Chương 29
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy Lạc Ân chỉ nhận được tin nhắn của Ngô Thiên Kỳ là anh có việc bận nên đã đi trước. Còn chu đáo chuẩn bị một bộ đồ mới cho cô. Lạc Ân vệ sinh cá nhân xong mới cầm túi xách ra khỏi phòng. Cũng không quên sắp xếp mọi thứ như cũ. Không ngờ Ngô Thiên Kỳ cũng có mắt thẩm mỹ , bộ đồ này rất hợp với cô.
Quản gia trong nhà đã đứng chờ từ lâu , cô nhíu mày một chút , hôm qua không thấy ai trong nhà , giờ thì có rất nhiều người.
"Tiểu thư Lạc , bữa sáng đã được chuẩn bị." - Quản gia cung kính cúi đầu chào khiến Lạc Ân hơi khó xử , từ trước đến nay cô không quen có người hở tí là cúi đầu.
"A , không cần , cháu sẽ ăn ở bệnh viện." Lạc Ân xua tay , cúi đầu chào ông rồi ra cửa. Thấy cô , một vệ sĩ gần đó bước lại , thận trọng cất tiếng "Thiếu gia dặn tôi phải đưa tiểu thư đến bệnh viện."
"Được." - Lạc Ân gật đầu. Có ai ngờ rằng , bạn trai cô luôn lạnh lùng như khối băng lại chu đáo như thế. Chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Lạc Ân vui vẻ bước vào bệnh viện , hôm nay cô phải gặp hội đồng kỷ luận ở bệnh viện . Ánh mắt vô tình nhìn thấy Lương Tuyết Nhi và Tôn Triết , cô chậm trãi bước đến "Chào."
Nghe thấy giọng cô , hai người bọn họ quay lại , Tôn Triết khẽ cười "Chào cậu !"
Lương Tuyết Nhi mỉm cười , khoác tay cô "Cậu ăn sáng chưa ? Chúng ta cùng đi."
"Được." Lạc Ân gật đầu , mặc cho Lương Tuyết Nhi kéo đi đến căn tin , ăn một chút để lấy sức. Tôn Triết cũng đi theo , ba người cùng ngồi một bàn.
Cô quả thực may mắn , lẽ ra đã bị ném vào trại giam rồi , nhưng lại được Ngô Thiên Kỳ giúp đỡ, lại có Lạc Dương và gia đình Ngô gia chống lưng. Muốn hại cũng không dễ . Trong lòng Lương Tuyết Nhi thầm nghĩ , nhưng đây chỉ mới là bắt đầu còn chưa kết thúc. Ắt hẳn Đới Y Y sẽ có trò mới. Chỉ cần không còn ai bên cạnh , Lạc Ân tuyệt nhiên rất dễ đối phó.
"Học trò Lạc !" - Một tiếng nói phát ra bên cạnh, Lạc Ân quay mặt lại , là Mễ Thái. Hắn vui vẻ mỉm cười , hơn nữa lại khoác vai cô một cách thân thiết "Học trò Lạc, thật tình cờ."
Lạc Ân gạc tay hắn ra , nhàn nhã ăn sandwich , với người như Mễ Thái không nên nói. Mỗi lần tiếp xúc với hắn , điều cô sợ nhất là nụ cười đầy nguy hiểm và giả tạo đến mức khiến người khác dựng tóc gáy của hắn.
"Thật không lịch sự." Mễ Thái tặc lưỡi , lắc lắc đầu ý tứ như không hài lòng với thái độ của cô.
"Anh quản được sao ?" Thật là, ăn sáng cũng không yên . Lạc Ân trong tâm không ngừng rủa hắn.
Mễ Thái rất thích nhìn vẻ mặt tức giận của cô , người phụ nữ có thể đứng bên cạnh Ngô Thiên Kỳ anh muốn xem cô rốt cuộc có bản lĩnh gì Cánh tay dài vươn ra , chạm vào tóc cô , khóe miệng hắn nhếch lên đầy bỡn cợt "Hay là em bỏ cậu ta đi , theo tôi tốt hơn."
"Phó viện trưởng , tôi nghĩ anh đùa hơi quá." - Tôn Triết tức giận cất tiếng. Hắn thật vô liêm sỉ , giữa thanh thiên bạch nhật hơn nữa lại trong bệnh viện mà dám trêu hoa ghẹo bướm ?
"Ở đây đến lượt cậu lên tiếng sao ?" Mễ Thái lập tức phản kháng , nhíu mày một cái. Tôn Triết cũng không thể nói thêm , hắn là Phó viện trưởng, chỉ cẩn một cái phất tay anh sẽ bị đuổi khỏi đây. Mễ Thái ghé sát tai Lạc Ân đùa cợt "Chỉ cần theo tôi , em sẽ có mọi thứ."
Lạc Ân né sang một bên , chán nhường cất tiếng "Tôi không cần." Hắn nghĩ rằng chỉ cần có tiền là có tất cả ? Loại người như vậy , cô không cần nói nhiều , còn nhớ lần trước , hắn còn dám chỉnh cô giờ lại trò chuyện như thể rất thân mật , Lạc Ân cầm miếng bánh đứng dậy , vừa quay lưng đi , Mễ Thái đã nhanh chóng chụp lấy tay cô , vui vẻ nói "Để xem , em bình yên bên Ngô Thiên Kỳ bao lâu."
Khi nói ra câu đó , ánh mắt Mễ Thái hướng về Lương Tuyết Nhi khiến cô giật mình , không lẽ hắn đã biết. Mễ Thái mỉm cười , buông tay Lạc Ân ra rồi bước đi , câu nói của hắn có nghĩa gì ? Chính Lạc Ân cũng không hiểu nhưng mà , hắn dám nói với cô như vậy thật không thể tha thứ. Không lẽ Mễ Thái có liên quan đến chuyện gần đây ?
Lạc Ân vừa ăn vừa chậm trãi bước dọc hành lang , tại sao mỗi lúc quan trọng nhất não của cô lại không hoạt động Nhìn thấy Lạc Dương từ xa , cô vui vẻ chạy lại "Anh ?!"
Nghe thấy giọng nói của cô , Lạc Dương quay đầu lại , cất tiếng "Thế nào ? Ngủ ngon không ?"
"Rất ngon." - Lạc Ân cười tươi trả lời. Lạc Dương cũng mỉm cười , xem ra Ngô Thiên Kỳ đã giữ đúng lời hứa với anh. Tạm chấp nhận "người em rể" như Ngô Thiên Kỳ.
Buổi xét duyệt được tổ chức sớm hơn , vào chính hôm nay , mọi người trong hội đồng đã cùng nhau bàn bạc về những thực tập sinh trong viện , có thể cho rằng không khí rất căng thẳng , các bác sĩ chính thức đều được tham gia. Còn thực tập sinh đứng ngoài chờ. Ngô Thiên Kỳ thì đi từ sáng sớm vẫn chưa đến bệnh viện khiến Lạc Ân có chút lo lắng , cả điện thoại cũng không gọi được..
Sau buổi họp , kết quả sẽ được các giáo sư chịu trách nhiệm công bố ngay sau đó , nên mọi thực tập sinh đều tản dần đi. Chỉ có Lạc Ân là đứng im tại chỗ. Lạc Dương thấy vậy đành phải đưa Lạc Ân cùng đi. Khi nhận được kết quả , anh đã lập tức thông báo cho cô trước. Nổ lực suốt sáu năm của Lạc Ân cuối cùng cũng gặt hái được lợi nhuận. Cô trở thành bác sĩ chính thưsc của viện nghiên cứu - chăm sóc sức khỏe tâm thần M.T. Vào ngày mai sẽ chính thức có thẻ bác sĩ và được phép nhận bệnh nhân.
Dù vậy tâm tình Lạc Ân cũng không chút phản ứng , vẫn có vẻ không vui. Khi nhận được kết quả thực tập sinh được phép về nhà , chỉ riêng Lạc Ân là ở lại. Lạc Dương đưa cô ly nước , cất tiếng "Sao vậy ?"
"Anh , Thiên Kỳ đi đâu rồi ?" - Lạc Ân uống một ngụm rồi mới hỏi. Thật là , từ trước đến nay , cô không hề lo về việc của Ngô Thiên Kỳ , nhưng bây giờ lại khác.
"Cậu ấy đến Ngô gia."
"Oh." - Lạc Ân gật gù , bây giờ cô không còn việc để làm , Tiểu Chu giờ đã chuyển cho người khác. Lạc Ân ngồi trong phòng làm việc của Ngô Thiên Kỳ , chuyện của Mễ Thái đã khiến tâm tình Lạc Ân mỗi lúc một tệ , nằm dài trên ghế sofa , cô nhắm mắt lại , nghĩ về quá khứ..
"Ân Ân..."
Một tiếng gọi vang lên , Lạc Ân tức khắc bật dậy , Ngô Thiên Kỳ đang ngồi trước mặt cô. Anh là ma sao ? Đi đứng đều không có tiếng động , hơn nữa mở cửa cũng rất im lặng. Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô , Ngô Thiên Kỳ mỉm cười , chạm nhẹ vào cánh môi nhỏ "Thế nào ?"
Lạc Ân chạm vào môi mình , mặt hơi hồng hồng , nhíu mày , đấm mạnh vào lồng ngực rắn chắc "Anh đó , đi đến tận bây giờ sao ?"
"Chuyện gì ? Nhớ anh ?" - Ngô Thiên Kỳ chụp lấy tay cô , đặt lên môi mình , ánh mắt gian xảo nhìn cô.
Lạc Ân nổi hết da gà , vội rút tay lại , anh là tên biến thái hay sao ? Hở chút là chạm vào người cô "Không có tâm tình đùa với anh !"
"Sao vậy ?"
"Anh không có ở đây em bị người khác vô lễ." - Lạc Ân bất mãn nói , không cần để anh hỏi cô tự kể , nếu không phải Mễ Thái có thù với Ngô Thiên Kỳ trước thì cũng đâu rãnh rỗi mà chọc ghẹo cô , bây giờ thì tốt rồi , cả cái bệnh viện này đang đồn ầm lên rằng Mễ Thái và Lạc Ân có dây dưa với nhau.. Hơn nữa , hắn hết lần này đến lần khác chọc phá cô..
Lời vừa dứt , sắc mặt Ngô Thiên Kỳ đã tối sầm lại , nhưng lại cố nở nụ cười ôn nhu với cô "Được rồi , đừng giận nữa. Anh ra ngoài một chút."
"Đi đâu ?" - Lạc Ân khó hiểu , chưa hỏi hết anh đã đi mất , chắc không phải là vì cô nên đi tính sổ với tên Mễ Thái đấy nhé. Nhưng hắn ta là phó viện trưởng còn anh chỉ là một bác sĩ , sao có thể ? Lạc Ân ngồi cười ngây ngốc , mặc kệ dù sao Ngô Thiên Kỳ đã vì cô mà tức giận..
Ngô Thiên Kỳ bước nhanh trên hành lang , tay nắm thành quyền , dù không biểu hiện ra ngoài nhưng xung quanh anh ám khí đang bốc cháy ngùn ngủn. Hắn dám thừa lúc anh không ở đây mà giở trò với Lạc Ân. Mễ Thái là bạn nối khố với anh , mặc dù hai bên gia đình đều rất thân thiết , nhưng hắn luôn ganh đua cạnh tranh với Ngô Thiên Kỳ. Nếu Mễ Thái dám liên quan đến hai việc vừa qua , nhất định anh sẽ không nể tình mà bỏ qua. Dùng chân chuốc giận lên cánh cửa , Ngô Thiên Kỳ thoắt cái đã đứng đối diện với Mễ Thái.
Hắn vẫn đang ung dung uống trà , nhìn thấy anh khóe miệng giương lên một cách hời hợt. Không cần nghĩ , Ngô Thiên Kỳ đưa tay nắm cổ áo, lôi Mễ Thái đứng dậy , ép vào tường , đôi đồng tử màu đen xuất hiện tia lửa đỏ. Mễ Thái hơi nghiêng đầu , mặt vẫn vui vẻ "Cậu thật không lịch sự."
"Đối với hạng người như anh , cần lịch sự sao ?" - Ngô Thiên Kỳ điềm đạm nói , cả gân tay đều hiện lên , nếu không phải nể tình Mễ phụ thì anh đã cho hắn vài quyền.
Mễ Thái hiển nhiên nhìn anh , dù trong tình huống tệ đến đâu con người này vẫn có thể mỉm cười , không sợ hãi ngược lại rất bình tĩnh "Ngô thiếu gia , cậu nói vậy là ý gì ?"
"Mễ Thái , nếu anh còn vô lễ với Lạc Ân , tôi sẽ không nể tình cha anh mà đứng đây dài dòng." Ngô Thiên Kỳ kìm nén tức giận , đẩy mạnh hắn ra , tiếp tục "Đây là lần cảnh cáo cuối cùng." Sau đó rảo bước đi.
"Ngô Thiên Kỳ !" - Chính là lúc anh vừa đi đến cửa , Mễ Thái chợt cất tiếng , khiến bước chân Ngô Thiên Kỳ khựng lại. Giọng điệu không chút bỡn cợt , rất nghiêm túc , nụ cười trên môi hắn biến mất , chỉnh lại cổ áo , Mễ Thái cao ngạo nói "Mễ Thái tôi từ xưa đến nay không cần ai phải nể mặt , còn nữa...cậu , tốt nhất nên bảo vệ cô bạn gái của mình đi."
"Anh có liên quan đến việc đó ?" - Ngô Thiên Kỳ quay đầu lại , điềm đạm hỏi.
"Tùy cậu nghĩ , tôi chỉ nhắc cậu , không phải chỉ một người làm đâu." - Khóe miệng hắn giương lên , vỗ vai Ngô Thiên Kỳ , đầy ẩn ý rồi bước đi. Mễ Thái đoán trước rằng nếu anh biết chuyện sẽ xông vào phòng làm việc của hắn , bây giờ thì hết việc làm rồi , Mễ Thái hắn nên đi "thư giãn". Chuyện xảy ra với Lạc Ân hắn thừa biết ai gây ra hơn nữa còn vì lý do gì..
"Ngày mai Tang Nhu sẽ về." - Ngô Thiên Kỳ chậm rãi cất tiếng. Câu nói của anh khiến Mễ Thái dừng chân , cặp mắt nghi ngờ hướng đến anh. Đạt được mục đích , Ngô Thiên Kỳ nhếch miệng cười bước đi. Hắn dám chơi khăm anh thì anh cũng nên trả đũa. Mễ Thái dù sao cũng không phải là người xấu , hắn cũng chỉ muốn đối phó với anh , ắt sẽ không chạm đến Lạc Ân , lời cảnh báo này xem ra anh phải suy nghĩ thật kỹ.
Lạc Ân đứng chờ sau vách tường gần phòng làm việc của Mễ Thái, nhằm hướng Ngô Thiên Kỳ đang bước đến mà tấn công, nhận được cái ôm bất ngờ khiến anh giật mình , chưa kịp lên tiếng Lạc Ân đã ngước mặt lên , trên môi nở nụ cười hài lòng "Thiên Kỳ , cảm ơn anh."
Ngô Thiên Kỳ nhếch miệng cười , nha đầu này thật lanh lẹ , không cần nói cũng biết anh vừa làm gì , nắm lấy tay cô bước đi "Ăn trưa thôi."
"Này , đây là bệnh viện." Cô vội rút tay lại , anh là cố ý để người khác phát hiện ra bọn họ đang quen nhau. Lạc Ân thầm nghĩ : đừng hòng được toại nguyện. Cô chẳng phải đã kiên quyết sẽ không công khái ?
Ngô Thiên Kỳ bị lạnh nhạt nhưng vẫn bình thản đi sau lưng Lạc Ân , anh cũng quen rồi , chỉ cần cẩn thận một chút , tìm một nơi đông người , xem như là vô tình để người khác thấy bọn họ đang thân mật. Vậy là xong..
------
Sau bữa ăn trưa , Lạc Ân lại không thấy bóng dáng của Ngô Thiên Kỳ , cô định gọi hỏi anh nhưng lại sợ làm phiền. Cô và Lạc Dương đã quyết định sẽ mở bữa tiệc nhỏ mừng cô vượt qua đợt xét duyệt , còn cả Tôn Triết , Lương Tuyết Nhi và Dương Minh Dung. Chỉ có Ngô Thiên Kỳ là không tham gia..
Buổi chiều sau khi tan ca , Lạc Dương cùng cô đi siêu thị mua đồ làm bữa tối. Cô tự hỏi , không lẽ vì chuyện đem qua mà Ngô Thiên Kỳ trở nên kì lạ như vậy , ai...tên đáng ghét đó , đợi cô gặp mặt sẽ đánh cho anh ta vài cái. Mặt Lạc Ân thoáng chốc xụ xuống , mây đen trên đầu cũng ồ ạt kéo đến.. Nhìn biểu hiện của cô , Lạc Dương cất tiếng hỏi "Em nhớ Thiên Kỳ sao ?"
"Không có." - Lạc Ân giận dỗi nói , đẩy xe đi đến quầy thức ăn , Lạc Dương khẽ cười đi theo , còn nói là không có , những gì cô nghĩ đều thể hiện lên mặt rồi.
--- ---
*Ngô gia....
"Sao lại là con ?" - Ngô Thiên Kỳ nhíu mày cất tiếng , quăng quyển tạp chí xuống ghế sofa.
"Tang Nhu muốn con đến đón !" Du Huân Huân cất tiếng. Vì ngày mai Ngô Tang Nhu con gái của Ngô Chấn Nam sẽ về Bắc Kinh nàng vừa nhận được điện thoại của cô , khoảng một giờ sáng sẽ đến nơi , còn muốn người đến đón là Ngô Thiên Kỳ. Vì vậy từ sáng anh đã đến đây vừa bàn chuyện vừa giải quyết chuyện này. Vì trong Ngô gia , Tang Nhu là cháu gái duy nhất nên rất được cưng chiều , từ nhỏ đã luôn theo Ngô Thiên Kỳ. Cô du học bên Nhật ba năm , nay mới về.
"Mẹ , Ân Ân và con hôm nay rất ít gặp nhau." Cả ngày hôm nay anh và Lạc Ân ngoài buổi trưa ra thì không còn nói chuyện nữa , điện thoại cũng không thể gọi. Chỉ sợ cô suy nghĩ lung tung..
"Chỉ hôm nay thôi." - Ngô Vũ Thần cất tiếng , hắn cũng từng như anh nên hiểu rất rõ tâm trạng của con trai mình. Hơn nữa Tang Nhu là cháu gái mà hắn thương yêu , sao có thể khiến từ chối con bé
"Thật là..." - Đến cả cha mình cũng lên tiếng thì Ngô Thiên Kỳ thực không thể từ chối , Lạc Ân đã chính thức trở thành bác sĩ , anh lại không thể ở bên cô chung vui...Trong tâm đang rất bực bội , Ngô gia nhiều người như vậy sao lại chọn anh Ngô Thiên Kỳ quay lưng bỏ lên phòng, dù sao cũng nên gọi cho Lạc Ân..
------
Khi mọi người đến đầy đủ , bữa tiệc mới bắt đầu. Rất náo nhiệt , vì hôm nay là ngày đặc biệt nên Lạc Ân được phép uống rượu , dù sao tâm tình đang bất ổn , cô liền cầm chai bia uống một hơi. Trong gia đình , cả ba và mẹ đều là thương nhân nên uống rượu rất giỏi , anh em Lạc Dương cũng vì thế mà ảnh hưởng. Tửu lượng không tệ.
Nhìn em gái mình một hơi làm năm chai bia , Lạc Dương mới cất tiếng "Tiểu Ân , có cần uống nhiều vậy không ?" Anh từ nãy đến giờ cũng chỉ uống hai chai , không cần phải mượn rượu giải sầu như thế.
"Phải đó , cậu một hơi đã uống sạch năm chai." Lương Tuyết Nhi cũng xen ngang , bình thường cô điềm đạm như thế không ngờ uống bia rất giỏi. Lạc Ân quả không phải dạng vừa. Cũng không tin là mình được giáo sư Lạc tổ chức tiệc , trong lòng hơi ngưỡng mộ Lạc Ân vì có được người anh như vậy , nhưng nếu chuyện bị lộ , cô còn có thể giữ được tình bạn này không ? Lương Tuyết Nhi thầm nghĩ.
Dù uống hơn năm chai bia , mặt Lạc Ân vẫn không đỏ ngược lại còn rất tỉnh , nghiêng đầu sang một bên bất mãn nói "Chẳng phải đã cho phép em uống rồi sao ?"
"Nhưng không phải vì thế mà em dùng một hơi xử lý hết."
"Tiểu Ân , em cũng nên ăn chút gì đi." - Dương Minh Dung gắp miếng tôm lăn bột bỏ vào chén của cô , nhu hòa nói.
"Vâng." - Lạc Ân gật đầu , nhai một lúc lại cầm bia uống tiếp. Lạc Dương cũng không thể ngăn đành để mặc cô. Tôn Triết nhìn dáng vẻ của Lạc Ân đoán chừng cô đang có tâm sự , không lẽ liên quan đến Ngô Thiên Kỳ. Anh thấy dạo gần đây bọn họ hay đi cùng nhau , còn thân mật hơn trước , nhưng hôm nay lại không có sự hiện diện của anh...
Kết thúc bữa tiệc , mọi người đều về nhà chỉ còn Dương Minh Dung ở lại giúp Lạc Dương dọn dẹp , đống vỏ bia dưới sàn rất nhiều , hầu hết đều do Lạc Ân bán sống bán ch.ết mà uống. Bây giờ thì nằm lăn ra ngủ trên sofa. Dương Minh Dung thu dọn chén đĩa , cất tiếng "Anh đưa Tiểu Ân lên phòng đi."
"...Ừm." - Lạc Dương ngừng việc đang làm , gật đầu quay đi , chút sau lại nói "Cũng trễ rồi , em ở lại đi , trên lầu còn phòng trống."
"Ừ." - Dương Minh Dung mỉm cười nhìn anh , hai bên má ửng hồng , tiếp tục việc đang làm . Lạc Ân như thế không cần hỏi cũng biết lý do. Nói mới nhớ ánh mắt lúc Lạc Dương nhìn Lạc Ân trong bữa tiề thoáng có chút bi ai Là lo cho cô hay vì chuyện khác...Thật khó hiểu...
Đặt Lạc Ân nằm gọn trên giường , anh ngồi cạnh bên , đưa tay vuốt tóc cô . Nhìn cô như vậy anh thật đau lòng..Không cần vì một người mà trở nên như vậy. Lạc Dương sâu kín thở dài , cứ im lặng ngắm nhìn Lạc Ân say ngủ , Ngô Thiên Kỳ vì chuyện gì mà cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng ?
Căn phòng yên tĩnh càng làm tâm tư Lạc Dương thêm lắng động , mệt mỏi mơ hồ , dù sâu trong bộ nhớ luôn tự nói rằng : anh là Lạc Dương , cô là em gái anh. Nhưng mà tình cảm kia vẫn không thể sâu kín chôn giấu...Dương Minh Dung đối với anh như thế nào , anh rất rõ , chỉ là không thể dùng cô thay thế Lạc Ân.. Đôi môi nhẹ nhàng mấp máy từng chữ nhưng lại không phát ra tiếng "Giá như anh không cần làm Lạc Dương , thì có lẽ..."
Lạc Dương khẽ nở nụ cười thống khổ , rời bàn tay khỏi tóc cô , đứng dậy đi ra ngoài , anh phải khắc ghi trong tâm Ngôn Doãn Văn...12 năm trước đã ch.ết rồi..
***
Lạc Ân đang ngủ đột nhiên tỉnh dậy , hai mắt mở căng , nhìn đồng hồ chỉ mới sáu giờ sáng. Hôm qua uống nhiều như thế , sáng sơm đầu vó hơi nhức nhối , cô đưa tay Gãi gãi đầu , ngáp một hơi dài , cô đứng dậy bước vào phòng tắm. Chuẩn bị xong mới đi ra ngoài , sao hôm nay cô lại dậy sớm như thế. Lạc Ân đi thật khẽ sang phòng Ngô Thiên Kỳ , cô muốn biết anh đã dậy chưa ? Lạc Ân đẩy nhẹ cửa , ló đầu vào...căn phòng trống không ?!
Cô đi thẳng vào trong , cặp mắt màu nâu dò xét xung quanh , mày liễu cau lại như muốn dính vào nhau , đặt tay lên giường ,cảm giác lành lạnh truyền đến lòng bàn tay...vậy là cả đêm anh không về nhà ?!!! Ba chữ "Không về nhà" lặp đi lặp lại trong đầu cô , Lạc Ân mím môi , hôm qua rõ ràng chỉ nói có việc nên không cùng cô chúc mừng , bây giờ lại qua đêm.
Lạc Ân tức tốc chạy ra khỏi nhà, đến Ngô gia !!!!
Lạc Ân trước khi đến Ngô gia có gọi điện cho Du Huân Huân , nàng nói anh đang ở nhà của mình . Nên Lạc Ân đi xe bus đến , để cô gặp được tên đáng ghét đó sẽ dạy cho anh một bài học. Đứng trước cổng , Lạc Ân đưa tay bấm chuông , bây giờ vẫn còn sớm chỉ sợ anh chưa ngủ dậy thôi. Chờ một lúc cánh cổng bằng sắt cao lớn tự động mở ra , cô nhanh chóng đi vào , cửa gỗ cũng mở he hé , từ bên trong một cô gái xinh đẹp ló đầu ra , mái tóc màu hạt dẻ vì nghiêng đầu nên rũ xuống như dòng thác , làn da cô gái kia trắng mịn , khuôn mặt non nớt khả ái , ắt hẳn là thiên kim tiểu thư được cưng chiều tuyệt đối. Lạc Ân khựng lại một chút , não bắt đầu hoạt động , đây là nhà của Ngô Thiên Kỳ , cô ta sao lại ở đó.
Lúc này Lạc Ân mới để ý đến trang phục trên người nữ nhân xinh đẹp , cô ta chỉ mặc chiếc váy ngủ , khoác tấm áo ngoài ấm áp , hai mắt mở to nhìn Lạc Ân , kẻ khờ cũng biết xảy ra chuyện gì .
“Cô là ai vậy ?” Nữ nhân đứng trong nhà lên tiếng. Người này là ai , mới sang sớm đã đến đây bấm chuông , a…không lẽ đang tìm Ngô Thiên Kỳ ?
Lạc Ân nhàn nhã trả lời “Tôi là Lạc Ân , cô là…?
“Tôi là bạn gái của Thiên Kỳ tên Tang Nhu , chắc cô đang tìm anh ấy , anh Thiên Kỳ vẫn chưa dậy.”
Chỉ một câu nói của Tang Nhu đã khiến sắc mặt Lạc Ân thay đổi , hai bên tai bắt đầu lùng bùng , bạn gái ?! Rõ ràng Ngô Thiên Kỳ nói chỉ có một mình cô , nhưng , Lạc Ân có cách cãi lại sao ? Bọn họ đã qua đêm với nhau , hơn nữa Tang Nhu cũng chỉ mặc lớp áo ngủ , chứng tỏ…Lạc Ân không muốn nghĩ thêm , khoảnh khắc này , tim cô như ngừng đập. Quay mặt bỏ đi..Trong lòng vô vàn ấm ức.
“A…này…” – Tang Nhu đứng trong nhà gọi lớn. Lạc Ân không giống như những người phụ nữ mà lúc trước luôn bám theo Ngô Thiên Kỳ. Lại còn biết nhà của anh , lỡ như đó là bạn gái của Ngô Thiên Kỳ thì cô…tiêu rồi…!!!!
Lạc Ân chạy một hơi cách rất xa biệt thự của Ngô Thiên Kỳ , dừng lại thở dốc , là gạt người , hốc mắt cô bắt đầu ửng đỏ , hít làn gió lạnh lẽo , cô chậm trãi bước , thì ra bấy lâu nay Lạc Ân bị đùa giỡn , một giây đó , khi nghe hai chữ “bạn gái” tim cô như muốn vỡ tung , cơ thể dường như muốn ngã xuống , cố gắng lắm mới đứng vững.
Những lời đêm hôm trước anh nói với cô , thì ra chỉ là lời bỡn cợt , vậy mà cô cũng tin…Thực điên rồi…
“ Đừng chối , mười hai năm trước , em đã đồng ý làm vợ anh rồi.”
“Dù sao em cũng chỉ có mình anh là bạn trai , thôi thì cứ gả cho anh luôn đi.”
“Bảo bối , em nên ngoan ngoãn đồng ý , đợi ngày mai sẽ tặng em nhẫn.”
Từng lời nói của Ngô Thiên Kỳ cùng lúc hiện lên , Lạc Ân cười chế giễu , rõ ràng trước đó rất tốt nhưng sao bây giờ lại như vậy , chỉ mới qua vài tiếng thôi cũng khiến lòng người thay đổi
Cô gái đó nhìn nho nhã , mang đậm chất mỹ tử , nhìn thế nào cũng hơn cô , cô có tư cách để so đo với Tang Nhu
"Này , bác sĩ Lạc." - Tiếng kèn xe hơi vang lên inh ỏi , từ trong xe người đàn ông mang kính mát ló đầu ra, là Mễ Thái. Hắn đang lái xe chợt nhìn thấy dáng người giống Lạc Ân nên cất tiếng hỏi. Sáng sớm đã ra ngoài rồi sao ?
Lạc Ân nghiêng đầu nhìn rồi im lặng bỏ đi. Mễ Thái sững người , chạy theo cô. Khi Lạc Ân nhìn hắn , dù chỉ là một cái nghiêng đầu cũng khiến hắn nhận ra đôi mắt đang đỏ ửng. Nắm lấy cổ tay Lạc Ân , hắn dùng sức giữ lại "Em sao vậy ?"
Lạc Ân đưa lưng về phía hắn , không hứng thú trả lời , hất tay hắn ra. Mễ Thái nhíu mày , nhanh chân chặn đường cô "Lạc Ân !"
"Tránh ra !" - Lạc Ân trừng mắt nhìn hắn , lạnh lùng nói.
Mễ Thái : "Ai ức hϊế͙p͙ em ?"
Cô không trả lời, lùi lại vài bước quay mặt bỏ đi , hắn thở dài một hơi , tiếng đến giữ chặt cổ tay Lạc Ân. Cô tức giận vùng vẫy , hét lên "Tôi nói anh tránh ra !?"
Mễ Thái dùng sức lôi cô đi "Tôi đưa em đến một nơi để hạ hỏa."
Lạc Ân im lặng , cô ngồi vào xe , đưa tay lau khô khóe mắt , nhìn ra ngoài cửa xe , ngửi mùi gió mát trong lành , cô không cần phải tốn nước mắt cho Ngô Thiên Kỳ..
--- ---
Lạc Ân vừa đi , Ngô Thiên Kỳ cùng lúc đi xuống dưới nhà , cất giọng trầm ấm thường ngày "Ai vậy ?" Lúc nãy anh có nghe chuông cửa nhưng vì đang ở trong phòng tắm nên không tiện đi ra.
Tang Nhu đứng ngoài cửa , vẻ mặt dò xét "Anh à , anh có bạn gái không ?"
Ngô Thiên Kỳ bước nhanh đến trước mặt Tang Nhu , giọng điệu bình thản , chỉ tùy tiện trả lời "Có."
Tang Nhu như muốn ch.ết đứng , vậy người lúc nãy...Cô quả thật tiêu rồi , nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô , Ngô Thiên Kỳ như đoán được lý do "Lạc Ân đến ?"
Tang Nhu gật nhẹ đầu , kể lại cho anh nghe , cô không phải cố ý. Lúc trước cũng có nhiều nữ nhân xinh đẹp lộng lẫy đến tìm anh nhưng không phải ở đây mà là Ngô gia nên cô mới nói như vậy để họ bỏ cuộc.
Lần đầu tiên có người phụ nữ biết nhà của anh , cô chỉ là tò mò , cô ấy là ai ? Không ngờ lại đùa quá trớn . Tang Nhu khóc thầm trong lòng , cầu mong anh sẽ không nổi giận. Ai ngờ vừa ngước mặt lên, đập vào mắt cô là khuôn mặt cau có của Ngô Thiên Kỳ , thở gấp một cái , Tang Nhu sợ sệt lùi lại "Anh à , em không cố ý đâu."
"Nhóc con , xử tội em sau." Nói xong , anh lên phòng cầm áo khoác nhanh chóng đi ra ngoài. Tang Nhu xụ mặt , chạy vào phòng , cô chỉ còn cách là trốn về Ngô gia... Ở đó dù sao cũng sẽ an toàn.
***
Mễ Thái đưa cô đến VRoom - đó là một quán bar lớn và sang trọng nhất Bắc Kinh. Các thiếu gia nhà giàu , thiên kim tiểu thư đều đến đây để tụ họp vui chơi , tiếng nhạc xập xình ồn ào , tiếng hét của mọi người ,bóng đèn led lấp lánh quay điên cuồng khiến đầu óc Lạc Ân muốn nổ tung. Đưa cô vào phòng V.I.P , hắn hất mặt lên ghế sofa màu đen to lớn nhìn rất mềm mại , Lạc Ân bước đến ngồi xuống , cặp mắt đảo quanh phòng , đây đúng là phong cách của những nơi xa hoa , chỉ một màu sơn đen huyền , đèn led màu xanh lam uốn lượn trên tường khiến căn phòng trở nên âm u, mờ ảo , đặt sát vách gần cửa là bộ ghế sofa màu đen trơn trượt , bàn thủy tinh hình tròn đặt chính giữa. Đối diện là dàn Karaoke đời mới , giữa sàn đặt tấm thảm được thêu dệt hoa văn trừu tượng cổ quái. Căn phòng này hoàn toàn tách biệt với không khí ồn ào náo nhiệt ở bên ngoài và cách âm rất tốt. Lạc Ân cảm thấy căn phòng này thật xa lạ , hơn nữa còn mang cảm giác tĩnh mịch . Không thích hợp với cô ! - Lạc Ân khẳng định chắc chắn.
Mễ Thái ngả người xuống ghế , hướng mắt về phía Lạc Ân , cô lập tức lên tiếng "Anh nhìn gì ?"
Hắn mỉm cười , nhưng nụ cười này rất khác với mọi khi , trong ánh mắt còn hiện ý cười với cô , đưa tay ngoắc tên phục vụ đang đứng chờ , cất tiếng rất thành thạo đúng kiểu một dân chơi chuyên nghiệp "Mang vài chai Wishky thêm một chai Brandy Cognac . Không cần lấy đá."
Tên phục vụ gật đầu rồi đi ra ngoài để lại không gian cho hai người. Lạc Ân ngồi ngẩn người nhìn mặt bàn , hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối. Mễ Thái nhìn dáng vẻ của cô , trong lòng có chút thương xót "Là Ngô Thiên Kỳ ức hϊế͙p͙ em ?"
Cô không trả lời ngay mà im lặng một lúc , hai mắt nhàm chán nhìn hắn , cất giọng nhẹ hẫng như không hứng thú trả lời "Liên quan đến anh ?"
Mễ Thái nhún vai "Em không thích nói thì thôi , tôi mời em uống rượu , cách này có thể giúp em cảm thấy đỡ hơn là khóc."
Ba chai Wishky và một chai Brandy Cognac nhanh chóng được mang đến , hai ly uống rượu bằng thủy tinh trong trẻo đặt trên mặt bàn, Mễ Thái cầm chai Brandy rót ra , rồi đưa cho cô "Uống thử xem."
Cô cầm lấy , thử một chút. Không tệ. Theo như cô được nghe thì Brandy là loại rượu mạnh được chưng cất từ nho* , có độ cồn từ 30 đến 40% , thường thì được dùng để pha chế các loại cocktail nổi tiếng. Phổ biến nhất là Brandy Pháp và Tây Ban Nha , có hai loại rượu ngon đặc biệt là Brandy Cognac và Amargmac , nhưng hai loại rượu này ít được dùng trong pha chế cocktail , bởi tính chất đặc biệt thơm ngon của nó.
*Các loại Brandy trái cây khác được liệt kê vào nhóm rượu ngọt.
Không ngờ hôm nay cô lại có thể thưởng thức một trong hai loại Brandy này. Lạc Ân ngửa đầu , uống một hơi là hết. Mễ Thái ngồi đối diện mỉm cười , đưa chai rượu cho cô tự "giải quyết" , Lạc Ân tâm tình không tốt , không cần phải lịch sự dùng ly như các thương gia hay dự tiệc , cầm cả chai mà uống.
Mễ Thái đừ người , không phải là cô định một hơi uống hết cả chai đấy chứ ? Bình thường nhìn cô thanh tú và đơn thuần như vậy , không ngờ tài uống rượu cũng không tồi , hắn mở chai Wishky , chạm vào chai rượu của cô , khóe miệng nhếch nhẹ , cùng cô uống rượu..
Uống hết chai này , Lạc Ân tiện tay quăng sang một bên , mở chai khác uống tiếp , đưa tay cởi đôi guốc đạp sang bên cạnh , xếp hai chân lên ghế , khuôn mặt cô bắt đầu ửng đỏ , giọng cũng lè nhè như kẻ say rượu ngoài đường , chỉ tay vào mặt Mễ Thái "Anh , tại sao lại ngồi đó ?"
Hắn mở to mắt , đặt ly rượu xuống bàn , nghiêng đầu nhìn Lạc Ân đang tự biên tự diễn "Tại sao vậy ? Rõ ràng hôm trước còn rất tốt...vậy mà...hic...vậy mà....hôm nay lại có một người nói mình là bạn gái của anh ta.."
Mễ Thái : "Anh ta , là ai ?"
"Chính là Ngô Thiên Kỳ..." - Lạc Ân lớn tiếng , uống một ngụm rồi nói tiếp "Tôi , vì lo cho Ngô Thiên Kỳ mà sáng sớm đã chạy đến nhà anh ấy , nhưng không ngờ người mở cửa lại là một cô bé chỉ tầm 18 tuổi. Hơn nữa chỉ mặc cái váy ngủ và áo khoác , vậy là sao chứ "
Mễ Thái ngồi lặng im nghe Lạc Ân vừa khóc vừa uất ức nói. Mễ Thái nói không sai : Uống rượu còn tốt hơn là ngồi khóc , vì khi say mọi tâm tình đều nói ra.
Hắn rời ghế , ngồi bên cạnh Lạc Ân đưa tay vỗ vai cô , Lạc Ân buông chai rượu trên tay , gục mặt òa khóc , chỉ vì cô không thỏa mãn loại dục vọng của anh nên Ngô Thiên Kỳ liền đi tìm người khác. Còn nói là chỉ có cô , khi nghe cô gái đó nhận bản thân là bạn gái của anh , tim cô như bị bóp chặt... Lạc Ân thút thít "Cô ta là bạn gái của anh ấy , vậy tôi...là gì "
Mễ Thái xoay người Lạc Ân ôm vào lòng , Ngô Thiên Kỳ mà hắn biết sẽ không làm chuyện như vậy , chắc chắn là cô đã hiểu lầm. Nhìn cô khóc đến nỗi nói cũng không nên lời , trong lòng hắn đột nhiên trở nên hỗn loạn.. "Em tất nhiên là bạn gái của cậu ta , còn cô gái đó chỉ là muốn trêu chọc em."
"Anh , thì hiểu gì chứ Cô ta hơn tôi rất nhiều...hic...Thiên Kỳ , anh ấy...anh ấy...tôi...huhuhhhhh..." Giọng nói cô đứt quãng không thể nghe rõ , chỉ có tiếng khóc là đang làm căn phòng vốn tĩnh lặng trở nên ồn ào đến bi thương. Mễ Thái để mặc Lạc Ân không , lòng anh cũng không vui nhưng bây giờ cách tốt nhất là để cô khóc..
-----
Lạc Ân khóc mệt rồi nằm ngủ trên ghế sofa , tay ôm chai rượu rỗng , trên mặt vẫn còn đọng lại vết nước..Đôi mắt hắn đặc biệt ôn nhu chăm chú nhìn cô , người phụ nữ này thực khiến anh muốn yêu thương , cơ hồ không cách nào dời tầm mắt. Nhưng cô là bạn gái của Ngô Thiên Kỳ , hắn không thể dành giật. Với tính cách của anh nhất định sẽ biến cô thành người của mình để độc chiếm.
Tuy từ trước đến nay , Mễ Thái luôn tranh giành với Ngô Thiên Kỳ mục đích cũng chỉ muốn thử bản lĩnh của anh , chứ không có ý định làm tổn thương điều quý giá nhất của Ngô Thiên Kỳ. Mễ Thái thở dài , lấy áo khoác da đắp lên người Lạc Ân , mở điện thoại thông báo cho Ngô Thiên Kỳ..
Ngay sau đó vài phút , Ngô Thiên Kỳ liền xuất hiện , nhìn Lạc Ân nằm ngủ trong phòng , Mễ Thái ngồi đối diện , toàn lực chú ý đến cái điện thoại trên tay. Thấy Ngô Thiên Kỳ cũng chỉ nhàn nhã nói "Cô ấy say rồi."
Ngô Thiên Kỳ liếc hắn một cái , bước đến bên sofa , bế bổng Lạc Ân ôm vào lòng , quay lưng bỏ đi , cũng không quên "Cảm ơn" hắn. Vì Ngô Thiên Kỳ biết rõ ,Mễ Thái tuyệt đối sẽ không chạm vào người phụ nữ của anh. Lần cảnh cáo lần trước ắt hẳn phải có tác dụng.
Mễ Thái ngồi trong phòng, nhếch miệng cười hời hợt , cảm ơn Ngô Thiên Kỳ đổi tính từ bao giờ vậy Hắn nghĩ anh sẽ chạy như bay vào phòng , hung hăng muốn đánh hắn không ngờ lại ngược vơia suy nghĩ kia , rất bình tĩnh...
-----
Rời khỏi quán bar , Ngô Thiên Kỳ đưa cô về nhà anh , Tang Nhu không cần hỏi cũng biết cô nhóc đó đã chạy về Ngô gia. Anh cũng không rãnh rỗi quan tâm , đưa cô lên phòng của mình , vốn định để Lạc Ân ngủ ai ngờ vừa mở cửa , hai mắt to tròn cũng đồng thời mở căng. Mày liễu nhíu nhíu , hai mắt nheo lại , ậm ừ nói "Thả xuống "
Ngô Thiên Kỳ nghe lời đặt Lạc Ân xuống đất. Cô mơ màng nhìn anh tựa hồ đây chỉ là một giấc mơ ? Cô cất giọng của một kẻ say rượu "...Thiên Kỳ "
Anh gật đầu , điềm nhiên trả lời "Là anh."
Lạc Ân đặt hai tay chạm vào lồng ngực vạm vỡ , gục đầu xuống "Thiên Kỳ , là anh ?"
"Phải."
"Thiên Kỳ..." Lạc Ân ngước mắt nhìn anh , đáy con người màu nâu ánh lên nỗi bi ai , nhẹ nhàng nói "Anh , còn muốn em không "
Ngô Thiên Kỳ nhất thời ngây người nhìn Lạc Ân , lời vừa phát ra là thật hay giả ? Tim anh đập mạnh một cái "Ân Ân..."
"Thiên Kỳ , em muốn trở thành người của anh..."
****
Phần bên lề..
Khoảng bảy giờ Lạc Dương mới ngủ dậy , đánh răng rửa mặt xong , anh vào bếp chuẩn bị bữa sáng thì thấy Dương Minh Dung đã ở đó. Thấy anh , cô mỉm cười "Anh dậy rồi sao ?"
Lạc Dương : "..."
"Tiểu Ân hình như đi tập thể dục rồi , không thấy con bé trong phòng." Dương Minh Dung vừa làm vừa nói , lúc nãy cô định gọi Lạc Ân dậy để ăn sáng không ngờ cô đã đi từ sớm.
Lạc Dương mỉm cười , đưa tay cầm miếng dưa bỏ vào miệng , điềm nhiên trả lời "Chắc đã đi tìm Thiên Kỳ."
"Anh không lo sao ?"
"Không cần." Lạc Dương chỉ trả lời gọn , rồi cầm đĩa bánh mì với trứng ngồi xuống bàn. Không ngờ mới sáng sớm , cô đã chạy đi tìm Ngô Thiên Kỳ. Lạc Dương thầm thở dài , nhàn nhã thưởng thức bữa sáng