Chương 43: Hóa ra có thể trùng hợp như vậy (2)
“Em đâu có bị cảm.”
“Chẳng phải lần trước em bị cảm đấy sao? Ngoan, cầm lấy, phòng bệnh còn hơn chữa bệnh.”
Die nda nl equ ydo n<3
Thủy Quang cảm thấy chuyện này thật ấu trĩ, chẳng thèm nói chuyện nữa. Nguyễn Kỳ thì thở dài. Đây là lão đại sao? Sao lại dịu dàng như nước thế này!
Chương Tranh Lam cười, hỏi người ngồi phía sau: “Tiểu Nguyễn, cậu muốn ăn kẹo gừng không? Trong phòng làm việc của tôi còn rất nhiều.”
Nguyễn Kỳ vội xua tay, cười hì hì. “Không cần, cảm ơn lão đại!”
Thủy Quang nhìn Nguyễn Kỳ qua kính chiếu hậu, đúng lúc anh ta quay đầu lại, ánh mắt hai người gặp nhau, Nguyễn Kỳ vội gật đầu, nói: “Chào chị dâu!”
Thủy Quang: “…”
Chương Tranh Lam cười thành tiếng, sau đó bình tĩnh nói: “Được rồi, đừng gọi linh tinh, cô ấy tức giận đấy.”
Nguyễn Kỳ lập tức nhận lỗi: “Chị dâu đừng giận, chỉ vì em muốn được gặp chị từ lâu nên không kiềm chế được cảm xúc…” Sau đó liền ríu rít một tràng những lời a dua nịnh bợ.
Thủy Quang im lặng cả nửa ngày, cuối cùng chỉ nói: “Đừng diễn nữa.”
Chương Tranh Lam bật cười khanh khách. Nguyễn Kỳ nhìn trái ngó phải không biết mình nói sai chỗ nào, những lời anh ta nói tuyệt đối là thật lòng mà!
Bầu không khí trong xe đã trở nên thân thiết hơn nhiều, đây chính là điều Chương Tranh Lam mong muốn.
Nhà hàng Quảng Đông mà Chương lão đại đưa mọi người đến cũng không xa lắm, ở ngay trung tâm thành phố nên chẳng bao lâu sau đã đến nói. Không gian bên trong rất sang trọng, nhân viên lễ tân thì phục vụ chu đáo, sau khi đưa họ vào phòng ăn liền đưa thực đơn cho Chương Tranh Lam. Chương Tổng lại cười, đưa cho người bên cạnh. Thủy Quang cũng không đẩy qua đẩy lại, nhận lấy thực đơn rồi cúi đầu chọn món, thỉnh thoảng hỏi ý kiến của mấy người đàn ông nhưng câu trả lời đều là “gì cũng được”.
Thủy Quang cũng không biết Chương Tranh Lam có bản lĩnh lớn thế nào mà khiến những người này đều phải nịnh bợ, lấy lòng anh như vậy?
Trong mắt Thủy Quang, hình tượng của Chương Tranh Lam thực sự chẳng có lấy một chút nghiêm túc. Nhưng thực ra anh chỉ như vậy ở trước mặt cô, còn ở chỗ khác, Chương lão đại chính là lão đại, người khác đều phục anh, có tiền có thế, năng lực, tài hoa, thủ đoạn,… anh chẳng thiếu thứ gì.
Hợp tác với GIT của Chương Tranh Lam là bách chiến bách thắng, kết giao với Chương Tranh Lam là cơ hội chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Bây giờ công ty Vân Đằng đã cầu được rồi, và vì cái gì mà được thế này thực sự rất dễ nhận thấy. Hậu quả của việc “dễ dàng nhận thấy” đó chính là Thủy Quang được sếp cô kính rượu…
Thủy Quang vốn đang lặng lẽ ăn cơm, những người kia nói chuyện công to việc lớn, cô chỉ là nhân viên mới vào nên không thể xem ngang được, nhưng lại bị sếp mình đến kính rượu. “Tiểu Tiêu, nào nào, đừng chỉ ăn như thế, tôi kính cô một ly, cô đến Vân Đằng được gần một tháng rồi nhỉ. Cô làm rất tốt!”
Thủy Quang bị sặc. Người bên cạnh cười, vuốt lưng cho cô, còn rút một tờ giấy ăn đưa cho cô. “Lãnh đạo của em khen em làm việc tốt mà em đã xúc động thế này, thường ngày anh khen em, sao em chẳng có phản ứng gì vậy?”
Lão tổng của Vân Đằng cũng là người nhạy bén, nghe thấy thế vội nói: “Chương Tổng, đối nội và đối ngoại sao có thể giống nhau được?” Sau đó liền nói với Chương Tổng về việc đồng chí Tiểu Tiêu ở công ty Vân Đằng đã tận tụy, chăm chỉ, làm tròn chức trách ra sao…
Thủy Quang nghe mà toát cả mồ hôi hột. Cô là người thực tế, những lời khen phù phiếm thế này khiến cô mất tự nhiên, nhưng cũng không biết phải làm thế nào, bất giác dùng chân đá đá kẻ gây rối ở dưới gầm bàn. Chương Tổng ho một tiếng, cảm ơn đối phương đã khen ngợi người yêu mình, còn thay Thủy Quang hồi kính rượu của lão tổng Vân Đằng.
“Sư muội” này chính là “người yêu”, không cần nói rõ, chỉ nhìn những hành động của Chương Tranh Lam cũng có thể thấy được rõ ràng.
Còn Chương lão đại đã được lợi còn tỏ vẻ, uống rượu xong xán đến bên cạnh cô, nói nhỏ: “Anh giúp em uống rượu rồi, em cảm ơn anh thế nào đây?” Câu trả lời anh nhận được là chân lại bị tấn công lần nữa. anh kêu “oái” một tiếng theo phản xạ, thực ra chẳng đau gì cả, thậm chí anh còn cảm thấy thân mật nữa, đánh là yêu mắng là thương mà, nhưng lại khiến người khác chú ý. Ông chủ Vân Đằng lập tức hỏi: “Chương Tổng làm sao vậy?”
“Không sao.” Chương Tranh Lam cười, nói. “Nghe nói Vân Đằng gần đây định nghiên cứu phát triển phần mềm giáo dục, đây cũng là một hướng đi tốt.”
Ông chủ Vân Đằng liền nói: “Đúng là chúng tôi muốn như vậy, nhưng có lòng mà chẳng đủ sức. Một công ty nhỏ như chúng tôi, thị phần cũng rất nhỏ, rất cần sự dìu dắt của Chương Tổng.”
Chương Tranh Lam đáp: “Dìu dắt thì không dám nhưng chúng ta đã hợp tác thì tôi rất coi trọng Vân Đằng. Anh xem, sư muội tôi cũng ở… Khụ, tóm lại, tôi cũng có chút hứng thú với phần mềm giáo dục này, sau này chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.”
“Nhất định rồi.”
Nhìn bề ngoài, Chương Tổng cũng có vẻ nghiêm túc bàn chuyện hợp tác với người ta, có điều bàn tay ở dưới bàn lại chẳng yên phận, tóm lấy bàn tay vừa rồi định cư xử thô bạo rồi không chịu buông ra nữa, sau đó ngồi im ăn đậu phụ.
Ở chốn đông người, Thủy Quang chỉ có thể kiềm chế, sau khi “bữa cơm hợp tác” này kết thúc, lão tổng của Vân Đằng cùng giám đốc Dương về trước với tâm trạng rất vui vẻ, đến mức quên cả gọi Tiểu Tiêu của công ty mình về. Thủy Quang chỉ biết thở dài than vãn “xã hội hắc ám, kẻ xấu lộng quyền”.
Nguyễn Kỳ đã phụng mệnh đi lấy xe, lúc này chỉ còn lại hai người họ. Chương Tranh Lam cười, véo má cô. “Em giận rồi à?”
Thủy Quang liếc xéo anh một cái: “Anh nói xem!”
Dáng vẻ giận dỗi đó khiến Chương Tranh Lam lại được một phen xáo động trong lòng, muốn hôn cô nhưng cuối cùng lại e ngại thân thủ của bạn gái nên đành bỏ qua. Không phải anh không đối phó nổi mà chỉ là không nỡ ức hϊế͙p͙ cô mà thôi, còn chuyện thỉnh thoảng vẫn “ức hϊế͙p͙” thì đó là để… chau dồi tình cảm.
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Lương Thành Phi cứ thấy có chút buồn bực, sau đó bất giác lái xe đến tiểu khu của Thủy Quang, khi phát hiện ra điều này, anh ta cảm thấy mình đúng là bị ma xui quỷ khiến mất rồi.
Lương Thành Phi rời khỏi tiểu khu để đi đến chỗ ban đầu muốn đến, mấy ngày nay chứng đau nửa đầu liên tục phát tác, giày vò anh ta đến mức lại rơi vào tình trạng mất ngủ trường kỳ. Khi từ chỗ bác sĩ về, đi qua khu phố đó, anh ta lại nhìn thấy đôi tình nhân ấy đang đứng bên đường, người đàn ông đưa tay véo má cô gái, cô gái đẩy tay anh ta ra rồi nói câu gì đó, người đàn ông càng cười vui vẻ... Lương Thành Phi chậm rãi đổ xa vào lề đường đối diện, nhìn sang hai người.
Tiêu Thủy Quang… Chẳng phải trái tim cô đã có chủ rồi sao?
Lần đầu tiên nhìn thấy cô là ở trong quán karaoke. Hôm đó, trong lòng anh ta rất khó chịu, sau đó xảy ra vụ tai nạn xe, anh ta kiềm chế sự bực bội để đưa cô và bạn cô đi bệnh viện, còn tưởng rằng họ sẽ vòi tiền, bởi trong suy nghĩ của anh ta, đa số con gái đều tham tiền yêu của, đến khi thấy cô đẩy khoản tiền anh ta đưa ra, anh ta mới thấy không chân thực lắm. Anh ta quá quen thuộc với vẻ mặt của cô lúc đó, bởi bản thân anh ta cũng từng bao lần thể hiện nó với người khác.
Trước đây anh ta không có thứ gì, cho rằng tình yêu chỉ là tình yêu, từ tràn ngập mong đợi đến tự lừa mình dối người, rồi cuối cùng là tuyệt vọng, đến bây giờ, không biết đã bao nhiêu năm trôi qua kể từ khi anh ta bắt đầu cười nhạo sự ngu ngốc của chính mình hằng đêm. Đáng hận nhất là đến tận hôm nay, anh ta vẫn không thể nào quên được, mà cái gọi là “không quên được” đó là do tự ti, đau thương hay là vì tình yêu?
Sau vụ tai nạn, anh ta lật tung chiếc xe để tìm sợi dây chuyền thì lại tìm được một tờ giấy viết thư được gấp rất vuông vắn ở ghế sau. Trong thư viết: “Vu Cảnh Lam, sinh nhật hai mươi sáu tuổi vui vẻ! Ngày Ba mươi tháng Mười năm 2010, Thủy Quang.” Nét chữ ngay ngắn, đẹp đẽ nhưng lại bị mấy giọt nước làm cho nhòe đi.
Anh ta chăm chú nhìn cái tên đó rất lâu. Anh ta không tin trên thế giới này lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Lần sau gặp lại cô trong siêu thị, thấy cô đi cùng một người đàn ông cao lớn, anh ta tưởng đó là “Vu Cảnh Lam”.
Sau đó lại nhìn thấy cô trong đồn cảnh sát, anh ra có chút bất ngờ. Anh ta đứng ở đó nhìn cô cụp mắt xuống, vẻ mặt tĩnh lặng, thậm chí còn có chút khoan thai, giống như chẳng thứ gì có thể làm cô kinh sợ. Anh ta cảm thấy thú vị, người như thế nào mới có thể không biết sợ như vậy?
Sau lần đó, anh ta như bị ma xui quỷ khiến đi điều tr.a thông tin về cô qua mạng lưới nội bộ của cơ quan. Cùng là người Tây An, thậm chí địa chỉ cũng giống nhau, trường tiểu học, trung học, đại học cũng giống nhau…
Anh ấy ch.ết rồi, cô đuổi theo đến tận đây, thật chung thủy biết bao!
Lương Thành Phi nhìn màn hình máy tính, dựa vào lưng ghế, nở nụ cười lạnh lẽo. Khi nhìn thấy ba chữ “Vu Cảnh Lam” trên tờ giấy, anh ta tưởng rằng chỉ là cùng họ cùng tên, hóa ra trên thế giới này lại có chuyện trùng hợp như vậy, khiến anh ta không muốn tin cũng không được.
Lúc này, anh ta nhìn thấy cô cùng người đàn ông kia lên một chiếc xe, liền bám theo chiếc xe đó đến một tòa nhà cao ốc rồi thấy cô xuống xe. Người trong xe gọi cô lại, cô quay đầu nghe người đó nói, sau đó chỉ nhíu mày đáp lại rồi quay người rời đi.
Lương Thành Phi cũng mới biết đến người đàn ông đó qua một báo cáo, Chương Tranh Lam, một thương nhân giàu có. Anh ta cười cười, nhếch khóe môi với vẻ châm biếm không chút che đậy.
“Cô đã quên Vu Cảnh Lam rồi sao?”
_________________