Chương 72

Đây là lần đầu tiên Hoắc Từ xuất hiện trước ống kính, Dịch Trạch Thành dịu dàng nắm tay cô, lòng bàn tay vững chãi của anh nắm chặt tay cô chậm rãi cùng nhau tiến lên phía trước. Gấu váy của chiếc đầm dạ hội cô mặt theo làn gió đêm, chậm rãi tung bay ở phía sau.


Dịch Trạch Thành mặc bộ âu phục màu đen, bên trên thắt chiếc nơ màu đỏ đậm phối hợp với chiếc đầm dạ hội màu đỏ chói của Hoắc Từ.


Ánh đèn flash nhắm ngay bọn họ chụp rất mạnh, Hoắc Từ nhắc nhở anh: “Dịch tiên sinh, tuyệt đối không nên nháy mắt nha, cẩn thận bọn họ chọn tấm ảnh anh xấu để đăng báo."
"Không sao" giọng nói của Dịch Trạch Thành trầm, lạnh lùng nhưng trong trẻo.


Lúc này Hoắc Từ đang cười với ống kính, liền nghe anh nói: "Minh Thịnh có bộ phận PR chuyên nghiệp, không thể có chuyện như vậy xảy ra."
Hoắc Từ: "..." Anh Dịch, anh quá tự tin rồi.
Khi hai người đi đến trước bảng phông nền, cô lễ tân bên cạnh đưa hai cây bút, Hoắc Từ và Dịch Trạch Thành ký tên mình lên bảng.


“Hai vị, mời qua bên này, trả lời phỏng vấn của chúng tôi một chút.” Nữ MC chủ trì hiển nhiên có hơi quá khích, lập tức mời hai người qua.


Bởi vì váy của Hoắc Từ hơi dài, Dịch Trạch Thành đứng ở đó giúp cô kéo váy, lại đưa tay để cô giữ lấy, không phải cố ý thể hiện tình cảm, nhưng mỗi hành động giữa hai người đều có sự ăn ý ngầm, hài hòa.


available on google playdownload on app store


Hoắc Từ một tay khoác tay anh, tay kia hơi nâng váy, đi tới bên cạnh người dẫn chương trình.
"Chào mừng hai người đến với giải thưởng truyền thông năm nay. Nếu tôi không nhầm thì đây là lần đầu tiên hai người tham dự đúng không ạ?" Nữ MC hỏi.


Hoắc Từ nhìn Dịch Trạch Thành một chút, anh cười nhẹ, cô cầm microphone nói trước: "Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi tham dự giải thưởng truyền thông, bầu không khí vui vẻ, tôi rất thích."
"Chắc lý do chính là hôm nay có người đi cùng cô," nữ MC nhìn sang Dịch Trạch Thành.


Hoắc Từ sửng sốt, gật đầu, trên mặt lộ ra ý cười: "Cái này xem như là niềm vui ngoài ý muốn đi."


Vốn dĩ bởi vì người dẫn chương trình, người hâm mộ của Hoắc Từ có chút không vui khi vuốt màn hình thấy chương trình phát sóng trực tiếp, nói rằng tiểu Từ của bọn họ đã lọt vào danh sách nhiếp ảnh gia của năm nay, người dẫn chương trình này tại sao lại không hỏi vào trọng điểm.


May mắn là Hoắc Từ đã trả lời rất hợp tình hợp lý.


Kết quả, người dẫn chương trình khai thác Hoắc Từ thất bại, liền hướng ánh mắt về phía Dịch Trạch Thành mà cô ta hứng thú hơn cả, cô ta cười hỏi: "Theo tôi biết, anh Dịch rất ít khi nhận lời phỏng vấn của giới truyền thông. Sao hôm nay anh mới nghĩ đến việc trở thành khách mời danh dự tại Giải thưởng Truyền thông?" 


Tiếng giễu cợt trong lúc truyền hình trực tiếp càng ngày càng lớn, hầu như tất cả những người xem truyền hình trực tiếp đều hỏi liệu người dẫn chương trình có khả năng phỏng vấn hay không.


May mắn là Dịch Trạch Thành chỉ cười, lãnh đạm nhìn cô ta: "Ban tổ chức mời, tôi nhận lời mời này. Chỉ đơn giản vậy thôi."


Anh nói xong, nụ cười nhẹ nhàng của MC nữ có chút cứng đờ. Lúc này, bình luận “thật ngầu” tràn đầy màn hình trong khung truyền hình trực tiếp, rất nhiều người vỗ tay tán thưởng.
"Thích sự sáng suốt này của anh Dịch, người dẫn chương trình thật không có đầu óc."


Kết quả là sau khi người dẫn chương trình phục hồi tinh thần lại, vẫn không từ bỏ nói: "Tôi vừa rồi thấy hai người đi cùng nhau đến đây, anh Dịch, anh rất săn sóc Hoắc Từ."


Anh nhàn nhạt liếc mắt nhìn MC nữ một chút, đột nhiên cười: "Đây là vợ chưa cưới của tôi, săn sóc không phải là chuyện tất nhiên sao?"
Khung phát sóng trực tiếp đột nhiên nổ ra một cơn bão bình luận.
“Tôi, trái tim nhỏ của tôi, thiếu chút bị anh Dịch ngược ch.ết rồi.”


“Anh trai thư viện của tôi ơi, nổ tung bầu trời rồi”


Sau khi trả lời xong câu hỏi cuối cùng, nam MC đứng bên cạnh, liền cảm ơn bọn họ chấp nhận phỏng vấn, rồi mời bọn họ đi vào bên trong. Lúc này bên trong còn chưa bắt đầu, nhưng lúc bọn họ vừa đi qua, liền có nhân viên công tác tiến tới, dẫn bọn họ đến vị trí của mình.


Không ngờ Nam Vãn lại cách xa hai người, lúc này cô ta cúi mặt nhìn màn hình điện thoại, biểu cảm khá khó chịu. 
Lúc cô ta ngẩng đầu lên đã thấy Hoắc Từ cùng một người đàn ông đi sang.


Kim đồng ngọc nữ, hào hoa phong nhã độc nhất vô nhị, trong một cái nháy mắt khi ngẩng đầu lên, trong đầu của Nam Vãn chỉ có ý nghĩ này. Thực ra cô không phải là người đặc biệt giỏi văn chương, càng không phải cô gái tài giỏi được nhắc đến trên mạng. Không biết sao, nhìn thấy đôi trai gái vô cùng xứng đôi vừa lứa đang đi tới, trong đầu cô chỉ có bốn chữ kim đồng ngọc nữ.


Bởi vì vị trí của Hoắc Từ ở giữa, nên cô muốn bước qua Nam Vãn đang đứng trước mặt.
Không biết vì cái gì, Nam Vãn bị quỷ thần xui khiến đứng lên, quay sang phía cô chào hỏi "Cô Hoắc, cô cũng tới tham dự."


Hôm nay Nam Vãn mặc một chiếc váy ngắn màu đen, thân hình cô ấy nhỏ nhắn và tinh tế, cô ấy mặc một chiếc váy ngắn như vậy rất hợp. Nhưng khi đối diện với Hoắc Từ, người cao 1 mét 72 và hôm nay còn đi giày cao gót bảy tám phân, sự nhỏ nhắn xinh đẹp của cô ta cũng trở thành khiêm tốn.


Hoắc Từ nắm cánh tay Dịch Trạch Thành, nhìn cô ta, đột nhiên đứng hướng phía trước một chút, còn Dịch Trạch Thành bên cạnh thuận thế chặn nhân viên công tác cùng các tay săn ảnh.
Hoắc Từ nhẹ nói với Nam Vãn: "Cô hôm nay phải về tay không rồi."


Cô ta lui ra phía sau một bước, khuôn mặt có chút dữ tợn vặn vẹo của Nam Vãn liền lộ ra trước mặt mọi người, thế mà còn vừa khéo bị ống kính quay phim trước mặt quay được.


Lúc Nam Vãn ý thức được có gì không đúng, điều chỉnh lại biểu cảm, ống kính đã sớm quay lại hết biểu hiện trên mặt cô ta.


Khi Hoắc Từ ngồi xuống và lướt Weibo, biểu cảm của Nam Vãn cư nhiên đã được chuyển thành một bức ảnh động và đăng trên Weibo. Mà tài khoản lớn hóng chuyện thế mà đã đăng lên Weibo một câu hỏi: Tối nay mục chính là giải thưởng truyền thông, không ngờ buổi lễ còn chưa bắt đầu, đã trình diễn Cung Tâm Kế. Nhiếp ảnh gia cao cấp nhất trong nước Hoắc Từ và nhân tài mới nổi Nam Vãn đều lọt vào danh sách đề cử cho giải thưởng “Nhiếp ảnh gia của năm” năm nay. Mọi người nghĩ ai sẽ giành được giải thưởng lớn lần này?


Bức ảnh đính kèm là bức ảnh động khuôn mặt méo mó của Nam Vãn, có thể nhìn thấy rõ ràng khi cô ta nhìn sang hướng Hoắc Từ, trong mắt là sự ghen tị và oán hận sâu sắc.
Kết quả tất cả các bình luận bên dưới đều đồng cảm với Hoắc Từ.


"Hoắc Từ là đỉnh cao nhất trong nước, Nam Vãn nhiều lắm là chính là dựa vào cấp trên của cô ta. Trước đó luôn mắng Hoắc Từ thương mại, nhưng nhìn tác phẩm của hai người hiện tại, Hoắc Từ có triển lãm nhiếp ảnh tư liệu, mà Nam Vãn vẫn cứ đâm đầu luẩn quẩn trong vòng tròn thương mại không thoát ra được."


"Hai người không cùng đẳng cấp, phiền đừng buộc chặt họ với nhau."
"Không phải nói Nam Vãn là một cô gái tài giỏi sao? Tôi thấy cô ta là một cô gái đầy mưu mô. Nhìn vẻ mặt này, cô ta lẽ ra nên đi đóng phim cung đấu."


Hoắc Từ vừa xem vừa cười, Dịch Trạch Thành quay đầu nhìn cô, cô nhíu mày: "Vừa nãy là em cố ý nói với cô ta câu đó."


Dịch Trạch Thành đứng ở bên cạnh cô, nên anh không thể không nghe thấy. Cô nói xong, Dịch Trạch Thành nhìn cô, trong mắt chậm rãi hiện lên ý cười: "Anh cũng cố ý cản trở nhân viên kia.”
Cho nên hai bọn họ hợp tác với nhau lừa được Nam Vãn.


Bởi vì bên này nhiều người, Hoắc Từ nắm tay anh, nhẹ nhàng nói: "Về nhà thưởng cho anh."
"Phần thưởng do anh chọn sao?" Dịch Trạch Thành nhìn cô, chậm rãi lưu luyến xương quai xanh của cô trong chốc lát.


Cô mặc váy dài kiểu dáng cúp ngực, lộ ra cái cổ trắng nõn thon dài, cùng xương quai xanh mảnh mai tinh xảo, tóc dài xoăn lại, cả người nhìn đặc biệt tao nhã lại phong tình.
Hoắc Từ nhàn nhạt nhìn anh một cái, rồi mới chậm rãi nói: "Vậy em chẳng phải là quá lỗ sao?"


"Em còn muốn gì khác?" Dịch Trạch Thành cười yếu ớt.
Hoắc Từ nín cười, nhẹ nói: "Vậy phải xem là gì đã."


Rất nhanh, lễ trao giải bắt đầu. Thực ra buổi lễ rất tẻ nhạt, thứ duy nhất khiến người ta mong đợi chính là các giải thưởng lớn được trao thưởng. Đây là giải thưởng trong ngành, bình thường những ngôi sao có hào quang sáng chói lúc này trái lại trở thành vai phụ. Thợ quay phim, biên tập, những nhân viên đứng phía sau hậu trường hiếm khi trở thành nhân vật chính.


“Đúng rồi, lần này ban tổ chức yêu cầu anh trao giải thưởng gì vậy?” Hoắc Từ lúc này mới nhớ ra hỏi.
Dịch Trạch Thành liếc cô một cái khẽ cười “Em nói thử xem.”
Hoắc Từ dừng lại, một lúc lâu sau mới nói: "Không phải là nhiếp ảnh gia của năm chứ?"


“Cô Hoắc, em đoán đúng rồi,” Dịch Trạch Thành đột nhiên cười, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng lập tức dịu đi. Không ngờ vừa khéo bị các tay săn ảnh bắt được, hiện trường lập tức xuất hiện rối loạn nho nhỏ.


Hoắc Từ nghe tiếng la hét chói tai của mấy nữ sinh bên cạnh. Thật ra hôm nay đa số cô gái này đều đến vì những chàng trai trẻ mới nổi tham gia buổi biểu diễn, nhưng không biết vì sao người ít khi xuất hiện như Dịch Trạch Thành tham gia chương trình, một đám nữ sinh trong khi cổ vũ thần tượng, không quên si mê anh một chút.


“Xem ra sau này không thể để anh đến những dịp như vậy nữa.” Hoắc Từ dùng chống khuỷu tay vào tay vịn ghế, cằm hơi nâng lên, lúc này hai mắt sáng ngời, tựa như đầy sao.
Dịch Trạch Thành cười nhạt một tiếng: "Đều nghe theo em."


Nam Vãn như ngồi trên bàn chông, mặc dù trước đó Từ Vi đã cam đoan với cô, giải thưởng nhiếp ảnh gia của năm nhất định sẽ về tay cô. Nhưng đó là trường hợp Hoắc Từ không tham gia buổi lễ, hiện tại Hoắc Từ đến, trong lòng cô ta vốn dĩ đang mười phần chắc chắn bây giờ cũng trở thành không chắc.


Huống chi, cô vừa mới dùng điện thoại di động lướt Weibo một chút.


Tất cả các phương tiện truyền thông lớn đều đăng ảnh thảm đỏ của giải thưởng truyền thông này trên blog chính thức, Nam Vãn cũng đặc biệt căn dặn Từ Vi kiểm soát các bức ảnh chụp và tuyệt đối không để những bức ảnh khó coi của giới truyền thông tràn ra ngoài.


Nhưng khi cô nhìn thấy ảnh chụp mình trên thảm đỏ, và bức ảnh trên thảm đỏ của Hoắc Từ, cả người suýt nữa giận đến phát run.


Nói cho dễ nghe thì cô ta có vóc dáng xinh xắn lanh lợi, nhưng so với dáng người cao gầy và bộ lễ phục cao cấp trên người của Hoắc Từ, chiếc váy ngắn cũn cỡn này của cô ta thực sự nhìn không ra hồn, thậm chí có cư dân mạng còn cho rằng chiếc váy của cô ấy giống như mấy món đồ phổ biến trên Taobao.


Đều do stylist ch.ết tiệt, không phải nói cô ta nhỏ, nếu chọn váy ngắn thì có thể cao hơn. Thế nhưng có thể theo kịp người có chiều cao thực tế 1 mét 72 sao?
Từ Vi ngồi sau lưng cách cô ta vài hàng ghế, Nam Vãn không thể nhịn không gửi tin nhắn.
"Nhiếp ảnh gia của năm hôm nay sẽ không có vấn đề gì đúng không?"


Nhưng cô ta nhắn xong, Từ Vi một lúc lâu cũng không trả lời. Cô ta quay đầu nhìn về đằng sau nhìn, Từ Vi ngẩng đầu nhìn cô một chút rồi lại lập tức cúi đầu.
Lễ trao giải đang diễn ra, và nhiếp ảnh gia của năm là giải thưởng quan trọng, chỉ được trao khi kết thúc.


Cũng may, càng về sau, tinh thần mọi người trái lại càng tập trung, dù sao trao thưởng đều là giải thưởng lớn. Mãi đến khi nhân viên sang, yêu cầu Dịch Trạch Thành vào hậu trường để chuẩn bị.
Dịch Trạch Thành quay đầu lại nhìn cô, cười nói: "Anh đến hậu đài trước."


Hoắc Từ biết anh sẽ trao giải thưởng nào, khẽ gật đầu, thế nhưng là anh lại không lập tức đứng dậy, mà là đưa tay nắm lấy lòng bàn tay của cô, nhẹ nói: "Chờ em lên."


Ngay cả nhân viên mời anh vào hậu đài cũng sửng sốt, cô ấy cười nói: "Anh Dịch, anh làm như vậy sẽ khiến người ta nghĩ rằng giải thưởng này đã được sắp xếp."
“Dĩ nhiên là không, tôi chỉ là tin vào ánh mắt của nhà tổ chức,” Dịch Trạch Thành nói nhẹ.


Sau đó anh đứng dậy, sửa sang lại vạt áo, cùng nhân viên công tác đi về hậu đài.


Mười phút sau, người dẫn chương trình cuối cùng cũng tuyên bố đã đến phần trao giải thưởng quan trọng nhất của lễ trao giải này, khi anh ta công bố khách mời trao giải, tiếng nói la hét của người hâm mộ tại khán đài khiến người ta lầm tưởng rằng chàng trai trẻ nổi tiếng sẽ xuất hiện tiếp theo.


Khi Dịch Trạch Thành và tổng biên tập tạp chí "V" Trần Gia bắt tay nhau, tiếng reo hò rung chuyển bầu trời. 


Hoắc Từ ngồi ở dưới sân khấu, nhìn anh trong bộ âu phục màu đen, dáng người cao thẳng, khuôn mặt điển trai dưới ánh đèn sân khấu được chiếu sáng rực rỡ, lúc màn hình lớn phía sau chiếu vào anh, ngay cả Hoắc Từ cũng không nhịn được nở nụ cười.


Anh Dịch của cô, bất kể ở nơi nào, đều nổi bật nhất trong đám người.
Tựa như lần đầu tiên ở trong quán bar cô đã chú ý tới anh.


Dịch Trạch Thành duỗi tay điều chỉnh độ cao của micro cho Trần Gia tổng biên tập bên cạnh, lại có thêm một đợt reo hò, tổng biên tập nhìn khán giả bên dưới, nói: "Tôi nghĩ tiếng hoan hô này hẳn không dành cho tôi, đúng không?"


Cười vang vang lên, tổng biên tập liếc mắt thấy bên cạnh là Dịch Trạch Thành "Mới nãy ở phía sau hậu đài là lần đầu tiên nhìn thấy anh Dịch, tôi cũng không nghĩ tới ban tổ chức giải thưởng truyền thông có mặt mũi như thế, mời anh Dịch đến cùng tôi mở giải thưởng này."


Nói xong, cô lại quay đầu nhìn nơi nào đó dưới sân khấu, suy nghĩ một chút, trêu chọc nói: "Nhưng khi tôi nhìn thấy người ngồi dưới sân khấu, tôi nghĩ đó không phải là nể mặt ban tổ chức, mà hẳn là nể mặt người nào đó."


Không thể không nói, người quay phim được mời cho giải thưởng truyền thông hôm nay thật sự rất thông minh, lúc tổng biên tập nói xong câu đó, lập tức quay đến Hoắc Từ dưới sân khấu.
Hiển nhiên mọi người đều biết cô chính là người được nể mặt mà tổng biên tập nhắc tới.


Hoắc Từ không tránh né máy quay đột nhiên quay tới, còn thoải mái hướng về sân khấu chào. Sau khi giành được giải thưởng quốc tế, tiến vào giới thời trang, tổng biên tập của "V" Trần Gia là người đầu tiên tán thưởng cô. Trần Gia thậm chí còn giao cho cô chụp số báo năm của "V.


Nói Trần Gia là người đã phát hiện ra cô, cũng không đủ.
Cho nên cô biết sự trêu chọc của Trần Gia là ý tốt.
"Anh Dịch, có nghĩ tới không, nếu như hôm nay không phải người nào đó được giải, làm sao an ủi cô ấy đây?" Tổng biên tập ngoảnh lại, đem vấn đề vứt cho người đàn ông bên cạnh.


Người đàn ông đó vẫn đứng, hơi cau mày khi nghe vấn đề này, như thể anh chưa bao giờ nghĩ về nó. Nhưng khán giả bên dưới đã được tổng biên tập kích động, ai nấy đều mở to hai mắt nhìn anh đầy mong đợi.


Mãi đến khi khuôn mặt lạnh lùng của Dịch Trạch Thành chậm rãi nhìn thoáng qua dưới sân khấu, nhẹ nói: " Không phải còn có tôi đây sao." 
Lần này, ngay cả tổng biên tập vốn đã quen với những cảnh quay lớn cũng bị tiếng hoan hô của khán giả làm nhức tai.


Dù không có giải thưởng lớn không phải vẫn còn có anh. Mặc dù chỉ nói nửa câu sau, nhưng mọi người đều chủ động tự hiểu nửa câu trước. Chất giọng lạnh lùng trong trẻo của đàn ông lịch lãm lạnh lùng đứng trên sân khấu, đôi mắt mỉm cười, chỉ chăm chú nhìn một người, nhẹ giọng nói, có anh.


Cảnh này khiến người xem xúc động hơn bất kỳ cảnh lãng mạn nào trong phim.
Ngay cả Hoắc Từ lúc này cũng gục đầu xuống, hốc mắt có chút ươn ướt.


“Tốt, nếu như vậy, chúng ta bây giờ liền mở lá thăm đi.” Tổng biên tập cười nhẹ, âm thanh trong hội trường chậm rãi yên tĩnh trở lại, ánh mắt của mọi người đều dán vào phong bì trên tay cô. Cho dù không phải là người hâm mộ của Hoắc Từ, cũng mong tổng biên tập bây giờ đọc tên cô. 


Cho đến khi tổng biên tập liếc nhìn xuống dưới, vẻ mặt có chút nghiêm túc, rồi cao giọng nói vào micro: "Người đoạt giải nhiếp ảnh gia xuất sắc nhất của giải thưởng truyền thông lần thứ 21 là". Lúc này, hình ảnh là năm nhiếp ảnh gia được lọt vào danh sách đề cử, ngoại trừ Hoắc Từ và Nam Vãn, ba người còn lại đều là nhiếp ảnh gia nam.


Sau đó, một cái tên được xướng to từ miệng cô ấy: "Hoắc Từ."
"Chúc mừng Hoắc Từ, xem ra đêm nay cô ấy không cần ôm anh khóc rồi." Tổng biên tập quay về phía Dịch Trạch Thành cười ha ha một tiếng.


Tiếng vỗ tay vang dội như sấm, trong hội trường tiếng reo hò chói tai, Hoắc Từ chậm rãi đứng dậy, nhận cái ôm của những người xung quanh, sau đó cô chậm rãi đi đến nơi ánh đèn sân khấu được tập trung ở trung tâm của sân khấu, người đàn ông vững vàng cứng rắn ấy đang nhìn cô mỉm cười.


Sau khi Hoắc Từ lên sân khấu ôm Trần Gia, tiện tay nhận lấy cúp trong tay cô ấy. Đến khi cô quay người, đã thấy Dịch Trạch Thành cầm bó hoa theo nghi thức trao tới, cô nhoẻn miệng cười một cái.
Anh chậm rãi đi tới, Hoắc Từ đang muốn đưa tay đón bó hoa trong tay anh, nhưng cả người đã rơi vào lồng ngực của anh.


Trên sân khấu, người đàn đẹp trai cao lớn chăm chú ôm lấy người trong lòng.
Lúc này, cả khán giả có mặt tại khán đài và người hâm mộ trên sóng truyền hình trực tiếp đều reo hò hoan hô. Hình ảnh đẹp như vậy, người xem muốn làm nó mãi mãi dừng lại.


"Chúc mừng em, Hoắc Từ, " tiếng anh nhẹ nhàng vang lên bên tai cô. 
Đây là lời chúc tốt đẹp nhất mà Hoắc Từ đêm nay nghe được.


Sau khi anh xuống dưới, Hoắc Từ đưa tay lau mặt, lúc này mới xoay người đối diện ống kính. Cô hướng về phía dưới sân khấu hơi cúi đầu, thanh âm trong trẻo "Cảm ơn mọi người."


"Thực ra, tôi không có bất kỳ ý tưởng nào khi bắt đầu triển lãm nhiếp ảnh này. Có một người đã thay đổi tôi. Anh ấy khiến tôi hiểu thế giới này việc mình có thể làm không nhiều nhưng ít nhất hãy làm nó. Khi anh ấy là bác sĩ không biên giới, đã cứu vô số người, cho dù rời khỏi vị trí bác sĩ tuyến đầu của MSF, không thể cứu mọi người với tư cách là một bác sĩ, nhưng anh ấy vẫn đang giúp những người đó."


Mặc dù cô không nhắc đến tên anh ấy, nhưng lúc này mọi người đều biết cô đang nói về ai.
Dịch Trạch Thành đang ở trong phòng nghỉ phía sau sân khấu, lặng lẽ nhìn người trên TV, gương mặt cô lạnh nhạt, nhưng đôi mắt đen lại đầy kiên định.


"Ngoài ra còn có cha tôi ông Hoắc Minh Chu, ông là viện binh chứ không phải thành viên của đội y tế viện trợ châu Phi, nửa tháng trước, ông bởi vì nội chiến Nam Sudan mà bị thương nặng, đến nay còn hôn mê chưa tỉnh." Nói đến đây, Hoắc Từ có chút nghẹn ngào, cô hi vọng giờ phút này, Hoắc Minh Chu có thể ở trước TV xem cô, để cô biết ông đang ở đó.


"Cho nên tôi muốn dùng triển lãm ảnh này gửi đến những nhân viên y tế vĩ đại này. Mặc kệ bạn là bác sĩ không biên giới hay là viện binh không phải làm công việc y tế, bạn đều đang giúp đỡ những người khốn khổ và tuyệt vọng."
"Các bạn là những người vĩ đại nhất. "


Một lời nói khiến nhiều người rơi lệ.
Hoắc Từ sau khi xuống sân khấu, đi đến phòng nghỉ, Dịch Tranh Thành đang chờ cô.
“Bây giờ muốn ăn mừng hay về nhà?” Anh duỗi tay ôm eo cô.
Hoắc Từ ôm anh, ngẩng đầu có chút kiêu ngạo nói: "Ăn mừng và về nhà đều muốn."


“Vậy thì về nhà ăn mừng.” Anh Dịch rất hiểu suy nghĩ của cô.
Lúc hai người lúc ra ngoài, đúng lúc Nam Vãn đi qua cửa phòng nghỉ, lúc đôi mắt cay nghiệt của cô ta nhìn qua, ánh mắt Hoắc Từ có chút lạnh, còn Dịch Trạch Thành bên cạnh mặt vô cảm.


Nam Vãn cũng mặc kệ ánh mắt người ngoài, chỉ căm hận nhìn cô.
Hoắc Từ không làm gì cô, nhưng cô không làm gì vẫn giẫm cô ta dưới chân. Cô ta như một nữ phụ cáu kỉnh, ở một bên làm Hoắc Từ nổi bật hơn.


Loại thù hận vì không thể theo kịp người khác, sau nhiều năm, cuối cùng lại một lần nữa nuốt chửng Nam Vãn.
Nam Vãn muốn đi tới, nhưng bị Từ Vi kéo lấy tay, khẽ nói: "Chúng ta đi nhanh lên đi."


Cô ta quay đầu nhìn chằm chằm Từ Vi, hung hăng nói: "Thế nào, tôi là người thua, ngay cả tư cách chúc mừng người khác cũng không có?"


"Cô điên rồi sao? Cũng không nhìn xem người đứng bên cô ấy là ai? Cô muốn đối đầu với người ta? Cô cũng nên xem gia cảnh của người ta." Từ Vi không giống như Nam Vãn không quan tâm đến gì cả, Nam Vãn hiện tại là cây tiền của cô ta, nhưng cô ta ít nhất còn có đầu óc.


Nói đến đây cái Nam Vãn càng hận hơn, cả đêm, Dịch Trạch Thành chưa hề nhìn những người con gái khác.
Trong mắt anh, chỉ có Hoắc Từ.
"Chúng ta đi thôi, " Hoắc Từ đã để Nam Vãn hoàn toàn mất mặt, cô ta muốn ép cô, muốn lấy đi đồ vật cô ta muốn.


Nhưng cô không ngờ nửa tiếng sau khi cô mới về đến nhà. Bạch Vũ đã gửi một tin nhắn từ WeChat, một Weibo được đăng trên Weibo chính thức của trang sức Vĩnh Thế.






Truyện liên quan