Chương 20: Chương 20:
Nước trong bồn tắm vẫn đang chảy, ánh đèn trần màu vàng ấm áp chiếu lên hai người, lông mày của Hoắc Từ như được phủ lên một tông màu ấm áp. Cô cúi đầu nhìn người đàn ông đang nằm phía dưới, khuôn mặt tỏ vẻ thân thiện, dịu dàng nói: “Anh đừng tức giận, tôi chỉ muốn hỏi anh một vấn đề thôi.”
Dịch Trạch Thành híp mắt, nhìn cô chằm chằm: “Đây là thái độ đặt câu hỏi của cô à?”
“Không phải là do tôi sợ anh không nói thật sao?” Ngón tay Hoắc Từ nâng cằm anh lên.
Ánh mắt Dịch Trạch Thành trầm xuống, cảnh cáo nói: “Hoắc Từ, bây giờ tôi cho cô một cơ hội đi xuống mặc quần áo vào. Sau đó chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
“Không được.” Tính tình bướng bỉnh của Hoắc Từ bộc phát.
Từ sau khi cha mẹ ly dị, cô luôn có thói quen nắm giữ mọi chuyện của mình trong tay. Một khi quyết định, cô muốn dùng cách của mình để đạt được kết quả mong muốn.
Dịch Trạch Thành nhìn cô, bỗng nhiên Hoắc Từ cảm giác có một cánh tay đặt trên bắp đùi của cô.
Một chân cô để trên thắt lưng anh, một chân khác quỳ trên mặt đất, mà cái tay kia đang mò tới cái đùi cô đang để trên người anh. Hoắc Từ cắn môi, có chút không dám tin nhìn anh.
Cô không dám tin mình còn chưa duy trì được ba giây đã bị người ta nhấc lên.
Dịch Trạch Thành ôm cô vào trong ngực dễ như trở bàn tay, lúc cơ thể bị xoay lại, Hoắc Từ quên mất lời cảnh cáo vừa rồi, tay cô nắm chặt lấy khăn tắm. Anh dùng cả hai tay uốn cong chân cô, cả người bật dậy và ép cô vào vách tường của phòng tắm chỉ trong vài giây.
Hoắc Từ biết rõ để làm được chuyện này thì cần sức lực ở eo rất lớn.
Trong phòng tập, cô đã xem qua bộ dáng anh luyện tập. Hai tay nắm chặt, cơ lưng xô lộ ra, rãnh lưng sâu đến nỗi người khác muốn úp mặt vào.
Người đàn ông này ở trên giường, chắc chắn sẽ rất nhiệt tình.
Hoắc Từ không đắc ý được bao lâu, bởi vì Dịch Trạch Thành cố tình tách hai chân cô ra để cô kẹp lấy hông anh.
Khăn tắm lỏng lẻo, chỉ có thể miễn cưỡng che đi những phong cảnh trên người cô.
Tuy phòng tắm vô cùng ấm áp, nhưng cô vẫn cảm thấy phía dưới có từng cơn gió lạnh thổi qua.
Ai cũng không lên tiếng, Dịch Trạch Thành híp mắt nhìn cô, trên mặt lộ vẻ nguy hiểm. Hoắc Từ chưa từng thấy anh như thế, lúc trước anh chỉ có một khuôn mặt lạnh lùng, những lời nói nhiều nhất cũng chính là ‘cách xa tôi một chút’, hoặc ‘có lẽ chúng ta không phải là người chung một con đường’. Nhưng khuôn mặt nguy hiểm, đáng sợ như vậy là lần đầu tiên Hoắc Từ nhìn thấy.
Nhưng cô không sợ, so với cái này thì cô mới không thèm nhìn mặt lạnh của anh.
“Còn muốn chơi nữa không?” Đôi mắt Dịch Trạch Thành cực sâu, nhìn chằm chằm cô hỏi.
Nụ cười trên mặt Hoắc Từ cũng biến mất, cô nói: “Tôi không có chơi với anh.”
“Vậy cô muốn làm gì? Cố tình ngã xuống dụ tôi đi vào còn không phải đang chơi đùa à?” Dễ nhận thấy Dịch Trạch Thành đã có chút tức giận, lúc đi vào anh nhìn thấy cô nằm ở đó nên cứ nghĩ cô ngã trúng xương cụt. Ngã trúng chỗ đó có thể nặng cũng có thể nhẹ. Anh ở bệnh viện đã chứng kiến khá nhiều trường hợp, trường hợp ngã trong phòng tắm khiến mình liệt nửa người không phải không có.
Hoắc Từ bị chọc tức đến bật cười.
Cô nhìn thẳng vào anh, nói: “Tôi đang theo đuổi anh, anh không có cảm giác gì sao?”
Dịch Trạch Thành: “...” Cô nói như thế sao có thể nói chuyện tiếp được.
Hoắc Từ rất giỏi nói lái sang chuyện khác, tuy rằng dựa vào vách tường rất lạnh nhưng nếu anh muốn ôm cô vậy thì cứ để anh ôm. Cô còn cố ý dựa sát vào, mị hoặc hỏi: “Chẳng lẽ anh chưa từng được phụ nữ theo đuổi hả?”
“Không có.” Dịch Trạch Thành lạnh lùng nhìn cô.
Xem ra cô nhìn ra được, anh đối xử với cô thế nào nên cô không hề sợ hãi.
Hoắc Từ không tin, người đàn ông như anh phụ nữ theo đuổi phải xếp hàng dài từ Bắc Kinh đến Paris mới đúng. Dù sao trên đời này, phụ nữ vừa thông minh lại xinh đẹp thì rất nhiều, nhưng mà một người đàn ông vừa anh tuấn, nhạy bén lại còn giàu có, quả thực là cực phẩm nhân gian.
Tuy lời này nếu nói ra rất có thể cô sẽ bị những người có tinh thần nữ quyền công kích, nhưng sự thật là như vậy mà.
“Tám năm trước anh có ở Bắc Kinh không?” Hoắc Từ nhìn anh, nhẹ giọng hỏi.
Dù đã nhận định người đó là anh nhưng cô vẫn muốn biết được câu trả lời từ trong miệng anh, muốn anh tự thừa nhận mình chính là chủ nhân của cánh tay kia. Cũng chỉ có người như anh mới có thể giúp đỡ một người không hề quen biết, cầm bình truyền nước biển suốt bốn tiếng đồng hồ cho một cô gái máu me khắp người.
Ngày đó cô thực sự rất sợ, nắm chặt tay lấy anh, lúc đó có cả bác sĩ và lính cứu hỏa đều đến nói chuyện với cô.
Nhưng chỉ có anh vẫn im lặng, không nói một câu nào.
Thấy anh không trả lời, Hoắc Từ kiềm chế không được, gấp gáp hỏi tiếp: “Anh có từng cứu giúp một cô bé không? Cô ấy lái xe xảy ra tai nạn giao thông, anh là người đầu tiên phát hiện ra cô ấy. Anh nắm tay cô ấy, giúp cô ấy cầm bình nước biển suốt bốn tiếng đồng hồ.”
Cho đến lúc này, trong mắt Dịch Trạch Thành mới thật sự sửng sốt.
Anh chăm chú nhìn vào Hoắc Từ trước mặt, đôi mắt hạnh hơi mở, hàng lông mi dày cũng không thể ngăn nổi ánh mắt chờ mong. Cô hơi chớp mắt rồi lại nhìn chằm chằm anh giống như chỉ cần chớp mắt một cái là sẽ bỏ lỡ lời anh nói.
Có chút cẩn thận, lại có chút mong đợi.
Dịch Trạch Thành rũ mắt, anh không ngờ tới Hoắc Từ muốn hỏi vấn đề này.
Tám năm trước, Dịch Trạch Thành hai mươi bốn tuổi đang đi học ở Cambridge, vẫn chưa tốt nghiệp. Nhưng bởi vì thân thể ông ngoại không khỏe nên anh mới về nước một tuần.
Trên đường từ sân bay về nhà, gặp phải nơi xảy ra tai nạn giao thông. Lái xe là một cô gái tuổi không lớn lắm, xe bị văng ngã ngửa trên mặt đất, túi khí mở ra khiến cô gái bị kẹt trong xe.
Anh đập vỡ kính cửa sổ xe, cắt túi khí an toàn.
Thì chợt nghe được âm thanh cầu khẩn yếu ớt của cô gái: “Xin anh, đừng buông tôi ra.”
Anh thật sự không hề buông tay cô mãi cho đến khi cô được đưa lên cáng cứu hộ.
Dịch Trạch Thành đã từng cho rằng cô gái đó chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ mà thôi. Nhưng anh lại không ngờ tới, câu nói cầu xin yếu ớt nhưng lại mang ý chí muốn sống cực mạnh của cô lại hiện lên vô số lần trong cuộc đời bác sĩ của anh.
Ở Liberia khi chữa trị cho những bệnh nhân hai chân máu thịt be bét, tất cả mọi người đều bảo anh nên từ bỏ đi.
Nhưng anh lại kiên trì phẫu thuật suốt ba mươi tiếng đồng hồ trên bàn giải phẫu sơ sài, cuối cùng anh cũng đã đoạt lại tính mạng của bệnh nhân kia từ trong tay Tử Thần. Bởi vì khi nhìn thấy ánh mắt muốn sống của bệnh nhân thì trong đầu liền vô thức nghĩ tới câu nói kia.
Vô số lần, anh đều nhớ đến câu nói ấy, đừng buông tôi ra.
Anh là bác sĩ, chỉ cần có một tia hi vọng, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức. Bởi vì một khi anh buông tay đó chính là từ bỏ một mạng sống.
....
Dịch Trạch Thành buông tay, Hoắc Từ đang dựa vào vách tường chậm rãi trượt xuống.
“Nếu như cho đến bây giờ cô làm những chuyện như vậy đều bởi vì vấn đề này.” Dịch Trạch Thành nghiêm túc nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Thì cô không cần phải làm như thế.”
“Làm sao anh biết được vấn đề này không quan trọng đối với tôi?” Hoắc Từ giật mạnh tay anh lại, không cho anh đi.
Tay Dịch Trạch Thành bị cô giữ chặt, di động trong túi quần lại vang lên. Lần này anh đưa tay lấy ra, sau khi kết nối, anh thản nhiên nói: “Tôi có thể ra lấy... Không sao.”
“Quần áo của cô có rồi, tôi cần xuống lấy.” Dịch Trạch Thành hơi dùng lực một chút nhưng Hoắc Từ không muốn để anh rời đi như vậy.
Cô đuổi theo, Dịch Trạch Thành đã đi đến cửa. Anh đưa tay nắm chốt cửa, Hoắc Từ nắm chặt ống tay áo của anh.
Nhưng không ngờ lòng bàn chân cô bị trượt, cả người nhào tới.
Dịch Trạch Thành nhìn sang, cũng không thèm mở cửa nữa mà quay qua đỡ lấy cô. Ai ngờ Hoắc Từ trong lúc căng thẳng, hai tay run rẩy đưa lên giữa không trung, khăn tắm theo đó rơi xuống.
Người đàn ông ôm lấy cô, bàn tay dày rộng trực tiếp đặt lên eo thon, lần này thật sự đúng là không có vật gì ngăn cách khiến anh có thể cảm nhận được làn da mịn màng khiến người khác không nhịn được muốn vuốt ve.
Dịch Trạch Thành không ngờ tới lại xảy ra tình huống này, hai người đều ôm đầy tâm sự.
Đôi gò bồng đảo đầy đặn đụng vào ngực cứng rắn của anh, hai người bỗng chốc đều sững sờ. Dịch Trạch Thành chính trực nhìn thẳng vào mặt cô, Hoắc Từ cong khóe môi cười một tiếng: “Anh còn nhìn?”
Không ngờ tới, cô vừa nói xong anh lại nhắm mắt lại.
Hoắc Từ nhìn người đang nhắm mắt trước mặt mình, cô cho rằng anh sẽ xoay người lại, thật không nghĩ đến anh như một đứa bé ngoan nhắm mắt lại.
Anh có một đôi mắt vừa trong trẻo lại vừa lạnh lùng, lúc này anh nhắm mắt lại, cả người đều trở nên nhu hòa một cách bất ngờ. Ánh đèn vàng ấm trên đỉnh đầu chiếu lên mặt anh giống như phủ lên một tầng ánh sáng mềm mại.
Cô khẽ thở dài một hơi, xoay người nhặt khăn tắm lên thì thấy anh vẫn còn nhắm mắt.
Anh cứ như thế này làm cô thật muốn bắt nạt anh.
Quấn thật kĩ khăn tắm một lần nữa, Hoắc Từ nhìn người đàn ông đang yên lặng đứng trước mặt mình, đây chính là người mà cô luôn đặt ở trong lòng.
Cô nhón mũi chân, hướng về phía môi anh, nhẹ nhàng chạm vào, cũng không biết là do bầu không khí quá mức dịu dàng, hay là do anh chưa kịp phản ứng lại nên cứ im lặng như vậy rất lâu.
Môi anh không lạnh như người khác mà vừa mềm lại vừa ấm, tựa như anh bây giờ.
Cho đến khi Dịch Trạch Thành đẩy cô ra, hai người nhìn nhau, anh mở mắt ra, đôi mắt như hàm chứa nước.
Hoắc Từ nhón mũi chân, nhanh chóng hôn thêm một cái: “Đừng sợ, tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh.”
Dịch Trạch Thành thật sự dở khóc dở cười, khi nghe đến câu này, anh không thấy tức giận ngược lại thì cảm thấy buồn cười hơn. Cô làm sao lại có nhiều thủ đoạn bịp bợm chồng chất như vậy chứ?
**
Dịch Trạch Thành đi ra ngoài giúp Hoắc Từ lấy quần áo, trái lại cô lại ung dung thong thả. Cô dùng khăn lông sạch lau tóc mình, lau đến khi khô phân nửa mới đi ra ngoài.
Vừa đi ra chính là phòng của Dịch Trạch Thành, có một cái giường màu đen, có vẻ cực kỳ im lặng.
Vừa nghĩ tới mỗi lúc trời tối, anh nằm ở đây, bụng dưới Hoắc Từ liền xiết chặt. Bên cạnh là tủ quần áo, cô đưa tay mở ra thì thấy bên trong treo đủ loại sơ mi, quần dài một cách ngay ngắn. Mở ngăn kéo phía dưới, cà vạt cũng được bày ngay ngắn.
Mà ngăn kéo tầng thấp nhất, chính là chỗ anh để đồ lót.
Ba màu trắng xám đen đơn giản, cùng một kiểu dáng.
Không lâu sau đó, bên ngoài có tiếng động. Hoắc Từ cười cười định đẩy cửa ra ngoài. Nhưng cô không nghĩ đến cô lại nghe được giọng của một người phụ nữ. Cô vốn cho là người đưa quần áo đến nhưng cẩn thận nghe kỹ lại thì thấy không đúng.
Bởi vì cái chất giọng kia là giọng nữ vừa mềm vừa nhẹ nói: “Đàn anh, thật có lỗi, hôm nay lại đến làm phiền anh.”
Đàn anh...
Hoắc Từ cười lạnh vậy mà anh còn nói mình không ai theo đuổi. Cái bản lĩnh vừa xuống lầu đã dẫn một đàn em về. Cô mở he hé cửa phòng liếc nhìn thoáng ra phía ngoài. Là một người phụ nữ mặc áo khoác hồng nhạt, vóc người không cao lắm nhưng bù lại được một giọng nói mềm mại, nhã nhặn.
Vẻ mặt Diệp Minh Thi áy náy nhìn Dịch Trạch Thành, tuy nhiên cô ta không biết, sự mừng rỡ, vui vẻ trong mắt cô ta đã sớm tràn ra ngoài.
Áo khoác trên người cô ta dính bông tuyết, tóc cũng có chút ướt.
Dịch Trạch Thành không chú ý tới ánh mắt của cô ta, chỉ nói: “Ngồi đi, cô có muốn uống chút gì không?”
“Không cần, một lát nữa em phải đi.” Diệp Minh Thi xua tay, một bộ dáng bứt rứt bất an.
Hoắc Từ thấy Dịch Trạch Thành đem cái túi trong tay đặt ở bên cạnh ghế salon, chắc hẳn trong đó là quần áo của cô. Sau đó người đàn ông này liền đi vào phòng bếp rót nước. Chân trước anh vừa đi thì người phụ nữ áo hồng liền xoay người nhìn vào đồ trong túi.
Động vào đồ của cô, tự đâm đầu vào chỗ ch.ết.
“Dịch Trạch Thành.” Hoắc Từ hướng về phía bên ngoài nhẹ nhàng kêu một tiếng, phòng bếp cách phòng ngủ hơi xa, chỉ sợ người đang rót nước không nghe thấy nhưng cũng đủ để khiến người phụ nữ áo hồng đang lật xem cái túi giật nảy mình.
Cô ta lúng túng đứng dậy, xoay người đi đến cửa phòng ngủ.
Hoắc Từ thản nhiên tựa vào vách tường, cô cúi đầu nhìn khăn tắm đang quấn quanh người mình, đáy lòng cười một tiếng, không phải là thích nhìn sao, cô liền cho người phụ nữ này nhìn đủ.
Cửa phòng mở ra, vẻ mặt Diệp Minh Thi kinh ngạc nhìn người đang quấn khăn tắm xuất hiện.
“Cô...” Cô ta nhận ra, người này là nữ nhiếp ảnh gia Hoắc Từ.
Hoắc Từ lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, hỏi Dịch Trạch Thành người đang bưng ly nước ra: “Trong nhà có khách tới à?”
Dịch Trạch Thành nghe thấy cô hỏi, không lên tiếng nhưng đáy lòng lại giễu cợt một tiếng, cô nói như mình không phải là khách vậy, chẳng qua nhìn nét mặt của cô, anh cũng đoán được, cô lại muốn giở trò quỷ.
“Quần áo anh đi xuống dưới lấy giúp em đâu rồi?” Hoắc Từ hờn dỗi hỏi anh.
Dịch Trạch Thành đem ly nước đặt trên khay trà trong phòng khách, mời Diệp Minh Thi uống nước còn anh thì đi tới lấy túi giấy ở cạnh ghế salon đem đến cho Hoắc Từ.
Sau khi Hoắc Từ nhận lấy, vô cùng tự nhiên nở nụ cười với Diệp Minh Thi.
“Cô ngồi chơi một lát nhé, tôi đi thay quần áo, sau đó sẽ trò chuyện với cô.”
Cô nói như mình là nữ chủ nhân thật sự.