Chương 30: Chương 30:

 
Ngày hôm sau, Từ Tư Dương liền rời đi. Về cơ bản thì công việc của họ ở Guinea đã kết thúc.
 


Sau đó bọn họ sẽ đi đến Mali, ở đó có một đội khác đang chờ. Bởi vì việc quay phim phóng sự sẽ bắt đầu ở Mali*, rồi họ còn phải đến Libya* và địa điểm dừng chân cuối cùng là Nam Sudan.
(*) Mali có tên chính thức là Cộng hòa Mali là một quốc gia nằm trong lục địa của miền tây châu Phi. 


(*) Nhà nước Libya là một quốc gia tại Bắc Phi.
 
Bọn họ đi đến Mali bằng trực thăng.
 
Từ năm 2012 đến bây giờ, chính phủ Mali và khu vực phía Bắc vẫn luôn xung đột vũ trang không ngừng. Liên Hợp Quốc đã từng tuyên bố số lượng người hi sinh vì quốc gia ở Mali trong ba năm liên tiếp đều là cao nhất.
 


Có thể thấy được nơi này không hề hoà bình.
 
Tới lúc đến Mali, Dương Minh và cả đoàn đội đang chờ bọn họ.
 


Đoàn đội quay phim tài liệu này lúc trước đã quay ở trong nước, bởi vì vấn đề hộ chiếu nên mới bị chậm trễ. Lúc trước Dương Minh không đi cùng Dịch Trạch Thành là vì anh ấy phải đi xử lý chuyện này.
 


Mọi người gặp mặt trong khách sạn ở thủ đô Bamako của Mali, đoàn quay phim tài liệu này là một đoàn đội mới ở trong nước tên là Thời Song, rất nổi tiếng trên mạng, năm trước bọn họ quay 《 Trung Quốc trong mắt chúng ta 》, nhận được vô số lời khen ngợi. Số lượng người nhấp vào xem trên web đã vượt qua trăm triệu.


available on google playdownload on app store


 
“Cô là Hoắc Từ hả?” Bọn họ gặp nhau ở nhà ăn khách sạn, lúc họ đến là vừa đúng thời gian dùng bữa tối.
 
Một nam sinh mặc áo polo khi thấy cô thì ngạc nhiên la lên. Giọng anh ta vừa lớn lại vừa ngạc nhiên nên bị người đàn ông ria mép bên cạnh tát một cái.
 


Người đàn ông ria mép có chút ngại ngùng, nói: “Hoắc tiểu thư, cô đừng trách. Thằng nhóc này là fan của cô, nó rất thích những tác phẩm của cô.”
 
Hoắc Từ nhướng mày, không nghĩ tới cô lại có fan trong giới nhiếp ảnh.
 


Những năm gần đây, cô hay bị chỉ trích vì đã quá thương mại hóa tác phẩm, đã không còn là những tác phẩm có thể đi vào lòng người như lúc đầu nữa.
 
Cô không chỉ không tham gia thi đấu mà ngay cả những lần triển lãm lưu động cũng đều hợp tác với những nhãn hàng xa xỉ.
 


“Xin chào, em tên là Đường Húc, chị cứ gọi Tiểu Đường là được rồi.” Chàng trai chà xát tay, cẩn thận đưa tay tới.
 


Thanh danh trong ngành của Hoắc Từ chính là kiêu ngạo. Giá cả cao nhất, hơn nữa còn phải xem cô có muốn chụp hay không. Bọn Đường Húc cũng coi như là người trong nghề nên đương nhiên cũng đã nghe qua danh tiếng của Hoắc đại thần. Hôm nay nhìn thấy nữ thần, Đường Húc liền cảm thấy cô đẹp, thật sự là rất đẹp.


 
Không có phấn son, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay không có biểu lộ gì nhưng lại đẹp khiến người ta không rời mắt được.
 
“Tôi là Hoắc Từ." Hoắc Từ duỗi tay nắm lấy bàn tay kia.
 


Đường Húc không nghĩ tới nữ thần dễ nói chuyện như vậy, nắm tay cô, liều mạng nói: “Từ khi học đại học em đã bắt đầu đặc biệt thích tác phẩm của chị, những ảnh tạp chí chị chụp em đều giữ lại.”
 
Dịch Trạch Thành cúi đầu, nhìn bàn tay trắng nõn, non mịn Đường Húc đang nắm.


 
“Năm ngoái chị chụp chín mươi bìa tạp chí, quyển nào em cũng mua." Đường Húc cười lên, thực sự giống một chàng trai trẻ ấm áp tràn đầy sức sống.
 
Hoắc Từ cười khẽ, thật đúng là fan hâm mộ.
 


Dịch Trạch Thành thản nhiên mở miệng: “Bữa tối đã chuẩn bị xong, chúng ta đi vào thôi.”
 
Nói xong, anh xoay người đi trước, Dương Minh đuổi theo. Đường Húc khẽ nói với Hoắc Từ: “Thoạt nhìn Dịch tổng thật nghiêm túc, mỗi lần gặp anh ấy bắp chân em đều phát run.”
 


Tính tình của Đường Húc từ trước đến giờ đều dễ làm quen, thấy nữ thần dễ nói chuyện như vậy nên lúc này nói không ngừng.
 
Hoắc Từ chỉ ý cười cười mà nhìn cậu ta, cũng không nói lời nào.
 


“Sao cậu còn chưa buông tay nữa?” Người đàn ông ria mép bên cạnh thật sự nhìn không được nữa, nếu không phải ông biết rõ tính cách Đường Húc, biết thằng nhóc này không phải là người thích lợi dụng, mà bây giờ lại nắm tay người ta không buông, thật sự rất giống một tên đại móng heo*.


(*) Đại móng heo: Chỉ những hành động tay bi.ến thái của đàn ông hay phụ nữ, thường dùng để chỉ hành vi quấy rối tì/nh dục.
 


Lúc này Đường Húc mới phát hiện mình vẫn đang nắm tay Hoắc Từ. Cậu ta nhanh chóng buông tay ra, cuống quít nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Hoắc tiểu thư, em thật sự không phải cố ý đâu.”
 


“Không cần gọi tôi là Hoắc tiểu thư, gọi tôi là Hoắc Từ được rồi.” Nét mặt cô rất thản nhiên, không hề tức giận.
 
Đường Húc gãi gãi đầu, lúc cười rộ lên vẻ mặt có chút ngu ngốc.
 


Bữa cơm này ăn trong phòng bao riêng của khách sạn, đoàn đội phim phóng sự đã đến đây trước một ngày. Ngồi trên ghế, mọi người giới thiệu chào hỏi nhau, người đàn ông ria mép tên Ngụy Lai, là nhóm trưởng cũng là giám đốc sản xuất. Người trong đoàn đội không nhiều lắm, nhưng tất cả đều đầy đủ.


 
Đường Húc là nhiếp ảnh gia, cũng là người sẽ đồng hành chung với Hoắc Từ.
 
Bọn họ đều được Dịch Trạch Thành mời đến, mục đích là để quay một bộ phim phóng sự công ích.
 


Hiển nhiên là kế hoạch tuyên truyền lần này rất lớn, tổ chức bác sĩ không biên giới là tổ chức phi chính trị. Cũng là một trong số ít những tổ chức trên thế giới được phép tiến vào Triều Tiên. Lần này có thể tham gia quay phóng sự đối với đoàn đội Thời Song mà nói vừa là một sự khiêu chiến vừa là vinh hạnh.


 
Dù sao cũng đều là người trẻ tuổi, trong lòng đều có nhiệt huyết.
 


Lúc ngồi xuống, Đường Húc chen đến ngồi cạnh Hoắc Từ. Dịch Trạch Thành đối diện sắc mặt thản nhiên, lâu lâu mới ngẩng lên nhìn lướt qua một cái. Đường Húc thật sự là một fan nhỏ, màn hình chờ của điện thoại là một tác phẩm lúc trước Hoắc Từ  tham gia nhiếp ảnh.
 


Cũng là tác phẩm giúp cô lấy được huy chương vàng.
 


“Lần đầu tiên nhìn vào bức ảnh này, em cảm thấy nó thật sự đánh thẳng vào tâm hồn, em nghĩ người có thể chụp như vậy chắc chắn là một người có một trái tim trong sáng.” Đường Húc nói xong cũng có chút ngượng ngùng, những lời này hơi giống đang nịnh nọt.
 


Ngược lại Ngụy Lai bên cạnh lại cười cười, nói: “Hoắc Từ, chuyện này tôi có thể làm chứng cho Đường Húc, thường ngày thằng nhóc này rất hay khen ngợi cô ở trước mặt chúng tôi, so với những cái này còn nhiều hơn.”
 


“Tôi cũng có thể làm chứng, chắc chắn trong lòng cậu ta cô không khác gì một nữ thần.” Một người khác tiếp lời.
 


“Nếu tôi có thể gặp mặt Hoắc Từ một lần, tôi chấp nhận cả đời này sẽ không tìm bạn gái. Đây chính là câu châm ngôn vàng của Đường Húc.” Có người cười xấu xa thả ra một câu chấn động.
 
Đường Húc sốt ruột, lập tức nói: “Mọi người chừa cho em chút mặt mũi đi.”
 


“Khó có thể làm được, thật vất vả mới nhìn thấy Hoắc Từ, bọn tôi phải để cô ấy biết, mình còn có một fan hâm mộ như cậu chứ."
 
Đều là người trẻ tuổi, trêu đùa một chút thì không khí trong phòng đã sôi nổi hơn.
 


Vẫn là Ngụy Lai tinh mắt, thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Dịch Trạch Thành, vị Dịch tiên sinh này anh ta cũng chỉ mới gặp có một lần. Thoạt nhìn có vẻ là một người cao quý, Ngụy Lai cho rằng anh không thích trường hợp ồn ào như vậy nên nôn nóng đến bảo mọi người ngừng lại. Xin lỗi anh: “Thật xin lỗi Dịch tiên sinh, những người trẻ tuổi không có việc gì đều thích vui đùa.”


 
Lúc này mọi người mới chú ý tới, còn có ông chủ lớn ở đây.
 
Lần này đoàn đội có thể tới quay ở châu Phi cũng là nhờ có Dịch Trạch Thành đầu tư, vị này chính là cơm cha áo mẹ. Không ai dám tùy tiện đùa giỡn nữa.
 


“Không có việc gì.” Dịch Trạch Thành cười nhạt, khuôn mặt đẹp trai trở nên sống động hơn, đẹp đến nỗi khiến mấy người đàn ông trong bàn đều thấy ghen tị.
 


Dù lúc quay phim phóng sự cũng đã gặp qua không ít nam minh tinh. Nhưng mà vị Dịch tiên sinh này, thật sự không hề kém cạnh chút nào so với những người dựa vào mặt ăn cơm trong giới giải trí, thậm chí trên người anh còn có một khí chất không giận mà uy làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
 


Chợt nghe anh hờ hững mở miệng: “Thật ra, tôi cũng là fan của Hoắc tiểu thư.”
 
Hoắc Từ nhìn anh, anh giả bộ, anh cứ giả bộ đi.
 
Mọi người sửng sốt, anh cười nói: “Nếu không tôi cũng sẽ không đến cửa vài lần để mời Hoắc tiểu thư tham gia hạng mục này.”
 


Người đàn ông trợn mắt nói dối.
 
Lúc này mọi người mới hiểu, có điều nghĩ lại cũng không sai, giá trị con người Hoắc Từ cao như vậy, đúng là rất khó mời. Huống chi ở một nơi như châu Phi, hầu hết mọi người đều không muốn đến.
 


Dương Minh biết rõ mọi chuyện, ngồi một bên run bần bật, anh ta chỉ mới rời khỏi Dịch tổng một tuần mà thôi.
 
Cuối cùng cái quái gì đang xảy ra để cho Dịch Trạch Thành nói bừa như vậy?
 


Diệp Minh Thi và Phan Sâm cần đến MSF để họp, bởi vì tình hình ở Mali đang biến động, khủng bố vẫn luôn tập kích không ngừng, do đó nếu muốn đi vào nơi đóng quân để quay phim cần phải sắp xếp trước. Sau đó họ mới quay lại mới hội họp lại với mọi người lần nữa.
 


Mọi người làm quen nhau đến hơn mười một giờ, mỗi người mới quay trở về phòng nghỉ ngơi.
 
Chỉ là khi nhận thẻ phòng, Dịch Trạch Thành cúi đầu nhìn số phòng của mình rồi hỏi Dương Minh: “Những người khác ở đâu?”
 


Những người khác? Dương Minh sửng sốt nhìn anh, cả đội quay phim phóng sự có hai mươi mấy người, Dịch tổng muốn hỏi người nào thế?
 
Đến khi Hoắc Từ nhẹ nhàng đi ngang, Dịch Trạch Thành mở miệng gọi: “Hoắc tiểu thư.”
 


Hoắc Từ quay đầu lại nhìn anh, cười nhạt một tiếng: “Có chuyện gì không Dịch tiên sinh?”
 
Dương Minh sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, chẳng lẽ Dịch tổng đang hỏi số phòng của Hoắc tiểu thư?
 


Nhưng, nhưng anh ta sợ rằng nửa đêm Hoắc tiểu thư sẽ quấy rầy Dịch tổng nên còn đặc biệt sắp xếp cho cô lên tầng 2. Khách sạn này là khách sạn tốt nhất ở Bamako, nhưng cũng chỉ có mấy tầng mà thôi. Dương Minh đã cố gắng hết sức để tách hai người bọn họ ra.
 


Dịch Trạch Thành nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô gái, mái tóc được buộc gọn ra sau đầu, thoạt nhìn cũng chỉ thấy mới tầm hai mươi tuổi.
 
Vẫn còn rất bình tĩnh.
 


“Điều kiện ở đây vẫn còn đơn sơ, cô đừng trách nhé.” Giọng anh vừa trầm thấp vừa lành lạnh, dễ nghe đến nỗi lỗ tai người khác muốn mang thai.
 
“Không sao đâu, cũng khá tốt rồi.” Hoắc Từ cười nhạt.
 


Ai ngờ Đường Húc đã đi trước, đột nhiên xoay người lại gọi cô: “Hoắc Từ, hình như chúng ta ở chung một tầng, thang máy sắp tới rồi. Chúng ta cùng nhau đi đi.”
 
Ánh mắt fan nhỏ sáng lấp lánh.
 
Hoắc Từ vẻ mặt bình thản: “Dịch tiên sinh nếu không có việc gì thì tôi đi trước.”


 
Thấy đám người vui vẻ bước vào thang máy, Dịch Trạch Thành mím môi nhìn về phía Dương Minh bên cạnh, dùng âm thanh cực kỳ thấp hỏi: “Cậu là người sắp xếp phòng ở hả?”
 
“Dịch tổng, tôi…” Dương Minh sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, anh ta đã làm chuyện gì chứ.
 


Nếu không nhìn ra giữa hai người này có mờ ám thì người trợ lý như anh ta có thể về nhà được rồi.
 
Quay về phòng, Dịch Trạch Thành đi tắm, sau khi bước ra, anh nhìn thoáng qua di động, người nào đó ngay cả tin nhắn cũng chưa thèm gửi tới.
 
Anh nghĩ nghĩ, mở điện thoại ra gọi cho Dương Minh.
 


Tối nay Dương Minh đã làm ra chuyện sai lầm, lúc này nhận được điện thoại, nơm nớp lo sợ hỏi: “Dịch tổng, ngài có chuyện gì cần phân phó sao?”
 


“Tìm tất cả những tác phẩm của Hoắc Từ cho tôi.” Anh đưa tay ngắt ngắt mũi, dựa lưng vào ghế, vẻ mặt sùng bái đêm nay của tên nhóc Đường Húc kia thật là chướng mắt.
 
Dương Minh: “…” Dịch tổng, ngài thật sự đã thay đổi rồi.
 


Anh ta không dám chất vấn lời của ông chủ mà lập tức nói: “Được, tôi lập tức đi tìm.”
 
Nói xong, anh ta cũng không dám tắt điện thoại mà cẩn thận hỏi: “Ngài còn cần tôi làm gì khác không?”
 


“Còn có chín mươi bìa tạp chí năm ngoái, lấy về không thiếu một quyển nào cho tôi.”
 
Sau khi ngắt điện thoại, Dương Minh nhìn điện thoại, sao anh ta lại cảm thấy mấy lời Dịch tổng vừa mới nói có mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi vậy nhỉ?
 


Dịch Trạch Thành nói chuyện điện thoại xong, mới gửi Hoắc Từ một tin nhắn: “Cách xa tên nhóc đó ra một chút.”
 
Khoảng nửa giờ trôi qua, bên kia mới chậm như rùa trả lời lại một câu, “Ai? Fan của em hả?”
 


Nhìn vào chữ fan trên điện thoại, Dịch Trạch Thành cười lạnh một tiếng. Sau đó điện thoại liền vang lên, là Hoắc Từ gọi tới. 
 


Sau khi kết nối, nghe thấy bên kia phát ra một tiếng cười khẽ, cô có chút buồn rầu nói: “Phải làm sao bây giờ, cậu nhóc ấy nói tác phẩm em chụp, vừa chân thành lại vừa có tâm, một, chút, thương, mại, cũng, không, có.”
 
Dịch Trạch Thành hơi choáng váng, sau đó nhớ tới cảnh tượng mấy tháng trước.


 
Anh lạnh lùng nói: Cô quá thương mại hóa.
 
Sau một lúc lâu, trong điện thoại truyền ra một âm thanh yếu ớt, “Thật xin lỗi, là tại mắt anh mù.”
 






Truyện liên quan