Chương 15
Khương Thiệu giống như biến mất khỏi cuộc sống của Lục Nhung.
Sau khi Ngưu Cảm Đương về nước, cậu ta mang cho Lục Nhung một đống vỏ sò màu sắc sặc sỡ, hình dáng đa dạng.
“Lúc nào rảnh cậu cũng nên ra ngoài tham quan đi.” Ngưu Cảm Đương khuyên răn “Nếu không dám đi một mình thì lần sau đi, tôi tiện dắt cậu theo luôn.”
Lục Nhung gật đầu.
Đoạn thời gian sau đó, ngoại trừ đến lớp bồi dưỡng, Lục Nhung hầu như không ra ngoài.
Cố Kiêu yên phận hơn rất nhiều. Lần nào đến lớp bồi dưỡng cũng đều nghiêm túc vẽ tranh.
Lục Nhung thấy cậu ta càng vẽ càng lên tay.
Lục Nhung kết thúc lớp bồi dưỡng, quay về nhà.
Cậu mở máy tính lên, tìm chương trình tổng hợp về Khương Thiệu.
Do mấy hôm trước, cậu thử xin vào nhóm fans chính thức của Khương Thiệu, muốn thông qua cách này hiểu hơn về anh.
Kết quả, người quản lí gửi lại cho cậu một mặt các câu hỏi, yêu cầu cậu trả lời.
Đương nhiên là điểm vô cùng thê thảm.
Đến cả sinh nhật anh, Lục Nhung cũng vừa mới tr.a được, thì lấy đâu ra khả năng mà trả lời mấy câu hỏi như Khương Thiệu cười với ai nhiều nhất, ở tập nào, phim nào?
Khương Thiệu trên ti vi rất hay cười.
Lục Nhung ấn dừng cảnh Khương Thiệu cười, móc giấy bút ra ghi lại.
Cười với bạn diễn nam A.
Lục Nhung tiện tay vẽ thêm dáng cười của Khương Thiệu lên bên cạnh.
Cậu vẽ rất nhiều, nhưng vẫn cảm thấy như có gì đó không giống với kí ức. Nhìn đi nhìn lại, vẻ tươi cười của Khương Thiệu càng trở nên không rõ.
Tay Lục Nhung khẽ run.
Ký ức cũng là một kiểu lừa gạt.
Có đôi khi thích một chút thôi, cũng có thể biến thành rất thích rất rất thích.
Có đôi khi những chuyện làm cùng với người này cũng có thể bị nhớ nhầm thành người khác.
Lục Nhung xem xong chương trình tổng hợp, lại mở tiếp sang một cuộc phỏng vấn.
Phỏng vấn cũng có thể hỏi rất nhiều chuyện.
Ví dụ như Khương Thiệu thích màu gì nhất.
Màu trắng.
Khương Thiệu mỉm cười đáp lại MC.
Ví dụ như Khương Thiệu thích vị nào nhất.
Chua ngọt.
Khương Thiệu không do dự đáp.
Ví dụ như Khương Thiệu thích người như thế nào.
Lần này, Khương Thiệu im lặng rất lâu.
Cuối cùng, anh mở miệng nói “Tôi thích kiểu người mà cho dù gặp phải chuyện gì cũng bình tĩnh tự tin, xử lí thành thạo, cho dù là núi có cao có hiểm trở thì người đó cũng có thể leo lên đến đỉnh, giống như trên đời này không có gì có thể làm khó được người đó vậy.”
“Cô gái như vậy thật sự rất hiếm nha.” MC không nhịn được, cảm thán.
“Tôi vẫn còn độc thân.” Khương Thiệu mỉm cười tiếp lời “Rất hiếm thật.”
Lục Nhung kinh ngạc nhìn màn hình, không còn nghe thấy Khương Thiệu và MC nói gì sau đó nữa.
Chờ đến khi cậu hồi phục được tinh thần, muốn tua lại đoạn kia để xem, thì điện thoại kêu lên.
Là Cố Kiêu.
Lục Nhung sửng sốt, nghe máy.
Bên kia không phải tiếng của Cố Kiêu mà là một chất giọng Lục Nhung chưa từng nghe thấy bao giờ, to tiếng nói “Alo? Anh là bạn của Cố Kiêu hả? Cậu ta đang uống say ở chỗ chúng tôi nè, anh có thể đến đón cậu ta không?”
Lục Nhung nhíu mày “Cậu, cậu ta còn chưa đến mười tám tuổi!” Chưa thành niên sao lại ra ngoài uống say chứ?
“Làm sao tôi biết được cậu ta bao nhiêu tuổi? Dù sao thì cậu ta cũng uống say rồi!” Người bên kia rất nóng nảy nói “Anh mau tới đây đón cậu ta đi đi, nếu không chúng tôi cứ để kệ cậu ta nằm đây đấy, tôi không phụ trách đâu.”
Lục Nhung sợ Cố Kiêu gặp chuyện không may, cầm chìa khóa cửa, ra ngoài.
Lục Nhung dựa theo hướng dẫn của đối phương đến trước quán bar.
Nhìn bảo vệ đứng ngoài giữ cửa, Lục Nhung có chút sợ, nhưng cậu vẫn kiên trì đi tới.
Bảo vệ ngăn Lục Nhung lại “Anh trai này, có thể cho xem chứng minh thư của anh một chút không?”
Lục Nhung ngây người, rồi tìm chứng minh thư đưa ra.
Bảo vệ chăm chú nhìn Lục Nhung một chút, rồi lại nhìn ngày sinh trên chứng minh thư. Cuối cùng mới để cho Lục Nhung đi vào.
Lục Nhung vào đến bên trong rồi mới hiểu: Người bảo vệ kia nghi ngờ cậu chưa trưởng thành!
Lục Nhung “…”
Lục Nhung chen qua đoàn người, tìm được Cố Kiêu nằm cuộn tròn trên ghế sofa. Bên cạnh Cố Kiêu còn mấy người đang uống rượu. Lục Nhung cắn răng đi tới.
“Ồ, anh là bạn của Cố Kiêu hả?” Một người đàn ông lực lưỡng vừa uống rượu vừa đánh giá Lục Nhung “Anh mới là người chưa trưởng thành đúng không? Bảo vệ cũng cho anh vào cơ à?”
“Tôi, tôi đã là người trưởng thành rồi!” Lục Nhung đẩy Cố Kiêu “Cố, Cố Kiêu, tỉnh, cậu, cậu có thể tự đi được không?”
“Cậu ta say bí tỉ rồi, gọi không tỉnh đâu.” Người bên cạnh nói.
Lục Nhung cảm thấy tiếng nhạc ầm ầm trong quán bar rất khó chịu, không muốn ở lại lâu, liền chạy đi tìm bồi bàn giúp mình đỡ Cố Kiêu ra đến ghế đá bên ngoài.
Ra ngoài rồi, Lục Nhung mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu đang định lấy điện thoại của Cố Kiêu xem có gọi được cho người nhà sai lái xe đến đón cậu ta không, thì đột nhiên nhìn thấy con mắt màu hổ phách của Cố Kiêu.
“Cậu, cậu uống say.” Lục Nhung giải thích “Người, người uống rượu với cậu gọi tôi đến, đến đón cậu.”
“Người lạ gọi một cái mà thầy dám đến ngay à?” Cố Kiêu nhìn chằm chằm Lục Nhung “Cứ như thầy ấy, bị người nhìn trúng rồi thì nhất định kiểu gì cũng bị ăn đến không còn xương cốt!”
“Tôi, tôi không ngốc như thế đâu.” Lục Nhung nói.
Cố Kiêu bắt lấy tay Lục Nhung.
Lục Nhung hoảng sợ rụt tay lại.
“Thầy cố ý đến đón tôi, tôi phải cảm ơn thầy thế nào mới được đây?” Cố Kiêu ghé đến gần, hơi rượu nồng nặc phả lên mặt Lục Nhung “Hay là tôi hôn thầy một cái nhé.”