Chương 19
Tối hôm sau trời mưa, còn có cả sấm sét.
Lục Nhung đóng chặt cửa sổ, không dám gọi điện cho Khương Thiệu. Lúc Khương Thiệu không giận rất tốt, cho dù là cậu ốm hay cậu sợ, anh cũng đều ở bên cạnh cậu.
Nhưng Khương Thiệu không thể ở cạnh cậu cả đời được.
Bên thầy Việt Khánh Vân cậu rất muốn đi.
Nhưng, nhưng cậu không làm được!
Lục Nhung ôm áo ngủ vào nhà tắm, tai hơi nóng lên.
Bình thường đều là Khương Thiệu chủ động, cậu, cậu không biết phải chủ động như thế nào!
Lục Nhung tắm xong, mặc áo ngủ, ôm gối ngồi trên giường, cẩn thận lên mạng tìm xem có “giáo trình” nào hữu ích không. Nhưng cho dù cậu có can đảm mở cả mấy tấm hình nóng mắt để xem thì cũng chẳng có gì hữu dụng hết.
Lục Nhung đang tự mình tổng kết lại, bên phía phương tiện liên lạc lại nhảy ra một thông báo.
“Tin hệ thống: Quản lí Thiên Thiên đã chấp nhận đơn xin gia nhập nhóm của bạn.”
!!!
Là nhóm fans chính thức số hai mươi sáu của Khương Thiệu.
Lục Nhung mở nhóm chat ra, mọi người đang hăng say trò chuyện. Lúc phát hiện có người mới, ai cũng nhiệt tình chào hỏi.
Không khí thật tốt.
Lục Nhung cẩn thận chọn một dán nhãn chào hỏi.
Các fans trong nhóm đang bàn luận chuyện tiếp ứng.
Quản lí a: Tiểu Vũ sinh em bé rồi, nhóm hai mươi sáu chúng ta không còn lấy đâu ra thiết kế đẹp để đi so với các nhóm khác rồi!
Quản lí b: @Toàn thể nhân viên Có thím nào vẽ giỏi vẽ đẹp không? Cầu giúp đỡ đi! Đợt tuyên truyền phim tháng mười của Thiệu Thiệu nhà chúng ta có họp fans đó, lúc ấy cần vật tiếp ứng! Nếu không thì nhờ người vẽ rồi trả tiền cũng được! Loại nào cũng được! Chỉ cần tình cảm thôi!
Lục Nhung ấn mở tệp tải lên trong nhóm xem rất lâu. Cậu cảm thấy các fans này thực sự rất có lòng. Nào là tác phẩm phối hợp với đợt tuyên truyền phim của Khương Thiệu, nào là các tranh ảnh để giữ độ hot cho các chương trình, phim ảnh đã cũ. Số lượng fans có tài đúng là rất nhiều.
Lục Nhung bị tiếng sấm làm cho không ngủ được, rời giường đi đến phòng vẽ tranh. Cậu kéo rèm cửa sổ lại, bắt đầu vẽ.
Vẽ Khương Thiệu.
Lục Nhung vẽ xong nụ cười của Khương Thiệu, chợt giật mình. Bao nhiêu kí ức bỗng nhiên hiện lên rõ ràng.
Đây là Khương Thiệu những năm cấp ba.
Khương Thiệu của khi ấy không có phiền não, không cần vì sự kì vọng của cha mẹ, cũng không cần vì bệnh tật của anh trai, cuộc sống thật sự là vui vẻ sinh động.
Cha mẹ Khương Thiệu học nhạc, luôn ôm giấc mộng với dương cầm.
Đáng tiếc Khương Thiệu không có thiên phú về lĩnh vực này.
Cha mẹ Khương Thiệu ngoài ý muốn phát hiện ra Khương Ân, liền dồn hết sức lực bồi dưỡng anh. Khương Ân không phụ sự kì vọng của hai người, từ nhỏ đã xuất hiện khắp các cuộc thi to nhỏ, lưu lại danh tiếng không tồi.
Sau đó, cha mẹ Khương Thiệu tai nạn qua đời.
Khương Ân bệnh nặng không thể tiếp tục chơi đàn.
Khương Thiệu biến thành ngôi sao.
Khương Thiệu thích làm ngôi sao ư?
Lục Nhung nhìn người thiếu niên trên giấy.
Lúc nào cũng làm chuyện mình không thích, có phải rất khó chịu không?
Như lúc nào cũng đóng phim chẳng hạn.
Hay như lúc nào cũng chăm sóc cậu chẳng hạn?
Anh trai có nhớ lúc trước nhờ Khương Thiệu chăm sóc mình không?
Không phải đến bây giờ, anh trai vẫn nhờ Khương Thiệu chăm sóc mình chứ?
Lục Nhung chậm rãi ngồi xuống trước giá vẽ.
Đùng! Đoàng!
Bên ngoài vang lên tiếng sấm rền.
Cạch một tiếng, cửa bị người bên ngoài vặn mở.
Lục Nhung hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn lên.
Cậu vội vàng đứng dậy, đậy bức tranh trên giá lại.
Khương Thiệu bước tới, ôm Lục Nhung đang sợ sệt vào lòng, thuận tiện bế lên “Tôi đợi cậu một đêm, nhưng vẫn không đợi được điện thoại của cậu. Cậu không muốn đi gặp thầy Việt hả?”
Lục Nhung thấy Khương Thiệu không có hứng thú với tranh của cậu, thở dài “Tôi, tôi còn chưa chuẩn bị tốt.”
Khương Thiệu bế cậu ra khỏi phòng tranh, ném lên giường. Anh cởi áo khoác, nói “Tôi đi tắm, coi như cho cậu ít thời gian chuẩn bị.” Anh mở ngăn kéo, lấy ra một dây áo mưa vị dâu tây “Có muốn nghiên cứu cách dùng trước không?”
Lục Nhung đỏ mặt.
Khương Thiệu đi vào phòng tắm.
Tiếng nước ào ào trút xuống.
Lục Nhung nắm chặt áo mưa trong tay.
Mỗi lần có sấm, Khương Thiệu đều đến.
Cậu, cậu cũng muốn Khương Thiệu được vui vẻ.
Tim Lục Nhung đập loạn.
Khương Thiệu đi ra rất nhanh.
Anh để Lục Nhung sấy khô tóc giúp mình.
Tâm trạng căng thẳng của Lục Nhung thoáng cái bình tĩnh lại.
Cậu tỉ mỉ sấy khô tóc cho Khương Thiệu.
Khương Thiệu và Khương Ân không giống nhau một tí nào.
Vì bọn họ vốn không phải là anh em ruột.
Sao cậu lại vẽ mặt Khương Thiệu lên người Khương Ân chứ?
Tay Lục Nhung cứng đờ.
Khương Thiệu rút dây máy sấy, lấy khỏi tay Lục Nhung.
Chờ Lục Nhung hồi thần lại, Khương Thiệu đã quay người về cạnh cậu.
Lục Nhung vội vã nói “Đêm nay, tôi, tôi, tôi…”
Khương Thiệu nhướn mày “Cậu chuẩn bị tốt rồi?”
Lục Nhung khẽ gật đầu.
Khương Thiệu mỉm cười “Tốt.” Anh thoải mái ngồi lên giường, ngoắc tay với Lục Nhung “Đến đây đi.”
Lục Nhung tiến lên cởi áo ngủ của Khương Thiệu. Nhìn cơ thể trống trơn của Khương Thiệu, mặt Lục Nhung hơi đỏ. Cậu xé áo mưa để bên cạnh, thử đeo vào cho dương v*t còn chưa có động tĩnh gì của Khương Thiệu. Cậu chưa từng làm việc này, nên động tác có chút vụng về, loay hoay mãi, liền khiến nó ngóc đầu lên.
Mặt cậu lại càng đỏ hơn.
Cậu nghĩ nghĩ, ngậm áo mưa vị dâu tây kia vào miệng.
… Mùi vị cũng là mùi dâu tây.
Khương Thiệu không ngờ Lục Nhung có thể làm như thế.
Mặc dù Lục Nhung từ đó tới nay đều ngoan ngoãn nghe lời, cho dù bị dằn vặt thế nào cũng không tức giận thì Khương Thiệu cũng chưa từng nghĩ đến việc để cậu dùng miệng ngậm đồ của mình.
Đây hẳn sẽ kích thích lắm.
Phân thân của Khương Thiệu thoáng cái trướng to, gần như nhồi kín miệng Lục Nhung.
Hơi thở của Lục Nhung nhất thời gấp gáp.
Khương Thiệu nhịn xuống cảm giác muốn đảo khách thành chủ, để yên cho Lục Nhung trúc trắc ngậm một lúc mới kéo cậu lên hôn môi.
Là vị dâu tây.
Lục Nhung bị Khương Thiệu hôn lại càng không thở được.
Khương Thiệu kéo cậu nói “Cái này có lệ quá, đến hôn cũng chưa hôn đã muốn dùng miệng giải quyết qua loa à?”
Lục Nhung nói “Anh, anh…”
Cậu, cậu không có giải quyết qua loa!
Khương Thiệu rất thích bắt nạt Lục Nhung để cậu không có cách nào nói chuyện hẳn hoi được. Anh dương dương tự đắc hôn gò má ửng hồng của Lục Nhung, nói “Chút kích thích ấy cũng không làm tôi bắn ra được đâu, còn cách khác không?”