Chương 31: Hai người có tình bên nhau vui vẻ (1)
Thủy Quang ngồi trước máy tính tập trung làm việc, cho đến khi di động trên bàn đổ chuông, chính là “ai đó kia”. Cô bắt máy, giọng nói của đối phương mang theo ý cười: “Đang làm gì vậy?”
“Nghe điện thoại của anh.”
Người ở đầu máy bên kia cười thành tiếng. “Thủy Quang, có thể hôm nay không gặp nhau được rồi, anh phải ra tỉnh ngoài một chuyến, sáng mai mới về được.”
Thủy Quang khẽ “ừm” một tiếng.
Chương Tranh Lam cảm thấy bị tổn thương. “Em không an ủi anh một chút sao? Sau đó dùng dằng với ta cả nửa ngày mới lưu luyến từ biệt, người không biết còn tưởng rằng lão đại này phải đi nghĩa vụ quân sự. Thủy Quang chẳng biết phải nói gì, trước khi dập máy anh còn nói một câu: “Em chờ anh nhé” khiến cô không kìm được bật cười.
Die nda nl equ ydo n
Chương Tranh Lam quay lại xe. Nguyễn Kỳ trước đó còn nằm bò lên cửa xe nhìn ông chủ gọi điện thoại, lúc này hiếu kỳ hỏi: “Sếp gọi điện cho ai mà lại cười tươi rói thế này?”
“Cậu muốn biết?”
“Muốn, muốn!”
Chương Tổng nói: “Một dự án đơn giản như thế này mà làm đến mức tôi phải xuất mã, còn có tâm tư hóng chuyện riêng của tôi?”
Nguyễn Kỳ lặng lẽ cúi đầu tỏ vẻ hổ thẹn. Đại Quốc ở ghế sau cười đưa thuốc cho Chương Tranh Lam nhưng anh lại xua xua tay. “Đang cai thuốc.”
Đại Quốc và Nguyễn Kỳ cùng kinh ngạc “hả” một tiếng, Đại Quốc lên tiếng trước: “Đang yên đang lành sao anh lại muốn cai thuốc?”
“Để bớt đi một lý do bị từ chối.”
Hai người kia liền trợn mắt há mồm, Nguyễn Kỳ vừa khởi động xe còn suýt đạp phải chân ga. Chương lão đại lần này có lòng tốt giải thích: “Các cậu nghĩ xem, nếu như tôi thích một cô gái mà cô ấy nói “em ghét đàn ông hút thuốc”…”
“Xí!” Nguyễn Kỳ bật cười. “Sếp lại giỡn bọn em à?”
Chương Tranh Lam không trả lời, chỉ cúi đầu nghịch điện thoại. Nguyễn Kỳ vừa khéo liếc mắt nhìn thấy một hàng chữ trên màn hình: “Không có anh nhớ ăn cơm đấy.”
Nguyễn Kỳ đã bao giờ được thấy một lão đại “của gia đình” như thế này đâu, trong đầu lóe lên một ý nghĩ: Không phải thật sự giống như lời đồn của bọn họ, sếp diễn vở kịch kết hôn chớp nhoáng rồi sinh con chứ?
“Sếp, anh có bạn gái thật à?”
Chương Tranh Lam không ngẩng đầu, chỉ hơi nhướng mày. “Chẳng phải đến chuyện con trai tôi đầy tháng các cậu cũng biết rồi sao?”
“Xí!” Nguyễn Kỳ tịt cười.
Thủy Quang nhận được tin nhắn đó, chỉ lắc lắc đầu, trong lòng lại nghĩ: “Không có anh, em còn ăn nhiều hơn.”
Thủy Quang bận rộn cả ngày hôm nay, vì mai là cuối tuần nên cô muốn giải quyết hết công việc còn tồn đọng đến gần sáu giờ tối mới về đến tiểu khu, lại bắt gặp cặp vợ chồng ở tầng hai đang cãi nhau. Bên cạnh có vào người xúm vào xem, Thủy Quang định đi vòng hoa bồn hoa để vào trong tòa nhà nhưng chợt nhìn thấy ông chồng đánh vợ, bà vợ thì kêu gào khóc lóc. Thủy Quang không thể chấp nhận việc đàn ông đánh phụ nữ, trong lòng vẫn còn đang do dự thì người đã đi đến, tóm lấy cánh tay đang vung lên của người đàn ông kia.
Sau đó Thủy Quang lại hối hận vì mình hành động nhanh hơn suy nghĩ. Người đàn ông kia thẹn quá hóa giận, đẩy cô ra rồi định đi đến giằng co với bà vợ, miệng còn thốt ra những lời vô cùng khó nghe… Khi cảnh sát đến thì Thủy Quang vừa mới khống chế được người đó, cô giao người cho cảnh sát. Người đàn ông đó thở phì phì, mắt vẫn đỏ ngầu, miệng vẫn không ngừng chửi, chửi cả Thủy Quang rỗi hơi lắm chuyện, còn nói mình đánh vợ thì sao chứ, cứ coi như mình giết ch.ết cô ta thì người ngoài cũng không quản nổi…
Thủy Quang mặt không biểu cảm, vừa định đi thì bị một cảnh sát giữ lại. “Thật ngại quá, cô này, cô có thể cùng chúng tôi về đồn thuật lại sự việc không?”
Nửa giờ sau, Thủy Quang ngồi trong đồn cảnh sát, hỏi chuyện cô là một nữ cảnh sát trẻ. Thủy Quang hết sức phối hợp nhưng các câu trả lời chủ yếu là không biết rõ, cô chỉ là người ngoài cuộc chẳng may dính vào, còn hai đương sự không biết đã bị nhốt vào đâu rồi…
Nữ cảnh sát cười, nói: “Nghe nói cô đã khống chế người đàn ông đó, chắc thân thủ của cô rất tốt nhỉ?”
Thủy Quang cười cười, cô thấy hơi mệt, không biết đến khi nào mới được về nhà? Lúc này nữ cảnh sát đứng lên, gọi: “Lương đội!”
“Cô đi ăn tối đi, chỗ này để tôi.”
“Lương đội, không cần đâu… thực ra sắp xong rồi.”
“Không sao.”
Thủy Quang nghe giọng nói đó hơi quen tai, vừa quay lại nhìn liền cảm thấy thật là trùng hợp, lần nào cũng gặp người này trong tình huống chẳng hay ho gì. Anh ta đợi nữ cảnh sát kia đứng dậy rồi ngồi xuống vị trí đó. Nữ cảnh sát đưa bút cho anh ta rồi dè dặt rời đi.
Người đàn ông phía đối diện cúi đầu lật xem những thứ đã được ghi lại rồi ngẩng đầu hỏi: “Cô thường xuyên… nhiệt tình giúp người thế này sao?”
Thủy Quang cười khổ. “Chỉ thỉnh thoảng thôi.”
Người đàn ông chăm chú nhìn cô hồi lâu, cuối cùng nói: “Tiêu Thủy Quang phải không? Cô không phiền nếu tôi hỏi lại cô vài vấn đề chứ?”
Những câu hỏi của anh ta không khó trả lời, lúc kết thúc anh ta còn duỗi tay về phía cô, nói: “Cảm ơn sự hợp tác của cô!” Thủy Quang chỉ gật gật đầu chứ không bắt tay, anh ta cũng chẳng để tâm, thu tay về, gọi một cảnh sát đến. “Đưa cô gái này ra ngoài.” Anh ta nói xong, như thể nhớ ra chuyện gì đó, lại quay sang Thủy Quang, nói: “Đúng rồi Tiêu Thủy Quang, cô sống ở tầng trên của hai đương sự đó đúng không, tầng ba à? Người đàn ông đó sau này có thể sẽ gây phiền phức cho cô, cô phải cẩn thận hơn.” Lời anh ta nói có vẻ quan tâm nhưng giọng điệu thì lại lộ chút ác ý, điều này Thủy Quang có thể thấp thoáng cảm nhận được từ trong giọng nói lạnh nhạt của anh ta.
Thủy Quang nói: “Tôi biết.”
Người đàn ông đó nhìn cô, đến tận khi cô đi ra khỏi cửa mới đứng dậy quay về phòng làm việc của mình, chẳng bao lâu sau đã cầm áo khoác đi ra ngoài. Một cảnh sát trung niên từ tầng hai đi xuống nhìn thấy anh ta liền hỏi: “Thành Phi, sắp đi à?”
Lương Thành Phi nhìn qua đó, nói: “Cục phó, hôm nay tôi về trước.”
“Cậu trực ban hai ngày rồi, nên về nhà nghỉ ngơi đi.”
Thủy Quang ra khỏi cục Cảnh sát, đi đến bên đường gọi xe. Lúc này vẫn là giờ cao điểm nên nhu cầu đi lại của người dân rất cao, chẳng có chiếc xe nào dừng, cô định quay lại đầu đường bắt xe buýt thì lại thấy có một chiếc Buick đi đến, ấn còi.
Lái xe nói: “Có cần tôi đưa cô đi một đoạn không, cô Tiêu?”
Người này nói chuyện với cô tuy có vẻ rất khách khí nhưng cô luôn cảm thấy có chút châm chọc, cô cũng chẳng biết mình đã đắc tội với anh ta ở đâu. “Không cần, cảm ơn!”
Lương Thành Phi cũng không bất ngờ khi cô từ chối, trên mặt còn mang ý cười, thong thả nói: “Lên xe đi, cũng coi như đã từng quen biết.”
Thủy Quang nhìn anh ta, vốn định nói là chúng ta không thể coi là quen biết nhưng cuối cùng lại không nói. Chẳng hiểu sao anh ta có ý thù địch với cô, mà cô đâu có muốn qua lại với những người như thế này.
“Không cần đâu.” Khi Thủy Quang rời đi, người phía sau không nói thêm gì nữa, lái xe lướt qua cô. Cô nhìn chiếc xe dần đi xa, nhớ đến chuyện lần đó, người đó nói với cô trong màn mưa: “Cô xem, tôi đã ướt sũng rồi”, là anh tự chạy xuống còn giả bộ đáng thương, mà cô cũng biết rõ nhưng không thể phớt lờ, thậm chí ở trước mặt anh, cô luôn không biết phải làm thế nào mới được, không giống như khi đối diện với người vừa rồi, có thể lạnh lùng đối đáp.
Rốt cuộc tại sao lại có sự khác biệt lớn như thế này? Lẽ nào chỉ là vì sự phóng túng sau cuộc rượu đó? Thủy Quang nghĩ đến đây liền đưa tay lên vỗ trán, tại sao cô lại phạm phải sai lầm này chứ?
Giây tiếp theo khi Thủy Quang ngẩng lên thì suýt va phải một người. Cô giật thót mình, khi nhìn rõ người đó liền không giấu được vẻ ngạc nhiên. “Sao anh lại…”
“Ngạc nhiên không?” Đối phương cười tươi, sau đó túm lấy cánh tay cô, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới. “Em không sao chứ?”
Thủy Quang nghĩ cô có thể làm sao được chứ, nhưng thấy anh căng thẳng như vậy, cô lại vô thức lắc đầu.
Chương Tranh Lam thở phào, sau đó kéo tay cô đi về phía chiếc xe đang đỗ ở bên kia đường, vừa đi vừa nói: “Em thật sự sắp dọa ch.ết anh rồi! Khi quay về nhà em thì không thấy em đâu, xuống lầu gặp được chủ nhà của bọn em ở tầng một thì nghe nói em khuyên giải vợ chồng nhà người ta cãi nhau nên bị đưa đến đồn cảnh sát rồi. Tên đốn mạt nào đưa em đi? Anh nhất định phải bảo lãnh đạo của hắn cho hắn từ chức! Còn nữa, đang yên đang lành em lại đi khuyên giải đánh chửi nhau gì chứ, ngộ nhỡ bị thương thì làm thế nào? Sau này người ta đánh nhau em cứ mặc kệ, biết chưa?”
“… Anh lôi thôi quá đấy.” Lời này không hề có ý than vãn, càng không có vẻ thân mật, nhõng nhẽo.
Chương Tranh Lam buồn rầu. Anh nhớ cô cả ngày trời, quay về lại nghe được tin “cô gái ở tầng ba vì can ngăn vợ chồng nhà người ta đánh nhau nên bị đưa đến đồn cảnh sát”, thật sự lúc đó anh vô cùng sợ hãi.
Chương lão đại bị chê là “lôi thôi”, sau khi lên xe liền tóm lấy tay cô, áp lên chỗ trái tim mình. “Em sờ thử xem, tim anh bây giờ vẫn còn đập đến một trăm hai mươi nhịp một phút đây này!”
Thủy Quang lại cảm thấy nhịp đập rộn ràng dưới lòng bàn tay khiến cô có chút hỗn loạn, liền rút tay ra, nói: “Chẳng phải anh nói mai mới về sao?”
“Nhớ em mà.” Nói xong thì có tiếng “ùng ục” từ dạ dày truyền ra. “Hứ, anh còn chưa ăn cơm nữa.”
Thủy Quang bất giác mỉm cười, nói: “Em cũng chưa ăn, có muốn đi ăn mì không?”
“Mì? Được đấy.” Chương Tranh Lam vui vẻ. “Anh nói cho em biết nhé, thực ra thứ anh thích ăn nhất chính là mì, ví dụ mì kéo, mì cắt, mì xào…”
Cả đoạn đường chỉ nói về mì, Thủy Quang đưa tay chống lên trán.
Hai người đi đến một cửa hàng không lớn lắm nhưng được bài trí rất độc đáo. Quanh chỗ này có một dãy nhiều quán ăn, thời điểm này gần như không còn chỗ đỗ xe, Thủy Quang xuống xe trước cửa quán mì, sau khi đóng cửa lại mới cúi người, nói với người trong xe: “Em vào trong gọi đồ trước.”
Chương Tranh Lam cười, nói: “Em đúng là vô lương tâm, không đi cùng với anh.” Thấy cô quay người đi, anh lập tức nói với theo: “Em còn chưa hỏi anh muốn ăn gì mà?”
Thủy Quang chẳng thèm quay đầu lại, nói: “Chẳng phải anh nói mì gì cũng muốn ăn sao?”
Chương Tranh Lam nằm bò lên vô lăng cười rũ rượi, cuối cùng khởi động xe đi tìm chỗ đỗ. Khi anh đỗ xe xong, huýt sáo đi xuống liền bị một người vỗ vai từ phía sau, quay đầu thì nhận ra là bạn học cũ Châu Kiến Minh. Châu Kiến Minh cười híp mắt, nói: “Tôi đã nói chiếc xe vừa rồi trông quen mà! Ông chủ Chương, cũng đến đây ăn tối à?”