Chương 70
Không ngờ điều này lại dẫn đến một cuộc tranh cãi lớn, cư dân mạng nhanh chóng nhảy vào.
“Vị anh hùng ở trên, đã nói ra những gì trong lòng tôi muốn nói.”
Có thể nhìn ra được thủ pháp sử dụng ống kính, đây đều là những người có trình độ chuyên môn.
Đương nhiên fan hâm mộ của Hoắc Từ cũng bùng nổ, không ít fan hâm mộ của cô đều là sinh viên chuyên ngành, cũng có những người thích chụp ảnh quay phim, chính là mang cô ra làm mục tiêu để phấn đấu. Phong cách cá nhân của Hoắc Từ rất rõ ràng, vậy nên lúc trước có một nhiếp ảnh sư mới vào nghề vì muốn đi đường tắt, đã từng sao chép nguyên xi tác phẩm của cô.
Lúc đó liền có một fan tìm được chứng cứ, còn tự mình gửi đến studio, hi vọng có thể giúp đỡ bọn họ.
Những lời này của cô nói ra, cũng đang nhắc nhở Bạch Vũ, để mắt tới nội bộ trong studio.
Thực ra nhân viên trong studio của Hoắc Từ không nhiều, chỉ vào khoảng độ 20 người đổ lại, bởi vì đãi ngộ và tiền lương cho nhân viên đều thuộc top của ngành, cho nên lượng nhân viên nghỉ việc rất ít. Hiện tại ở studio, đến cả lễ tân cũng đã làm việc ở đây 3 năm rồi, lại càng có rất nhiều người đã làm việc ngay từ lúc studio mới bắt đầu được thành lập.
Cô tự đáy lòng cũng không hy vọng, là chính nhân viên trong nội bộ công ty tiết lộ bí mật.
Cô vừa ngắt máy, Dịch Trạch Thành cầm theo bộ quần áo quay lại, trên người cô vẫn bọc khăn tắm. Vừa nãy lúc Dịch Trạch Thành bế cô từ bồn tắm ra, cô toàn thân đều lạnh cóng. Lúc này mặc dù đã qua tháng 4, nhưng mặc quần áo nằm trong bồn tắm cả 1 giờ, cũng thật là lạnh cóng mất.
“Anh chuẩn bị nước nóng cho em, đi tắm trước đi,” anh cúi đầu nhìn Hoắc Từ, nhìn thoáng qua điện thoại di động của cô, vẻ mặt lạnh lùng, “Chuyện quan trọng, đợi lát nữa nói.”
Hoắc Từ nhếch miệng cười, trên mặt lộ ra vẻ trêu chọc, vui vẻ nói: “Chỉ sợ có người ngay tới thời gian tắm rửa đều không muốn cho em.”
Dịch Trạch Thành nhìn cô, từ tốn nói: “Vậy đánh trả lại, đánh tới khi bọn chúng không dám đụng đến em là được rồi.”
“Dịch tiên sinh, thời điểm này, anh không phải nên dạy em cách hòa nhã kiếm tiền sao?” Hoắc Từ không nghĩ anh lại nói như vậy, lúc sau, lại bật cười.
Dịch Trạch Thành: “Nếu như đối phương không biết tốt xấu gì, rốt cuộc vẫn nên cho bọn chúng tỉnh táo một chút.”
Hoắc Từ cũng bởi vì sự việc hôm nay, đột nhiên ý thức được, thế giới vẫn đang thay đổi. Đúng, thời khắc mà cô gặp những khó khăn lớn nhất trong đời, lại không ai vì cô mà nói rõ, mở lòng với cô một lần. Những người muốn đối phó với cô, vẫn chưa từng dừng tay.
Bằng không đối phương sẽ không trắng trợn, dám ngang nhiên sao chép nguyên xi như vậy.
Hoắc Từ đương nhiên không thể bảo họ ôm hết việc vào mình*.
* [ Bǎ zhè kǒu guo kòu zài zìjǐ shēnshang] Dịch nghĩa đen “mang nồi lẩu để hết lên người” hàm ý chỉ người ôm hết họa vào bản thân mình.
Nhưng sau đó, cô cũng không thể phớt lờ. Lúc trước chuyện bị chụp hình chung với Thẩm Tùy Anh, bởi vì Dịch Trạch Thành đột nhiên cầu hôn, lại có thể dàn xếp một cách tốt đẹp. Hiện tại lại có thể hãm hại đến công việc của cô, xem ra rốt cuộc đây vẫn là muốn đối đầu cùng cô.
“Biết là ai làm không?” Dịch Trạch Thành cúi đầu nhìn cô.
Hoắc Từ cười: “Sao vậy, muốn giúp em tóm đầu kẻ đó sao?”
“Chẳng lẽ lại không nên?” Dịch Trạch Thành gương mặt ôn hòa nhìn cô, mang theo ý cười ghẹo hỏi lại.
Hoắc Từ đưa tay ra ôm lấy anh, ai ngờ lại bị anh né tránh, anh quay lại nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nói: “Người em toàn là nước.”
Bạn nhìn xem, trước đó một giây còn muốn giúp cô đi tóm đầu kẻ kia, sau đó một khắc lại ghét bỏ nước trên cơ thể cô, làm ướt quần áo anh.
Hoắc Từ hiểu rõ anh là cố ý nói như vậy, chẳng qua là muốn đùa với cô. Nhưng cô là ai chứ, Hoắc Từ đụng đến tường Nam, đạp đổ tường Nam ngẩng đầu ưỡn ngực bước tới.
Cô chạy thẳng đến ôm lấy anh, dùng nước trên người cọ xát làm cho quần áo anh ướt hết.
Dịch Trạch Thành vẻ mặt nuông chiều nhìn cô: “Phải làm tới mức này?”
“Phải làm như vậy, chúng ta là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu,” Hoắc Từ nở nụ cười trêu ghẹo, chính là làm cho Dịch Trạch Thành đối với cô cũng không còn biện pháp nào.
Dịch Trạch Thành trực tiếp bế thốc cô lên, cười nói: “Bây giờ được chưa?”
Hoắc Từ lúc này mới đắc ý nở nụ cười.
“Bây giờ em tính làm thế nào?” Dịch Trạch Thành trong lúc lau khô tóc cho cô, hỏi.
Hoắc Từ tinh quái ngồi trước mặt anh, mặc nhiên để anh dùng khăn lau khô tóc cho cô. Cô khẽ nâng ánh mắt, trên mặt mang theo thâm ý mà cười: “Anh nói xem em nên làm thế nào?”
Đối phương đang chiếm trước thế thượng phong.
“Không biết,” Dịch Trạch Thành quả thực là không hiểu rõ thể loại đi đạo nhái này, nên phân định như thế nào, dù sao thì vấn đề bản quyền tác giả luôn rất khó để bảo đảm.
Hoắc Từ ngẩng đầu nhìn anh, khóe miệng nhếch cười, mang theo một chút cố tình, “Anh có chờ mong một chút.”
Hoắc Từ đang ở bệnh viện cắt móng tay cho Hoắc Minh Chu, lúc Bạch Vũ gọi điện thoại tới, cô cũng vừa vặn cắt xong một ngón.
T&A đối tác làm ăn cấp cao như vậy, mọi tư liệu về quay phim hay chụp hình, đều chỉ được lưu trong máy tính của Hoắc Từ.
Chẳng qua là vừa hay bởi vì lúc trước công ty có xảy ra một vụ trộm nhỏ, cho nên camera được lắp đặt để giám sát, người nào trong lúc cô không có tại văn phòng mà đột nhập vào, chính là người bị hiềm nghi nhất.
Tất nhiên không loại trừ khả năng nhân viên ở studio đều không có vấn đề, nhưng kẻ để lộ bí mật lại đến từ bên T&A.
Hoắc Từ chính là mong được nhìn thấy kết quả như thế.
“Hơn nữa giờ trên mạng đã huyên náo lắm rồi, có người nói em là cố ý làm to chuyện, anh thấy là Everlasting Jewelry hận không thể mang chuyện này làm cho nóng hơn, làm nổi một phen ấy chứ,” Bạch Vũ có chút phát cáu nói.
Hoắc Từ cười nhạt: “Cứ để cho họ nhảy nhót vài ngày.”
Sau khi bàn giao việc chăm sóc xong, Hoắc Từ về văn phòng một chuyến. Người trong studio đều biết nhà cô xảy ra chuyện, bởi vì cô đã một tuần nay không hề đi làm, đột nhiên nhìn thấy cô, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì Hoắc Từ cũng chính là gà đẻ trứng vàng của studio, ai cũng có thể rời đi, nhưng cô thì không.
Khi vừa bước vào cửa, cô gặp ngay Bạch Allie, chính là em họ của Bạch Vũ, được ký hợp đồng làm người mẫu ở studio.
“Hoắc Từ, chị về rồi,” Allie nhìn cô một cái, thắm thiết nói.
Hoắc Từ tùy tiện liếc nhìn cô ta, nhìn bộ quần áo cô ta đang mặc và chiếc túi đang đeo, chiếc áo khoác đầu xuân của Chanel, cho dù là mua ở Châu Âu cũng chỉ có hơn 6 vạn chiếc, chiếc túi cô ta đang mang là LV phiên bản giới hạn, trong nước cực kỳ khó mua.
Cô gật đầu một cái, Allie vẫy tay chào rời đi.
Đợi khi mở cửa phòng làm việc, cô gọi trợ lý đến, hỏi: “Công việc của Allie gần đây được bố trí như thế nào?”
“Vẫn là giám đốc Bạch,” trợ lý không rõ lại sao cô lại đột nhiên hỏi chuyện của Allie, lập tức trả lời.
Cô chống tay lên bàn, để tay lên cằm, khẽ nói: “Gần đây Allie rất nổi sao?”
Trợ lý mở to mắt nhìn, dường như không thể lý giải được tại sao cô phải nói như vậy, cô ấy mới ấp úng nói: “So với lúc trước thì có nổi hơn một tí.”
Hoắc Từ cười nhạt, công việc thì không có, lại đột nhiên giàu lên, xem ra là phát tài bằng một lượng không nhỏ tiền bất chính.
Cô trực tiếp gọi điện cho Bạch Vũ gọi anh quay về, anh vừa bước vào cửa Hoắc Từ đã hỏi: “Allie dạo gần đây có bạn trai rồi ư?”
“Không, không có, nó lại vừa gây rắc rồi hả?” Bạch Vũ vừa bị Hoắc Từ hỏi đã bối rối.
Hoắc Từ nhìn anh nói: “Vậy anh cho nó tiền?”
“Nó có chân có tay, anh chả việc gì phải chu cấp tiền cho nó,” Bạch Vũ vẫn không hiểu gì nói.
Hoắc Từ đứng lên, “Gọi điện thoại cho cô ta, bảo cô ta lập tức quay trở về.”
Bạch Vũ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, vội vàng gọi điện cho Allie, gọi cô ta trở về. Chờ lúc cô đẩy cửa bước vào, thấy Hoắc Từ và Bạch Vũ đều ở đó, lại còn cười vui hỏi: “Có phải là có công việc cho em, em biết Hoắc Từ về, chắc chắn sẽ có chuyện tốt mà.”
Hoắc Từ nhìn thấy cô ta, ánh mắt đặt trên chiếc túi quét lại một lần, đến khi nhìn thấy trên túi đích thị có khắc chữ, NW.
“Em không…….” Allie vừa muốn phủ nhận, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên trông thấy cặp mắt kia.
Cặp mắt luôn giấu sau camera, lại lạnh lùng đến như vậy, khi nhìn vào cô ta, liền làm cho cô ta đến một câu nói dối cũng không thể thốt ra.
Bạch Vũ kinh ngạc nhìn Allie, bộ dạng thật không dám tin, thế nhưng nhìn thấy Allie chột dạ, ai cũng không dám ngước lên nhìn. Mãi tới khi Hoắc Từ tiến đến bên cô ta, đưa tay kéo chiếc túi trên vai cô ta xuống, cười nhạt một tiếng: “Chỉ là vì chiếc túi này? Cô biết cái túi này đáng giá bao nhiêu không?”
Allie không dám nói, Hoắc Từ cười lạnh lùng, “3 vạn, cô bằng lòng vì 3 vạn mà ngồi tù, tốt lắm, ngu xuẩn.”
Nghe được hai chữ ngồi tù, Allie lập tức luống cuống, cuối cùng cũng hiểu ra được mà phản bác lại, mở miệng nói: “Em không có, chị không có bằng chứng.”
“Không bằng chứng?” Hoắc Từ nở nụ cười, cô cần lấy cái túi, trực tiếp nếm vào người của Allie, chỉ vào một góc bên túi, mắng: “Cô mở to mắt ra mà nhìn chữ ở trên túi đi, NW, đây là tên chiết tự của Nam Vãn. Cái túi này là cô ta năm ngoái lúc đi dự Tuần lễ thời trang được thương hiệu tặng.”
Bạch Vũ lập tức tiến đến, cầm lấy cái túi, tập trung nhìn vào, không phải là chữ NW sao.
Anh nhớ ra, Nam Vãn năm ngoái thực sự có tham gia Tuần lễ thời trang Xuân Hè.
“Anh ơi, cứu em, em thực sự không cố ý,” Allie biết bản thân mình không chối được nữa, trực tiếp cầu xin Bạch Vũ.
Bạch Vũ toàn thân tức giận tới phát run, nhìn thấy cô ta liền nổi giận: “Nam Vãn là loại người thế nào? Mày chẳng lẽ không biết? Mày nghĩ rằng cô ta sẽ thực sự kết bạn với mày sao, Hoắc Từ nói đúng, mày đúng là vì một cái túi mà muốn ngồi tù. Mày muốn ch.ết, tao cũng không ngăn mày nữa.”
Allie không ngờ Bạch Vũ mà cô ta luôn đòi gì được nấy, lại có thể đối xử với cô ta như thế.
Cô ta nhìn thấy hai người bọn họ, trên mặt lộ vẻ hoang mang nhưng vẫn cãi bướng: “Hai người dọa em rồi.”
“Dọa cô? Tiết lộ bí mật thương mại, cố có biết T&A lần này thiệt hại bao nhiêu không? lần này toàn bộ đều phải quay lại từ đầu, tất của dữ liệu cứng đều bị thu hồi,” Bạch Vũ nhìn cô ta, thật quá thất vọng rồi.
Allie giờ mới biết tính chất nghiêm trọng của vụ việc, thực sự cô ta ban đầu cũng không muốn làm, nhưng lúc đó lại bị mê hoặc.
Cô ta khóc lóc ôm lấy tay Bạch Vũ, bị Bạch Vũ đẩy ra. Mãi cho đến khi Hoắc Từ ngước mặt nhìn cô ta, hỏi: “Chuyện này do Nam Vãn sai khiến cô?”
Allie bị anh mắng không dám nói lời nào.
“Hiện tại chuyện này đã không đơn giản là chuyện của studio chúng ta nữa rồi, những gì Allie đã đánh cắp thuộc về bí mật kinh doanh, ngay cả khi em tha cho cô ta, anh nghĩ những người ở T&A sẽ bỏ qua không?” Hoắc Từ bình thản nhìn Bạch Vũ.
Bạch Vũ cúi đầu, cuộc họp hôm qua là anh tự mình tổ chức.
Cho nên anh hiểu rõ, một khi bên phía T&A biết chuyện này, dám chắc sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Allie.
Allie khóc tới đầu tóc rối bù, nhưng Bạch Vũ không hề nương tay. Trực tiếp tịch thu chứng minh nhân dân và toàn bộ thẻ ngân hàng, làm cho cô ta đến cơ hội bỏ trốn cũng không có.
Bạch Vũ bảo cô ta trước tiên cút xéo khỏi studio, chỉ còn lại anh và Hoắc Từ ở bên trong.
“Xin lỗi, Hoắc Từ,” anh biết việc mà Allie làm quá ngu xuẩn rồi.
Hoắc Từ dựa vào thành bàn, hỏi anh: “Anh biết tại sao Nam Vãn lại dùng một cái túi cũ đi thay cô ta không? Cô ta chính là đứng trước thị uy với chúng ta.”
Bạch Vũ hiểu rồi, cho nên giờ phút này cảm giác căm ghét của anh đối với Nam Vãn đã lên tới đỉnh điểm.
“Chúng ta hiện giờ phải làm thế nào?” Bạch Vũ hỏi cô.
Hoắc Từ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh hỏi: “Giải thưởng truyền thông có phải là vào cuối tuần này không?”
Lễ trao giải lần này đúng là sự kiện lớn trong giới truyền thông, hằng năm đều có không ít những không sao tham gia, mà cũng có rất nhiều những nhiếp ảnh sư mới đều muốn thông qua lễ trao giải này mà nổi danh. Rốt cuộc thì giới nghệ thuật cũng hoàn toàn chấp nhận giải thưởng truyền thông này, mỗi năm những khách quý lên trao giải đều là chủ tịch đến từ những công ty truyền thông cùng tổng biên tập các tạp chí.
Bạch Vũ không hiểu tại sao Hoắc Từ lại đột nhiên hỏi vấn đề này, vẫn gật đầu.
Hoắc Từ đứng lên, thản nhiên nói: “Cô ta không phải là vẫn muốn nhận được giải thưởng truyền thông cao nhất dành cho nhiếp ảnh sư sao, anh đi nói với người tổ chức sự kiện, năm nay em sẽ tham dự.”
Từ một tháng trước, Bạch Vũ đã nói qua với cô, người đại diện của Nam Vũ vận động khắp nơi, chính là muốn mua chuộc giải thưởng cao nhất. Vừa hay đổi lại sự sụt giảm danh tiếng của cô ta trong năm nay, dù sao thì lần trước cô ta bị vướng vào quy tắc ngầm, loại bê bối như thế này, thật sự quá khó coi. Giải thưởng lần này đối với Nam Vãn là rất quan trọng.
Cô cười lạnh một tiếng: “Cô ta không phải muốn ra oai trước mặt em sao, em cũng muốn đáp lễ một chút.”
“Lần này em sẽ tiễn cô ta lên trời.”