rối.


Cô lập tức kịp hiểu ý tứ sâu xa, cô nhào qua bóp lấy cổ Dung Dã, bóp đến nỗi dịu dàng: “Em nói căn phòng mà, anh đang nói gì vậy?”
Dung Dã chặn ngang ôm lấy cô, hôn lên mi mắt cô: “Anh nói em, sáng nhất, ấm áp nhất, phải thường xuyên ngủ mới tốt cho anh.”


Dụ Dao hận không thể cắn vào động mạch của anh, kϊƈɦ động mấy lần, cuối cùng cũng không cắn được, cô bị lồng ngực chấn động của anh ép trở lại trêи giường, anh kéo chăn che lại.


Chân cô có chút mềm đi, cô nhanh chóng đẩy anh, sợ anh lại muốn làm gì đó, Dung Dã lại chỉ ôm cô vào trong khuỷu tay, ngón tay từng chút vuốt ve mái tóc dài còn mang theo nhiệt độ của cô, anh cúi đầu xuống, quyến luyến kề sát bên cổ cô, giọng nói rất thấp, cùng với mạch đập của cô trở thành cộng hưởng.


“Dao Dao, chỗ này chỉ là… nơi mà trước kia anh có thể thỉnh thoảng đến thở dốc một chút, không phải là nhà, loại sáng sủa ấm áp của nhà mà em muốn nhìn thấy, hiện tại anh không có, nhưng sau này ---”


Dụ Dao nhìn anh ở khoảng cách gần, lông mi của anh rất dài, giống như có mực đậm nhuộm lấy, rậm rạp che đi đôi đồng tử, lúc nào cũng cất giấu cảm xúc bên trong đó, bây giờ lại không phải nữa, anh không giữ lại chút nào mà phát tiết ra với cô.


“Sau này,” Lớp âm u sắc bén luôn như có như không trêи người Dung Dã tan đi, trong giọng nói không tự chủ được mà hòa vào một chút trong veo của Nặc Nặc: “Anh có Dao Dao, Dao Dao ở đâu, nhà anh ở đó, em muốn biết nhà anh có dáng vẻ gì thì soi gương là được.”


Dụ Dao rất khó khăn mà nín cười, lúc bàn tay tùy ý lộn xộn, cô lơ đãng sờ thấy bên dưới gối đè cái gì đó.


Cô lấy ra rồi mượn ánh đèn để xem xét, là thẻ bài cún con của Nặc Nặc, cùng với sợi dây chuyền có kẹp tóc nhựa mà lúc đó anh mang theo không rời, không biết lại bị anh xoa nắn qua bao nhiêu lần, mỗi lần nhìn thấy đều đã phai màu đi không ít.
Hốc mắt của Dụ Dao nóng lên.


Dung Dã nâng cô lên, để cô dựa vào gối, anh chống hai tay qua hai bên người cô, nhìn cô chằm chằm hỏi: “Dao Dao đều thấy hết bí mật của anh rồi, cũng ăn no căng diều rồi, có phải là có thể chính thức thừa nhận anh không?”


“Tự mình hiểu thì không tính,” Anh trịnh trọng yêu cầu: “Còn muốn một lời do chính miệng em nói.”
Dụ Dao bóp cằm anh, còn phản công như vậy, chiếm được tiện nghi rồi lại tới yêu cầu phúc lợi.


Cô nằm trong một mảng bóng râm do cánh tay anh tạo ra, đuôi mắt cong thành vầng trăng non, cô nhướng mày nhìn anh, cố ý kéo chậm giọng hỏi: “Nói cái gì?”


Người này rõ ràng là xưa nay không lộ vui buồn ra bên ngoài, bây giờ bởi vì mấy chữ của cô liền hiện ra sự vội vàng và chua xót, Dụ Dao nhìn thẳng vào anh, tiếp tục hỏi.


“Nói em cũng không muốn cùng anh tách ra hai nơi nữa, sau này mặc kệ em đi đâu, anh muốn theo thì theo, muốn ở bên cạnh thì ở, cũng không cần phải tự mình sống quá độc lập, em và anh, có thể tha hồ lưu luyến đối phương, anh không biết yêu bản thân, em sẽ yêu thay anh, phải không?”
Dung Dã sáng quắc nhìn cô.


Cô không dừng lại, tiếp tục hỏi: “Nói cho dù em bởi vì công việc, có đôi khi không thể không cách xa anh, em cũng sẽ giống như anh nhớ em… tha thiết mà nhớ anh như vậy, sẽ quay về bên cạnh anh trước tiên, phải không?”
“Còn nói ---”


Dụ Dao dừng lại một chút, nhịp tim đang không ngừng tăng tốc, có chút run giọng rất nhỏ.
“Nói em rất yêu Dung Dã, muốn anh ấy quay về làm bạn trai em, phải không?”
Dung Dã cúi người ôm chặt cô, thấp giọng mà “Ừm” một tiếng.


Dụ Dao vòng tay qua lưng anh, nhắm mắt lại: “Vậy những lời trước đó, mỗi một câu đều là thật.”


Cô vén chăn mền lên, che chở người trêи thân lạnh lẽo này vào trong, dùng cái ôm và sự ấm áp bao trùm lấy, trong căn phòng vắng lặng chỉ có màu trắng xám đen, trêи chiếc giường anh đã từng trằn trọc, chống đỡ sự cô đơn và cay đắng, cho anh sự ngọt ngào chắc chắn nhất.


“Một mình anh đi đến đây là đủ rồi, con đường sau này em đi cùng nhanh.”
“Bạn trai, anh vô cùng tốt.”
“Có lẽ anh hoàn toàn không biết,” Cô thở dài cùng anh ôm ấp: “Anh tốt bao nhiêu.”


Hôm sau Dụ Dao mới có thời gian rảnh rỗi để quan tâm đến thành tích sau này của “Ngọn Núi Mộng mơ”, ngẫu nhiên nhấn mở mấy tin trong tin nhắn có mang theo số 99+, cô có lẽ đã hiểu được cái gì gọi là lời khen ngợi bùng nổ và phản hồi kϊƈɦ động của những thủy quân tự phát, các loại xu thế chia sẻ đã tấp nập nhảy lên top tìm kiếm, kéo theo doanh thu phòng vé cũng đang tăng mạnh.


Nhưng luôn có một số người ganh ghét với cô đến mức đòi mạng, ch.ết sống không chịu thừa nhận thành tích, cuối cùng thực sự không còn gì để nói, cũng chỉ có thể khăng khăng “Ngọn Núi Mộng Mơ” là phim trong series, cô chỉ tham gia diễn một phần trong đó mà thôi, doanh thu phòng vé có cao hơn nữa thì cũng không thể tính cho cô được.


Quá nhiều người cắn răng nghiến lợi ghen ghét, nói cái gì mà dựa vào cái gì mà trong giới phức tạp dơ bẩn như vậy mà cô thì có thể nổi tiếng một cách trong sạch, có được người như Dung Dã, được anh che chở dưới cánh chim, nói không chừng Dung Dã chính là muốn sự mới mẻ, dùng không được mấy ngày liền chán ngán mà vứt bỏ.


Dung Dã đối với chuyện này biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức mở tài khoản chính chủ có chứng nhận, đăng hình cuống vé, đăng hình dắt tay, đăng hình bên mặt của bạn gái, còn công khai chia sẻ tài khoản clone “Con trai Nặc cũng là chó” của mình, đồng thời cần cù chăm chỉ vào siêu thoại của CP Bạch Ngọc và CP Vinh Dự chia ra điểm danh.


Mấy hành động đơn giản gợi lên ngàn cơn sóng, đám người hóng hớt sụp đổ kêu áu áu: “Vì sao con trai Nặc cũng là chó vậy!”


Trước khi thoát ra, Dung Dã nhìn thấy câu hỏi này, thế là anh thuận tiện chia sẻ luôn một bài Weibo mới nhất mắng anh của tài khoản “Dung Dã là chó”, vững vàng trả lời: “Vì tên xứng đôi với bạn gái tôi.”
Mẹ nó! Người dự bị Dung nhị thiếu chuyển sang làm chính rồi!


Sau đó tài khoản “Dung Dã là chó” của Dụ Dao liền bị cả internet làm giống như sói đói vồ mồi, lục cả đáy lên trời.


Gần đầy Dụ Dao không dùng tài khoản clone này, cũng đã sớm xử lý, đều lặng lẽ xóa bỏ những lời mắng vô cùng tàn nhẫn của trước kia, hiện tại những thứ còn lại tương đối nhã nhặn đáng yêu, nhưng bài viết mắng Dung Dã cũng không ít, khoảng cách thời gian lớn, dùng từ cay độc xảo trá, khiến người hâm mộ của nhà đối thủ đều phải vỗ bàn ngay tại chỗ.


Thế nhưng Dung Dã còn thích thú, có thời gian liền đi bình luận lần lượt cho Dụ Dao, mấy lời dỗ dành đều không trùng lặp.


Đám người hóng hớt nhao nhao biểu thị không chống đỡ nổi, đây hoàn toàn là ngay cả tư cách ghen tị cũng không có, cho dù lúc đó có phải là hiểu lầm hay không, Dụ Dao người ta miệng lưỡi sắc bén mắng mười mấy trang, Dung Dã đều có thể xem như là cơm chó mà rải cho bạn, ngay cả lời mắng cũng nâng như trứng hứng như hoa, quá tuyệt rồi.


Chuyện quá đáng nhất là hôm đó, buổi trưa Dung Dã còn nhấn thích vào một tấm hình áo cưới vẽ tay cho Dụ Dao trong siêu thoại, buổi chiều tham dự buổi họp báo của tập đoàn, người xuất hiện trong nhiều bức ảnh bản tin tài chính y tế hoàn toàn lạnh lùng như tượng băng, một đám người con mẹ nó ngay cả đến gần cũng không dám, so với “Dung Dã” liên quan đến Dụ Dao kia tưởng như là hai người khác nhau.


Đến tận đây, đám người hóng hớt đều rõ ràng, với thái độ của Dung Dã, có lẽ chỉ có Dụ Dao mặc kệ anh, còn chuyện ngược lại thì không cần nghĩ nữa.


Dụ Dao cũng không thèm để ý người khác đánh giá cô thế nào, nhưng cô để ý đến việc Dung Dã hạ thấp mình như vậy, cô gom góp một đống lời muốn nói với Dung Dã, kết quả vừa nhìn thấy mặt, người nghênh đón cô là người đàn ông mang theo đôi mắt cười và vòng tay giang rộng.


Dụ Dao tức giận đến cắn răng, sau đó nhào về phía anh, chưa đợi cô nói ra suy nghĩ nghiêm chỉnh thì đã nhận được cuộc gọi của Tống Lam.


“Vừa nhận được thông báo, ‘Sương Mù Dày Đặc’ đã sớm vượt qua thẩm tr.a rồi, sắp tới có thể công chiếu.” Tống Lam hiếm khi phấn khởi như thế: “Có nghĩa là ‘Sương Mù Dày Đặc’ có thể đuổi kịp giải thưởng liên hoan phim năm nay!”


Dụ Dao sửng sốt, “Sương Mù Dày Đặc” được quay muộn hơn “Ngọn Núi Mộng Mơ”, theo lệ thường thì còn phải kéo dài thêm mấy tháng thậm chí là nửa năm mới có thể chiếu được, rất khó chen chân vào lễ năm nay, đạo diễn còn từng nói đùa rằng, ông ấy sắp quỳ rách đầu gối rồi cũng rất khó chiếu sớm được.


Tống Lam hả giận: “Với trình độ của ‘Sương Mù Dày Đặc’, em tuyệt đối có thể lấy được giải, chờ lấy lại được ảnh hậu, khiến những người ghen tị không phục kia không còn gì để nói nữa.”


Cúp điện thoại, Dụ Dao vẫn chưa tỉnh táo lại từ trong sự bất ngờ, cô ngẩng đầu nhìn về phía Dung Dã: “Có phải anh không?”
Dung Dã vô tội lắc đầu, lời nói cũng là sự thật: “Là phim chiến tranh tình báo đề tài chính diện, câu chuyện tốt, phía nhà nước ủng hộ.”


Dụ Dao mím môi, lặp lại từng chữ hỏi: “Có phải là anh không?”


Dung Dã bất đắc dĩ nhìn cô, sờ sờ lọn tóc của cô: “Anh có rất nhiều cách để những người kia trực tiếp ngậm miệng, nhưng anh biết em cũng không thích. Dựa vào năng lực của Dao Dao nhà anh, chỉ cần một bộ phim đóng vai chính có thể thuận lợi công chiếu, chuyện gì khác đều không cần làm, đối với em mà nói cũng đã đủ rồi.”


“Dao Dao, anh giải thích với em,” Âm lượng của anh trầm thấm, trong giọng nói mang theo sự dụ dỗ: “Em hiểu cho anh, nhìn thấy em chịu uất ức, anh không thể nào thờ ơ được, như thế này là sự nhượng bộ lớn nhất của anh rồi.”


“Ngọn Núi Mộng Mơ” vừa bước vào hồi cuối, “Sương Mù Dày Đặc” đã bắt đầu chuẩn bị công chiếu, Dụ Dao làm nữ một, vì tuyên truyền của đoàn làm phim mà bận tối mày tối mặt, gặp mặt Dung Dã hơn phân nửa đều ở trong xe và trêи đường đi.


Có đôi khi cô về nhà rất khuya, chỉ có thể ôm eo anh mà ngủ mất, hôm sau trước khi thức dậy, trông thấy dấu son môi của mình trêи má anh, cô hoàn toàn không nhớ rõ hơn nửa đêm mình hôn lúc nào, anh thế mà cũng không nỡ lau đi.


Dụ Dao bận đến mức gần như không nhớ rõ thời gian, rạng sáng vào nửa tháng sau, cô đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, hoảng loạn cầm điện thoại qua xem lịch, kinh ngạc nhìn một lát, cô mang theo đôi mắt đỏ bừng mà ngồi dậy, ôm lấy đầu gối vùi đầu vào trêи đó, bả vai co rúm lại rất khẽ.


Dung Dã ngủ rất tỉnh, anh lập tức mở mắt ra, ngồi dậy ôm lấy cô.


Dụ Dao ngắt mi tâm, hối hận mà nắm tay lại, khàn giọng mở miệng, đã mang theo sự nghẹn ngào cố nén giọng, nói năng có chút lộn xộn: “Ngày mai là ngày giỗ của bố em, em cho rằng, cho rằng còn hai ngày nữa mới đến, loại hoa mà bố thích rất ít gặp, phải sớm đặt trước, ít nhất cũng phải một ngày, em…”


Ba giờ sáng.
Dung Dã lau đi nước mắt cho cô, xuống giường cầm chiếc áo khoác có mũ trùm lên cho cô, mang tất vào cho bàn chân trần trụi rồi dứt khoát ôm cô dậy, mở cửa đi xuống lầu.
“A Dã…”


Dung Dã cúi đầu, đôi môi đè lên môi cô một cái, anh khẽ nói: “Suỵt, đừng nhúc nhích, đợi thêm mấy giây, có bất ngờ.”


Anh nhanh chân đi đến đằng sau chiếc xe Cullinan thường được lái ở dưới lầu, cốp xe mở ra, ánh mắt Dụ Dao bị cuốn lấy, mắt dần dần mở to, trong lúc nhất thời không nói được điều gì.


Trong cốp xe là loại hoa đó đã được chuẩn bị, phối thành bó dựa theo sở thích lúc còn sống của Dụ Thanh Đàn, bên cạnh còn có một phần riêng dành cho Trình Mộng, cũng không kém chút nào, là loại hoa bà vừa nhìn thấy thì sẽ cười lên.


Khi đó hai vợ chồng thường xuyên tặng hoa cho nhau, lại rút ra một cành hoa hồng trắng nhỏ nhắn xinh xắn cài bên tai con gái nhỏ.
Dụ Dao quay người lại, ôm lấy cổ anh, nước mắt nhỏ xuống làn da ấm áp của anh.
“Anh lại biết…”


Sắc trời vẫn chưa sáng lên, màn đêm là màu đen dịu dàng, giồng như đôi mắt sâu không thấy đáy của người yêu.


Dung Dã đặt cô lên trêи phần rìa phía trước của cốp sau, vuốt mái tóc dài hơi loạn của cô, yên tĩnh mà hôn: “Không chỉ biết, anh còn từng nhìn thấy tận mắt, ở trong góc mà em không nhìn thấy, ánh mắt giống như mê muội mà chạy theo em, nhìn bông hoa hồng nhỏ bên tai em khi nào sẽ rơi, nếu như em bỏ, anh liền đi qua nhặt lên, giấu vào trong ngực mang đi.”


Héo rồi cũng không sao.
Dính bụi đất cũng không sao.
Nó đã từng ở trêи tai cô đã làm cho anh vui vẻ thật lâu, cầm tới nơi không có ai, cẩn thận dè dặt, thành kính hôn một cánh hoa.


Ngón tay Dung Dã chạm vào bên tai mềm mại của cô: “Dao Dao, giao hết cho anh, ngoại trừ hoa, anh còn chuẩn bị đồ ăn và rượu mơ mà bọn họ thích uống, em không cần làm gì cả, chỉ cần…”
Anh dần dần căng cứng cơ thể: “Chỉ cần em dẫn anh đi là được rồi.”


Trái tim Dụ Dao mềm ra thành bùn, cô ở trong gió đêm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp đẽ kia của anh: “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ anh còn muốn trốn tránh gặp người lớn.”


Nhận được sự cho phép của cô, trong đôi đồng tử của Dung Dã như dát lên một tầng màu sắc tươi sáng, chỉ là một việc thuận lý thành chương cũng làm cho anh cao hứng giống như cướp được báu vật vô giá.


Dụ Dao quay về ngủ thêm hai tiếng, chưa đến sáu giờ đã rời giường, cho dù cô dậy đủ sớm rồi nhưng không nghĩ tới bên người lại trống không.


Dung Dã thay thành bộ chính trang màu đen anh chỉ mặc khi có cuộc họp ở tập đoàn, cổ áo phẳng phiu, nhìn thấy Dụ Dao anh liền nghiêm túc hỏi: “Dao Dao, anh như vậy đạt yêu cầu không?”
Dụ Dao nghiêng đầu quan sát từ trêи xuống dưới: “Quá chói mắt, nếu bố mẹ em thấy thì sẽ không yên tâm.”


Dung Dã giương mắt lên: “Không đâu, anh chỉ chói cho em xem.”
Dụ Thanh Đàn và Trình Mộng được chôn cất chung với nhau tại khi nghĩa địa trêи núi ở ngoại ô, sáu giờ rưỡi sáng, sắc trời sáng lờ mờ, trêи lá cây ngọn cỏ vẫn còn giọt sương ngưng đọng, không khí có hơi nước lành lạnh.


Dung Dã không để cho bất kỳ ai đi cùng, tự mình mang theo bó hoa và nhiều hộp đựng thức ăn, Dụ Dao nhìn thấy mà đau lòng, cô cướp tới giúp anh cùng nhau cầm, lúc chậm rãi giẫm lên thềm đá đi đến trêи núi, họ trông thấy trước ngôi mộ hợp táng có một bóng dáng hơi còng xuống đứng đó.


Dụ Dao dừng lại, hai chữ “Ông ngoại” ở bên môi, cô lại nuốt xuống, ánh mắt phức tạp.
Trình Hoài Sâm nghe được âm thanh thì quay đầu, trêи khuôn mặt già nua hiện ra một chút xấu hổ và không được tự nhiên khi chạm mặt, ông nện cây gậy, cứng rắn nói: “Ông… ông tới thăm con gái của ông.”


Dụ Dao không lên tiếng, dắt Dung Dã, đặt hoa và hộp đựng thức ăn xuống, trước mộ đã có không ít thứ, đều là đồ vật nhỏ mà Trình Mộng thích khi còn là thiếu nữ, rõ ràng còn có một cây bút máy người đàn ông đã từng dùng xen lẫn trong đó.


Ngón chân Trình Hoài Sâm sắp co lại cào đất rồi, cô che giấu mà hắng giọng, không mang theo tình cảm nói: “Bút máy là… trước kia Dụ Thanh Đàn làm rơi ở chỗ ông, ông cầm tới trả lại cho nó, không có ý gì khác.”


Dụ Dao vẫn không lên tiếng, Dung Dã giống như linh hồn canh giữ đứng bên người cô, anh không nói một lời, cũng làm cho lưng của Trình Hoài Sâm trở nên cứng nhắc.
Hai đứa ranh con.


Trình Hoài Sâm nghẹn lời trong chốc lát, muốn đi lại không bước chân được, thấy Dụ Dao vẫn không để ý tới ông, ông tới cố gắng hết sức ra vẻ uy nghiêm, trầm giọng nói: “Lần tiệc mừng thọ đó, ông ép cháu đính hôn với Ngạn Thời, những lời nói đó là nói nhảm, bất kể cháu có tin hay không, lúc Dụ Thanh Đàn tới tìm ông, ông cũng không biết bệnh tình của nó phát tác.”


“Nếu như khi đó ông có thể nhìn ra ---”
Ông có chút kϊƈɦ động nắm chặt cây gậy, cuối cùng vẫn không nói hết được.
Không còn ý nghĩa nữa.
Người đã không còn nữa.


Cho dù ông hiểu rõ rất nhiều chuyện trong cả đời này ông đều không đưa ra lựa chọn chính xác nhưng cũng đã sớm mất đi khả năng cứu vãn rồi.
“Mẹ cháu sẽ không hối hận, cho nên,” Dụ Dao cuối cùng cũng nhìn ông một cái: “Ông cũng không cần hối hận.”


Trình Hoài Sâm im lặng hồi lâu, ánh mắt lưỡng lự giữa Dung Dã và Dụ Dao vài vòng, có không ít lời của trưởng bối muốn nói nhưng suy nghĩ nửa ngày, ông cảm thấy mình thực sự không có lập trường và sức lực mở miệng, nếu như bị nói lời oán giận thì cũng quá mất mặt rồi.


Ông nghẹn lời lại, đi đứng có chút nặng nền mà chuẩn bị xuống núi, sau khi đi được mấy bước, Dụ Dao ở phía sau gọi ông một tiếng, chờ ông quay đầu lại, Dụ Dao kéo lấy khuỷu tay Dung Dã, cong mày cười một cái: “Vẫn chưa giới thiệu với ông, đây là bạn trai cháu.”


Trình Hoài Sâm sửng sốt, khóe mắt với nếp nhăn chằng chịt dần dần dồn nén ra đường vân sâu sắc, người cũng ưỡn ngực ngẩng đầu lên: “Ông nói cái gì ấy nhỉ, cháu chính là có thể thành với Dung Dã, trước kia còn sống ch.ết không bằng lòng, đến cũng vẫn phải gả vào nhà giàu rồi chứ.”


Dụ Dao hối hận rồi, cái gì gọi là bản tính khó dời, chính là cái này!
Nhưng nếp cười bên môi cô cũng không biến mất.


Trình Hoài Sâm sợ hãi Dung Dã từ sâu trong gốc rễ, cho nên ông cũng không dám tùy tiện tiếp lời với anh, thỏa mãn một mình đi xuống núi, thân thể bảy mươi tuổi so với lúc đến đây đã nhẹ nhàng hơn không ít.
Chờ sau khi Trình Hoài Sâm rời đi, trước mộ cuối cùng cũng không có ai quấy rầy nữa.


Dung Dã cụp mắt, ngón tay rơi trêи tấm ảnh chụp chung trước bia mộ, là hình chứng nhận trong giấy chứng nhận kết hôn của Dụ Thanh Đàn và Trình Mộng, khi đó là màu đỏ chót, bây giờ là màu đen trắng, nhưng hai người dựa sát vào nhau trong tấm ảnh không bị thời gian cọ rửa, họ vẫn nổi bật, như được chạm khắc tinh xảo.


Anh nhìn mà có chút thất thần, nơi đáy mắt cuồn cuộn im ắng tràn ra sự hâm mộ.
Nếu như đây là kết cục cuối cùng của một người.
Anh hâm mộ Dụ Thanh Đàn, có thể canh giữ bên cạnh người yêu thật lâu thật dài.


Anh cũng muốn ngày ấy ch.ết đi, có thể được chôn cất bên cạnh Dao Dao, bất kể là làm người hay làm quỷ, luân hồi chuyển thế đều có thể ở bên cạnh cô, bảo vệ cô, dưới mặt đất lạnh lẽo nhưng chỉ cần có thể ôm lấy nhau thì cũng không đáng sợ.


Dụ Dao bày đồ cúng, quả thật là sắp choáng váng rồi, cún con đây là mang theo bao nhiêu đồ ăn đến vậy, mỗi món ăn trong từng chiếc hộp tinh xảo cũng đều theo khẩu vị ngày trước của bố mẹ, ngay cả rượu mơ cũng không kém, là thương hiệu rượu ủ thủ công mà lúc trước Dụ Thanh Đàn thích uống cùng bà xã nhất.


Cô bật cười, ngẩng đầu lên hỏi: “A Dã, anh chuẩn bị nhiều đồ như vậy, sắp bày không được nữa rồi, muốn làm gì vậy.”
Dung Dã xổm người quỳ xuống: “Gặp bố mẹ.”
Anh câu lấy ngón tay của Dụ Dao: “Dao Dao, anh cũng có bố mẹ rồi.”


Câu nói này vang dội rơi xuống, là tình cảm như thủy triều mà Dụ Dao không ngăn được nữa, cô cắn môi, bỗng nhiên nước mắt rơi xuống, cô nghiêng đầu sang không nhìn anh.
Trước bia mộ, sắc trời vừa mới sáng lên, có chút mưa bụi nhỏ lơ lửng giữa không trung, dường như sắp rơi xuống.


Giọng nói của Dung Dã quanh co, lướt qua cỏ cây đá xanh, đến bên tai cô.
“Dao Dao, chỉ có em… chỉ có em từ đầu đến cuối đều cảm thấy anh rất tốt.”
“Anh sợ bọn họ không yên lòng, không muốn giao em cho anh.”


“Anh không có gì để có thể cho bọn họ, ngay cả cầu hôn, anh cũng không bỏ ra được thứ gì tốt hơn để đổi lấy em.”


Dụ Dao nhịn tiếng thút thít, muốn mình bình tĩnh trở lại, lại vởi vì câu nói sau cùng và chữ nào đó trong đó của Dung Dã mà tất cả lời muốn nói đều đọng lại, trong tai vừa căng vừa tê dại nổ vang thành một mảng.


Hạt mưa mềm mại như giọt sương rơi xuống người cô, hơi thở lại nóng đến mức sắp bốc cháy.
Dung Dã quỳ một chân trêи mặt đất, trêи núi vào sáng sớm là một khoảng không gian rộng lớn trải đầy sự sống và cái ch.ết.


“Dao Dao, lần đầu tiên cầu hôn, anh dùng một chiếc nhẫn gỗ đơn sơ nhất.”
“Lần thứ hai cầu hôn, anh cầm hộ khẩu và thẻ căn cước em làm cho anh.”
“Bây giờ là lần thứ ba, cũng để nó là lần cuối cùng, được không?”


Anh nghiêng người, nắm chặt hộp trang sức anh đã chuẩn bị rất lâu, nắm đến mức nóng hổi, anh nhẹ nhàng hôn khóe môi Dụ Dao, nhẫn nại lại run rẩy.
“Dụ Dao, anh dùng cả con người Dung Dã, hai mươi năm thầm mến, cùng với quãng đời còn lại sau này, cầu xin em gả cho anh.”


“Bất kể là sống ch.ết, anh đều ở đây.”
“Xin cho phép anh, chịu trách nhiệm cả đời với em.”Lần trước khi Dụ Dao tới căn nhà này, cô tuyệt đối không nghĩ tới một ngày nào đó cô sẽ nằm giữa vật liệu gỗ thấm mùi trầm hương, bị thợ điêu khắc duy nhất muốn làm gì thì làm.


Lời “Mặc cho anh xử lý” là do cô nói ra khỏi miệng, chuyện tới trước mắt rồi mà muốn đổi ý thì hoàn toàn không thể nào, đương nhiên cô biết đó là một con thú dữ muốn liều ch.ết triền miên, một khi mở công tắc thì sẽ yêu cầu vô độ.


Còn không phải sao, ngay cả việc vô lại nhất đều đã vận dụng rồi, còn lấy Nặc Nặc ra, rõ ràng là bày mưu.
Dụ Dao cắn lên vai anh hiện ra hai dấu răng đỏ thắm, nhìn vết tích sâu như vậy, cô lại đau lòng, khẽ hôn một cái, đổi lấy anh càng sa vào không ngừng nghỉ.


Cô ʍôиɠ nhìn nhìn đèn treo trêи trần nhà và tóc đen thấm ướt của Dung Dã, vòng sáng mê ly lại kiều diễm, bao lấy trái tim nhảy lên kịch liệt của cô.


Dụ Dao từ bỏ giãy giụa, dung túng ôm anh, cô hiểu rõ, thú dữ đã có được chủ nhân làm bạn với anh cả đời, anh không cần chỉ dựa vào sự cướp đoạt thân thể để hấp thu chút cảm giác an toàn yếu ớt kia nữa, mỗi một sự thân mật của anh đều chỉ xuất phát từ tình yêu.
Anh sẽ không vô độ.


Rèm cửa trong phòng được kéo lại, cũng không có đồng hồ, thời gian mơ hồ, lúc Dụ Dao được anh ôm lấy vai và phía sau đầu gối đi ra ngoài, cô mới nhìn thấy sắc trời ngoài cửa sổ, không nhịn được mà xấu hổ che mặt, lúc cô đến trời vẫn rất sáng, hiện tại đã tối đen rồi.


Dung Dã ôm cô đi lên lầu, từng bậc từng bậc cũng giống như đang giẫm trêи tần suất hơi thở của cô.


Tầng hai mới là nơi sinh hoạt ngày thường của anh, cô vẫn chưa từng lên, đập vào mắt đều là mảng lớn màu trắng xám đen, một mảng màu ấm áp cũng không tìm được, đừng nói gì đến cảm giác ấm áp của nhà.


Dung Dã trực tiếp đi vào phòng tắm, bỏ Dụ Dao với chân tay đã sớm mất sức lực vào trong bồn tắm lớn, gội sạch mái tóc dài của cô rồi buộc thành một búi tóc nhỏ ướt sũng, anh đến gần bên thái dương cô nhiều lần hôn, không nỡ quá mức nữa.


Đợi đến khi xương cốt của Dụ Dao giãn ra, mi tâm không tự chủ được mà nhíu lại hoàn toàn thả lỏng, trêи gương mặt đỏ nhạt lộ ra sự thỏa mãn lười biếng, cũng bắt đầu ngâm nga giai điệu lộn xộn một cách vô thức, Dung Dã mới thấp giọng cười, vừa bổ sung vào những âm điệu mà cô thiếu, cùng cô ngâm nga, vừa vớt cô lên, cầm khăn tắm bọc lấy, đưa cô vào trong căn phòng ngủ mà anh đã ngủ một mình trong nhiều năm.


Dụ Dao mở mắt ra nhìn, rất tốt, màu sắc này còn không hợp với lẽ thường hơn cả dưới lầu, ngay cả vật phẩm trêи giường đều là màu xám than đậm thiên về đen.


Dung Dã ôm Dụ Dao vào trước ngực, mở máy sấy ra chậm rãi sấy tóc cho cô, anh đặt môi bên tai cô, nói một cách khẳng định: “Dao Dao, em không thích.”


Dụ Dao buồn rầu chỉ vào sắc thái và bài trí trong phòng, cuối cùng nón tay dừng lại trêи mũi anh: “Anh tự nhìn xem, ở trong hoàn cảnh như vậy mà có thể có lợi cho sức khỏe tâm lý sao, nơi anh phải ngủ hàng ngày thì phải phối thêm màu sáng ấm áp mới có lợi cho anh.”
“Rất sáng mà.”


Đuôi mắt anh tràn đầy ý cười, anh hùng hồn trả lời, không có chút chột dạ nào.
“Còn rất ấm áp.”


Dụ Dao đang chuẩn bị uốn nắn lại ý thức về sắc thái sai lệch của anh, lời đến khóe miệng lại đột nhiên dừng lại, cô quay đầu, đối diện với đôi mắt đen lay động gợn nước của anh, bên môi anh nhếch lên, vẻ mặt bình tĩnh không bối rối.


Cô lập tức kịp hiểu ý tứ sâu xa, cô nhào qua bóp lấy cổ Dung Dã, bóp đến nỗi dịu dàng: “Em nói căn phòng mà, anh đang nói gì vậy?”
Dung Dã chặn ngang ôm lấy cô, hôn lên mi mắt cô: “Anh nói em, sáng nhất, ấm áp nhất, phải thường xuyên ngủ mới tốt cho anh.”


Dụ Dao hận không thể cắn vào động mạch của anh, kϊƈɦ động mấy lần, cuối cùng cũng không cắn được, cô bị lồng ngực chấn động của anh ép trở lại trêи giường, anh kéo chăn che lại.


Chân cô có chút mềm đi, cô nhanh chóng đẩy anh, sợ anh lại muốn làm gì đó, Dung Dã lại chỉ ôm cô vào trong khuỷu tay, ngón tay từng chút vuốt ve mái tóc dài còn mang theo nhiệt độ của cô, anh cúi đầu xuống, quyến luyến kề sát bên cổ cô, giọng nói rất thấp, cùng với mạch đập của cô trở thành cộng hưởng.


“Dao Dao, chỗ này chỉ là… nơi mà trước kia anh có thể thỉnh thoảng đến thở dốc một chút, không phải là nhà, loại sáng sủa ấm áp của nhà mà em muốn nhìn thấy, hiện tại anh không có, nhưng sau này ---”


Dụ Dao nhìn anh ở khoảng cách gần, lông mi của anh rất dài, giống như có mực đậm nhuộm lấy, rậm rạp che đi đôi đồng tử, lúc nào cũng cất giấu cảm xúc bên trong đó, bây giờ lại không phải nữa, anh không giữ lại chút nào mà phát tiết ra với cô.


“Sau này,” Lớp âm u sắc bén luôn như có như không trêи người Dung Dã tan đi, trong giọng nói không tự chủ được mà hòa vào một chút trong veo của Nặc Nặc: “Anh có Dao Dao, Dao Dao ở đâu, nhà anh ở đó, em muốn biết nhà anh có dáng vẻ gì thì soi gương là được.”


Dụ Dao rất khó khăn mà nín cười, lúc bàn tay tùy ý lộn xộn, cô lơ đãng sờ thấy bên dưới gối đè cái gì đó.


Cô lấy ra rồi mượn ánh đèn để xem xét, là thẻ bài cún con của Nặc Nặc, cùng với sợi dây chuyền có kẹp tóc nhựa mà lúc đó anh mang theo không rời, không biết lại bị anh xoa nắn qua bao nhiêu lần, mỗi lần nhìn thấy đều đã phai màu đi không ít.
Hốc mắt của Dụ Dao nóng lên.


Dung Dã nâng cô lên, để cô dựa vào gối, anh chống hai tay qua hai bên người cô, nhìn cô chằm chằm hỏi: “Dao Dao đều thấy hết bí mật của anh rồi, cũng ăn no căng diều rồi, có phải là có thể chính thức thừa nhận anh không?”


“Tự mình hiểu thì không tính,” Anh trịnh trọng yêu cầu: “Còn muốn một lời do chính miệng em nói.”
Dụ Dao bóp cằm anh, còn phản công như vậy, chiếm được tiện nghi rồi lại tới yêu cầu phúc lợi.


Cô nằm trong một mảng bóng râm do cánh tay anh tạo ra, đuôi mắt cong thành vầng trăng non, cô nhướng mày nhìn anh, cố ý kéo chậm giọng hỏi: “Nói cái gì?”


Người này rõ ràng là xưa nay không lộ vui buồn ra bên ngoài, bây giờ bởi vì mấy chữ của cô liền hiện ra sự vội vàng và chua xót, Dụ Dao nhìn thẳng vào anh, tiếp tục hỏi.


“Nói em cũng không muốn cùng anh tách ra hai nơi nữa, sau này mặc kệ em đi đâu, anh muốn theo thì theo, muốn ở bên cạnh thì ở, cũng không cần phải tự mình sống quá độc lập, em và anh, có thể tha hồ lưu luyến đối phương, anh không biết yêu bản thân, em sẽ yêu thay anh, phải không?”
Dung Dã sáng quắc nhìn cô.


Cô không dừng lại, tiếp tục hỏi: “Nói cho dù em bởi vì công việc, có đôi khi không thể không cách xa anh, em cũng sẽ giống như anh nhớ em… tha thiết mà nhớ anh như vậy, sẽ quay về bên cạnh anh trước tiên, phải không?”
“Còn nói ---”


Dụ Dao dừng lại một chút, nhịp tim đang không ngừng tăng tốc, có chút run giọng rất nhỏ.
“Nói em rất yêu Dung Dã, muốn anh ấy quay về làm bạn trai em, phải không?”
Dung Dã cúi người ôm chặt cô, thấp giọng mà “Ừm” một tiếng.


Dụ Dao vòng tay qua lưng anh, nhắm mắt lại: “Vậy những lời trước đó, mỗi một câu đều là thật.”


Cô vén chăn mền lên, che chở người trêи thân lạnh lẽo này vào trong, dùng cái ôm và sự ấm áp bao trùm lấy, trong căn phòng vắng lặng chỉ có màu trắng xám đen, trêи chiếc giường anh đã từng trằn trọc, chống đỡ sự cô đơn và cay đắng, cho anh sự ngọt ngào chắc chắn nhất.


“Một mình anh đi đến đây là đủ rồi, con đường sau này em đi cùng nhanh.”
“Bạn trai, anh vô cùng tốt.”
“Có lẽ anh hoàn toàn không biết,” Cô thở dài cùng anh ôm ấp: “Anh tốt bao nhiêu.”


Hôm sau Dụ Dao mới có thời gian rảnh rỗi để quan tâm đến thành tích sau này của “Ngọn Núi Mộng mơ”, ngẫu nhiên nhấn mở mấy tin trong tin nhắn có mang theo số 99+, cô có lẽ đã hiểu được cái gì gọi là lời khen ngợi bùng nổ và phản hồi kϊƈɦ động của những thủy quân tự phát, các loại xu thế chia sẻ đã tấp nập nhảy lên top tìm kiếm, kéo theo doanh thu phòng vé cũng đang tăng mạnh.


Nhưng luôn có một số người ganh ghét với cô đến mức đòi mạng, ch.ết sống không chịu thừa nhận thành tích, cuối cùng thực sự không còn gì để nói, cũng chỉ có thể khăng khăng “Ngọn Núi Mộng Mơ” là phim trong series, cô chỉ tham gia diễn một phần trong đó mà thôi, doanh thu phòng vé có cao hơn nữa thì cũng không thể tính cho cô được.


Quá nhiều người cắn răng nghiến lợi ghen ghét, nói cái gì mà dựa vào cái gì mà trong giới phức tạp dơ bẩn như vậy mà cô thì có thể nổi tiếng một cách trong sạch, có được người như Dung Dã, được anh che chở dưới cánh chim, nói không chừng Dung Dã chính là muốn sự mới mẻ, dùng không được mấy ngày liền chán ngán mà vứt bỏ.


Dung Dã đối với chuyện này biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức mở tài khoản chính chủ có chứng nhận, đăng hình cuống vé, đăng hình dắt tay, đăng hình bên mặt của bạn gái, còn công khai chia sẻ tài khoản clone “Con trai Nặc cũng là chó” của mình, đồng thời cần cù chăm chỉ vào siêu thoại của CP Bạch Ngọc và CP Vinh Dự chia ra điểm danh.


Mấy hành động đơn giản gợi lên ngàn cơn sóng, đám người hóng hớt sụp đổ kêu áu áu: “Vì sao con trai Nặc cũng là chó vậy!”


Trước khi thoát ra, Dung Dã nhìn thấy câu hỏi này, thế là anh thuận tiện chia sẻ luôn một bài Weibo mới nhất mắng anh của tài khoản “Dung Dã là chó”, vững vàng trả lời: “Vì tên xứng đôi với bạn gái tôi.”
Mẹ nó! Người dự bị Dung nhị thiếu chuyển sang làm chính rồi!


Sau đó tài khoản “Dung Dã là chó” của Dụ Dao liền bị cả internet làm giống như sói đói vồ mồi, lục cả đáy lên trời.


Gần đầy Dụ Dao không dùng tài khoản clone này, cũng đã sớm xử lý, đều lặng lẽ xóa bỏ những lời mắng vô cùng tàn nhẫn của trước kia, hiện tại những thứ còn lại tương đối nhã nhặn đáng yêu, nhưng bài viết mắng Dung Dã cũng không ít, khoảng cách thời gian lớn, dùng từ cay độc xảo trá, khiến người hâm mộ của nhà đối thủ đều phải vỗ bàn ngay tại chỗ.


Thế nhưng Dung Dã còn thích thú, có thời gian liền đi bình luận lần lượt cho Dụ Dao, mấy lời dỗ dành đều không trùng lặp.


Đám người hóng hớt nhao nhao biểu thị không chống đỡ nổi, đây hoàn toàn là ngay cả tư cách ghen tị cũng không có, cho dù lúc đó có phải là hiểu lầm hay không, Dụ Dao người ta miệng lưỡi sắc bén mắng mười mấy trang, Dung Dã đều có thể xem như là cơm chó mà rải cho bạn, ngay cả lời mắng cũng nâng như trứng hứng như hoa, quá tuyệt rồi.


Chuyện quá đáng nhất là hôm đó, buổi trưa Dung Dã còn nhấn thích vào một tấm hình áo cưới vẽ tay cho Dụ Dao trong siêu thoại, buổi chiều tham dự buổi họp báo của tập đoàn, người xuất hiện trong nhiều bức ảnh bản tin tài chính y tế hoàn toàn lạnh lùng như tượng băng, một đám người con mẹ nó ngay cả đến gần cũng không dám, so với “Dung Dã” liên quan đến Dụ Dao kia tưởng như là hai người khác nhau.


Đến tận đây, đám người hóng hớt đều rõ ràng, với thái độ của Dung Dã, có lẽ chỉ có Dụ Dao mặc kệ anh, còn chuyện ngược lại thì không cần nghĩ nữa.


Dụ Dao cũng không thèm để ý người khác đánh giá cô thế nào, nhưng cô để ý đến việc Dung Dã hạ thấp mình như vậy, cô gom góp một đống lời muốn nói với Dung Dã, kết quả vừa nhìn thấy mặt, người nghênh đón cô là người đàn ông mang theo đôi mắt cười và vòng tay giang rộng.


Dụ Dao tức giận đến cắn răng, sau đó nhào về phía anh, chưa đợi cô nói ra suy nghĩ nghiêm chỉnh thì đã nhận được cuộc gọi của Tống Lam.


“Vừa nhận được thông báo, ‘Sương Mù Dày Đặc’ đã sớm vượt qua thẩm tr.a rồi, sắp tới có thể công chiếu.” Tống Lam hiếm khi phấn khởi như thế: “Có nghĩa là ‘Sương Mù Dày Đặc’ có thể đuổi kịp giải thưởng liên hoan phim năm nay!”


Dụ Dao sửng sốt, “Sương Mù Dày Đặc” được quay muộn hơn “Ngọn Núi Mộng Mơ”, theo lệ thường thì còn phải kéo dài thêm mấy tháng thậm chí là nửa năm mới có thể chiếu được, rất khó chen chân vào lễ năm nay, đạo diễn còn từng nói đùa rằng, ông ấy sắp quỳ rách đầu gối rồi cũng rất khó chiếu sớm được.


Tống Lam hả giận: “Với trình độ của ‘Sương Mù Dày Đặc’, em tuyệt đối có thể lấy được giải, chờ lấy lại được ảnh hậu, khiến những người ghen tị không phục kia không còn gì để nói nữa.”


Cúp điện thoại, Dụ Dao vẫn chưa tỉnh táo lại từ trong sự bất ngờ, cô ngẩng đầu nhìn về phía Dung Dã: “Có phải anh không?”
Dung Dã vô tội lắc đầu, lời nói cũng là sự thật: “Là phim chiến tranh tình báo đề tài chính diện, câu chuyện tốt, phía nhà nước ủng hộ.”


Dụ Dao mím môi, lặp lại từng chữ hỏi: “Có phải là anh không?”


Dung Dã bất đắc dĩ nhìn cô, sờ sờ lọn tóc của cô: “Anh có rất nhiều cách để những người kia trực tiếp ngậm miệng, nhưng anh biết em cũng không thích. Dựa vào năng lực của Dao Dao nhà anh, chỉ cần một bộ phim đóng vai chính có thể thuận lợi công chiếu, chuyện gì khác đều không cần làm, đối với em mà nói cũng đã đủ rồi.”


“Dao Dao, anh giải thích với em,” Âm lượng của anh trầm thấm, trong giọng nói mang theo sự dụ dỗ: “Em hiểu cho anh, nhìn thấy em chịu uất ức, anh không thể nào thờ ơ được, như thế này là sự nhượng bộ lớn nhất của anh rồi.”


“Ngọn Núi Mộng Mơ” vừa bước vào hồi cuối, “Sương Mù Dày Đặc” đã bắt đầu chuẩn bị công chiếu, Dụ Dao làm nữ một, vì tuyên truyền của đoàn làm phim mà bận tối mày tối mặt, gặp mặt Dung Dã hơn phân nửa đều ở trong xe và trêи đường đi.


Có đôi khi cô về nhà rất khuya, chỉ có thể ôm eo anh mà ngủ mất, hôm sau trước khi thức dậy, trông thấy dấu son môi của mình trêи má anh, cô hoàn toàn không nhớ rõ hơn nửa đêm mình hôn lúc nào, anh thế mà cũng không nỡ lau đi.


Dụ Dao bận đến mức gần như không nhớ rõ thời gian, rạng sáng vào nửa tháng sau, cô đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, hoảng loạn cầm điện thoại qua xem lịch, kinh ngạc nhìn một lát, cô mang theo đôi mắt đỏ bừng mà ngồi dậy, ôm lấy đầu gối vùi đầu vào trêи đó, bả vai co rúm lại rất khẽ.


Dung Dã ngủ rất tỉnh, anh lập tức mở mắt ra, ngồi dậy ôm lấy cô.


Dụ Dao ngắt mi tâm, hối hận mà nắm tay lại, khàn giọng mở miệng, đã mang theo sự nghẹn ngào cố nén giọng, nói năng có chút lộn xộn: “Ngày mai là ngày giỗ của bố em, em cho rằng, cho rằng còn hai ngày nữa mới đến, loại hoa mà bố thích rất ít gặp, phải sớm đặt trước, ít nhất cũng phải một ngày, em…”


Ba giờ sáng.
Dung Dã lau đi nước mắt cho cô, xuống giường cầm chiếc áo khoác có mũ trùm lên cho cô, mang tất vào cho bàn chân trần trụi rồi dứt khoát ôm cô dậy, mở cửa đi xuống lầu.
“A Dã…”


Dung Dã cúi đầu, đôi môi đè lên môi cô một cái, anh khẽ nói: “Suỵt, đừng nhúc nhích, đợi thêm mấy giây, có bất ngờ.”


Anh nhanh chân đi đến đằng sau chiếc xe Cullinan thường được lái ở dưới lầu, cốp xe mở ra, ánh mắt Dụ Dao bị cuốn lấy, mắt dần dần mở to, trong lúc nhất thời không nói được điều gì.


Trong cốp xe là loại hoa đó đã được chuẩn bị, phối thành bó dựa theo sở thích lúc còn sống của Dụ Thanh Đàn, bên cạnh còn có một phần riêng dành cho Trình Mộng, cũng không kém chút nào, là loại hoa bà vừa nhìn thấy thì sẽ cười lên.


Khi đó hai vợ chồng thường xuyên tặng hoa cho nhau, lại rút ra một cành hoa hồng trắng nhỏ nhắn xinh xắn cài bên tai con gái nhỏ.
Dụ Dao quay người lại, ôm lấy cổ anh, nước mắt nhỏ xuống làn da ấm áp của anh.
“Anh lại biết…”


Sắc trời vẫn chưa sáng lên, màn đêm là màu đen dịu dàng, giồng như đôi mắt sâu không thấy đáy của người yêu.


Dung Dã đặt cô lên trêи phần rìa phía trước của cốp sau, vuốt mái tóc dài hơi loạn của cô, yên tĩnh mà hôn: “Không chỉ biết, anh còn từng nhìn thấy tận mắt, ở trong góc mà em không nhìn thấy, ánh mắt giống như mê muội mà chạy theo em, nhìn bông hoa hồng nhỏ bên tai em khi nào sẽ rơi, nếu như em bỏ, anh liền đi qua nhặt lên, giấu vào trong ngực mang đi.”


Héo rồi cũng không sao.
Dính bụi đất cũng không sao.
Nó đã từng ở trêи tai cô đã làm cho anh vui vẻ thật lâu, cầm tới nơi không có ai, cẩn thận dè dặt, thành kính hôn một cánh hoa.


Ngón tay Dung Dã chạm vào bên tai mềm mại của cô: “Dao Dao, giao hết cho anh, ngoại trừ hoa, anh còn chuẩn bị đồ ăn và rượu mơ mà bọn họ thích uống, em không cần làm gì cả, chỉ cần…”
Anh dần dần căng cứng cơ thể: “Chỉ cần em dẫn anh đi là được rồi.”


Trái tim Dụ Dao mềm ra thành bùn, cô ở trong gió đêm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp đẽ kia của anh: “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ anh còn muốn trốn tránh gặp người lớn.”


Nhận được sự cho phép của cô, trong đôi đồng tử của Dung Dã như dát lên một tầng màu sắc tươi sáng, chỉ là một việc thuận lý thành chương cũng làm cho anh cao hứng giống như cướp được báu vật vô giá.


Dụ Dao quay về ngủ thêm hai tiếng, chưa đến sáu giờ đã rời giường, cho dù cô dậy đủ sớm rồi nhưng không nghĩ tới bên người lại trống không.


Dung Dã thay thành bộ chính trang màu đen anh chỉ mặc khi có cuộc họp ở tập đoàn, cổ áo phẳng phiu, nhìn thấy Dụ Dao anh liền nghiêm túc hỏi: “Dao Dao, anh như vậy đạt yêu cầu không?”
Dụ Dao nghiêng đầu quan sát từ trêи xuống dưới: “Quá chói mắt, nếu bố mẹ em thấy thì sẽ không yên tâm.”


Dung Dã giương mắt lên: “Không đâu, anh chỉ chói cho em xem.”
Dụ Thanh Đàn và Trình Mộng được chôn cất chung với nhau tại khi nghĩa địa trêи núi ở ngoại ô, sáu giờ rưỡi sáng, sắc trời sáng lờ mờ, trêи lá cây ngọn cỏ vẫn còn giọt sương ngưng đọng, không khí có hơi nước lành lạnh.


Dung Dã không để cho bất kỳ ai đi cùng, tự mình mang theo bó hoa và nhiều hộp đựng thức ăn, Dụ Dao nhìn thấy mà đau lòng, cô cướp tới giúp anh cùng nhau cầm, lúc chậm rãi giẫm lên thềm đá đi đến trêи núi, họ trông thấy trước ngôi mộ hợp táng có một bóng dáng hơi còng xuống đứng đó.


Dụ Dao dừng lại, hai chữ “Ông ngoại” ở bên môi, cô lại nuốt xuống, ánh mắt phức tạp.
Trình Hoài Sâm nghe được âm thanh thì quay đầu, trêи khuôn mặt già nua hiện ra một chút xấu hổ và không được tự nhiên khi chạm mặt, ông nện cây gậy, cứng rắn nói: “Ông… ông tới thăm con gái của ông.”


Dụ Dao không lên tiếng, dắt Dung Dã, đặt hoa và hộp đựng thức ăn xuống, trước mộ đã có không ít thứ, đều là đồ vật nhỏ mà Trình Mộng thích khi còn là thiếu nữ, rõ ràng còn có một cây bút máy người đàn ông đã từng dùng xen lẫn trong đó.


Ngón chân Trình Hoài Sâm sắp co lại cào đất rồi, cô che giấu mà hắng giọng, không mang theo tình cảm nói: “Bút máy là… trước kia Dụ Thanh Đàn làm rơi ở chỗ ông, ông cầm tới trả lại cho nó, không có ý gì khác.”


Dụ Dao vẫn không lên tiếng, Dung Dã giống như linh hồn canh giữ đứng bên người cô, anh không nói một lời, cũng làm cho lưng của Trình Hoài Sâm trở nên cứng nhắc.
Hai đứa ranh con.


Trình Hoài Sâm nghẹn lời trong chốc lát, muốn đi lại không bước chân được, thấy Dụ Dao vẫn không để ý tới ông, ông tới cố gắng hết sức ra vẻ uy nghiêm, trầm giọng nói: “Lần tiệc mừng thọ đó, ông ép cháu đính hôn với Ngạn Thời, những lời nói đó là nói nhảm, bất kể cháu có tin hay không, lúc Dụ Thanh Đàn tới tìm ông, ông cũng không biết bệnh tình của nó phát tác.”


“Nếu như khi đó ông có thể nhìn ra ---”
Ông có chút kϊƈɦ động nắm chặt cây gậy, cuối cùng vẫn không nói hết được.
Không còn ý nghĩa nữa.
Người đã không còn nữa.


Cho dù ông hiểu rõ rất nhiều chuyện trong cả đời này ông đều không đưa ra lựa chọn chính xác nhưng cũng đã sớm mất đi khả năng cứu vãn rồi.
“Mẹ cháu sẽ không hối hận, cho nên,” Dụ Dao cuối cùng cũng nhìn ông một cái: “Ông cũng không cần hối hận.”


Trình Hoài Sâm im lặng hồi lâu, ánh mắt lưỡng lự giữa Dung Dã và Dụ Dao vài vòng, có không ít lời của trưởng bối muốn nói nhưng suy nghĩ nửa ngày, ông cảm thấy mình thực sự không có lập trường và sức lực mở miệng, nếu như bị nói lời oán giận thì cũng quá mất mặt rồi.


Ông nghẹn lời lại, đi đứng có chút nặng nền mà chuẩn bị xuống núi, sau khi đi được mấy bước, Dụ Dao ở phía sau gọi ông một tiếng, chờ ông quay đầu lại, Dụ Dao kéo lấy khuỷu tay Dung Dã, cong mày cười một cái: “Vẫn chưa giới thiệu với ông, đây là bạn trai cháu.”


Trình Hoài Sâm sửng sốt, khóe mắt với nếp nhăn chằng chịt dần dần dồn nén ra đường vân sâu sắc, người cũng ưỡn ngực ngẩng đầu lên: “Ông nói cái gì ấy nhỉ, cháu chính là có thể thành với Dung Dã, trước kia còn sống ch.ết không bằng lòng, đến cũng vẫn phải gả vào nhà giàu rồi chứ.”


Dụ Dao hối hận rồi, cái gì gọi là bản tính khó dời, chính là cái này!
Nhưng nếp cười bên môi cô cũng không biến mất.


Trình Hoài Sâm sợ hãi Dung Dã từ sâu trong gốc rễ, cho nên ông cũng không dám tùy tiện tiếp lời với anh, thỏa mãn một mình đi xuống núi, thân thể bảy mươi tuổi so với lúc đến đây đã nhẹ nhàng hơn không ít.
Chờ sau khi Trình Hoài Sâm rời đi, trước mộ cuối cùng cũng không có ai quấy rầy nữa.


Dung Dã cụp mắt, ngón tay rơi trêи tấm ảnh chụp chung trước bia mộ, là hình chứng nhận trong giấy chứng nhận kết hôn của Dụ Thanh Đàn và Trình Mộng, khi đó là màu đỏ chót, bây giờ là màu đen trắng, nhưng hai người dựa sát vào nhau trong tấm ảnh không bị thời gian cọ rửa, họ vẫn nổi bật, như được chạm khắc tinh xảo.


Anh nhìn mà có chút thất thần, nơi đáy mắt cuồn cuộn im ắng tràn ra sự hâm mộ.
Nếu như đây là kết cục cuối cùng của một người.
Anh hâm mộ Dụ Thanh Đàn, có thể canh giữ bên cạnh người yêu thật lâu thật dài.


Anh cũng muốn ngày ấy ch.ết đi, có thể được chôn cất bên cạnh Dao Dao, bất kể là làm người hay làm quỷ, luân hồi chuyển thế đều có thể ở bên cạnh cô, bảo vệ cô, dưới mặt đất lạnh lẽo nhưng chỉ cần có thể ôm lấy nhau thì cũng không đáng sợ.


Dụ Dao bày đồ cúng, quả thật là sắp choáng váng rồi, cún con đây là mang theo bao nhiêu đồ ăn đến vậy, mỗi món ăn trong từng chiếc hộp tinh xảo cũng đều theo khẩu vị ngày trước của bố mẹ, ngay cả rượu mơ cũng không kém, là thương hiệu rượu ủ thủ công mà lúc trước Dụ Thanh Đàn thích uống cùng bà xã nhất.


Cô bật cười, ngẩng đầu lên hỏi: “A Dã, anh chuẩn bị nhiều đồ như vậy, sắp bày không được nữa rồi, muốn làm gì vậy.”
Dung Dã xổm người quỳ xuống: “Gặp bố mẹ.”
Anh câu lấy ngón tay của Dụ Dao: “Dao Dao, anh cũng có bố mẹ rồi.”


Câu nói này vang dội rơi xuống, là tình cảm như thủy triều mà Dụ Dao không ngăn được nữa, cô cắn môi, bỗng nhiên nước mắt rơi xuống, cô nghiêng đầu sang không nhìn anh.
Trước bia mộ, sắc trời vừa mới sáng lên, có chút mưa bụi nhỏ lơ lửng giữa không trung, dường như sắp rơi xuống.


Giọng nói của Dung Dã quanh co, lướt qua cỏ cây đá xanh, đến bên tai cô.
“Dao Dao, chỉ có em… chỉ có em từ đầu đến cuối đều cảm thấy anh rất tốt.”
“Anh sợ bọn họ không yên lòng, không muốn giao em cho anh.”


“Anh không có gì để có thể cho bọn họ, ngay cả cầu hôn, anh cũng không bỏ ra được thứ gì tốt hơn để đổi lấy em.”


Dụ Dao nhịn tiếng thút thít, muốn mình bình tĩnh trở lại, lại vởi vì câu nói sau cùng và chữ nào đó trong đó của Dung Dã mà tất cả lời muốn nói đều đọng lại, trong tai vừa căng vừa tê dại nổ vang thành một mảng.


Hạt mưa mềm mại như giọt sương rơi xuống người cô, hơi thở lại nóng đến mức sắp bốc cháy.
Dung Dã quỳ một chân trêи mặt đất, trêи núi vào sáng sớm là một khoảng không gian rộng lớn trải đầy sự sống và cái ch.ết.


“Dao Dao, lần đầu tiên cầu hôn, anh dùng một chiếc nhẫn gỗ đơn sơ nhất.”
“Lần thứ hai cầu hôn, anh cầm hộ khẩu và thẻ căn cước em làm cho anh.”
“Bây giờ là lần thứ ba, cũng để nó là lần cuối cùng, được không?”


Anh nghiêng người, nắm chặt hộp trang sức anh đã chuẩn bị rất lâu, nắm đến mức nóng hổi, anh nhẹ nhàng hôn khóe môi Dụ Dao, nhẫn nại lại run rẩy.
“Dụ Dao, anh dùng cả con người Dung Dã, hai mươi năm thầm mến, cùng với quãng đời còn lại sau này, cầu xin em gả cho anh.”


“Bất kể là sống ch.ết, anh đều ở đây.”
“Xin cho phép anh, chịu trách nhiệm cả đời với em.”






Truyện liên quan