Chương 9
Lục Nhung có nhiều hơn một học sinh.
Năm tư không cần lên lớp, cậu thương lượng thời khóa biểu với đàn anh xong, quyết định cuối tuần sẽ đến lớp bồi dưỡng.
Cậu thiếu niên xỏ khuyên cũng đến vào cuối tuần.
Cậu ta tên là Cố Kiêu, kiêu trong kiêu dũng thiện chiến.
Cố Kiêu quả thực rất có thiên phú.
Tranh cậu ta vẽ cực kì có tính xâm lược, có lúc còn có thể vẽ ra mấy bức táo bạo như tranh khỏa thân.
Tác phẩm luyện tập hôm nay của cậu ta chính là thiếu nữ khỏa thân.
“Thầy Lục, thầy đỏ mặt kìa.” Cố Kiêu nói “Bây giờ, con gái cũng không dễ đỏ mặt mà thầy lại đỏ mặt.”
“Tôi, tôi…” Lục Nhung không biết đáp thế nào, chỉ đành nói “… Tranh cậu vẽ không tệ.”
“Ồ.” Cố Kiêu có chút đắc ý.
“Chỉ, chỉ là kết cấu cơ thể không đúng lắm.” Lục Nhung thấy Cố Kiêu trừng mắt, thoáng lui về sau một bước, cẩn thận nói tiếp “Nét vẽ có chút loạn, còn, còn có…”
“Còn có cái gì?” Cố Kiêu nghiến răng nghiến lợi.
“Màu, màu sắc dùng chưa thuần thục lắm, có nhiều chỗ bị, bị nhạt, có nhiều chỗ lại bị, bị đậm.” Lục Nhung vừa nói vừa chỉ cho Cố Kiêu thấy.
“Thầy để ý kĩ thật.” Sắc mặt Cố Kiêu nín nhịn, giật bức tranh xuống, vo lại thành cục rồi ném vào thùng rác.
“Cậu, cậu…” Lục Nhung hơi cuống.
“Kết cấu cơ thể không đúng, nét vẽ không đúng, màu sắc không đúng.” Cố Kiêu sổ ra một tràng “Một bức tranh như thế thì còn lại cái gì? Không ném đi còn để đấy cho người ta cười à?”
“Chờ, chờ cậu lên đại học rồi, sẽ không cần để ý đến những cái này nữa.” Lục Nhung nói “Giờ, giờ cần bồi dưỡng nền tảng cho tốt trước đã, cho nên tôi, tôi mới nói cho cậu biết.”
Cố Kiêu đã tìm hiểu tính cách Lục Nhung từ trước, tự nhiên cũng không giận cậu. Cậu ta xoa bụng “Tôi đói rồi. Thầy Lục, chúng ta đi ăn đi, tôi mời.”
Lục Nhung “Tôi, tôi…”
Cố Kiêu hoàn toàn không cho Lục Nhung cơ hội từ chối, trực tiếp kéo cậu rời khỏi lớp bồi dưỡng.
Lục Nhung bị Cố Kiêu kéo đi ăn McDonald.
Lục Nhung bị Cố Kiêu nhét cho một cái Hamburger.
Lục Nhung nhìn chằm chằm cái Hamburger to đùng, không biết phải ăn từ đâu.
“Không phải thầy chưa ăn bao giờ đấy chứ?” Cố Kiêu không nhịn được hỏi.
“…”
“Tôi cứ cảm thấy thầy như lớn lên trong chân không ấy, không ngờ lại đúng thật.” Cố Kiêu cầm miếng khoai tây chiên dính tương cà đỏ rực đến bên mép Lục Nhung “Cái này ăn được chứ hả? Nếm thử đi.”
Lục Nhung nói “Tôi, tôi… Ô.”
Cố Kiêu nhét thẳng miếng khoai vào miệng Lục Nhung.
Vị chua chua ngọt ngọt hiện ra rõ rệt trong miệng cậu.
Rộp.
Miếng khoai tây bị cắn đứt.
“Mùi vị không thể coi là ngon lắm.” Cố Kiêu nói “Cũng không tốt cho sức khỏe, nhưng thỉnh thoảng ăn cũng được. Mua cũng mua rồi, thầy ăn hết Hamburger, tôi mới cho thầy về.”
Lục Nhung chỉ đành há miệng cắn một miếng nhỏ lên cái Hamburger.
“Thầy từng đi khu vui chơi chưa?” Cố Kiêu lại đột nhiên hỏi.
“…”
“Xem ra là chưa rồi.” Cố Kiêu ăn xong cái Hamburger của mình, phán chắc nịch.
Lục Nhung không đáp.
Cố Kiêu nói tiếp “Nhìn qua thầy còn nhỏ hơn tôi, giống như một tên nhóc tội nghiệp đáng thương vậy.”
Lục Nhung không nhịn được, phản bác “Không, không đúng!”
Tuy rằng cha mẹ cậu chia tay từ nhỏ, số lần cậu gặp họ rất ít. Nhưng bọn họ rất hào phóng với cậu, tháng nào cũng cho cậu rất nhiều tiền tiêu vặt, sinh nhật cũng cho người mang quà tới…
Cuộc sống của cậu tốt hơn nhiều người lắm.
Là, là cậu nhát gan, tính cách nhu nhược, nên mới vô dụng như vậy.
“Vậy à.” Cố Kiêu đáp “Mai là sinh nhật tôi, người trong nhà bận hết rồi, không có thời gian cho tôi, mai thầy đi chơi với tôi đi.”
Lục Nhung do dự.
Cố Kiêu than thở “Haiz, xem ra tôi phải đón sinh nhật một mình rồi.”
Lục Nhung đành nói “Thôi, được rồi.”
“Nghe miễn cưỡng quá.”
“Không, không miễn cưỡng.”
“Vậy ok ha, nhà thầy ở đâu, mai tôi cho tài xế đến đón thầy.”
“Tôi, tôi tự đi được rồi.”
“Thế cũng được, chín giờ gặp nhau ở cổng khu vui chơi không thành vấn đề chứ hả?”
“Không, không.”
Lục Nhung ăn xong Hamburger, không đồng ý cho Cố Kiêu đưa mình về mà tự đi xe bus về.
Cố Kiêu nhìn Lục Nhung rời đi, ngồi vào trong xe. Lúc này, điện thoại của cậu ta vang lên. Cố Kiêu nhìn thoáng qua, vẻ mặt chán ghét cầm máy lên một lúc lâu mới nghe điện “Không cần gọi đến nữa, tôi chơi chán rồi, chúng ta chia tay đi. Khóc cái gì? Yên tâm, đồ tặng cô rồi không đòi lại đâu.”
Cố Kiêu nói xong, cũng chẳng thèm quan tâm xem cô nhóc bên kia khóc thương tâm thế nào mà trực tiếp cúp máy.
Cậu ta mở album ảnh trong điện thoại ra, ấn vào một tấm hình, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cái lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Người hai mươi hai tuổi mà có thể đáng yêu như vậy…
Không biết lúc nào mới có thể nếm thử.