Chương 76: Phiên ngoại 8

Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Dụ Dao ngồi trong phòng chờ của bệnh viện, trêи người khoác âu phục của người đàn ông, nhiệt độ của cơ thể anh vẫn chưa tan đi, cùng với nhiệt độ của cô dung hợp lại với nhau.


Thật ra cô mặc cũng không ít, đối với mùa này mà nói thì được xem là nhiều, nhưng trêи đường tới đây, Dung Dã vẫn kiên trì khoác thêm một lớp cho cô, cô cũng vui vẻ vùi mình vào đó, càng có cảm giác an toàn.


Dung Dã ở bên cạnh cô, cúi đầu vuốt ve ngón tay của cô, mơn trớn từng ngón một, đã sờ soạng sắp được mấy chục lượt, Dụ Dao đều đã cảm thấy nóng rồi, cuối cùng anh cũng không kiềm được: “Anh đi xem xem có báo cáo chưa.”


Giọng nói của anh vẫn khàn, cô cho anh uống nước mấy lần nhưng vẫn không làm dịu được.
Dụ Dao giữ chặt anh: “Anh đừng vội, nếu có thì chắc chắn sẽ nói cho chúng ta biết.”


Que thử thai dù sao cũng không thể tin hoàn toàn được, sau khi rời khỏi nơi quay chụp, Dung Dã trực tiếp lái xe đến bệnh viện, tìm bác sĩ đáng tin, lấy máu xong thì chờ đợi kết quả.


Dụ Dao cũng rất căng thẳng, nhưng không thể biểu hiện quá rõ ràng trước mặt anh được, hiện tại anh cũng nhíu mặt mi tâm rồi, nếu cô lại không bình tĩnh thì chắc chắn anh càng không dễ chịu.


available on google playdownload on app store


Trước đó nghe anh nói xong những lời kia, cô hận không thể giống như lúc trước làm với Nặc Nặc, ôm chầm anh đến dùng sức xoa nắn, hôn anh đến mức anh nghi ngờ cuộc đời, hiện tại đâu còn có thể để cho anh lo lắng nữa.


Dụ Dao dựa vào trêи vai anh, theo bản năng sờ bụng dưới, vừa đưa tay dán lên liền cảm thấy lực siết chặt, lòng bàn tay của Dung Dã đặt trêи mu bàn tay của cô, chồng lên tay cô.


Chờ đến lúc cửa phòng đúng lúc bị gõ vàng, tinh thần Dụ Dao chấn động, cô nhanh chóng ngồi thẳng người, bác sĩ cười tủm tỉm đi vào, đưa bản báo cáo mới ra lò cho đôi vợ chồng trẻ: “Chúc mừng, đúng là mang thai rồi.”


Trái tim lơ lửng của Dụ Dao vững vàng hạ xuống, khóe miệng lộ ra nụ cười, mắt cũng cong lên, cô vội vàng nhìn phản ứng của Dung Dã, anh cầm tờ giấy kia xem đi xem lại rất nhiều lần, bàn tay đặt trêи đầu Dụ Dao không có trình tự gì mà vuốt ve, vẫn không thấy mi tâm anh giãn ra.


Bác sĩ còn nói: “Có vài kiểm tr.a cơ sở giai đoạn đầu mang thai hôm nay phải làm, nếu như kết quả đều tốt thì có thể về nhà cố gắng nghỉ ngơi, sau này đúng thời gian đến kiểm tr.a là được, không cần quá lo lắng.”


Dụ Dao đương nhiên là phối hợp, lại liên tục lấy mấy ống máu, cô cũng không nói nên được là bởi vì cảm xúc chập trùng quá lớn hay là mất máu hơi nhiều, lúc đứng lên cô có hơi choáng váng.


Vốn dĩ trận choáng váng đó rất ngắn là qua đi, nhưng sắc mặt của Dung Dã lại trắng hơn cô, chờ đưa cô đến ghê sô pha nghỉ ngơi rơi, anh trực tiếp cùng bác sĩ ra ngoài, giọng nói được đè thấp, cô cũng không nghe rõ được là nói gì.


Sau một tiếng, chỉ số của các mục đều đã có, không có bất kỳ khác thường gì, trị số đều ở trong phạm vi lý tưởng, sắc mặt của Dung Dã cuối cùng cũng hơi dịu đi, khôi phục được một chút hồng hào, Dụ Dao cũng hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, nắm lấy bàn tay hiện ra hơi lạnh của anh lắc lắc: “Lần này có thể yên tâm rồi chứ.”


Dung Dã bóp phần thịt mềm trêи má cô: “Yên tâm cái gì, nhanh nhất cũng phải chờ một năm sau.”
Một năm sau cũng xong tháng ở cữ rồi, đến lúc đó có lẽ anh mới có thể chân chính yên tâm.


Trước khi đi, bác sĩ tỉ mỉ nhắc nhở không ít mục cần chú ý, chỉ cái loại tài liệu mang thai tôi mà đã đưa một đống, còn đợi cơ hội lặng lẽ dặn dò Dụ Dao: “Quan tâm đến tình trạng tâm lý của anh nhà một chút, lúc ấy cậu ta đã hỏi tôi rất nhiều vấn đề cực đoan, tôi cảm thấy cậu ta quá để ý, tinh thần quá căng thẳng, không biết vì sao mà cậu ta hình như có bóng ma tâm lý, tốt nhất là có thể làm cậu ta thông suốt một chút.”


Dụ Dao khóc không ra nước mắt, trong lòng lại chua xót.
Đương nhiên là cô biết bóng ma của A Dã đối với việc cô mang thai tới từ đâu.
Đều là nhất cử nhất động, từng câu từng chữ mà cô tự mình truyền vào cho anh.


Cho dù A Dã vẫn luôn hiểu rõ là cô cố ý nhưng không có nghĩa là anh sẽ không bị những nguy hiểm tồn tại với xác suất nhỏ kia làm ảnh hưởng, vốn là người bi quan nhạy cảm như vậy, từ lúc biết cô mang thai, không chừng trong lòng còn yên lặng đè nén bao nhiêu thứ mà không chịu nói.


Dưới tình huống như vậy mà còn nhớ đến việc dỗ dành cô.
Không nghĩ tới chính anh mới là người thật sự cần dỗ dành.


Sau khi từ bệnh viện về nhà, cửa sân vừa mở, Xoài liền như điên như cuồng mà phi nước đại tới, mắt thấy sắp bổ nhào tới trước mặt Dụ Dao, Dung Dã chặn nó lại, anh rũ tầm mắt, ánh mắt cực kỳ hung dữ lạnh lùng.


Xoài áu áu hai tiếng, sợ hãi nhường qua một bên, cái mũi nhỏ ướt át hướng về phía bên Dụ Dao cố gắng ngửi.
Đều nói đối với phương diện này loài chó rất nhạy cảm rất có linh tính, Dụ Dao đoán Xoài có thể là cảm nhận được cô không bình thường.


Dụ Dao an ủi nhìn nó một cái, dắt Dung Dã đi về phía nhà hoa thủy tinh ở sân sau, ba năm qua đi, nhà hoa được mở rộng càng lúc càng lớn, mọi thứ bên trong đó đều do anh bố trí tỉ mỉ, ngoài ra… cái giường võng đầu tiên có biên độ lắc quá lớn, cuối cùng bị anh giày vò hỏng mất, năm ngoái lại đổi một cái rắn chắc an toàn hơn.


Dụ Dao nhìn nhiều cây cối tinh tế xen vào nhau trong nhà hoa, quay đầu lại nhìn Dung Dã, anh hơi hạ thấp mi mắt xuống, màu sắc đậm dày, ngăn trở cảm xúc, lúc cảm nhận được tầm mắt của cô, lại nâng lên, những ánh sáng trong mắt kia như biển cả triều lên, mãnh liệt lại không hề có một tiếng động nào.


Cô hỏi Dung Dã: “A Dã, anh trồng lâu như vậy, nhiều loại như vậy, có cây nào bị anh nuôi hỏng ch.ết mất không?”
Dung Dã nhướng mày: “Chỉ cần là loại bà xã thích, cây nào cũng được nuôi rất tốt.”


Dụ Dao cười bóp lấy cằm anh, nhẹ nhàng lung lay: “Cho nên, ngay cả nhiều hoa quý hiếm như vậy mà anh cũng có thể nuôi được, chút sâu bệnh cũng không có, huống chi là một người sống sờ sờ như em, chắc chắn bà xã dễ nuôi hơn hoa.”


Cô ôm lấy cổ anh, đầu ngón tay vuốt ve lọn tóc của anh, trịnh trọng nói: “Quả thật có người cảm thấy mang thai là một chuyện vất vả tr.a tấn, nhưng đối với em mà nói, mang thai một đứa con của chúng ta, ở trong thân thể em chậm rãi lớn lên, chỉ có cảm giác chờ mong và hạnh phúc, mặc kệ trước kia em cho anh xem qua bao nhiêu thứ làm người ta kinh sợ thì em xác định chúng đều sẽ không xảy ra với em.”


Dung Dã nâng eo cô, coi là thật mà hỏi lại: “Làm sao xác định được.”
Dụ Dao nhón chân, kề sát vào anh, nghiêm trang nhẹ giọng nói: “Bởi vì em có thần linh phù hộ.”


“Vị thần của em, đã bảo vệ em mười mấy năm rồi, còn có cuộc đời tương lai dài như vậy, anh ấy cũng sẽ ở đó, em đã trải qua rất nhiều hung hiểm, bị bắt nạt không ít, đều là anh ấy đưa em vượt qua.”
“Anh nói xem, hiện tại em có con của anh ấy, anh ấy có tiếp tục che chở em không?”


Dụ Dao không cần anh trả lời, dứt khoát lại mềm mại mà nói thay anh: “Anh ấy sẽ làm vậy.”
Dung Dã ôm lấy cô đi đến bên giường, để cô ngồi trêи chân mình, anh hơi cong lưng lại, áp vào một bên gò má của cô, gần như là đồng thời lên tiếng với cô: “Anh sẽ làm vậy.”


Dụ Dao hôn vào thái dương của anh: “A Dã, anh đã sớm chịu khổ xong rồi, chảy nhiều máu như vậy mới đổi lại được một bà xã, làm sao có thể để anh mất đi nữa, anh cũng không cần bởi vì sắp làm bố mà cảm thấy bất an, con của chúng ta, trong thân thể chảy máu của anh, yêu anh là bản năng trời sinh.”


“Mà anh…”
Cô dịu dàng chạm đến tầng góc cạnh vốn không kiên cố kia của anh.
“Bắt đầu từ lúc nhóc con xuất hiện trong bụng em, thật ra nó đã được bố dùng cánh chim bao phủ lại, đúng không?”


Giọng nói của anh kéo căng, có chút không được tự nhiên vì đã đạt được an ủi: “... Con là một phần thân thể của em, trước khi sinh ra lại không tách rời được, bất kể là làm thế nào.”


Dụ Dao mang theo sự ngọt ngào kéo dài giọng: “Đúng --- vậy nên em phỏng vấn ông bố A Dã mới thăng cấp một chút, có khuynh hướng, muốn con trai hay con gái hay không?”
Dung Dã nhíu mày nhìn cô chăm chú: “Nhất định phải chọn?”
Dụ Dao tò mò gật đầu: “Chọn chọn chọn, em muốn nghe.”


Trước khi Dung Dã trả lời, cô bỗng đột nhiên thông suốt: “Nếu không thì mang thai đôi, tốt nhất là thai long phượng, một nam một nữ, đều giải quyết được, cũng tránh cho lựa chọn khó khăn.”


Dung Dã rõ ràng là phản đối: “Không được, bản thân em mới được mấy ký, mang thai đôi nặng như vậy, có cần thân thể nữa không? Hơn nữa…”


Anh không che giấu chút nào mà toát ra sự kháng cự: “Nếu như có hai đứa, đều chiếm chỗ như vậy, mỗi tay anh xách một đứa thì còn dắt em thế nào được.”
“Sự nhượng bộ lớn nhất,” Anh keo kiệt mà mím môi, đưa tay trái ra: “Nhiều nhất là trống một bên.”


Dụ Dao sắp bị anh làm cho cười ch.ết, lại cảm thấy ngọt ngào đến mức trái tim rung động, cô miễn cưỡng kéo chủ đề về: “Được, vậy trả lời lại lần nữa, muốn con trai hay con gái?”


Dung Dã bị ép đến bất đắc dĩ, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm: “Nếu như không chọn không được, vậy chỉ có thể là con trai.”
Dụ Dao có chút ngạc nhiên: “Tại sao?”


Dung Dã quay đầu, vẻ mặt u sầu: “... Là con trai thì anh còn có thể tranh giành được, cùng lắm thì ném nó ra ngoài để nó tự trưởng thành, con gái thì thế nào, anh không có một chút đường sống nào.”


Nơi chóp mũi của Dụ Dao quả thực là hơi lạnh của anh và hương hoa cả phòng đan xen vào nhau, cô bị dăm ba câu của anh đâm đến mức ngực tê dại.


Cô hoàn toàn dựa vào mà vòng tay ôm lấy lưng anh, nhịn xuống triều nóng phun lên trong hốc mắt, nói chậm chạp nhưng rõ ràng: “Không cần tranh giành, đến lúc nào cũng không cần, em cưng chiều anh nhất, A Dã chính là vị trí thứ nhất.”


Lúc môi của Dung Dã đến gần, Dụ Dao từ từ nhắm hai mắt lại tiếp nhận, vuốt ve an ủi trằn trọc dán vào, muốn hòa tan mình và đối phương vào nhau, cô bắt đầu sa vào, ý thức dần dần mê ly, trong lại lại nghe thấy tiếng “Tùng tùng” có quy luật, không nhẹ không nặng từ cổng nhà hoa truyền tới.


Dụ Dao không thể không chia một chút sự chú ý qua đó, liếc mắt nhìn thấy một cái đầu nhỏ lông trắng đang phí sức ủi cái cửa, lại không có bản lĩnh đi vào, nó gấp đến mức đảo đi đảo lại, nhỏ giọng gọi áu áu.


Cô giật mình nói: “Đoán chừng Xoài nhận thấy được gì đó rồi, muốn tới xem em.”
Dung Dã nhàn nhạt liếc qua, dọa cho Xoài sợ đến mức rụt đầu lại: “Không chỉ là muốn xem em, nó còn sợ hãi.”
Dụ Dao không hiểu, mang thai là chuyện tốt, nó đến làm nũng còn tạm được, làm sao lại sợ.


Dung Dã sờ lên tóc cô, bên môi nhếch lên, cả đời này Dao Dao cũng không cần biết, loại thú cưng giống như chó lúc nào cũng sẽ sợ hãi chủ nhân vì lý do quan trọng hơn mà vứt bỏ nó.


Anh hôn lên lông mi Dụ Dao một cái, đặt cô sang bên cạnh, kéo đến một tấm chăn nhỏ cẩn thận bọc cô lại: “Anh đi xử lý nó.”
Dùng từ cực kỳ hung dữ, người không biết còn tưởng rằng anh muốn đuổi Xoài ra khỏi nhà rồi băm nó thành tám mảnh.


Nhưng Dụ Dao chỉ yên tâm cười, A Dã ngoài miệng không nể nang mà thôi, lúc trước tân hôn chuyển tới đây, còn không phải là anh chủ động xách Xoài tới trêи xe, lại đặc biệt ở trong xây dựng cho nó một cái nhà cao cấp mà chó nhìn thấy đều sẽ thét lên.


Xoài ngồi xổm bên ngoài nhà hoa, cúi đầu, miệng sắp vùi đến ngực, đôi mắt căng tròn hiện ra vẻ ướt át.


Mấy năm nay nó trằn trọc trong các trạm gửi nuôi thú cưng, sở dĩ nó có thể vui vẻ sung sướиɠ diễu võ giương oai cũng là bởi vì xác định chủ nhân sẽ đến đón nó, bất kể là cô bận bịu cỡ nào, đi bao lâu, tóm lại là nhất định sẽ tới.


Nhưng nó cũng đã nhìn thấy vô số đồng loại chỉ vì chủ nhân mang thai có em bé mà bị căm ghét xua đuổi vứt bỏ.


Nó co ro, vẫn luôn rất nhỏ giọng ư ử, muốn nói với người trong nhà hoa, nó nhất định sẽ ngoan, không tùy tiện tới gần, không ầm ĩ không ồn ào, cũng có thể ăn rất ít, không ở nhà cao cấp nữa, có một cái ổ nhỏ có thể che gió là được.


Nó còn sẽ ra sức học tập kỹ năng, để mình sạch sẽ xinh đẹp có ích, muốn cả đời đều làm đại tổng quản của kính sự phòng, ngồi ở trong sân nhìn Đế Hậu ân ái, giúp bọn họ chăm con.
Có thể… đừng vứt bỏ nó hay không.


Xoài cuộn tròn mình lại, sự sợ hãi trong lòng đạt đến đỉnh cao trong khoảnh khắc Dung Dã đẩy cửa ra, nó lấy hết dũng khí nẩng đầu, bất lực nhìn qua đại ma đầu bắt đầu vào cửa từ đêm mưa lúc trước liền cướp đi địa vị của nó, khiến nó gian nan tồn tại trong khe hẹp, nó sợ hãi vươn một bên móng vuốt nhỏ hữu hảo.


Dung Dã cụp mắt nhìn nó, anh cúi người xuống, có chút thô bạo xoa một cái lên đầu nó.
“Sợ cái gì?”
Anh lười biếng mà nhìn Xoài, trong mắt tựa như lạnh buốt nhưng lại lộ ra màu ấm áp.


“Mặc dù vị trí của mày không cao, nhưng cũng là một thành viên trong gia đình, làm chó thì phải tự tin một chút, đây chính là nhà của mày, không ai có thể đuổi mày ra ngoài.”
“Giống như Dụ Dao là của tao,” Đuôi mắt xinh đẹp của anh giương lên, lưu chuyển ra ánh sáng long lanh.


Tin tức Dụ Dao mang thai tạm thời chưa được công khai ra bên ngoài, cũng không phải là cô sợ kiêng kỵ những truyền thông đó, chỉ là tên nhóc còn quá nhỏ, làm thế nào thì cũng phải sau hai ba tháng mới được xem như là ổn định, A Dã và cô tạm thời đều không muốn để tiếng động ở bên ngoài quấy rầy, tự dưng tăng thêm phiền phức.


Bộ phim về tình thân đó đã được quay xong, đối với những công việc đã sớm được quyết định của cô, Tống Lam có thể đẩy cái nào thì đẩy, mấy hợp đồng phim đang bàn bạc cũng bị gác lại, Dụ Dao còn có chút lưu luyến không rời, ôm kịch bản không đành lòng buông tay.


Dung Dã nhận lấy, nói như chuyện thường ngày: “Thích thì giữ lại, chờ sang năm sau nghỉ ngơi tốt rồi, khi nào muốn ra ngoài thì quay.”
Dụ Dao kéo anh qua, nửa phạt nửa cười mà cắn một cái.


Một câu thích làm gì thì làm như thế, đằng sau đó anh phải bỏ ra bao nhiêu tiền bạc và nhân lực, có lẽ từ xưa đến nay đều không nằm trong phạm vi lo nghĩ của anh, anh không thèm để ý nhưng cô thì không được, so với phim, cô càng luyến tiếc tâm tư của ông xã.


Bắt đầu từ ngày trở về từ bệnh viện, trong nhà quả thật sắp bị vật dụng trong thời gian mang thai chất đầy, hoàn toàn dùng không hết nhưng người nào đó chính là không khống chế nổi ham muốn mua sắm của bản thân.


Đầu bếp riêng trước sau cũng đổi mấy người, ngược lại quả thật khiến cô ngon miệng hơn, hai tháng qua đi, con vẫn là hạt đậu nhỏ không rõ giới tính, cân nặng của cô thì đã tăng lên ba bốn cân.


“Phim thì tạm thời không quay nữa, không cần kịch bản nữa, cũng không thể ăn nhiều như vậy nữa,” Trong hai tháng mang thai, cân nặng của Dụ Dao miễn cưỡng đột phá bốn mươi bảy ký rưỡi, cô lập lời thề giữ mồm giữ miệng, giơ điện thoại nên nói với ông xã: “Đêm Giáng sinh cùng em ra ngoài quẩy một chút.”


Dung Dã chính là tượng thần mỹ mạo được nuôi dưỡng trong thần điện tư nhân của cô, cô muốn làm gì thì nói một tiếng là được, cầu được ước thấy.


Đêm Giáng sinh anh vốn đã sắp xếp một chuỗi hoạt động nhẹ nhàng nhàn nhã, nhưng bà xã muốn náo nhiệt thì nhất định phải náo nhiệt lên, mùa đông ăn mặc nhiều, hai người mang trang bị chặt chẽ, ở bên ngoài nhất thời không có ai nhận ra, cho dù cho nhận ra thì cũng không dám đến gần.


Buổi tối có rơi một cơn tuyết nhỏ, ánh đèn bên bờ sông như chảy ra màu, náo nhiệt đến huyên náo, có ban nhạc rock đang nổi tiếng bất ngờ biểu diễn ngoài trời, khắp nơi là biển người, họ hát đến mức kinh động trời đất.


Dụ Dao rất thích nữ hát chính kia, chen như thế nào cũng không qua được đám người đen nghịt, nhón chân lên thì cũng không đấu lại độ cao, Dung Da nhìn cô đến mức mê mẩn, trong đêm tuyết lông mi của của nhỏ dài, trêи đó rơi một chút màu trắng, mỗi lần cô nhìn sang anh, trong đôi đồng tử đều tràn đầy sự ngọt ngào.


Anh cúi người nâng bà xã lên, nâng lên cao, để cô ngồi trêи cánh tay mình, tiếng kinh ngạc thốt lên của Dụ Dao bị nhấn chìm trong tiếng ầm ĩ, ngay sau đó cô cười, kiêu ngạo chiếm nơi cao, cúi đầu xuống hôn vào giữ đôi lông mày lành lạnh của anh.


Một ca khúc được hát xong, Dung Dã muốn nhân lúc hỗn loạn mà đưa Dụ Dao đi, tránh việc dẫn đến quá nhiều sự chú ý, nhưng rõ ràng là hơi trễ rồi, đã có người phát hiện ra Dụ Dao, phát ra tiếng kêu sợ hãi kϊƈɦ thích, nó giống như thủy triều mà tràn lan ra xung quanh.


Dụ Dao thoáng cái không ngồi vững, lung lay, suýt chút nữa té ngã, được Dung Dã ôm eo, giữ vào trong khuỷu tay.


Cô cũng không sợ có ai nhận ra, cũng không phải là loại lưu lượng có người hâm mộ cuồng nhiệt, không đến mức gây ra hỗn loạn gì, cô chuẩn bị thoải mái chào hỏi thì lại mím môi, phát hiện ra bụng dưới có chút đau xót trướng lên.


Dung Dã thấy vẻ mặt của cô không ổn, theo phản xạ lấy tay bao trùm lên, che chở kín kẽ cho cô, không nói một lời mà đi ra ngoài, trong đám người đã truyền ra ngoài, ai mà không biết thân phận của anh, họ không tự chủ được mà tránh sang hai bên.


Mắt thấy Dung Dã ôm người lên xe mới dần dần có âm thanh kịp phản ứng liên tục vang lên.
“Mẹ nó nhìn thấy không! Cẩn thận che chở bụng dưới của Dao Dao như vậy, là mang thai rồi đúng không!”


Lúc Dung Dã đưa bà xã đến bệnh viện, chủ đề Dụ Dao nghi ngờ mang thai xông thẳng lên vị tí đầu của top tìm kiếm, một đoàn người tận mắt chứng kiến kϊƈɦ thích chia sẻ những gì mình thấy ở hiện trường, chỉ mỗi miêu tả cảnh tượng Dung Dã nâng Dụ Dao xem biểu diễn thôi đã sắp có hơn trăm phiên bản khác nhau.


Bác sĩ khẩn cấp làm kiểm tr.a cho Dụ Dao, xác định không có việc gì, chỉ là cảm xúc thay đổi dẫn tới một chút phản ứng nhỏ, là chuyện bình thường, nghỉ ngơi nhiều là được, thuận tiệng thời gian kiểm tr.a cũng sắp đến nên trực tiếp giải quyết luôn một lần.


Trong phòng kiểm tra, bác sĩ vui mừng cho hai vợ chồng trẻ nghe tim thai, Dụ Dao nắm lấy ngón tay Dung Dã, giọng nói run rẩy có chút không kiềm chế được: “A Dã, nghe thấy chưa?”
“Nghe thấy rồi,” Dung Dã thấp giọng nói: “Con của chúng ta, cố gắng muốn để mẹ yên tâm.”


Truyền thông nghe tin lập tức hành động, đạp tuyết tụ tập bên ngoài bệnh viện, kiên cố giữ vững làm người đầu tiên đưa tin chính xác, trông ngóng mong đợi đôi vợ chồng trẻ nhanh đi ra.
Lúc Dụ Dao khoác áo khoác, cùng Dung Dã dắt tay đi ra khỏi bệnh viện thì nhìn thấy cảnh hừng hực này.


Micro thu âm đồng loạt được duỗi về phía trước, lại không có có gan ép quá gần, một đám đã nhìn quen sóng gió cũng không có cách nào lỗ mãng trước mặt Dung Dã, từng người một ngoan, chỉ sợ đặt câu hỏi không đủ dịu dàng quan tâm.


Mãi đến khi micro dũng cảm nhất được đưa đến bên cạnh Dung Dã: “Xin hỏi, cô giáo Dụ mang thai thật sao?”
Dụ Dao ở dưới bóng đêm nhìn anh ta, mím môi cười.


Dung Dã bảo vệ bà xã vào trong ngực, nghiêng đầu, thong dong trả lời: “Ngại quá, cô giáo Tiểu Dụ nhà chúng tôi gia giáo nghiêm ngặt, cô ấy còn chưa cho phép tôi nói thì tôi chỉ muốn nghe lời cô ấy.”






Truyện liên quan