Chương 9: Trận bóng rổ và số phận tên biến thái khi bị phát hiện (p2)
Trận bóng rổ kết thúc vào lúc 5:30 chiều, kết quả trường đại học A thắng với tỉ số 30-25. Sau khi trận bóng rổ kết thúc, chúng tôi về ký túc xá. Trên đường về, tất cả trừ tôi ra đều mang tâm trạng tức giận vì không được nhìn thấy soái ca của họ.
-Thật là tức ch.ết đi được! chỉ vì cái tên biến thái ch.ết bầm đó mà tớ không được gặp anh ấy.-Lưu Ly tức giận nói.
-Phải đó, tuy Vũ Hằng ở trong CLB bóng rổ nhưng cũng nói là cơ hội gặp anh ấy một lần còn khó hơn nhìn thấy sao băng. Khó khăn lắm mới có cơ hội vậy mà. Thật là tức ch.ết đi được, a a a...-Lão đại nói
-Hu hu, cuộc đời của mình sao mà đen đến vậy là cùng. Mãi mới có cơ hội nhìn thấy soái ca. Cái tên biến thái ch.ết tiệt! hu hu...-Lão tứ nói
-Nếu để tớ biết tên đó là ai thì tớ sẽ cho tên biến thái đó ch.ết không toàn thây. Hừ hừ, phải cho hắn biết sự lợi hại của karate mới được.-Lão đại dơ nắm đấm ra nói
"Đừng mà tớ không muốn ch.ết sớm thế đâu"-Tôi sợ hãi nghĩ
-Đúng vậy, phải cho tên đó sống không có nơi ở, ch.ết không có chỗ chôn còn nữa ch.ết phải cho hắn làm ma đói.-Lão tứ nói
😭 sao các cậu ác vậy hu hu.-Tôi
-Ma đói gì chứ? lúc nào cậu cũng nghĩ đến ăn được là thế nào hả? -Lưu Ly nói
-Vì mình hết cách rủa rồi. Vậy cậu nói thử cái khác xem.-Lão tứ nói
-Mình á, mình chửi hắn sau này có con sẽ không có mông.-Lưu Ly nói
"không có mông, không có mông"-Tôi tưởng tượng tương lai sinh con ra không có mông."chúc mừng cô đã sinh ra đứa bé không có mông" O_O||
-Đừng mà, đừng mà a a a...-Tôi hét lên
-Lão tam, cậu sao vậy?-Lão tứ lo lắng hỏi
Tôi thoát khỏi tưởng tượng.
-Tiểu Đình cậu sao thế?-Lưu Ly và lão đại nhìn tôi ngơ ngác lo lắng hỏi
-À, mình không sao, không sao tại mình tưởng tượng tên biến thái kia sau này không biết sẽ như thế nào thôi.-Tôi trả lời
-Vậy sao, tại lão đại với lão tứ nói kinh quá mà.-Lưu Ly nói
-Gì chứ? Cậu cũng nói mong con hắn sau này không có mông nữa cơ
mà.-Lão tứ nói
-Thôi được rồi, chúng ta mau đi căn tin ăn cơm không hết đồ ăn ngon bây giờ đó.-Lão đại giảng hòa
-Đúng đó, tớ đói ch.ết đi nè.-Tôi nói
-Nhắc mới nhớ mình đói quá đi mất. Mau đi ăn cơm thôi.-Lão tứ nói
-Cậu suốt ngày kêu đói lúc trưa với vừa nãy cậu ăn bao nhiêu đồ rồi mà.-Lưu Ly nói
-Kệ mình, mình sinh ra là để ăn. Trẻ con mà không ăn làm sao lớn.-Lão tứ nói Đến căn tin, lúc đó cũng khá đông nên Lưu Ly và lão tứ nhận đi giữ chỗ.
-Lão tam à, cậu mời mình một bữa nha mình không có mang theo thẻ ăn.-Lão tứ nói
-Được.-Tôi nói
Nhắc mới nhớ tôi còn nợ anh Tiểu Minh một bữa cơm trả ơn. Vì vậy tôi quyết định mai sẽ mời anh ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, về đến ký túc xá tôi gọi điện cho anh Tiểu Minh.
-Alô.-bên kia nhấc máy nói
-À, anh Tiểu Minh có phải không?-Tôi nói
-Thiệu Minh không có đây, lát nữa hãy gọi lại, tút tút...-Đầu dây bên kia ngắt máy
-Đồ vô duyên, tôi còn chưa nói gì mà đã cúp máy là sao.-Tôi chửi thầm
Bên kia
-Lão tam, cơm của cậu.-Tiểu Minh đưa cơm cho Hàn Quân nói
-Cám ơn, vừa nãy cậu có điện thoại tôi nghe hộ, là con gái.-Hàn Quân nhận cơm nói
-Vậy sao, thế cô ấy nói gì?-Tiểu Minh cầm điện thoại xem.
-Không nói gì, tôi nói cậu không có đây lát nữa hãy gọi lại. Mà cậu quen con gái từ bao giờ vậy?-Hàn Quân nói
-Gần đây, là người mà cậu đụng ở trước cổng trường đại học hôm trước đó.-Tiểu Minh cười nói
-Đụng ngã trước trường, a là cô ta.-Hàn Quân suy nghĩ rồi ngạc nhiên nói
-Phải, là một cô gái thú vị.- Tiểu Minh trả lời
-Đúng, rất thú vị.- Hàn Quân nói với vẻ mặt thâm trầm
Tôi đang đọc ngôn tình trong nhà vệ sinh bỗng thấy lạnh sống lưng.