Chương 2
Tôi vùi mặt xuống đầu gối, mặc cho gió thổi khiến mái tóc bay tứ tung. Bên cạnh tôi là người thương, anh ấy chỉ im lặng ngồi như thế. Và đó là lý do khiến tôi không muốn ngẩng đầu lên vào lúc này.
- Em định không nhìn mặt anh cho đến khi vào học ấy à? – Người thương vuốt mái tóc chắc là rối như cột rơm của tôi lên tiếng hỏi.
- Mất mặt lắm, anh tránh đi không được sao? – Tôi vẫn như cũ nói.
- Với anh em còn ngại à?
- Anh tránh đi để em còn ngẩng mặt, sắp ngộp thở rồi.
- Thôi nào, anh còn lạ gì em nữa, ngẩng mặt lên nào.
Người thương hơi dùng sức kéo đầu tôi lên, anh sửa lại mái tóc của tôi một chút. Đối mặt với sự chăm sóc của anh tôi càng thấy mình thật sự lố bịch. Tại sao tôi lại nghĩ đến chuyện dạy dỗ em gái người thương nhỉ? Tại sao tôi có thể tưởng tượng rồi làm trò cười cho cả căn tin nhỉ? Tại sao tôi lại để nhiều người nói mình không xứng với anh chứ.
- Em không thích em gái anh thì cứ tỏ ra không thích đi, không cần phải tỏ ra có cảm tình với nó. – Người thương vén một lọn tóc sang bên tai, nhỏ giọng nói.
- Anh có ý định chia tay với em sao?
Người thương: "..."
- Làm thế nào để thân với Diệp hơn vậy? – Tôi co chân, đặt đầu trên đầu gối, nghiêng mặt nhìn anh hỏi.
- Tính nó không dễ chiều đâu, anh cũng không quan trọng mối quan hệ của em và nó như thế nào, quan trọng là mối quan hệ của anh và em thôi.
- Nhưng như vậy anh sẽ có xử lắm, lỡ có một này con bé lại bắt anh chọn giữa nó và em thì sao?
- Em thôi mấy suy nghĩ ở đâu đâu đó đi. – Người thương búng trán tôi một cái, bật cười nói.
- Thật ra em muốn thân với Diệp lắm.
- Thôi khỏi đi, trong đầu em lúc nào không có mấy suy nghĩ muốn dạy dỗ nó một trận, như khi nãy ấy.
Hóa ra cái gì người thương cũng biết.
- Anh đi chỗ khác đi. – Tôi một lần nữa vùi mặt vào đầu gối, xua đuổi người thương.
***
Sau khi xua đuổi thành công người thương tôi đã trở về lớp với dáng vẻ như một tên trộm. Vừa bước vào lớp đã nhận được bao nhiêu là ánh mắt với đầy đủ ý mỉa mai. Lũ này cũng có tâm lắm.
- Nghe đồn mày mộng du ngay căn tin luôn hở? – Một đứa tôi hay gọi là Tóc Tém, ngồi đằng sau tôi cười cười chồm người lên hỏi.
- Mộng du cái khỉ. – Tôi bực bội làu bàu với Tóc Tém.
- Nói nghe này, em gái người yêu mày không ưa mày cũng đúng lắm. Anh trai là người hoàn hảo đến chín - mươi – chín - chấm – chín – mươi - chín phần trăm mà lại vớt được một người như mày gặp tao thì tao còn có thái độ hơn nó nữa. – Một đứa khác cũng chen mồm vào nói.
- Không - chấm - không - không - một phần trăm không hoàn hảo chắc là đã chọn mày. – Tóc Tém gật gù đồng ý với đứa nói trước nó rồi còn bổ xung thêm.
- Đừng nhận tao và bọn mày là bạn nhé. – Tôi liếc hai đứa nó một cái thật sắc rồi giận dỗi bỏ ra khỏi lớp.
Còn cắm rễ ở đấy tụi nó sẽ làm con tim tôi tan nát không thể chắp vá mất.
***
Tôi lững thững ở hành lang khu thực hành, giờ trưa chỗ này khá vắng nên nó hiển nhiên trở thành chỗ trú ngụ của một đứa gần như bị xem là tội đồ như tôi. Dư luận thiệt ác liệt mà. Tôi chỉ lỡ không kiềm chế được mà bật cười một mình thôi cũng bị ném đá. Chỉ vì tôi là bạn gái của người hoàn hảo. Thế Giới càng ngày càng khó sống thì phải.
Tôi ngồi tựa vào bức tường vàng gần cầu thang, hai tay bó gối nhìn hàng phượng rung rinh theo từng cơn gió mà lòng trầm xuống. Tôi không là người hay nghĩ nhiều, trước đây khi mới quen người thương cũng có lắm lời ra tiếng vào giữa mối quan hệ của chúng tôi, nhưng tôi chưa từng để tâm. Người thương cũng bảo không cần để tâm vì anh ấy chọn bạn gái cho cuộc đời anh ấy chứ không phải người ngoài chọn. Với tôi lời người thương lúc nào cũng đúng, lúc nào cũng là lẽ phải nên tôi luôn bỏ ngoài tai mấy lời nói sặc mùi ghen tỵ, thậm chí còn lấy đó để thương yêu anh nhiều hơn. Nhưng... từ khi em gái người thương xuất hiện, cái bản mặt đã chai mòn của tôi từ từ bị con bé ấy bào cho mỏng lại.
Tôi là một người con gái, vì thế tôi cũng khá nhạy cảm. Nhất là khi đang yêu nữa. Nên trước ánh nhìn không phục của em gái người thương tôi thiếu tự tin trầm trọng. Mặc dù là anh đã nói không cần quan tâm, nhưng làm sao mà không thể không quan tâm chứ? Cái này liên quan đến tương lai của anh và tôi cơ mà.
Tôi từng tưởng tượng đến cả trăm ngàn sự cố, sóng gió mà tôi và người thương phải trải qua, chúng tôi sẽ cố gắng nắm tay nhau vượt qua tất cả rồi đi đến một cái kết mĩ mãn. Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến mình phải đối mặt với con bé mới chập chững bước vào cấp ba, hơn nữa là em gái của anh ấy. Trước giờ tôi chỉ toàn nghĩ đến sự cấm đoán, rồi mẹ anh sẽ hẹn gặp riêng tôi, đưa tôi một cọc tiền và bảo tôi hãy rời xa anh. Thật. Tôi đã nghĩ đến điều đó. Nhưng đâu có ngờ mẹ anh không xuất hiện mà là em gái anh xuất hiện. Sai nhân vật khiến toàn bộ trí óc dành để suy nghĩ đối phó của tôi bị ngưng trệ.
Thảm thật.
Em gái của người thương. Cái gì cũng giống người thương. Chỉ là ẻm không thương yêu tôi như người thương.
Làm thế nào để con bé có cảm tình với tôi hơn nhỉ? Chạm mặt lâu dài, có mối quan hệ với anh trai nó và có thể là gia đình nó luôn mà cứ như vầy đâu có được. Nhưng mà làm cách nào chứ? Tôi không thể thay đổi được thì chỉ có cách thay đổi nó. Mà người thương đã khẳng định nó không dễ chiều, có thể đoán ra cũng không dễ thay đổi.
Chẳng lẽ cứ thế sao?
Nói gì thì nói, người thương chắc cũng phải khó xử lắm. Thân là người yêu, tôi làm sao nỡ để anh ấy cứ đau đầu với chuyện em gái – người yêu được.
- Ở đây đi, không có ai đâu.
Khi tôi còn đang nghiêm túc với vấn đề nhức nhối nhất thì ở dưới cầu thang có tiếng nói. Cái giọng này thì có hóa thành tro tôi cũng nhận ra, à, có biến giọng tôi cũng nhận ra.
Em gái người thương sao lại ở đây ấy nhở?
Tình tò mò của tôi dâng lên, lại thấy có vẻ sự việc của con bé có vẻ nghiêm trọng nên đã vểnh tai voi lên và nghe. Này đâu được tính là nghe lén, tôi ngồi đây trước và do con bé nói to quá thôi. Phải, là như vậy đó.
- Tôi nghĩ cậu cũng thấy rõ cậu ấy thích tôi, thế nên đừng lảng vảng trước mặt nhau nữa nhé.
Tôi ló đầu sau bức tường vàng, nhận ra ngay người đang nói chuyện với con bé. Em này là Á Khôi cuộc thi Nữ Sinh Thanh Lịch khối 10 nè, còn Diệp là Hoa Khôi hẳn hoi.
Thế Giới đáng sợ thật. Tôi vẫn nhớ cái ngày hai đứa lên nhận giải, Hoa Khôi với Á Khối còn nắm chặt tay nhau, rồi ôm, rồi cười cười nói nói, thậm chí bé Á Khôi kia còn tặng luôn bó hoa của nó cho Diệp cơ. Ấy vậy mà bây giờ xem hai đứa nó kìa, khoanh tay trừng mắt nhìn nhau, nói lời cay đắng. Con nít bây giờ kinh lắm.
- Hai người đã công khai đâu mà cấm với chả đoán.
Tuyệt thật. Con bé suốt ngày chỉ học với ăn uống khoa học và ghét người yêu của anh nó đang có mối quan hệ tay ba kìa.
Mà phải thừa nhận mức độ bình tĩnh và lạnh lùng của Diệp đáng sợ thật. Không, cái này phải gọi là sự cao ngạo. Con bé là người luôn cao ngạo còn gì.
- Cậu không biết người thông minh không cần nói cũng biết chuyện gì xảy ra sao?
- Đây không phải người thông minh.
- Thế bây giờ tôi nói cho cậu biết đấy, tụi này đang quen nhau, cậu ấy không thích cậu đâu. Tìm người khác đi. Mà, người như cậu ai mà dám chạm tới chứ.
Tiếng giày vang lên mỗi lúc mỗi xa dần, nhỏ dần. Tôi đoán là Á Khôi đi rồi. Một hồi sau tôi không còn nghe động tĩnh gì nữa, chắc là Diệp cũng đi rồi.
Nghĩ như vậy tôi liền đứng thẳng dậy, bước ra giữa cầu thang chỗ hai đứa nó vừa mới cảnh cáo, đối đáp nhau, nhưng chỉ vừa ló đầu khỏi tường liền đụng ngay Diệp.
Con bé này bước lên cầu thang không có một tiếng động á? Kinh khủng thật.
Vì quá bất ngờ, tôi lại có tính hay giật mình nên vừa đụng nó tôi liền đưa điện thoại đang cầm trên tay lên tai, nhanh miệng nói:
- Em ở hành lang khu thực hành, anh đến hả? – Vừa nói tôi vừa nhìn con bé.
Trái lại với vẻ đang cố gắng bình tĩnh của tôi, con bé vẫn trưng cái mặt lạnh như tiền và có chút khinh khinh ra. Sau một hồi, nó lên tiếng:
- Em đây ạ, chiều em đến nhà sách nên về trễ, anh không cần chờ em. Nếu có đi đâu thì cứ khóa cửa đi ạ, em có chìa khóa.
- "....."
- Vâng ạ. Em cúp đây.
Kết thúc mấy lời nói, tôi thấy nó tháo tai nghe ra khỏi tai.
?!
Nó... vừa nói chuyện với người thương xong?
- Màn hình và loa đang hướng ra ngoài ạ.
Ném lại một câu cụt ngủn cho tôi, sau đó con bé xoay người bỏ đi.
Chúa ơi, mất mặt quá.
Quá mất mặt.
Tôi đi nhảy lầu đây!
***
Tôi đứng ở một con hẻm cách trường không, bên cạnh là người thương mặt đang tỏ vẻ khó hiểu.
Vâng, tôi vẫn còn sống sau ý nghĩ muốn nhảy lầu sau khi chạm mặt em người thương.
- Anh còn phải đi học nữa, em chờ ai sao? – Người thương vừa nhìn đồng hồ vừa hỏi.
- Chờ người quan trọng, liên quan đến sự hòa bình sau này trong nhà anh đấy. – Tôi nghiêm túc nói.
Trước lời nói của tôi, người thương chỉ cười cười. Anh dắt chiếc xe đạp lại gần chỗ tôi hơn, vén mấy cọng tóc bị gió thổi bay tứ tưng ra sau tai, nói:
- Đừng lo chuyện bao đồng nữa, hòa bình trong nhà anh đều do mẫu thân đại nhân quyết định, không phiền đến người ngoài đâu.
Tôi: "..."
Thở dài một hơi, tôi quyết định một lần nữa xua đuổi người thương;
- Anh về trước đi, em sẽ nhắn tin cho anh sau.
- Đừng có la cà đó.
- Em lớn rồi mà.
Người thương khuất nhanh sau con hẻm với chiếc xe đạp của anh ấy, chỉ còn tôi đứng với chiếc xe đạp của mình đợi chờ người có thể cho tôi một tương lai tốt đẹp.
Thật ra lúc trưa tôi đã định nhảy lầu rồi, nhưng khi vừa nhắm mắt để chuẩn bị hòa nhập với không khí thì khuôn mặt đẹp trai của ai đó hiện lên trong đầu tôi và ngay lập tức tôi dừng ngay lại hành động nhảy lầu.
Người mà em gái người thương để ý chắc là đẹp trai lắm.
Dựa vào mối quan hệ rộng rãi của Tóc Tém, cuối giờ tôi biết được một chút thông tin và lên kế hoạch thực hiện một sứ mệnh vô cùng quan trọng với danh nghĩa "Người yêu của anh trai" dành cho Diệp.
Nếu giúp mối quan hệ của con bé tốt đẹp thì mối quan hệ của tôi và nó cũng sẽ tốt đẹp. Ông trời quả nhiên biết giúp người, để tôi nghe được đoạn nói chuyện đó.
Còn bây giờ thì bắt đầu bước đầu tiên nào.