Chương 10
Đứng trước căn biệt thự, nó sững sờ. Cả một khu nhà này đều bị hắn mua hết nên có thể nói cả con đường này đều thuộc quyền sở hữu của hắn. Căn biệt màu chủ đạo là màu trắng, theo phong cách hoàng gia Pháp thời xưa. Trước sân vườn là một khu vườn tím với hàng ngàn bông hoa tím đủ loại, có cả vòi phun nước, dọc theo đường đi là những tác phẩm điêu khắc của các nghệ nhân nổi tiếng. Nếu ai tinh mắt có thể thấy xung quanh biệt thự là các camera, bảo vệ an ninh. Nhưng những thứ xa hoa này nó không quan tâm, cái nó quan tâm là ngôi biệt thự này không phải của hắn mà là của…
-Chào đại tiểu thư trở về-Người hầu xếp hàng dài cung kính cuối đầu
Nó phất phất tay bảo mọi người đi xuống. Bọn họ còn biết gọi nó là “đại tiểu thư”, xem ra còn biết chủ nhân là ai, vậy sao hắn có thể ở trong ngôi nhà này.
-Em ngạc nhiên lắm sao?-Hắn từ trong bước ra, dường như là đã chờ rất lâu rồi.
-Sao anh ở đây?
-Đây là nhà anh, sao anh không được ở chứ-Hắn nhún vai như chuyện này là chuyện hiển nhiên vậy.
-Nhà anh?-Nó hỏi ngược lại. Từ khi nào anh ta được phép bước vào đây chứ, bỗng trong lòng nó có gì đó bất an
-Không được sao.
-Tất nhiên là không được. Kể cả sân vườn anh cũng không có tư cách vào-Nó nắm chặt bàn tay lại như muốn kìm nén cảm xúc. Tại sao đứng trước hắn nó luôn căng thẳng như vậy chứ?
-Vậy sao. Em có muốn biết tại sao biệt thự vốn là của Vương chủ tịch nay lại nằm trong tay tôi không?- Thiên Nhi, tôi muốn từ nay em phải là của tôi
-Anh.. Anh đã làm gì ba tôi hả?-Rất ít ai biết được nó thật sự là đại tiểu thư của nhà họ Vương vì chuyện nó theo nghành giải trí mà đã bỏ nhà đi.
Cả gia tộc chỉ có mình nó thôi nên lúc nào cũng được chiều chuộng, từ nhỏ có thể nói là nữ hoàng muốn gì được đó. Ba mẹ, ông bà nội vô cùng thương nó nhưng đột nhiên mẹ qua đời khi nó 6 tuổi, cái tuổi không biết thế nào là mất đi người thân của mình. Kể từ đó ba bắt đầu đi công tác, đi làm từ sáng đến tối có khi 1 tuần không về nhà, cho dù có về cũng không ngó ngàng gì tới nó, lúc đó còn nhỏ nên nó cứ nghĩ ba buồn vì sự ra đi của mẹ nhưng càng lớn lên nó mới biết được một sự thật rằng ba không yêu cái gia đình này, mẹ mất cũng vì ba đi.. ngoại tình, mà lại là người dì từ nhỏ nuôi dưỡng nó, yêu thương nó như con ruột. Nực cười lắm đúng không, cái cảm giác phản bội không ngờ lại đau như vậy. Ông bà nội thì ra cũng biết từ trước nhưng lại làm ngơ cho đến khi dì ta có đứa con kia thì lại tức giận đuổi đi, từ trước không ngăn cản lại đợi đến khi “gạo nấu thành cơm” thì đã quá muộn. Dì ta bỏ đi không mang theo bất cứ thứ gì cũng như không đòi hỏi gì. Ba cũng không lên tiếng phản đối
Tính tình nó cũng thay đổi, vùi đầu vào học như điên, đến nổi nằm bệnh viện cả tuần vì kiệt sức, ông bà nội ra sức khuyên nó nhưng nó vẫn không nghe. Nó muốn quên đi cái cảm giác này, cảm giác mất đi cái từng thuộc về mình. Anh đến với nó như một điều ông trời cho nó một hy vọng cuối cùng, nhưng rồi hy vọng ấy cũng biến mất..
-Yên tâm, tôi không làm gì ông ta đâu…chỉ là lấy từ ông ta thứ mà tôi cần được nhận
-Trong nhà này còn gì để anh lấy sao?-Nó cười khinh khỉnh, thật sự thì căn nhà này không còn gì cả, tình cảm không còn, hơi ấm gia đình không còn, kể cả anh cũng không còn.
-Thứ tôi muốn chỉ có một…là em-Hắn nhìn thẳng vào nó, gương mặt khắc sâu trong trái tim hắn
-Nếu tôi từ chối thì sao?-Hắn là con người độc tàn, hắn thích gì thì không ai có lấy được.
-Vương gia cũng là một gia tộc lớn, tôi còn đang tính mở rộng Phàm Thị đây, xem ra đã có vốn rồi-Nếu muốn lấy Vương thị thì hắn đã lấy từ lâu nhưng hắn lại đợi đến giây phút này, cô nhóc này luôn có điểm yếu để anh thấy được.
-Anh hăm dọa tôi?
-Tôi nào dám, đại tiểu thư
-Anh muốn gì?-Dù hận ba nhưng ông ấy vẫn là người thân của nó
-Tôi đã nói rồi, tôi muốn em!
-Được, cứ theo ý anh
-Anh biết mà, em vẫn còn yêu anh đúng không? Anh đã chuẩn bị cả rồi- Hắn đưa nó vào nhà bếp
Xung quanh nhà bếp là ánh đèn vàng mờ nhạt tạo nên không khí huyền ảo, bó hoa hồng to đặt ngay trên chiếc bàn ăn, thức ăn đầy gần một chiếc bàn dài 2m. Có lẽ hắn biết nó sẽ đồng ý nên đã chuẩn bị, nó cười khẽ.