Chương 24: Chương 24:
Diệp Minh Thi trợn mắt há mồm nhìn Hoắc Từ, trên mặt đều là sự khó tin. Mới vừa rồi con dao giải phẫu trong tay cô ta cắt thủng găng tay, trái tim cô ta cũng ngừng theo. Cô ta học y, biết rõ trên vùng đất châu Phi này có đủ mọi loại bệnh truyền nhiễm hống hách lộng hành. Bởi vì bệnh AIDS là bệnh riêng tư, trừ phi là phẫu thuật, nếu không thì không có quyền bắt buộc bất cứ người nào đi kiểm tr.a AIDS.
Lúc đứa bé kia được đưa đến, đã sắp mất mạng, căn bản không thể đợi kiểm tr.a được.
Dịch Trạch Thành nhắc nhở bọn họ trước khi tiến hành phẫu thuật phải có các biện pháp phòng hộ tốt nên bọn họ đều mang hai găng tay.
Nhưng bởi vì sơ suất của cô ta, khiến anh lâm vào nguy hiểm.
Diệp Minh Thi ngồi trong góc tường, cả người đều run rẩy, cô ta khóc thầm nói: “Căn bản là cái gì cô cũng không hiểu, cô cho rằng đây là chuyện nhỏ sao? Cô có biết ở chỗ này, phơi nhiễm nghề nghiệp nguy hiểm cỡ nào không?”
“Cô đúng là hiểu biết rất rõ nhỉ, vậy lúc làm phẫu thuật, tay cô có thể đừng run không?” Hoắc Từ nhìn cô ta, lạnh lùng hỏi.
Diệp Minh Thi lại ngẩng đầu lần nữa, lần này cô ta lướt qua Hoắc Từ, nhìn về phía sau cô.
Dịch Trạch Thành đang đứng ở nơi đó.
“Cô đến đây là vì cứu người, cô thấy những người đang ngồi ở bên ngoài kia không? Bọn họ rất nghèo, nếu không có những người bác sĩ không biên giới, bọn họ cũng chỉ có thể phó mặc cho số phận. Nhưng nếu như cô chỉ vì Dịch Trạch Thành thì làm phiền cô nhanh chóng về nước đi. Đừng ở nơi này hại người rồi hại mình.” Hoắc Từ nhìn cô ta, giọng nói cũng không to.
Thế nhưng mỗi câu đều giống như một con dao đâm thẳng vào lòng Diệp Minh Thi.
Cô ta đứng dậy, vẻ mặt phẫn nộ: “Cô nói đúng, tôi không nên ở chỗ này.”
Chờ khi Diệp Minh Thi rời khỏi, Hoắc Từ xoay người chuẩn bị lên xe. Cô không nghĩ đến vừa quay người lại đã nhìn thấy Dịch Trạch Thành đang đứng cách cô vài bước, yên lặng nhìn cô.
Mặc dù chỉ mới mấy tiếng không gặp nhưng Hoắc Từ lại cảm thấy dường như anh càng thêm đẹp trai.
“Anh nghe thấy rồi?” Hoắc Từ mở miệng hỏi.
Nghe thấy cái gì? Nghe thấy cô mắng Diệp Minh Thi hay là cô thổ lộ nói muốn anh.
Dịch Trạch Thành không nhúc nhích, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng tới, con ngươi nhạt màu hổ phách. Lúc này toát lên sự thâm trầm, bình tĩnh không lay động như một đầm sâu, che dấu hết hàng nghìn cảm xúc. Ánh sáng mặt trời màu vàng chiếu lên gương mặt anh, chóp mũi anh đã lấm tấm mồ hôi, thấm đẫm ánh sáng mặt trời.
“Đứa bé kia được cứu rồi sao?” Hoắc Từ thấy anh không nói lời nào, lại hỏi.
Lần này, Dịch Trạch Thành gật đầu, lần đầu tiên lộ ra nụ cười, anh nói: “Cứu được rồi.”
“Thật tốt.” Hoắc Từ tiến lên hai bước, đi đến bên cạnh anh.
Cho đến khi cô đưa tay ôm lấy anh, thân thể Dịch Trạch Thành cứng đờ, muốn lùi ra phía sau. Hai tay Hoắc Từ lại sít sao ôm chặt anh, không cho phép anh lui ra sau. Hai tay Dịch Trạch Thành để xuôi bên người, chậm rãi nắm thành quả đấm.
Cơ thể không được tự nhiên.
“Hoắc Từ, cô không cần làm như vậy.” Giọng nói của người đàn ông từ đỉnh đầu truyền xuống, mang theo một cảm xúc thấp không thể nghe rõ.
Hoắc Từ khẽ cười một tiếng, mở miệng nói: “Bác sĩ Dịch, anh cảm thấy nếu tôi ôm anh như vậy sẽ bị lây bệnh à. Anh là bác sĩ chắc sẽ không thiếu kiến thức như vậy chứ.”
Cô đang nói tới con đường lây bệnh của AIDS, chỉ ôm thì sẽ không bị nhiễm bệnh.
Dịch Trạch Thành thấp giọng cười, cúi đầu nhìn người trong ngực. Mái tóc đen nhánh của cô được cột ra sau đầu, trông thật mềm mại.
Trả đũa là việc mà cô lợi hại nhất.
Ai biết rằng Hoắc Từ vẫn ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn anh và khẽ nói: “Hiện tại tôi còn dám hôn anh đấy.”
Dịch Trạch Thành bị chọc tức đến mức bật cười, lúc niên thiếu, đám nam sinh trong đại viện tụ thành một nhóm, việc thích nhất chính là ngồi trên xe trêu chọc con gái. Nhưng cũng không phải là đùa lưu manh mà chỉ là lái một chiếc xe jeep cũ, sau đó hướng về phía các cô gái ven đường la hét một tiếng, chọc cho đến khi đối phương mặt đỏ tới mang tai, sau đó hung hắng mắng một câu khiến mọi người cười vang.
Mỗi lần anh ngồi trong xe đều cảm thấy bọn họ thật sự rất nhàm chán.
Hàn Kinh Dương mắng anh là lão già, đầu gỗ, không hiểu được sự đáng yêu của con gái. Khi các cô vừa nói chuyện, ánh mắt liền cong cong thành vành trăng khuyết, động chút là gương mặt liền đỏ bừng, thật sự rất giống một quả táo đỏ, chọc người khác không nhịn được muốn cắn lên một ngụm.
Có lẽ do những lời ngụy biện của Hàn Kinh Dương, hơn nữa từ nhỏ đến lớn Dịch Trạch Thành cũng không thích cùng con gái xúm lại một chỗ. Anh đối với tính nết của con gái, chỉ có một khái niệm mơ hồ. Anh cảm thấy đại khái các cô gái chính là có dáng vẻ ngượng ngùng, mắc cỡ, chỉ cần nói chuyện hơi nặng là đã khóc sướt mướt.
Nhưng Hoắc Từ lại phá vỡ hết thảy mọi ấn tượng về con gái trong đầu anh.
Cô gọn gàng dứt khoát, có sao nói vậy, thậm chí là cái gì cũng dám làm. Hoàn toàn không có dáng vẻ ngượng ngùng giống các cô gái khác, cô không tự phụ, thẳng thắn, ngay cả những gì cô làm cũng chỉ là những gì cô nên làm.
“Nếu không thì bây giờ anh để cho tôi hôn một cái, kiểm tr.a một chút có phải lời tôi nói là thật hay không.” Nói xong, Hoắc Từ nhón chân lên.
Dịch Trạch Thành cúi đầu nhìn cô, khẽ mắng một câu: “Tiểu lưu manh.”
Thấy vẻ mặt anh giãn ra, có vẻ thoải mái hơn rồi, đáy lòng Hoắc Từ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Phơi nhiễm nghề nghiệp ở châu Phi quả thật rất đáng sợ, đừng tưởng đó chỉ là một đứa bé nhưng trên người cậu bé ấy cũng có thể sẽ mang theo căn bệnh AIDS, ai cũng không dám thiếu cảnh giác. Cô hiểu rõ tính tình anh, cái người này chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, cho dù trọng trách nặng cỡ nào thì anh cũng sẽ không than phiền với người khác một câu nào.
Cho nên cô cố tình trêu chọc anh, để anh thoải mái hơn.
Cho dù không thật sự giúp đỡ được anh nhưng tối thiểu cô cũng có thể khiến cho lòng anh nhẹ nhõm hơn chút.
...
Dịch Trạch Thành cúi đầu nhìn cô: “Vẫn chưa ôm đủ?”
Hoắc Từ lắc đầu: “Vẫn chưa đủ.”
Quả nhiên là anh không nên hỏi, Dịch Trạch Thành đưa tay nắm chặt bờ vai của cô, đem người đẩy ra. Nếu anh không đẩy ra, thật có thể cô sẽ ôm mãi không buông. Dù sao Dịch Trạch Thành cũng đã nhìn thấu cô, cô chính là một tên lưu manh.
“Không phải cô chưa ăn cơm trưa sao, đi thôi.” Một tay Dịch Trạch Thành để trong túi quần, xoay người đi ra ngoài.
Hoắc Từ sửng sốt, vẻ mặt vui sướng hỏi anh: “Tại sao anh lại biết tôi chưa ăn cơm trưa?”
Là Phan Sâm nói cho anh biết, vừa nãy lúc anh đang xử lý miệng vết thương, Phan Sâm ở một bên nhìn hồi lâu. Nói cho anh biết, Hoắc Từ bởi vì lo lắng cho anh, đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm trưa.
“Anh đừng đi, tôi cho anh đồ tốt này.” Hoắc Từ nhớ tới thứ trên xe, đưa tay kéo anh lại.
Dịch Trạch Thành mặc cho cô lôi kéo mình đi đến bên cạnh chiếc xe. Đợi cô len lén lấy một quả xoài từ trong túi xách nhét vào trong lòng bàn tay anh, anh dở khóc dở cười hỏi: “Đây chính là đồ tốt mà cô nói?”
“Đây chính là trái cuối cùng, tôi không cam lòng để người khác ăn đâu.” Hoắc Từ hừ một tiếng.
“Cám ơn.” Dịch Trạch Thành nhìn cô cười nhưng không nhận.
Sau đó anh vẫy tay với mấy đứa trẻ chơi đùa cách đó không xa, cậu bé da đen ném chai nhựa xuống, lập tức chạy tới. Họ là những người Trung Quốc da vàng, những người ở các làng xung quanh đều biết rằng những người này đến đây để giúp đỡ họ. Vì vậy, ngay cả những đứa trẻ này cũng rất tôn trọng họ.
Dịch Trạch Thành thấp giọng nói vài câu với bọn chúng, rõ ràng ngôn ngữ khá khó nghe nhưng chỉ cần anh dùng giọng nói trầm thấp nói ra thì nó lại dễ nghe như cũ.
“Anh nói với bọn chúng cái gì thế?” Hoắc Từ tò mò hỏi.
Dịch Trạch Thành nhìn cô, khẽ nói: “Đợi chút nữa cô sẽ biết.”
Hoắc Từ cảm thấy buồn cười, còn giữ bí mật với cô. Nhưng cô cũng không hỏi lại mà là đưa tay lấy điện thoại ra, thanh thông báo Weibo hiện lên con số 9999. Cô không click mở ra xem, mặc kệ là khen cô hay mắng cô, cô cũng không quan tâm.
Cô click mở nút ở giữa sau đó lại click mở văn bản, bắt đầu gõ.
“Đi theo #bước chân #MSF, đến Brie, Guinea. Trước khi MSF đến thì 20 vạn người dân ở đây chưa từng được hưởng các dịch vụ y tế, thiếu bác sĩ và thuốc men là chuyện bình thường. Hôm nay, ở đây xảy ra sự cố phơi nhiễm nghề nghiệp, người bị thương được đưa đến khi tính mạng đang bị đe dọa nên chưa kịp kiểm tr.a HIV-AIDS.”
Đánh xong một đoạn văn bản.
Hoắc Từ nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh.
Sau đó, cô trịnh trọng đánh thêm một câu. “Tôi cầu mong anh ấy có thể bình an.”
Nơi này không có internet, sau khi gõ xong cũng không có cách nào đăng lên. Mấy đứa bé lúc nãy chạy đi giờ đã quay về. Trong tay mỗi đứa đều ôm hai trái xoài, da vàng lộ ra một ít màu đỏ, mùi hương xoài thơm ngọt quanh quẩn đầu mũi.
Dịch Trạch Thành kêu bọn chúng để xoài đặt trên đầu xe, sau đó cho bọn chúng vài tờ tiền, mấy đứa trẻ vui vẻ khoa tay múa chân.
Hoắc Từ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
Mãi đến khi trong mắt anh hiện lên ánh cười nhìn về phía cô, nói: “Tất cả đều là của cô.”
Hoắc Từ hận không thể che mặt mình lại, quá con mẹ nó mất mặt.
**
Lúc xe trở lại Conakry đã là chín giờ tối, một đường chạy đến khách sạn chẳng có chút ánh sáng nào.
Sau khi xuống xe, trên mặt mỗi người đều toát lên vẻ mệt mỏi. Hoắc Từ ôm máy ảnh trong tay, hôm nay cô chụp không ít ảnh, chút nữa còn phải đi chỉnh sửa lại.
Bọn họ vừa xuống khỏi xe liền có mấy người phụ nữ da đen xông tới. Phan Sâm xua tay ra hiệu với bọn họ, cho đến khi vào khách sạn rồi mới không bị bọn họ tiếp tục làm phiền.
Hoắc Từ có chút nghi hoặc, hỏi anh ta: “Các cô ấy muốn rao bán cái gì với anh sao? Nhưng sao tôi không thấy trên tay họ có cái gì?”
Ánh mắt Phan Sâm lúng túng nhìn cô, lần này ngay cả Dịch Trạch Thành cũng nhịn không được, lắc đầu nở nụ cười.
Đến khi Phan Sâm nói: “Thứ mà họ bán chính là bản thân họ.”
Lúc này Hoắc Từ mới hiểu được, những người phụ nữ này hóa ra là gái mại ɖâʍ.
“Người ở đây rất nghèo khổ, chỉ cần vài đô la thì cô đã có thể mua được buổi tối của các cô ấy.” Phan Sâm giải thích cho cô nghe.
Hoắc Từ nhàn nhạt ồ một tiếng, ai dè Phan Sâm còn nói: “Thậm chí ban đêm còn có người sẽ đến gõ cửa phòng cô cho nên cô đừng tùy tiện mở cửa cho người xa lạ.”
Trước khi lên lầu, Phan Sâm gọi Diệp Minh Thi qua một bên, sau khi phẫu thuật kết thúc thì cảm xúc của cô ta không được tốt. Phan Sâm muốn tháo bỏ khúc mắc cho cô ta nên chỉ có Hoắc Từ và Dịch Trạch Thành đi vào thang máy.
Phòng Dịch Trạch Thành nằm gần thang máy, anh đi đến cửa phòng của mình, anh dừng lại, Hoắc Từ cũng dừng theo.
Anh lấy chìa khóa ra, xoay người nhìn cô thì thấy cô nghiêm túc nói: “Tôi sẽ bảo vệ anh an toàn.”
Nhàm chán, Dịch Trạch Thành mở cửa đi vào.
Ai ngờ, cô lại nhanh chân chen vào phòng nhưng điều khiến bọn họ cảm thấy kỳ quái chính là đèn trong phòng đang mở. Hoắc Từ đang định hỏi có phải lúc đi, anh đã quên tắt hay không.
“Surprise.” Một tiếng hô to vang lên, Hoắc Từ quay đầu lại thì có một người đàn ông đang khỏa thân xuất hiện trước mắt cô.
Cô còn chưa thấy rõ, đôi mắt đã bị một bàn tay ấm áp che đi, sau đó cả người bị Dịch Trạch Thành ôm ra ngoài.
Khi cô lấy lại tinh thần liền tức giận muốn nhào vào bên trong, cái miệng thì lại nói: “Cái tên bi,ến thái kia là ai, sao hắn lại ở trong phòng anh? Anh đừng cản tôi, để tôi vào giế.t ch.ết anh ta.”
“Đồ biế,n thái ch.ết dẫm.”
Dịch Trạch Thành ép cô vào vách tường ngoài hành lang, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô.
Sau đó liền thấy một cái đầu từ trong phòng nhô ra, vừa vô tội lại vừa đáng thương nhìn cô hỏi: “Cô là ai vậy?”
“Biế,n thái, sao anh lại lõa th.ể trong phòng anh ấy, anh chờ đó, tôi sẽ giế.t ch.ết anh.” Hoắc Từ thật sự rất tức giận, sao cô có thể để cho người khác ở phòng của anh được chứ.
Mãi đến khi cái đầu đẹp trai ấy đáng thương nói: “Tôi là cậu nhỏ của nó mà.”
Hoắc Từ không vùng vẫy nữa, há to miệng, nhìn Dịch Trạch Thành, sau đó lại nhìn cái đầu bên đang thò ra bên kia.
Mẹ nó, thật là xấu hổ.