Chương 16
Hôm nay là ngày cuộc tuyển chọn diễn ra. Tất cả thí sinh đã đến đông ngẹt sảnh chờ của công ty. Đa số là người ở khu B và C, một số còn lại là những người dân đăng kí. Mệt mỏi nhất là những người dân đăng kí chủ yếu là gặp thần tượng chứ có tài năng gì đâu, bởi vậy nó mới chán nản với cái cuộc thi này. Mà cuộc thi này cũng đâu phải do nó tổ chức, là do chủ tịch thân mến của PK tổ chức đấy chứ. Nhiều lần nó nói hủy bỏ cuộc thi nhưng anh vẫn không chấp nhận, nói rằng đến khi nào có người thắng cuộc thì sẽ hủy bỏ
-Black, Black tới kìa!!!!-Một đám lớn ùa ra cửa, vì thần tượng đã đến rồi. Mục đích chủ yếu của họ đâu phải đi thi mà là đi ngắm thần tượng mà.
Phải mất mấy phút mới chen vào được tới phòng dự thi
-Any, lần này em ổn không?-Dương Hàn quan tâm hỏi. Anh còn nhớ năm trước, nó còn không thèm nhìn lấy một người nào, chỉ chăm chú vào cuốn sách trước mặt. Có người được dân mạng gọi là “bản sao” của nó, dù không đẹp bằng nó nhưng tài năng thì có thể được xem xét lại, biết chơi 3loại đàn khác nhau, nhảy vô cùng đẹp mắt vậy mà vẫn bị loại. Hỏi nó vì sao thì chỉ nhận lại được 3 từ “Không vừa mắt”
-Rất ổn-Nó thản nhiên ngồi vào chính giữa Dương Hàn và Henry, không đoái hoài gì tới Khắc Thiên
Trên bàn giám khảo hiện giờ đã đủ người: nhóm Black và chủ tịch PK.
-Nhi, sao lần này lại kiên quyết vậy?-Chủ tịch thắc mắc
-Bí mật, một lát sẽ biết-Nó cười tươi
-Có chuyện gì bí mật vậy sao?- Henry thấy nó cười thì tâm trạng cũng hưng phấn theo
-Đương nhiên, một lát anh sẽ bất ngờ-Nó tỏ ra vẻ thần thần bí bí
Đã hơn phân nửa thí sinh mà chẳng thấy người nó cần tìm, nó bắt đầu số ruột rồi. Xoay qua nói nhỏ với quản lí kế bên, anh ta liền lập tức đưa cho nó một tờ giấy- là danh sách thí sinh dự thi
Nó chăm chăm nhìn vào bảng danh sách làm 2 người ngồi kế bên cũng tò mò nhìn theo
-Any, bộ em đang tìm người nào sao?-Dương Hàn
-A! có rồi-Nó nói mang theo ý cười
“Trần Á Quân”. Vậy là cậu nhóc đó có tham gia
-Trần Á Quân là ai vậy?-Dương Hàn
-Tao nhớ rồi, là cậu nhóc dám vào phòng tập của Any đấy-Henry
-Cậu nhóc đó cũng tham gia sao? Tao cũng đang muốn coi ai dám cả gan vào phòng tập của Any đây- Dương Hàn
Chỉ một câu “ không thích ai vào phòng tập” của nó mà 3 người kia đã dành riêng 1 phòng riêng cho nó, đủ để thấy nó có vị trí thế nào trong lòng mọi người.
Sau gần cuối cuộc thi, người mà nó chờ vẫn chưa xuất hiện, tính nhẫn nại của nó cũng có giới hạn đấy. Đây là lần đầu tiên nó chờ đợi 1 người như vậy, bình thường có ai mà dám để nó chờ chứ, nếu nhưng người đó không muốn tồn tại thôi.
-Về-Nó hết kiên nhẫn rồi, cậu bé đó đăng kí nhưng lại không đi thi.
Khắc Thiên, Henry, Dương Hàn lập tức bước đi theo nó, không nói lời nào nữa
Chủ tịch ngồi bên cạnh cũng không ngạc nhiên mấy về thái độ này, sao càng nhìn càng thấy giống vệ sĩ của nó hơn là đồng nghiệp nhỉ? Chỉ cần nó lên tiếng, sợ là sao trên trời, 3 ông tướng kia cũng leo lên trời mà hái xuống. Anh cũng đành lắc đầu nói với người quản lý kế bên hủy cuộc thi.
Ngồi trong xe trở về biệt thự, nó cứ nhíu mày khó chịu làm cho 3 người kia cũng không dám thở mạnh. Từ khi bước ra phòng thi nó không nói một lời, 3 người kế bên rất sốt ruột nhưng nhìn sắc mặt nó rồi lại không dám hỏi.
-Henry-Đột nhiên nó lên tiếng
-Any, có chuyện gì sao?
-Điều tr.a cho em về cậu bé đó-Nó nói mà mắt vẫn nhìn ra cửa sổ
-Uh-Henry ngoài miệng thì nói vậy thôi chứ trong lòng đang có một gọn lửa đốt cháy. “Sao mình phải điều tr.a về thằng nhãi đó chứ”
Bỗng điện thoại nó đổ chuông
-Tiểu thư, chuyện mà người nhờ tôi điều tr.a đã có kết quả rồi ạ-
-Nói-giọng nói lạnh tanh phát ra từ nó. Tất cả mọi người trong xe không hẹn mà nhìn nó, họ không phải lần đầu nghe giọng này từ nó chỉ là nó rất biết kiềm chế ít khi biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài
-Dạ, đúng như tiểu thư nói cổ đông lớn nhất trong Vương Thị hiện giờ là đại thiếu gia ạ.
-Chắc chắn chứ?-Nó cũng biết “đại thiếu gia” trong câu nói kia là ai
-Dạ, thuộc hạ đã cho người xác nhận, tin tức hoàn toàn bảo đảm.
-Được rồi-Nói xong nó cúp máy, ngã đầu vào ghế, đôi mắt từ từ khép lại
“Thiên Hàn, rốt cuộc là anh muốn cái gì?”
Mọi người thấy thái độ của nó cũng không lên tiếng hỏi.
Khắc Thiên ngồi bên cạnh nó càng ngày càng trầm mặt. Không khí trong xe vì vậy mà không mấy thoải mái