Chương 16: Chương 16:

 
Giọng của anh vừa lạnh vừa nhẹ, nhưng vẫn lấn át tiếng nhạc rung trời trong quán bar, để hai người đàn ông đối diện nghe rõ. Trong số đó có một người đàn ông mặc sơ mi hồng nhạt, thẹn quá hóa giận mắng: “Con mẹ nó, mày là ai?”
 


Hắn vừa mới dứt lời, bả vai đã bị người ta vỗ lên. Quay đầu nhìn thì thấy là bảo vệ quán bar, mặc một bộ tây trang đen, thân hình cao lớn, nói với hai người họ: “Phiền hai người đi ra ngoài cùng tôi một chút.”
 


“Mấy người muốn làm gì?” Áo sơ mi hồng phấn không vui, bắt đầu muốn la hét ầm ĩ.
 
Hàn Nghiêu đứng bên cạnh cười lạnh một tiếng, chỉ vào chóp mũi của hắn, nói: “Mày vừa bỏ cái gì vào trong rượu?”
 


Hóa ra lúc bọn họ vừa mới thấy Hoắc Từ, cũng đúng lúc trông thấy tên áo sơ mi hồng này thừa dịp cô không chú ý, bỏ cái gì đó vào ly cocktail.
 
Tên áo sơ mi hồng tức giận kêu la: “Mày đừng có ngậm máu phun người. Thật là xui xẻo, lần sau đừng mong tao quay trở lại chỗ này một lần nữa.”


 
Nói xong, hắn liền vung tay muốn lôi người bạn bên cạnh rời đi.
 
Nhưng hắn còn chưa kịp đi, đột nhiên Dịch Trạch Thành bưng ly cocktail trên bàn lên, đưa tay nắm lấy cổ hắn, bóp miệng hắn ra, đổ rượu vào.
 


Áo sơ mi hồng không kịp chuẩn bị, chỉ cảm thấy tay của người này như kìm sắt, khiến hắn ta không thể vùng vẫy được.
 
Mãi cho đến khi rót hết rượu vào trong miệng hắn rồi, Dịch Trạch Thành mới buông tay.
 


available on google playdownload on app store


Áo sơ mi hồng lui về sau ôm cổ ho khan rất lâu, ho đến mặt đỏ bừng. Nếu không phải là bạn hắn ta kịp thời đỡ lấy hắn, thì hắn đã quỳ trên mặt đất rồi.
 
“Đem mấy cái thứ bẩn thỉu này đi đi.”
 


Dịch Trạch Thành thản nhiên nhìn hắn ta, giọng nói trầm ổn lại vừa thanh lãnh, giống như anh chỉ tiện tay làm chuyện đó mà thôi.
 


Bảo vệ quán bar đều có hỏa nhãn kim tinh, vừa đến đã nhận ra trong mấy vị ở đây, vị này dù chỉ đứng ở đó không lên tiếng nhưng trên người lại toát lên phong thái cao quý. Cho nên khi bọn họ đem hai người quấy rối đi, còn xin lỗi vì đã quấy rầy.


(*) Hỏa nhãn kim tinh: (Ở đây dùng nghĩa bóng) Nhìn thấu vô số người, cặp mắt nhìn người vô cùng chuẩn xác.
 
Hoắc Từ ngẩng đẩu, cắn môi, nhìn anh, muốn nói chuyện.
 


Nhưng người ta không nhìn cô, chỉ ngồi xuống cái ghế cao bên cạnh. Anh có một đôi chân dài nên sau khi ngồi xuống, hai chân không tốn chút sức nào cũng đã chạm đến đất.
 
“Dịch Trạch Thành.” Hoắc Từ lúc này mới dám gọi anh.
 


Người đàn ông cúi đầu, không để ý đến cô mà lấy trong bao thuốc lá ra một điếu ngậm lên miệng. Anh lại tìm lần nữa, nhưng không có bật lửa. Anh ít hút thuốc, nên thường chỉ mang bao thuốc, không mang theo bật lửa. Anh đưa tay gõ một cái lên quầy, cô gái mặc đồng phục  áo gi-lê, lập tức đưa một hộp diêm cho anh.


 
Anh đưa tay nhận lấy, ngón tay thon dài trắng ngần, một tay cầm que diêm, một tay cầm hộp diêm.
 
Một tiếng ‘xoạt’ nhẹ vang lên, ánh lửa lóe lên, đầu lọc bị đốt cháy.
 
Hoắc Từ yên lặng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, giống như một cô con dâu nhỏ bị bắt gặp khi trốn ra ngoài.
 


Mãi đến một lúc lâu, người đàn ông đối diện, trong tay cầm điếu thuốc, hỏi cô: “Thích nơi như thế này?”
 
Hoắc Từ ngẩng đầu, tiếng của anh không lớn, nhưng hết lần này đến lần khác trong quán bar đầy tiếng la hét ầm ĩ này, cô đều có thể nghe rõ ràng.
 


Cô lập tức lắc đầu: “Không thích.”
 
Dịch Trạch Thành liếc nhìn cô, lần đầu tiên anh gặp cô, chính là ở quán bar.
 
Hoắc Từ quả thực rất oan uổng, sau khi cô về nước, cô chỉ đến quán bar có hai lần. Một lần là đêm đầu tiên sau khi về, chính là hôm hai người lần đầu gặp mặt.


 
Lần thứ hai, chính là lần này.
 
Ban đầu, sau khi cùng Mạc Tinh Thần ăn đồ Nhật xong, cô định về nhà.
 


Nhưng ai biết trên đường Mạc Tinh Thần nhận được điện thoại, nhất định phải lôi kéo cô cùng đi bar. Càng trùng hợp hơn là trên xe Hoắc Từ vừa vặn có mấy bộ quần áo mới mà Bạch Vũ đặt trên xe, để cô mang về nhà.
 


Cuối năm có khá nhiều hoạt động, Bạch Vũ đặc biệt chuẩn bị trang phục màu đỏ cho cô.
 
Vì màu này sẽ tôn lên làn da của cô lên.
 


Dịch Trạch Thành lại nhìn cô một chút, cô mặc không tính là hở hang, làn váy đỏ thẫm như những bông hoa nở rộ. Đôi chân dài nghịch thiên, ở bên trong làn váy đẹp đến động lòng người.
 
Chói mắt.
 


Hút xong điếu thuốc, anh đè đầu thuốc lên gạt tàn trên quầy bar, tiện tay bỏ vào trong đó luôn.
 
Đứng dậy, anh còn phải đi tìm người.
 


Hoắc Từ thấy anh đứng lên, cũng đứng theo. Dịch Trạch Thành nhìn tay chân cô lộ ra ngoài, mà ngoài trời đang là mùa đông lạnh lẽo, cô cũng thật là phóng khoáng nhỉ.
 
“Anh đi đâu vậy?” Hoắc Từ hỏi anh.
 


Dịch Trạch Thành không lên tiếng, xoay người đi. Nhưng vừa mới quay qua đã nghe phía sau có một tiếng ai da to.
 
Anh nhanh chóng xoay người lại, thì thấy người Hoắc Từ lảo đảo ngã sang một bên. Vì đi nhanh nên đôi giày cao gót của cô bị trượt trên mặt đất.
 


Cánh tay anh đưa tới đỡ, trực tiếp kéo người tới trước mặt, hai người ngã trên mặt đất, dán sát vào nhau.
 
Hoắc Từ chỉ mặc một chiếc váy ngắn, anh đưa tay ra nắm lấy eo cô.
 
Eo nhỏ, nhỏ đến nổi nếu anh dùng sức một chút, là có thể bẻ gãy.
 


“Cô đi gấp như vậy làm gì?” Anh thấp giọng khiển trách, rồi buông cô ra.
 
Ai ngờ, cô nhân cơ hội này, bám vào người anh, ôm lấy cánh tay anh, ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Chân tôi đau.”
 


“Chịu đi.” Anh nhíu mày theo thói quen, vẻ mặt lạnh lẽo như núi băng, sau đó lại có chút không kiên nhẫn.
 
Hoắc Từ cũng không sợ, càng đáng thương hơn: “Đau.”
 
Dịch Trạch Thành nhìn bộ dạng của cô, biết mình nên mặc kệ, không nên để cô được voi đòi tiên.
 


Nhưng khi thấy cô ôm chặt cánh tay mình, cúi đầu xuống thì lại thấy đôi mắt cô ngấn nước như phủ một tầng sương mù. Dù biết rõ là cô cố ý, nhưng đột nhiên anh lại thấy không nhẫn tâm.
 
Không, nhẫn, tâm.
 
Dịch Trạch Thành không biết, tình cảm thường nảy sinh từ ba chữ này.
 


Anh phải đi tìm Dịch Đoan Đoan, bên người còn mang theo một người. Mặt lạnh như băng không vui vẻ chút nào, dù sao anh không hề thích những nơi ồn ào đông người thế này, vậy mà có vài người hết lần này đến lần khác khiến người ta không bớt lo, cứ thích chui vào nơi này chơi bời.
 


Hoắc Từ không sợ vẻ mặt lạnh lùng của anh mà còn ôm chặt cánh tay anh.
 
Trong quán bar nhiều người qua lại, khó tránh lúc đi sẽ phải va chạm nhau.
 
Sau vài lần Hoắc Từ bị người khác cố tình đụng phải, Dịch Trạch Thành cũng bực.
 


Anh cởi áo măng tô của mình, đưa cho cô, cau mày nói: “Mặc vào.”
(*) Áo măng tô: loại kiểu áo khoác dài, có thể là chất liệu dạ, da, hoặc vải dù.
 
Hoắc Từ mỉm cười, nhận lấy áo, mặc lên người nhưng tay áo quá dài, ngay cả bàn tay cô duỗi ra cũng không thấy được.
 


Còn vạt áo đã dài qua đầu gối.
 
Dịch Trạch Thành cúi đầu liếc nhìn đôi chân đã bị che khuất.
 
*
 
Hàn Nghiêu tìm một vòng, vẫn không tìm được Dịch Đoan Đoan, cái con bé ch.ết tiệt này, gọi điện thoại cũng không nghe.
 


Lúc nhìn thấy Dịch Trạch Thành, Hàn Nghiêu cũng nhìn thấy Hoắc Từ bên cạnh đang mặc áo măng tô của Dịch Trạch Thành.
 
Hàn Nghiêu cũng không nhiều chuyện, bất đắc dĩ nói: “Anh Trạch Thành, tìm khắp nơi cũng không thấy con bé Đoan Đoan kia.”
 


Hoắc Từ lúc này mới biết hai người họ đang tìm một cô gái, liền hỏi: “Có thể ở trong toilet hay không?”
 
Hàn Nghiêu nghe cô nói như vậy, nhanh chóng khoát tay: “Tôi cũng không thể xông vào toilet nữ được.”
 
Hoắc Từ: “Không phải có tôi đây sao?”
 


Chẳng qua cô không biết mặt Dịch Đoan Đoan, sau đó Hàn Nghiêu thông qua vòng bạn bè tìm được wechat của Dịch Đoan Đoan. Ảnh do chính cô ấy tự chụp, là một cô gái vô cùng xinh đẹp, lúc cười lên như muốn tỏa nắng.
 


Thảo nào cô ấy được người khác yêu thích, khiến hai người này hơn nửa đêm cũng phải tìm được người.
 
Hoắc Từ xem xong ảnh, liền vung tay, đi về phía toilet.
 
Hàn Nghiêu đứng tại chỗ nhìn một hồi lâu, thắc mắc hỏi: “Chân của Hoắc Từ bị bong gân hả?”
 


Không cần Hàn Nghiêu nhắc nhở, Dịch Trạch Thành cũng đã thấy. Lúc cô ôm tay anh, đáng thương nói mình bị bong gân, anh còn tưởng là cô giả bộ, nhưng cô vừa đi hai bước, là anh đã biết không phải.
 
Cô gái này vô cùng cố chấp, cũng không tùy tiện tỏ ra yếu thế trước mặt người khác.
 


Ngoài miệng nói đau, nhưng thời điểm bước đi, lại duỗi thẳng mu bàn chân, bước đi từng bước.
 
Thật là kiên cường khiến người khác không chịu đựng nổi.
 
Đáy lòng Dịch Trạch Thành khẽ hừ một tiếng, đáng đời.
 
Trong lúc đó, Hoắc Từ đã đi đến WC.
 
*
 


Nhắc tới cũng thật khéo, Hoắc Từ vừa vào toilet, đã thấy một nhóm cô gái ở bên trong.
 
“Dịch Thần Hi, mày câu dẫn bạn trai tao, còn giả vờ làm bạch liên hoa, mày là cái đồ không biết xấu hổ.” Một cô gái mặc váy mang thắt lưng Dior, phẫn nộ hét lên.
 


Mà cô gái đối diện bị cô ta chỉ vào chóp mũi, ngoáy lỗ tai  rồi khẽ phẩy tay: “Có bệnh.”
 
Cô gái vừa nói hết câu, xoay người muốn đi.
 
Hoắc Từ khoanh tay dựa vào tường, đây không phải là cô gái mà Hàn Nghiêu và Dịch Trạch Thành tìm cả đêm hay sao.
 


Ai ngờ Dịch Đoan Đoan vừa xoay người, cô gái phía sau có lẽ đã khó chịu vì thái độ khinh bỉ của cô nên duỗi tay sang túm tóc của cô. Mấy cô gái trẻ đánh nhau, chỉ có vài động tác đơn giản chính là túm tóc và cào mặt.


 *Cô bé này tên là Dịch Thần Hi, Đoan Đoan là tên gọi hồi bé (nhũ danh), không sai tên đâu ạ.
Dịch Đoan Đoan bị cô gái mặc váy đeo thắt lưng túm tóc, cô gái kia còn kêu mấy người bên cạnh: “Nhìn cái gì, đánh con nhỏ này cho tao.”
 


“Từ Giai Thiến, vậy mà cô lại dám động thủ với tôi, đầu óc cô bị hỏng rồi à. Cái tên trai bao yếu ớt như gà của cô tự quỳ gối trước mặt tôi. Nếu như tôi có nhìn anh ta cái nào thì coi như Dịch Thần Hi tôi đã cưỡng gian anh ta.”
 
 


Mấy cô gái này đã chọn được một chỗ tốt để đánh nhau đó.
 


Có một nhân viên bảo vệ cao lớn vạm vỡ cách quầy bar vài mét, hễ mà có chút hỗn loạn thì sẽ được đè xuống rất nhanh. Nhưng đây lại là toilet nữ, cho dù bọn họ kéo bè kéo lũ đánh nhau loạn xạ thì cũng chẳng có ai quản.
 


Hoắc Từ nhìn Dịch Đoan Đoan, tuy lợi hại nhưng một người chọi bốn năm người, khó tránh khỏi rơi vào tình trạng yếu thế hơn.
 


Hoắc Từ nhìn sang bên cạnh thì thấy cái một cái tủ đựng vòi chữa cháy. Lúc trước studio của cô đã từng bị cháy một lần nên cô bị bắt buộc phải đi học một khóa phòng cháy chữa cháy.
 


Mà cô cũng không muốn xông vào trận hỗn chiến này, nên dứt khoát trực tiếp mở khóa lò xo của hộp, rút vòi ra, chờ nước trong vòi bắt đầu chảy ra cho đầy ống.
 
Cô cầm vòi nước, đi thẳng vào toilet.
 
Bên trong đã loạn thành một bầy, cô cười lạnh một tiếng: “Dịch Đoan Đoan, tránh ra.”


 
Dịch Thần Hi nghe có người gọi tên lúc nhỏ của mình thì ngẩng đầu lên nhìn. Trông thấy một người đẹp cô không quen, đang cầm vòi chữa cháy đứng ngay cửa ra vào.
 
Dịch Thần Hi nhanh trí, thoáng một cái liền hất người đứng trước mặt ra, trốn vào phòng vệ sinh gần đó.
 


Hoắc Từ: “...” Người vậy mà chạy trốn cũng khá nhanh nha.
 
Có điều đội bạn đã rút lui, cô cũng không khách sáo nữa, cầm vòi chữa cháy, phun nước thẳng vào bốn năm cô gái kia.
 


Mấy cô gái đều trang điểm, mặc trên người những bộ quần áo hàng hiệu, lúc bị phun nước thì đều la toáng lên. Bây giờ lại đang là mùa đông, tuy trong quán bar có điều hòa, nhưng bị nước lạnh bắn tới, vừa đau vừa lạnh, khiến cho bọn họ kêu cha gọi mẹ.
 


Hoắc Từ thấy cũng đủ rồi thì gọi cô gái trốn trong kia một tiếng: “Dịch Đoan Đoan, ra đi.”
 


Dịch Thần Hi lúc này mới dám mở cửa, đi ra thì nhìn thấy Từ Giai Thiến và đám người của cô ta tựa vào vách tường toilet, run lẩy bẩy. Tóc và makeup đều bị phá hủy, cũng không biết cô gái nào đó không dùng mascara chống nước nên bây giờ trực tiếp biến thành mắt gấu trúc.
 


“Mấy cô đang làm cái gì ở đây?” Chắc là có người thông báo cho bảo vệ, nên họ đã chạy tới.
 
Hoắc Từ không làm thì thôi, mà đã làm thì làm cho đến cùng, phun luôn bảo vệ vừa mới đến một trận.
 


Thừa dịp đang hỗn loạn, cô ném vòi nước đi rồi kéo Dịch Đoan Đoan chạy ra ngoài.
 
Vừa ra khỏi lối vào toilet, liền gặp hai người Dịch Trạch Thành đang định đi vào. Hoắc Từ cũng không giải thích, chỉ kéo tay anh nói: “Đi mau.”
 


Phía sau là âm thanh bảo vệ đuổi tới, Hàn Nghiêu và Dịch Trạch Thành không hiểu gì đã bị hai người kéo chạy ra bên ngoài.
 
Hoắc Từ cố gắng đè nén sự đau đớn để chạy đi một mạch.
 


Ai ngờ lúc đến cửa, Hoắc Từ bị kéo lại, cô sốt ruột hỏi anh dừng lại làm gì. Ngay sau đó chính là trời đất quay cuồng, Dịch Trạch Thành vậy mà một tay vác cô lên vai.
 
Cô mặc áo măng tô rộng lớn của anh, bắp chân mảnh khảnh trắng ngần đảo qua đảo lại trước mắt anh.
 


Đến khi xuống lầu Dịch Trạch Thành thả cô xuống, vậy mà hai đoạn bắp chân trắng ngần của cô vẫn còn lắc lư trước mắt anh.
 
Thật con mẹ nó trắng.                                                
 
----
Suy nghĩ của tác giả:


Hoặc Từ trắng như tuyết thành công làm cho người nào đó không bình tĩnh, vậy nên cách chuyện “đua xe” còn xa sao?
 
Tôi sợ bản thân mình không giữ được chừng mực, sẽ có hóa đơn phạt thì phải làm sao bây giờ?
 
 






Truyện liên quan