Chương 7: Thử thách
Lớp chúng tôi bất ngờ thay đổi lịch học, bởi vì cô giáo có giờ dạy bị trùng nên cô đã xin phép nhà trường thay đổi lịch học. Thay vì học vào các ngày 2- -6 thì bây giờ chúng tôi sẽ học vào các ngày 3- -7. Việc thay đổi này cũng kéo theo một loạt các lịch học thêm khác của tôi.
Tôi xin phép chú tổ trưởng thay đổi lại ca làm việc cho tôi. Đồng thời tôi cũng xin đổi giờ học tiếng Anh, tiếng Trung và vi tính. Rất may cho tôi, cả 3 lịch học thêm này tôi đều đổi được. Chị Thúy Chi nghe tôi gọi điện thoại xin thay đổi lịch học, chị nhìn tôi với ánh mắt khâm phục. Tôi muốn chị đừng nói với ai. Tôi không muốn cho mọi người biết tôi học đủ thứ trên đời như thế này. Đã làm ở bể bơi một năm, tôi đã thấy được bản chất giả tạo của những người nơi đây. Ngoài mặt họ tỏ ra yêu thương mình, nhưng đằng sau lưng, nếu chỉ cần có cơ hội, họ sẽ đâm mình một dao. Thỉnh thoảng tôi có nói chuyện với vài khách bơi ngoại quốc là nam giới, họ hay đi bơi nhưng có lẽ mỗi một mình tôi là biết tiếng Anh để mà nói chuyện với họ. Lúc thì bán đồ thể thao cho họ, lúc thì giải thích một số qui định với họ, thỉnh thoảng nói vài ba câu chuyện phiếm, nhưng một số người hình như không thích vẻ tĩnh mịch của bể bơi mà khơi lên rằng: tôi cưa cẩm mấy khách ngoại quốc để lên giường, để được bao, để được đổi đời ......Mấy vị khách thường xuyên đi bơi lớn tuổi, đã nói chuyện lại với tôi, nói tôi nên ý tứ một chút. Tôi cười khổ, đến cả việc nói chuyện cũng đã bị dựng thành một câu chuyện "tưởng" thật li kì như vậy.
Tôi thay đổi lịch học và ca làm việc đã được một tuần. Khánh Phong vẫn nhắn tin hỏi han tôi. Tôi nhắn tin trả lời vài lần rồi dần dần tin nhắn trả lời của tôi cũng cách quãng dần cho tới khi "biệt vô âm tín". Một tháng trôi qua, vào một ngày tôi làm cùng ca chị Thúy Chi và chị Lương Hiền. Ba chị em lâu lắm mới có thời gian rảnh một chút nói chuyện phiếm.
- Em chia tay với cậu bộ đội à? - chị Thúy Chi hỏi thẳng
- Em không phù hợp với anh ấy. Với trình đọ học vấn và nghề nghiệp của anh ấy có thể tìm được người phù hợp hơn em gấp tỉ lần ý chứ - tôi cố tỏ vẻ tự nhiên, trả lời.
- Em không tự tin vào bản thân sao? - chị Lương Hiền vừa cười vừa hỏi tôi
- Đúng rồi, em phải tự tin vào bản thân như chị Hiền của em ý. Tuy đã ly dị và có một đứa con trai lớn nhưng 0các anh vẫn "ch.ết" ầm ầm chị em đấy còn gì - chị Thúy Chi trêu chọc
Tôi cười. Đúng là tôi không có tự tin vào bản thân mình.
- Người phụ nữ sẽ quyến rũ hơn nếu tự tin vào bản thân mình. Nếu quá tự tin lại trở thành kiêu ngạo. Nhìn mày, tao đếch thích. Con gái gì tính tình cứng rắn, lại còn "phẳng" chẳng hấp dẫn tí nào cả - một người đàn ông đầu trọc nói.
Người này tôi biết. Anh ấy là khách bơi thường xuyên chỗ chúng tôi. Tính tình cổ quái, răng đen kịt vì khói thuốc, người gầy nhẳng, đầu luôn cạo trọc, mắt cận 8 đi-ốp, đi xe máy "cào cào" dành cho dân phượt đi đường núi, quần áo thì xốc xếch, toàn mặc đồ "bụi phủi", ăn nói thì độc địa vô cùng. Tôi rất ghét anh ta. Mỗi lần anh ta nói thì người khác chỉ có thể ngậm nỗi căm hận mà bỏ đi thôi. Mọi lần là người khác ngậm căm hận, lần này là tôi. Tôi nhìn anh ta trừng trừng rồi quay ngoắt đi. Người đâu mà thô lỗ - tôi lẩm bẩm.
Anh ta cười một cách khả ố. Tôi cảm giác sau lưng tôi có cái nhìn châm chọc. Tôi trốn vào một góc ngồi đọc sách. Cho tới khi anh ta rời đi, tôi mới lò dò đi ra.
Chị Thúy Chi cười nhìn tôi, chị nói: " Nếu tính tình không quái dị, thì cậu ta" - tức là anh đầu trọc đó - " là một người bạn đáng tin cậy, là một chồng tốt".
Tôi le lưỡi: Ai mà lấy anh ta chắc suốt ngày bị anh ta "chỉnh sửa" đến ch.ết mất.
- Em đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá như thế. Nhiều khi những thứ bên ngoài chỉ toàn là bạc hà thôi, nhưng bên trong lại chứa đựng toàn mật đấy - chị Chi nói.
- Không thể có hai mặt đối lập trên một con người được - tôi phản bác.
- Em cũng chính là một trong những người thích trốn trong cái vỏ xù xì đầy gai đấy còn gì - chị Thúy Chi nhìn tôi nói
Tôi cứng họng. Đúng, tôi đúng là như thế. Tôi tự tạo nên một vách ngăn với thế giới bên ngoài, thế giới nội tâm của tôi, chỉ có vài người là hiểu được.
- Em định chia tay với cậu bộ đội thật à?
- Vâng. Sau Tết, em và bạn em ngồi uống cà phê. Bạn em lại chọn rượu Tây và hút thuốc lá. Anh ấy đến, nhìn hai đứa bọn em như vậy. Sau lần đó anh ấy nhắn tin và gọi điện thoại cho em ít đi.
- Em có nghĩ là cậu ta bận không?
- Anh ấy bận cũng kệ thôi chị ạ Em thực sự cảm thấy không hợp với cậu ta.
- Nói đi nói lại là em vẫn tự ti.
- Chị, nếu chị nhìn thấy bạn của bạn chị, là con gái nhưng lại uống rượu và hút thuốc thì chị sẽ đánh giá về bạn của chị như thế nào. Anh ta cũng thế thôi, anh ta nhìn thấy bạn em tuy là con gái nhưng lại hút thuốc và uống rượu. Chắc chắn anh ta sẽ nghĩ em cũng phải như thế nào mới chơi với một người bạn như vậy.
- Kết bạn phải chọn bạn là đúng. Nếu người bạn đó quả đúng là người có thể chơi được, chỉ là cá tính thôi, thì em phải là người gắn kết cậu ta và bạn em. Để cho cậu ta hiểu bạn em là con người thế nào. Em phải làm cầu nối để cho anh ta hiểu rõ về bạn em chứ không phải để cho anh hiểu nhầm rồi qui kết lung tung. Đó là cái sai của em. Nếu như cậu ta hiểu bản chất của bạn em rồi, mà vẫn lựa chọn buông bỏ, lúc đó em buông tay không muộn. Chơi với bạn, là phải biết gắn kết bạn bè với nhau.
Tôi thấm thía lắm. Đúng là tôi đã nghĩ anh ta hiểu thế nào về bạn tôi thì hiểu. Trên cơ bản tôi nghĩ tôi và anh ta không đi đến đâu nên tôi cũng chẳng cho anh ta cơ hội hiểu tôi và hiểu bạn bè xung quanh tôi. Tôi tự ti về gia đình nên tự nhiên tôi cũng khép kín mọi thứ.
- Đã mấy lần cậu ta đến tìm em nhưng không gặp. Tuy cậu ta không hỏi chị nhưng chị nói với cậu ta là em đổi ca làm vì bận đi học. Cậu ta cười rồi đi về - chị Thúy Chi nhìn tôi và nói.
Tôi không biết rằng chị Chi đã nói chuyện với Khánh Phong cả một buổi tối về tôi.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Điện thoại của tôi rung lên, báo hiệu có tin nhắn. Là anh nhắn tin tới. Anh hỏi tôi hôm nay làm ca nào, anh muốn gặp tôi. Tôi hẹn anh 9 giờ ở quán cà phê mà tôi và Diệu Vũ vẫn hay ngồi. Tôi xin phép chị Chi cho tôi về sớm. Chị nhìn tôi cười, gật đầu đồng ý. Chắc chị cũng đoán là ai. Bởi tôi không có bạn nào đến tận bể bơi tìm tôi như anh.
Trên đường đến quán cà phê, trong tôi có quá nhiều cảm xúc đan xen, tò mò, hồi hộp, lo sợ. Tâm tư của tôi hỗn độn nhiều ý nghĩ. Tôi cúi đầu, mải miết đi vào quán. Bỗng nhiên tôi đâm sầm vào ngực một người đàn ông. Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy cái đầu trọc lốc và nụ cười nham nhở kia, tôi tức giận trợn mắt. Anh ta nhìn tôi cười và nói: "Luôn ngẩng đầu và tự tin đi về phía trước, dù cho con đường dưới chân có gập ghềnh, dù cho phía trước chờ mày là cái hố, thì mày cũng phải ngẩng đầu mà đi. Có như thế, mày mới bước từng bước đi vững chãi mà không bị ngã, có như thế mày mới quan sát tình hình xung quanh mà tránh đi cái hố đó. Mày đúng là ngu ngốc".
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta. Lần đầu tiên, tôi chịu khó quan sát anh ta và ngẫm nghĩ về những lời anh ta nói. Có lẽ, anh ta đang ngầm dạy bảo tôi - tôi nghĩ.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, cười và gật đầu. Bất luận có vấn đề gì xảy đều phải ngẩng đầu mà bước - tôi nhớ kỹ lời dạy này.
- Này, con điên, mày chọn màu đôi giày này với màu quần áo, chẳng ăn khớp với nhau gì cả - trước khi đi anh ta còn bỏ lại cho tôi câu nói như vậy. Tôi lại tức giận nhìn anh ta. Cái người này, chẳng có lúc nào tử tế đến phút chót cả.
Tôi ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng, quét một vòng, tôi nhìn thấy Khánh Phong nhìn tôi cười. Tôi không chắc Khánh Phong có nghe thấy câu chuyện giữa tôi và anh đầu trọc hay không. Tôi mặc kệ, bước từng bước vững chãi đến bàn Khánh Phong. Hôm nay, tôi mặc quần jean, áo sơ mi, đi giày 7cm. Để có được bộ quần áo và đôi giày này, chị Thúy Chi và chị Lương Hiền đã lôi cổ tôi đi một vòng trung tâm thương mại. Giờ nhớ lại, tôi vẫn thấy sợ hãi khi lần đầu đi bộ trên đôi giày 7cm. Cảm giác lúc đó thật là kinh khủng.
Tôi gọi một tách Expresso, Khánh Phong sửa lại thành một cốc trái cây trộn sữa chua. Anh nhẹ giọng: "Buổi tối uống cà phê không tốt cho da".
Theo thói quen, tôi lại cúi đầu. Anh gõ nhẹ lên bàn, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh cười nhẹ nhàng: Em làm điều gì có lỗi với anh sao?
Tôi cười.
- Em hình như trốn tránh anh ?
- Không phải ạ
- Vậy sao không trả lời tin nhắn và nhận cuộc gọi của anh?
- Em ít có bạn liên lạc nên em không có thói quen kiểm tr.a điện thoại.
- Cô nhóc, đừng tưởng anh không biết em nghĩ gì.
- Vậy em nghĩ gì?
- Đừng nói với anh rằng em cố tình trốn tránh anh từ cái hôm anh gặp bạn em hút thuốc và uống rượu tại quán cà phê này.
- Anh không đánh giá gì sao?
- Đánh giá gì? Đánh giá bạn em hư hỏng thì suy ra em hư hỏng giống bạn em sao?
- Vâng
- Đúng là cô nhóc. Anh hơn em 5 tuổi đấy, nhớ không?
- Việc anh hơn em 5 tuổi và việc anh hiểu con gái nghĩ gì, đó là hai việc hoàn toàn khác nhau.
- Em quên là anh còn có một cô em gái đang học năm cuối trường Ngoại Giao hay sao. Con bé có cá tính giống hệt em. Hơn nữa, hai anh em anh thuê chung một nhà, anh sống với nó từ bé cho đến giờ, tính cách nó thế nào anh lại không hiểu được chắc. Xét ra, em còn nhỏ hơn em của anh 2- tuổi. Phụng Yến, anh thích em, điều này là thật.
- Anh không ngại gia đình em sao. Em có một người bố nát rượu, một người mẹ suốt ngày chỉ biết đánh chửi con cái. Em lại ít học. Anh đừng nói với em rằng anh không biết điều này nhé. Anh cũng đừng nói với em là anh không để ý đến nhé. Với công việc của anh, cần một người ưu tú hơn em. Em thì có gì mà giỏi giang mà anh để mắt đến.
- Em phải thế nào, thì người xung quanh em mới yêu quí em như thế. Em phải thế nào, thì bạn bè em mới yêu quí em như thế. Chị Chi hay chị Lương Hiền, anh đều nghe mọi người nói rất nhiều về em. Măc dù anh không hỏi, nhưng các chị ấy nói đến em với một tình cảm chân thành. Hơn nữa, mấy lần anh đến bể bơi tìm em, anh thấy các bà các cô, thậm chí là cả vài người đàn ông, Việt Nam có, ngoại quốc có, họ đều hỏi thăm em, họ nói về em. Thử hỏi, một cô gái được nhiều người yêu quí như thế, chả lẽ anh lại ghét bỏ sao.
- Vậy nếu anh không nghe mọi người khen ngợi em, có phải, anh sẽ không tiếp tục với em hay không?
Tay Khánh Phong bỗng run nhẹ, tách cà phê hơi sóng sánh. Tôi đã nhìn thấy. Tôi đã cảm nhận thấy điều gì đó. Nếu tôi đoán đúng, thì sẽ là: anh sẽ không tiếp tục với em nếu như không chứng kiến thấy mọi người tỏ ra yêu quí tôi.
Tôi cười nhẹ. Tôi chuyển sang đề tài khác, mở đường cho anh. Nói chuyện xong một hồi, anh đưa tôi về nhà. Anh lái xe của tôi đi gửi trong bãi xe của khu tập thể, tôi chào tạm biệt anh rồi quay lưng đi lên cầu thang. Anh bỗng nói: Phụng Yến, tại sao em không quay lại nhìn phía sau xem người đằng sau thế nào.
Tôi quay lại nhìn anh cười, không nói câu gì cả, rồi quay người lên cầu thang. Có người đi từ trên cầu thang đi xuống, ngược chiều với tôi, tôi thấy người kia dừng lại, tôi vẫn theo thói quen, cúi đầu đi.
- Sao em không ngẩng đầu nhìn về phía trước ?
Giọng nói này đích thị là của anh chàng hàng xóm - Quốc Cường. Tôi nhận ra là bởi anh là người Nghệ An. Anh sinh ra ở thành phố Vinh - tôi thấy mẹ tôi nói thế. Từ hôm mẹ tôi biết bố anh là chủ tịch thành phố Vinh thì mẹ tôi cũng thay đổi hẳn thái độ cư xử với anh. Ban đầu mẹ tôi ngăn cản không cho tôi nói chuyện với anh, mẹ tôi còn khinh khỉnh bởi anh ta ta là người Nghệ An. Tôi thấy mẹ tôi thật là buồn cười khi phân biệt đối xử vùng miền.
- Sao em không trả lời anh?
Tôi giật mình, nhìn anh, cười. Tôi nhẹ giọng : là bởi em có điều phải suy nghĩ.
- Không phải em có điều phải suy nghĩ, mà là bởi em sợ về nhà - Anh khẳng định.
Tôi nhìn anh ngạc nhiên, không biết vì sao anh lại biết điều này. Tôi cười trốn tránh. Tôi tiếp tục bước từng bước nặng nề về nhà. Đứng ở cửa sắt chung, tôi gọi nhẹ mẹ tôi. Tôi thấy có đôi tay đưa ra mở khóa, tôi nhìn xuống, thấy Khánh Phong giơ tay vẫy tôi. Tôi gật đầu rồi bước vào nhà. Sau lưng tôi, Quốc Cường khóa cửa rồi lại đi xuống cầu thang. Tôi thở dài.
Vẫn như mọi ngày, bố tôi đang lè nhè chửi rủa. Phụng Lê đang ôn bài, mẹ tôi trở mình. Một ngày mệt mỏi nhưng mẹ tôi vẫn không được ngủ yên.
Đêm đó, tôi kể cho Phụng Lê nghe mọi thứ. Phụng Lê chỉ trầm ngâm, không nói gì. Con bé sống nội tâm nên vốn ít nói.
Khánh Phong nhắn tin chúc ngủ ngon. Tôi nhắn tin trả lời anh. Anh nói: 2 tuần tới, anh rất bận. Nhưng anh hi vọng tôi sẽ đáp trả tin nhắn mỗi khi anh gửi tin tới. Tôi nhắn một chữ " Vâng" rồi mệt mỏi ngẫm nghĩ. Khi nào có thời cơ, tôi sẽ thay đổi số điện thoại và chấm dứt hoàn toàn với anh. Tôi nhớ đến câu hỏi đã hỏi anh lúc trước, tôi nhớ đến cái run nhẹ của anh, tôi không cần anh thương hại.
Hình như ông trời hiểu tôi muốn làm gì. Tôi làm ở dưới bể bơi một tuần tiếp theo thì nhận được quyết định chuyển lên phòng Chủ tịch Hội đồng quản trị làm.
Nhận được quyết định này, tôi vừa vui vừa sợ. Ông Chủ tịch Hội đồng quản trị này, nổi tiếng là lăng nhăng. Ông ta đã 60 tuổi, nhưng bồ bịch thì thôi rồi. Ông ta nổi tiếng trên thương trường bao nhiêu thì việc ông ta nhiều bồ và nhiều con riêng cũng nổi tiếng bấy nhiêu. Nói về con mắt lãnh đạo và kinh doanh, ông ta quả là người tài giỏi. Nhưng việc công khai bồ bịch và có con riêng, mọi người cũng kính nể vô cùng.
Thực ra ông ta và vợ đã sống ly thân từ lâu. Ông có bồ của ông, bà có bồ của bà. Hai ông bà không ly dị là để giữ cái tiếng, chứ chuyện bồ bịch thì không ai trên thương trường lại không biết. Câu chuyện về ông ta, dưới bể bơi chỉ là dạng truyền miệng, thực hư thế nào không ai biết. Nhưng việc có vài cô bồ và vài đứa con riêng của ông thì tôi đã từng gặp rồi.
Tôi chuyển lên văn phòng làm. Giờ làm việc của tôi là không còn làm theo ca nữa, tôi sẽ làm giờ hành chính như mọi người. Tôi cũng không có kiểu một ngày đi giày vải, một ngày đi giày cao gót nữa. Từ hôm tôi nhận được quyết định thuyên chuyển, chị Thúy Chi đã dặn dò tôi rất nhiều. Nếu như ông Chủ tịch có động thái vì với tôi thì tôi phải hành xử thế nào, nếu như tôi nhìn thấy cái gì thì phải coi như không nhìn thấy và không được hé răng nói với ai, nếu tôi có thấy điều gì kinh khủng thì cũng không được mất bình tĩnh. Chị nói với tôi nhiều lắm. Tôi hơi sợ. Thứ hai tuần sau, tôi sẽ chính thức chuyển lên phòng Chủ tịch làm. Tôi sẽ là nhân viên văn phòng. Điều gì đang chờ đợi tôi đây?