Chương 54

Bài đăng Weibo đầu tiên là để cảm ơn một người phụ nữ.


Một đám người hâm mộ chỉ thích vẻ đẹp bên ngoài, ngay sau khi thành fan liền cảm thấy bị đả kích. Nhưng ít nhất điều này vẫn chứng tỏ là Weibo vẫn còn hữu dụng. Vì vậy, ở bên dưới bài đăng mọi người bình luận vô cùng nhiệt tình. 


Mà số người hóng chuyện cũng rất nhiều, một tài khoản ảo sợ thiên hạ không đủ loạn, bắt đầu vạch trần mối quan hệ của hai người.


Nhưng cũng có người chỉ ra được, trang bìa của số tập san lần này là do studio của Hoắc Từ chụp, tổng giám đốc người ta chẳng qua muốn cảm ơn Hoắc Từ. Huống hồ còn ghi rõ là nhiếp ảnh gia Hoắc Từ chứ không phải giới thiệu Hoắc Từ là người yêu anh ta.


“Weibo đầu tiên là Hoắc Từ, follow hàng đầu cũng là Hoắc Từ, bạn cho rằng khả năng giữa họ không có gì mờ ám là bao nhiêu?” – Cũng có người châm chọc nói.
Những người này cái gì cũng nói được. Không ngờ rằng tên của bọn họ lại một lần nữa lên hot search


Vốn dĩ Hoắc Từ cũng khá nổi danh, số lượng người hâm mộ cô thậm chí còn sắp vượt qua các Tiểu hoa đán. Lúc trước bởi vì chuyện đập tan hôn sự mà trở nên nổi tiếng, không chỉ trong giới thời trang mà ngay cả công chúng cũng bắt đầu chú ý tới cô. 


available on google playdownload on app store


Cho nên Nam Vãn chính thức bị sa thải. Thêm nữa, T&A Trung Quốc cũng sẽ có đợt thay đổi nhân sự trong thời gian sắp tới. Giám đốc tuyên truyền cũng bị cách chức, loạt thay đổi này không thể tránh khỏi ánh mắt của mọi người.


Bây giờ là thời đại xem trọng bằng chứng, cho dù fan hâm mộ hai bên có xé xác lẫn nhau, đều phải lấy ra chứng cớ để ném về phía đối phương.


Hoắc Từ chuyên tâm chụp ảnh, từ sau khi chụp trang bìa cô chụp cho Dịch Trạch Thành đạt hiệu quả đáng nể, các tạp chí thời thượng đều nhanh chóng đến đợi để mời cô chụp ảnh. Cô vốn cho rằng đây chỉ là một chút rắc rối nhỏ. Thực tế chứng minh, một chút rắc rối này so với sức ảnh hưởng của cô thật sự rất cỏn con.


Hoắc Từ cô, vẫn là nhiếp ảnh gia giỏi nhất trong vòng kết nối này.


Hoắc Từ hoàn toàn có thể tự mình vui vẻ lăn lộn trong cái vòng tròn này. Hơn nữa xưa nay cô đều không dựa vào các mối quan hệ mà đi lên bằng chính thực lực bản thân. Lúc trước cô xuất ngoại đi châu Phi một chuyến, cường độ công việc bỗng chốc nhẹ lại, mọi người trong studio như vô công rồi nghề.


Vùng đất châu Phi đầy ắp tính cổ xưa, những dải đất bao la vô tận, những con người đang phải đối mặt với bệnh tật nhưng không ai được chữa lành, ánh mắt mong chờ của họ.
Một bức hình nhưng chứa được thiên ngôn vạn ngữ.


Đây chính là sức mạnh của nhiếp ảnh, nó có thể làm cho thời gian ngừng lại, cũng có thể truyền tải khát khao từ sâu thẳm nhất bên trong nội tâm con người.
"A..., cô chủ lại lên hot search, " trợ lý ở bên cạnh khẽ hô một tiếng.


Bạch Vũ đang nói chuyện cùng cô, nghe vậy lập tức quay đầu, hỏi: "Làm sao thế? Lại vừa gây ra chuyện gì à?"


Mấy lần trước Hoắc Từ lên hot search đều là chuyện không hay. Bạch Vũ thật sự sợ lần này sẽ lại tái diễn như mấy lần trước liền đi qua. Trợ lý nhỏ cười cười, an ủi: "Tiểu Bạch, cô yên tâm, là chuyện tốt. Là Dịch tiên sinh phát Weibo, nhắc đến cô chủ."


"Cho tôi xem một chút, " Hoắc Từ đang dựa vào vách tường, cúi đầu xem xét bên trong máy ảnh, nghe tiếng trợ lý, bình thản nói.


Bạch Vũ định xem thì Khả trợ lý đã cầm điện thoại chạy đến bên Hoắc Từ, Hoắc Từ cúi đầu lướt qua màn hình, đúng là Weibo của Dịch Trạch Thành. Hoắc Từ đọc đi đọc lại, bài đăng chỉ có tám ký tự bao gồm cả tên của cô.


Khỏe miệng không nhịn được nhất lên, trợ lý nhỏ không biết chân tướng bên cạnh còn đặc biệt vô tư nói: “Cô chủ, em nghe người ta nói Dịch tiên sinh rất lạnh lùng, không thích cười. Không ngờ rằng con người anh ta tốt như vậy. Hiện tại anh ta rất nổi tiếng, vậy mà bài đăng Weibo đầu tiên lại là cảm ơn cô chủ.”


Khi Hoắc Từ đi chụp ảnh bìa cho anh có mang vài người trong studio đi cùng. Mọi người khi tới hiện trường chụp ảnh luôn làm theo lời khách hàng, thế nhưng Dịch Trạch Thành nhìn qua tất cả một cái và bảo họ hãy cứ tự nhiên chân thật.


“Người mà Dịch tiên sinh quan tâm nhất chính là chị đó, chúng ta có cần nghĩ cách để hồi đáp người ta không.” – Trợ lý nhỏ ôm mặt phấn khích nói.
“Cô chủ, Dịch tiên sinh thật là đẹp trai a, thật muốn gả cho anh ta.”


Nhân viên dưới trướng của Hoắc Từ đã chụp qua không biết bao nhiêu minh tinh, không chỉ có các sao nam trưởng thành, trầm ổn mà còn có rất nhiều các tiểu thịt tươi được yêu thích hiện nay, mỗi người đều có một hình tượng riêng. Nhân viên studio đã nhìn đủ nhiều nên không dễ dàng bị kích động.


Nhưng mà Dịch Trạch Thành không giống như vậy, anh là dạng đàn ông mà bất kể người nào vào bất kỳ thời điểm nào trông thấy, đều sẽ bị ngoại hình và khí chất của anh làm cho kinh ngạc.
Bạch Vũ vội vã trở lại hỏi cô: “Em thấy bài Dịch tiên sinh đăng Weibo sao?”


“Đã thấy.” Cô gật đầu, hơn nữa còn xem lại mười mấy lần, bình luận ở bên dưới cô cũng đọc rất nhiều.
Hoắc Từ đưa tay lấy một viên kẹo, xé giấy gói rồi ném kẹo vào miệng, trong mắt hứng thú như vậy. Mãi cho đến khi Bạch Vũ thấp giọng hỏi: “Vậy em định trả lời như thế nào?”


Bạch Vũ cũng không sợ cô công khai yêu đương, chỉ là thời điểm này có vẻ như không phải là thời cơ tốt để công bố tình cảm của bọn họ.


Hoắc Từ ngẩng đầu, ánh mắt dửng dưng: "Anh không cần lo, em biết hiện tại chụp ảnh là việc quan trọng hơn. Nếu như lúc này công khai chuyện yêu đương, người khác sẽ cho là chúng ta đang hợp tác tạo couple giả.”


Dù gì chuyện công khai chuyện tình cảm có thể tạo nên một làn sóng chú ý của dư luận, mà cô lại đang muốn phát triển sự nghiệp chụp ảnh của chính mình. Mặc dù chuyện này có thể làm tăng độ quan tâm của công chúng dành cho cô nhưng cô lại không muốn như vậy. 


Cái cô muốn là mọi người xem ảnh cô chụp, cảm nhận được nội dung cô muốn truyền đạt.
Bọn họ nói chuyện, trợ lý nhỏ ngây người nghe, mãi đến khi Hoắc Từ nói xong mới ngu ngơ hỏi:
“Chuyện tình yêu nào vậy ạ?”


Khóe miệng Hoắc Từ cong lên, đưa tay bẹo má trợ lý nhỏ, tuy rằng nét mặt vẫn nhàn nhạt nhưng trong mắt lộ ra vài phần tự hào "Là chuyện tình yêu của tôi và Dịch tiên sinh."
Trợ lý nhỏ há hốc mồm: “…...”


“Nên đừng có nghĩ đến chuyện gả cho anh ấy nữa.” Hoắc Từ dựa vào tường, lười biếng nói.
Trợ lý nhỏ lắc đầu nguầy nguậy: “Cô chủ, em chỉ mơ tưởng thôi, cô chủ cứ coi như chưa nghe gì.”


“Ừm” Hoắc Từ nhướng mày, vẻ mặt lạnh lùng. Song cô lại ngẩng đầu, ôm bả vai của trợ lý, khẽ nói: “Nhưng mà ngoài Tiểu Bạch, hiện tại chỉ có em biết chuyện giữa tôi và Dịch tiên sinh. Nếu như chuyện này lộ ra ngoài, tôi sẽ đem em đi diệt khẩu.”


“Em không dám, nhất định sẽ không truyền ra ngoài.” Trợ lý nhỏ líu ríu đáp.
Đợi trợ lý đi, Bạch Vũ trừng mắt nhìn cô, giận nói: “Nhìn em dọa người ta sợ rồi, nếu như trợ lý nhỏ bỏ đi, sau này nghe điện thoại, những chuyện vụn vặt em tự đi mà làm.”


Hoắc Từ cười cười, cũng không thèm để ý.
Cô xoay người lấy điện thoại của mình, ngồi lên ghế sô pha, đôi chân dài nhàn nhã đặt xuống đất. Sau khi mở Weibo, cô tìm tên của Dịch Trạch Thành. Weibo của anh đã thăng hạng V, hiện tại có hơn 200 vạn người hâm mộ.


Trên đời này có nhiều điều không công bằng như vậy, những người quyền lực thậm chí còn nổi tiếng nhanh hơn những người bình thường. 


Nhấp vào tài khoản của Dịch Trạch Thành, bài đăng Weibo duy nhất đã trở thành bài đăng hot nhất. Lúc cô nhấn theo dõi anh nhấn luôn vào nút chuyển phát (*), cô mím môi suy nghĩ một lúc rồi quyết định chuyển phát bài đăng.
(*) giống nút share


Hoắc Từ: “Không có gì, là do Dịch tiên sinh lớn lên rất ưa nhìn.”
Cô vừa mới chuyển phát hơn một phút, bên dưới đã có hơn ngàn bình luận.
"Ha ha ha ha ha ha ha, tôi phải thừa nhận, Hoắc Từ nói rất đúng." "Hoàn toàn đồng ý câu nói này, đúng là nam thần của tôi trưởng thành quá đẹp rồi."


Giọng điệu của Hoắc Từ giống như một lời trêu chọc. Cư dân mạng lúc đầu nghi ngờ về bọn họ giờ bắt đầu gia nhập hàng ngũ bày tỏ những lời kỳ quái trêu ghẹo nam thần.
Bên này, Dịch Trạch Thành vừa nhận được điện thoại từ Hàn Kinh Dương.


Anh nghe máy một lúc lúc, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, trầm giọng nói: "Cậu chỉ có năm phút, một chút nữa tôi còn đi họp."


"Trạch Thành, chừng nào mang bạn gái tới ăn cùng chúng tôi bữa cơm, cậu cả năm nay lúc nào bận rộn với công việc, chúng ta ngay cả mặt cũng chưa gặp, " Hàn Kinh Dương phàn nàn.
Dịch Trạch Thành đưa tay vuốt sống mũi, "Chờ Tây Nam trở về, chúng ta cùng tụ tập một bữa đi."


Hàn Kinh Dương ừ một tiếng, đột nhiên cười xấu xa: "Thực ra đám huynh đệ chế giễu cậu phát Weibo nhắc đến người ta, kết quả người ta chỉ trả lời một câu Dịch tiên sinh, đến cả danh phận cũng không có, chúng tôi đều cảm thấy ủy khuất thay cậu.”


Bên kia đầu dây không lên tiếng, một lát Dịch Thành nhàn nhạt nói: "Cút."
***


Tưởng rằng chỉ hot vài ngày, không ngờ có người trên weibo đột nhiên phát hiện ra một bức ảnh. Là một bức ảnh chụp lén trong thư viện, nam sinh bị chụp lén yên tĩnh ngồi trên bàn, đeo chiếc tai nghe màu đen, trước mặt không giống người khác chất đầy sách mà chỉ có vỏn vẹn 2,3 quyển. Cậu nam sinh hơi cúi đầu, những đường nét trên khuôn mặt hiện lên vô cùng khôi ngô, cùng ánh nắng ngoài cửa sổ tràn vào, nhìn rực rỡ như ngọc được mài dũa.


Tấm hình này vừa bị lộ ra, liền nhận được 50 vạn lượt share. Tất cả lượt share đều là cảm thán vẻ đẹp tuấn tú của thiếu niên này. Chủ blog cười, bày tỏ đây là bức ảnh tự mình nhiều năm cất giấu, giờ này tiết lộ ra để mọi người cảm thụ một chút thế nào là vẻ đẹp đáng kinh ngạc của tuổi thanh xuân.


Mà người trong ảnh, chính là Dịch Trạch Thành.
Khi đó anh ở đại học B đọc sách, ảnh này do do một nữ sinh của đại học B trong lúc vô tình đi qua dùng điện thoại chụp lại được, không ngờ nhiều năm như vậy bức ảnh vẫn còn ở đó.


Lúc Hoắc Từ nhìn thấy bức ảnh này cũng không nhịn được lưu lại. 
Đại khái là ảnh này được chụp bằng điện thoại đời cũ, chất lượng hình ảnh cũng không còn rõ ràng, thế nhưng người thiếu niên kia lại tỏa ra khí chất làm người khác giật mình.


Cô luôn cho rằng duyên phận sắp đặt cô và Dịch Trạch Thành gặp nhau đúng lúc, nhưng không ngờ rằng cô vẫn bỏ lỡ mất thời niên thiếu tươi đẹp của anh.
***


Đây không phải là lần đầu tiên Từ Dịch đến Minh Thịnh, nhưng những lần trước chưa bao giờ luống cuống như vậy. Bà ngồi trên ghế sofa, đôi mắt như sắp khóc: “Con nói xem nếu Từ Tư Dương xảy ra chuyện gì, mẹ phải ăn nói làm sao với ông ngoại đây.”


Dịch Trạch Thành đứng lên, đi một vòng rồi quay lại chỗ cũ: “Lâu như vậy cậu chưa về nhà, tại sao đến bây giờ mẹ mới nói cho con biết?”


"Nó trước kia cũng hay cáu kỉnh, mẹ chỉ nghĩ rằng nó đi nước ngoài chơi một chuyến rồi về, không ngờ rằng nửa tháng nay nó không hề động tới thẻ tín dụng. Mẹ cho người tr.a CMND của nó, cũng không đặt vé máy bay, không thuê khách sạn, không có ra nước ngoài.”
Từ Dịch lúc này thật sự rất hoảng.


Dịch Trạch Thành nắm hai bờ vai của bà, kiên định lên tiếng an ủi: "Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ tìm cậu về."


“Thành Thành, con nhất định phải tìm được cậu nhỏ của con về” Từ Dịch rất lo anh ta sẽ xảy ra chuyện, dù sao anh ta cũng là người nối dõi duy nhất của nhà họ Từ, cha bà gần 50 tuổi mới có đứa con trai, nếu như có chuyện không may xảy ra, sợ rằng ai cũng không chịu nổi.


Dịch Trạch Thành gật nhẹ đầu, trong lòng vô cùng tức giận.
Từ Tư Dương tuy là cậu của anh nhưng tuổi nhỏ hơn anh. Từ nhỏ đã luôn đi theo sau lưng Dịch Trạch Thành. Anh ta phạm phải sai lầm gì, Dịch Trạch Thành sẽ giáo huấn anh ta, hai người không câu nệ vai vế.


Lúc trước anh ta chỉ có chút ham chơi, lần này thì quá mức thật rồi. Lần này anh ta còn không biết điều, anh trực tiếp điện thoại cho Hàn Kinh Dương, hết thảy quan hệ có thể sử dụng đều đã sử dụng.
Sau sáu giờ tối, đã tìm được vị trí của anh ta.


Dịch Trạch Thành trên xe, đằng sau còn có thêm hai chiếc xe khác, ngồi bên trong tất cả đều là vệ sĩ. Điệu bộ này, thật giống đi bắt người.


Lúc Hoắc Từ gọi điện cho anh, anh đang trên đường đi bắt Tư Dương. Lúc đầu cô định cùng anh nói về tấm hình kia, nhưng lại nghe nói Tư Dương bỏ nhà đi, Hoắc Từ hỏi địa chỉ, chạy tới. Lúc cô lái xe đến, vừa dừng lại, đã nhìn thấy đối diện một đoàn xe đi qua, dẫn đầu chính là một chiếc Maybach.


"Tư Dương không sao chứ" cô có chút lo lắng nói.
Dịch Trạch Thành nhìn thoáng qua hướng tiểu khu, lạnh nhạt nói: "Hiện tại không có gì, một chút nữa thì không chắc.”


Cô nhìn thấy bộ dạng này của anh, biết anh là tức giận, vỗ về: "Đợi chút nữa thấy hắn, đánh cho tàn phế là được, đừng đánh ch.ết."
Dịch Trạch Thành quay đầu nhìn cô, không ngờ rằng trong lúc này cô lại nói đùa với anh.


Sau khi tiến vào tiểu khu, Hoắc Từ cảm thấy nhìn hơi quen mắt, nghĩ một lát, giật mình: "A, đúng, nhà Mạc Tinh Thần ở đây, cô ấy ở tòa 10."
Cô nói xong, Dịch Trạch Thành liếc mắt nhìn qua, đến lúc bọn họ tới trước cổng tòa 10 thì cô mới hiểu được ý tứ trong ánh mắt của anh khi nãy.


Không ngờ rằng Từ Tư Dương lại trốn trong tòa nhà này.
Hoắc Từ rất ít khi đến nhà của Mạc Tinh Thần, lâu rồi không ghé nên cũng không nhớ cô ấy ở lầu mấy. Bọn họ dừng lại trước cửa phòng 1601 ở lầu 16, vệ sĩ ấn chuông cửa.
Bên trong có tiếng truyền ra: “Chờ một chút, đến liền, đến liền”.


Đến lúc bên trong mở cửa, mấy đôi mắt nhìn chằm chằm nhau.
Mạc Tinh Thần sững sờ nhìn Hoắc Từ "Hoắc Từ, sao cậu lại ở đây."
Hoắc Từ: "..." Trong trường hợp này, cô đại khái cũng không thể giải thích rõ ràng.


Ngay lúc mọi người đều lúng túng không biết làm sao thì trong nhà có tiếng vọng ra: “Thức ăn được giao đến đúng không, tôi sắp đói ch.ết rồi.”


Sau đó có một người đàn ông mặc áo cộc tay chạy tới phòng khách, tóc hắn còn hơi rối, mặc dù chỉ mặc áo cộc tay và quần ngắn, vẫn không che giấu được dáng vẻ cao ráo điển trai. 
Đôi mắt sắc bén của Dịch Trạch Thành càng ngày càng sâu, tiếng nói mang theo sự giận dữ nồng nặc: "Từ Tư Dương."


"Sao các người lại tới đây, " Từ Tư Dương không ngờ rằng vừa ra tới cửa lại bắt gặp bọn họ.
“Cậu tự đi ra hay tôi đi vào?” Dịch Trạch Thành lạnh lùng nhìn anh ta.
Tử Tư Dương ngoan ngoãn đi đến cửa, hơi cúi đầu quan sát, ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt vô tội nhìn Mạc Tinh Thần.


Đúng, chính đôi mắt này đã khiến cô mềm lòng cho anh ta ở lại.
Mạc Tinh Thần mang vẻ mặt hoang mang nhìn Hoắc Từ, hỏi: "Các người biết nhau?"


Tình huống này rõ ràng như vậy rồi. Hoắc Từ không nói gì, ngược lại Dịch Trạch Thành có chút áy náy nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Từ Tư Dương mấy ngày nay ở đây làm phiền cô rồi.”


"Không phiền đâu", Mạc Tinh Thần lên tiếng, lúc này thần của cô tạm bình thường trở lại, lát sau cô run rẩy mở miệng hỏi: "Dịch tiên sinh, anh có thể nói cho tôi biết mối quan hệ giữa mọi người là như thế nào?”


Dịch Trạch Thành lạnh lùng nhìn Từ Tư Dương, thấy trên mặt anh ta đầy sốt sắng, trả lời: "Anh ta là em trai của mẹ tôi, em ruột."


“Tinh Thần, cô nghe tôi nói, tôi…”, anh ta nãy giờ chưa nói câu nào, Mạc Tinh Thần một mực an tĩnh đứng đó đột nhiên đẩy anh ta một cái, sau đó đẩy cả đám người bọn họ ra bên ngoài cửa.
Cô lạnh lùng nhìn hắn, quát: "Con mẹ nó ngươi cút ngay cho bà."
Bang, tiếng đóng sầm cửa rất lớn.


Từ Tư Dương mặc áo cộc tay, quần đùi đứng tại hành lang, liều mạng gõ cửa, vừa đập vừa hô: "Tinh Thần, cô nghe tôi, tôi thật sự không có cố ý lừa gạt cô."
Nhưng mà mặc kệ anh cố gắng đập, bên trong vẫn không có tiếng động gì.


Mãi đến khi hai tay của anh ta ôm trước ngực, bị đông cứng run rẩy nói: "Các người giúp tôi khuyên nhủ cô ấy đi, tôi không có cố ý."
Nhìn khuôn mặt đẹp trai ch.ết tiệt của anh ta.
Dịch Trạch Thành: “Ngu ngốc”.
Hoắc Từ: “Đáng đời”.






Truyện liên quan