Chương 20: Nâng cao thể lực
Sinh viên vào lúc này chủ yếu đang nằm ở trong giường đánh cờ với chu công nên căn tin rất thưa người. Tôi len nhanh vào xếp hàng mua đồ ăn rồi nhanh chóng ra sân vận động.
Vì sắp sang mùa đông nên trời khá tối, tôi chạy vào sân nhưng không nhìn thấy Hàn Quân đang ở chỗ nào. Tôi lấy điện thoại ra định gọi cho anh ta thì phía sau có người gọi
-Đầu heo, tôi ở đây.
Tôi quay người lại thì nhìn thấy Hàn Quân đang đứng cách tôi khoảng 300 m. Tôi vội chạy đến, đưa đồ ăn thở hổn hển nói
-Đồ ăn sáng của anh.
Anh ta không những không cầm đồ ăn mà đưa tay nhìn đồng hồ rồi nhìn tôi nói với ánh mắt tr.a hỏi.
-Bây giờ là 6: cô tới muộn 5 phút.
-Tôi xin lỗi, tôi quên mất phải đưa đồ ăn sáng cho anh. Nhưng mà tôi cũng đã rất cố gắng rồi. Anh nhìn xem người tôi toàn là mồ hôi.
- Vậy sao? Vậy còn vừa rồi lúc gọi điện thoại thì sao? Biến thái, sườn chua ngọt cỡ bự là sao?hử.
Anh ta đi đến một chiếc ghế đá gần đó ngồi xuống, tay trái để trên thành ghế, đôi chân dài thì gác lên nhau nhìn anh ta mà tôi cảm giác giống như mình đang bị tư bản áp bức vậy. Khí thế ra trận của tôi bị anh ra chèn ép, tôi run run nói:
- Đó là do tôi chưa tỉnh ngủ nên mới nói linh tinh như thế không phải do tôi cổ ý.
- Ồ
Hàn Quân đáp. Tôi đang thở phào nhẹ nhõm trong lòng thì anh ta lại nói.
- Nhưng hôm nay cô đã đến muộn hai lần.
- Tôi đã cố hết sức rồi. Anh yên tâm, lần sau tôi sẽ không lỡ hẹn nữa.- Tôi vẻ mặt đầy thành ý nói
- Đương nhiên là không được đến muộn nữa. Nhưng mà tôi thấy thể lực của cô rất kém đấy. Cô mất đến 19 phút để mang đồ ăn đến đây vậy mà cô lại tham gia CLB bóng rổ. Hay là như vậy đi, để nâng cao thể lực của cô.Hôm nay cô hãy chạy 3 vòng trước đi.
Tôi nhìn sân tập với đường chạy 1600 m nuốt nước bọt nói
- Không cần, không cần đâu. Thể lực của tôi như vậy là tốt lắm rồi.
- Tốt sao? Với thể lực 1000 m mất đến gần 20 phút sao?
- Tôi....
Tôi đang định nói thì anh ta đứng lên gắt lời tôi.
-Tôi không thể chấp nhận một người có thể lực như một con rùa bò tham gia CLB bóng rổ. Cứ cho là cô mất 10 phút để xử lý việc cá nhân cùng mua đồ ăn đi. Vậy mà cô mất đến 9 phút để chạy đến đây, học sinh nữ lớp 9 trong vòng năm phút đã phải chạy ít nhất 890m mới được loại tốt, 810 m mới được đạt với độ chạy là tuỳ sức. Còn cô thì sao 5 phút chạy được hơn 500 m. Với tình hình này cô nghĩ cô có thể được thông qua cuộc khảo sát để tham gia CLB sao?
Lần này thì tôi thực sự cứng họng không có gì để nói.
- Tôi sẽ lấy tốc độ trung bình của học sinh lớp 9 để tính giờ cho cô. Tôi cho cô 30 phút để chạy 3 vòng sân này. Chuẩn bị...
Tôi còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì anh ta đã hô: -Bắt đầu
Theo cung phản xạ tự nhiên tôi chỉ kịp a lên một tiếng rồi lao đi.
..............
Tôi lết ký túc xá liền ngã lăn xuống giường thở hổn hển.
-Lão tam, cậu tích cực giảm béo quá đi.-Lưu Ly nhìn tôi thở hổn hển nói
-uk...lão đại..với lão tứ đâu rồi. -Tôi thở hổn hển nói
-Hai người họ đến căn tin trước rồi. Thôi mình đi đây hôm nay mình có tiết đầu.-Lưu Ly khoác túi rồi đi ra cửa.
Tôi nằm trên giường bất động.
10 phút trước
-37 phút, cô vượt quá thời gian cho phép 7 phút.
Hàn Quân nhàn nhã nhìn đồng hồ không thèm để ý đến người đáng thương là tôi đang nằm ở trên sân như cá ch.ết trên thớt.
- Trưa nay, 11 giờ tôi muốn cô ở căn tin.
Nói rồi anh ta xoay người đi để lại tôi một mình trên sân thở hổn.
..........
Nằm trên giường gần hết tiết đầu thì tôi mới nhấc người khỏi giường được. Tôi tắm rửa thay đồ rồi đi đến căn tin. Vì để rửa mối hận này nên tôi lấy luôn phần cơm giành cho hai người và đương nhiên là dùng thẻ của Hàn Quân để trả.
- Hàn Quân ch.ết tiệt! ch.ết tiệt!
Tôi dùng đũa chọc chọc miếng sườn.
- Tiểu Nhã? Là em sao?
Tôi tức giận ngẩng đầu lên định xả bực tức lên tên đó thì lại nhận ra đó là anh Thiệu Minh. Tôi vội vàng cười nói
-Anh Tiểu Minh, anh cũng đến ăn sáng muộn sao?
-uk, lâu rồi không gặp. Việc học của em sao rồi?Đã quen với cuộc sống ở đây chưa?
Tiểu Minh ngồi xuống chỗ đối diện tôi.
- Cũng quen rồi ạ
- À,vậy em đã chọn được CLB cho mình chưa?
- Rồi ạ, em tham gia CLB bóng rổ
-Vậy sao? Anh cũng là thành viên của CLB bóng rổ
-Vậy thì tốt quá. Em đang lo không biết phải làm gì. Thực ra thì em rất thích chơi bóng rổ nhưng mà em lại không biết chơi. Không biết anh có thể giành chút thời gian dạy cho em được không?
Tôi dè dặt nói
- Được, việc này cũng không có gì khó cả? Để anh sắp xếp thời gian rồi tối báo cho em biết, được không?
- Đương nhiên là được ạ
Lòng tôi như nở hoa, mọi phiền muộn vừa rồi hoàn toàn tan biến. Đúng lúc này thì điện thoại của Tiểu Minh kêu lên. Anh nghe máy khoảng 5 phút rồi cúp máy vội vàng tạm biệt tôi rồi đi hình như có việc gì đó rất gấp
Tôi tiếc nuối nhìn theo anh nhưng một lúc sau lấy lại được tinh thần vui vẻ nghĩ đến việc sẽ được anh ấy hướng dẫn tập bóng
Nhờ vậy mà tôi có thể vui vẻ cả ngày hôm đó, ngay cả khi phải mang cơm cho tên Hàn Quân đáng ghét, làm cho Hàn Quân kinh ngạc.
Tối đến, Tiểu Minh nhắn tin hỏi tôi sáng mai tập bóng ở sân vận động lúc 6 giờ được không?
Tôi vội nhắn lại "được