Chương 5

Lương Hàn Vũ nhận được tin báo, nhanh chóng chạy tới bệnh viên, thậm chí không quan tâm phép tắc mà chạy dọc hành lang, mày anh nhăn lại, mặt mũi bơ phờ. Tin dì Lâm đột nhiên phải vào viện khiến anh kinh ngạc, trong điện thoại Vịnh Hân khóc sướt mướt nói năng không rõ ràng, anh chỉ có thể hỏi tên bệnh viện rồi lập tức chạy tới, hy vọng không xảy ra chuyện gì.


Khi anh chạy đến tầng ba, mở cửa phòng bệnh ra thì Vịnh Hân đang ngồi cạnh giường, nghe thấy tiếng động liền quay đầu, khuôn mặt vẫn chưa khô nước mắt.
“A Vũ…” Cô nghẹn ngào thành tiếng, nước mắt lại chảy xuống.


Anh hổn hển lại gần cô, Vịnh Hân đứng dậy nhào vào lòng anh, khóc lớn. “A Vũ… Bà… Bà…”
Anh vuốt tóc, vỗ nhẹ lưng cô, ánh mắt hướng về dì Lâm đang phải nằm trên giường bệnh truyền dịch.


“Sao lại thế này?” Anh nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của Vịnh Hân lên, xem ra cô đã rất sợ hãi. “Bà… Đột nhiên… như vậy.” Cô khóc thút thít nói. “Em rất sợ… Bác sĩ nói là… bệnh tim tái phát…” Cô ôm anh khóc không ngừng.


Bệnh tim tái phát? Lương Hàn Vũ nhăn mi tâm, sao đột nhiên lại như vậy?
“Bà… Bà sao lại có bệnh tim? Bà chưa bao giờ nói.” Cô hít hít mũi.


“Dì Lâm đã lớn tuổi rồi.” Anh nhìn người nằm trên giường bệnh, trong lòng lo lắng. Vài ngày trước dì Lâm than không khỏe, anh vốn muốn đưa bà đi khám, nhưng bà lại sợ anh hoảng, bảo rằng do bà già rồi nên khó tránh khỏi bị bệnh này nọ. Những tưởng không sao, nào ngờ bây giờ… Anh thở dài, lúc trước anh nên kiên trì mới phải.


available on google playdownload on app store


“Bác sĩ nói may mắn đưa vào sớm, nếu chậm một chút thì…” Cô không dám nói gì thêm, chỉ gắt gao ôm chặt Lương Hàn Vũ.
“Bác sĩ còn nói gì không?” Anh vuốt vuốt tóc cô.


“Ông ấy nói bây giờ bà đã qua cơn nguy hiểm, chờ bà tỉnh lại, nghỉ ngơi vài ngày thì có thể xuất viện, nhưng phải uống thuốc đúng giờ.”
Lương Hàn Vũ nghe xong mới thấy yên tâm, may là không có chuyện gì.


Vịnh Hân nắm lấy áo anh, áp má vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập dồn dập vì mới chạy bộ. “A Vũ, tiện thể anh cũng đi khám đi được không?”
Anh khó hiểu nhướng mày: “Khám gì?”


“Tim.” Cô ngẩng đầu. “Nếu có một ngày anh cũng bị như vậy thì phải làm sao?” Nghĩ đến chuyện này, nước mắt của cô lại chảy xuống.
Lương Hàn Vũ cười nhẹ. “Anh rất khỏe mạnh.”


“Bà cũng từng nói thế, vậy mà bây giờ…” Cô khịt khịt mũi. “Chuyện thế này không thể nói trước được.”


Anh khẽ cười ra tiếng, lấy tay lau nước mắt cho cô. “Dì Lâm không sao, đừng khóc nữa.” Cô ngoan ngoãn gật đầu, có A Vũ ở đây, cô liền yên tâm hơn. “Vừa rồi em thật sự rất sợ, trong lòng nghĩ nếu… nếu… bà ra đi… ra đi rồi thì phải làm sao bây giờ?” Nước mắt của cô lại rơi.


“Sẽ không, sẽ không đâu.” Anh đem mặt cô vùi vào ngực mình, hai tay ôm lấy cô, sau đó vỗ nhẹ lưng cô. “Em đừng lo quá.”
Cô ở trong ngực anh gật đầu. “Vừa nãy một mình em ở đây rất sợ hãi.” Cô hít hít mũi.


Anh khẽ vỗ lưng an ủi cô, nghe cô than nhẹ, cảm thấy cô đang học theo anh, hai tay ôm lưng anh hơi động động, gắt gao ôm anh, mà anh cũng có thể cảm giác được đường cong mềm mại trên người cô.
“Bà sao chưa tỉnh lại, em rất lo.” Cô thở dài.


“Dì Lâm nhất định sẽ không sao.” Anh khẽ lui người, kéo ra khoảng cách của hai người. “Trưa rồi, em đi ăn chút gì đi, để anh ở đây trông dì Lâm cho.”


“Em ăn không vô.” Cô cắn môi. “Em muốn ở đây chờ bà tỉnh lại.” Cô quay đầu nhìn dì Lâm vẫn bất động, nét mặt rầu rĩ, may là hôm nay cô ở nhà, nếu không hậu quả thế nào cô thật không dám nghĩ tới.


“A…” cô kêu lên một tiếng, nhớ đến chuyện quan trọng. “Quân Huệ chắc vẫn đợi em, em quên gọi điện thoại.”
“Em mau đi đi!”
“Em sẽ quay lại ngay.” Cô vội vàng mở cửa chạy đi.


Lương Hàn Vũ đến chiếc ghế bên giường bệnh ngồi xuống, lẳng lặng nắm lấy tay dì Lâm vẫn mê man, ở một mức độ nào đó, dì Lâm thậm chí còn giống người thân của anh hơn cả cha mẹ anh, anh hy vọng bà sớm tỉnh lại, thân thể sớm hồi phục khỏe mạnh, chứ không tái nhợt nằm viện như bây giờ.


Anh dém lại chăn cho bà, nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn và tóc bạc của bà, lúc này mới cảm thấy dì Lâm đã già rồi, có lẽ nên thuê thêm người giúp việc, nếu không sau khi Vịnh Hân khai giảng, chỉ có mình dì Lâm ở nhà rất nguy hiểm.


Lúc này Vịnh Hân cũng đã gọi điện xong, đang định quay lại phòng bệnh thì nhớ đến Lương Hàn Vũ nói cô đi ăn trưa, nên ăn gì, cô suy nghĩ một chút, quyết định xuống tầng hầm mua chút đồ ăn, tuy cô không thấy đói lắm, nhưng cô muốn mua cho A Vũ, nếu không anh cũng bị như vậy thì phải làm sao?


Nghĩ vậy, cô lập tức vào thang máy xuống tầng hầm, lúc đang mua đồ ăn thì bị ai đó vỗ nhẹ vai.
Cô quay đầu, mở to mắt. “Là cậu, sao cậu lại ở đây?” Đây là cô gái hôm trước cô gặp, không ngờ lại gặp cô ấy ở đây.


Từ Bội Vĩ mỉm cười nói: “Trùng hợp thật, mình đến thăm bạn, vì đói bụng nên đi mua chút đồ ăn, cậu thì sao?”
Vịnh Hân buồn bã nói: “Tim bà mình không tốt nên phải nhập viện.”


“A!” Từ Bội Vĩ kêu lên, mắt hơi đảo quanh. “A Vũ kia không đến cùng cậu sao? Mình thấy cậu và anh ấy hình như rất thân.”
“A Vũ ở phòng trông bà, mình xuống đây mua đồ ăn.” Cô hơi bối rối vặn vẹo cái túi.


“Vậy lát nữa mình tiện thể đi thăm bà một chút.” Từ Bội Vĩ tươi cười.
“Không cần đâu, sao có thể như vậy, hơn nữa không phải cậu đến đây thăm bạn sao?”


“Không sao, bạn mình vừa mới sinh, vẫn còn ngủ, mình đến đấy cũng không làm gì.” Cô nhìn túi đồ trên tay Vịnh Hân. “Cậu có muốn tính tiền không?”


“A!” Vịnh Hân tiến lên, thầm kinh ngạc vì mấy lời vừa rồi của Từ Bội Vĩ, bạn cô ấy sinh con? Bạn cô ấy không biết bao nhiêu tuổi, đừng nói là trẻ như cô ấy chứ. Trời ạ! Trẻ vậy mà có con rồi sao?


“Phải rồi, cậu đã cứu mình, hơn nữa chúng ta lại có duyên như vậy, vậy kết bạn đi! Mình là Từ Bội Vĩ.”
“Diệp Vịnh Hân.” Cô cũng nói tên mình.
Từ Bội Vĩ chớp chớp mắt. “A Vũ thì sao? Anh ấy tên gì?” Cô chỉ nghe Vịnh Hân gọi anh là A Vũ, không biết tên đầy đủ của anh.


Vịnh Hân có chút buồn bực, không hiểu sao cô ấy lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn nói: “Lương Hàn Vũ.”
Lương Hàn Vũ… Từ Bội Vĩ nhẩm lại một lần, cố nhớ kỹ.


Vịnh Hân đặt đồ ăn lên quầy thu ngân, tính tiền xong thì cùng Từ Bội Vĩ đi thang máy lên tầng ba. Vừa ra cửa thang máy thì lại nghe Từ Bội Vĩ hỏi.
“Cậu và Lương Hàn Vũ là người yêu à?” Cô tò mò.


Mặt Vịnh Hân bất giác đỏ ửng, người yêu sao? Hai chữ này dường như chạm vào ngực cô, khiến tim cô đập loạn, hai tay vô thức nắm chặt bịch nilon.


“Mình và A Vũ cùng lớn lên.” Cô bất giác hít sâu, hy vọng khiến tim đập chậm lại, cô không biết sao mình lại như vậy, giờ đây chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ A Vũ lúc chăm chú nhìn cô thì tim cô liền đập “thình thịch” rất nhanh, như vậy có chứng tỏ cô và A Vũ là người yêu của nhau không?


“Cùng nhau lớn lên? Thì ra các cậu là thanh mai trúc mã.” Từ Bội Vĩ líu ríu nói, nói vậy, hai người họ hẳn phải ở gần nhà nhau. “Đúng rồi, cậu sống ở đâu? Về sau mình có thể đến chơi.” Cô lấy giây bút từ túi ra.


Vịnh Hân thoáng kinh ngạc nhìn cô, nhưng vẫn nói cho cô điện thoại và địa chỉ của mình. Cô nói xong thì hai người cũng đã đi đến cửa phòng bệnh.
“Để mình cầm giùm cậu một ít.” Từ Bội Vĩ nhét giấy bút vào túi, tay cầm lấy một túi to.


“Không cần, không nặng lắm, cũng sắp đến rồi.” Vịnh Hân vội nói.
“Không sao đâu.” Từ Bội Vĩ bướng bỉnh cầm lấy.
Vịnh Hân nghi hoặc nhìn cô, cảm thấy cô có điểm là lạ. “Cảm ơn.” Cô chỉ biết nói vậy. Cô lấy tay mở cửa, hai người cùng nhau vào phòng bệnh.


Lương Hàn Vũ đang ngồi trên ghế nghe tiếng mở cửa liền xoay người lại, anh đang lo không biết Vịnh Hân có gặp chuyện gì không, tại sao lại đi gọi điện lâu như vậy, nhưng nhìn thấy bên cạnh Vịnh Hân có người lạ, những lời muốn hỏi đều nuốt vào.


“A Vũ, bà tỉnh chưa anh?” Vịnh Hân vừa vào cửa liền hỏi, thấy anh lắc đầu cô liền rầu rĩ.
“Chào anh.” Từ Bội Vĩ gật đầu chào Lương Hàn Vũ, trong lòng thầm tán thưởng. A! Anh ấy thật đẹp trai, thật mãn nhãn.


Lương Hàn Vũ lịch sự gật đầu chào lại, nhớ hôm qua đã gặp cô gái này trên đường, không hiểu sao cô lại ở đây.
“Em gặp cô ấy ở nhà ăn, cô ấy trùng hợp đến đây thăm bạn, tên là Từ Bội Vĩ.” Vịnh Hân giải thích với Lương Hàn Vũ.


“Gọi em là Tiểu Vĩ được rồi.” Cô ta mỉm cười, nhìn chằm chằm ngũ quan tuấn tú của Lương Hàn Vũ.
Lương Hàn Vũ lại gật đầu, sau đó nói với Vịnh Hân. “Em để mấy túi này xuống trước đã.” Anh cầm lấy hai túi to trong tay cô.


“A Vũ, em mua rất nhiều đồ ăn cho anh.” Cô ngọt ngào cười. “Có xiên que, bánh ú, mì xào, bánh mì, trứng luộc nước trà…” Cô lấy ra từng cái từng cái một. “Còn có đồ uống, khoai tây chiên,…”
“Anh biết rồi.” Anh cười sâu, xoa đầu cô. “Cứ để đó đi.”


Cô lắc đầu. “Anh phải ăn gì đó đi, sức khỏe rất quan trọng.”
“Giờ anh không đói.” Anh nói.
Cô vẫn lắc đầu, lại lấy ra nhiều đồ ăn hơn. “Nếu không thích thì còn có hạt sen, bánh ngọt, bánh vòng…”


Anh buồn cười thở dài, nghe cô liệt kê một danh sách đồ ăn. “Anh ăn bánh mì là được rồi.” Anh ngắt lời cô.
Lúc này Vịnh Hân mới cười, vui sướng đưa bánh mì cho anh. “Ăn bánh mì phải uống thêm sữa nữa… A! Sữa đâu rồi?”


“Mình nghĩ là ở trong này.” Từ Bội Vĩ đưa túi to trước mặt ra. Trời ạ! Rốt cuộc cũng đến lượt cô được nói rồi, nếu cô cứ đứng im mãi chắc sẽ thành hóa thạch mất.
“Cảm ơn.” Vịnh Hân mỉm cười, cô đưa sữa cho A Vũ.


Lương Hàn Vũ cầm hộp sữa, lại nhớ đến lần đầu gặp Vịnh Hân, cô cũng cầm một đống đồ chơi như vậy, thú bông, máy bay, xe lửa oanh tạc anh, bắt anh phải nhận một cái, nhớ lại ký ức ấm áp đó khiến anh khẽ cười, Vịnh Hân luôn cố chấp như thế.


“Tiểu Vĩ, cậu có muốn ăn gì không?” Vịnh Hân hỏi.
“Không cần, cậu quên mình vừa ăn no à?” Từ Bội Vĩ lắc đầu.
“Ăn mực nướng ngon lắm.” Vịnh Hân lấy ra một gói mực nướng.
“Không cần.” Từ Bội Vĩ lắc đầu cự tuyệt.


“Vịnh Hân, đừng cố ép người ta.” Lương Hàn Vũ nhìn cô lắc đầu.
“A!” Vịnh Hân lấy túi mực nướng lại, bỏ túi to lên bàn, kéo ghế cho Từ Bội Vĩ. “Cậu ngồi đi.”


Từ Bội Vĩ ngồi xuống. “Anh không phải đi làm sao?” Cô ta nhìn Lương Hàn Vũ. Mặc dù vẫn kẹt Vịnh Hân ở đây, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến quyết tâm theo đuổi Lương Hàn Vũ của cô.


“A Vũ xin nghỉ.” Diệp Vịnh Hân đáp thay, nghĩ đến chuyện này, cô liền nói với A Vũ: “A Vũ, mai anh không cần xin nghỉ đâu, em ở đây với bà là được rồi.” Không thể để A Vũ xin nghỉ nữa, như vậy sẽ bị đuổi việc mất, tuy A Vũ chưa nói gì nhưng cô biết anh chắc chắn sẽ xin nghỉ tiếp, anh mới vào công ty không lâu, không thể như vậy.


Lúc bà vừa vào viện cô rất bối rối, nhưng sau khi gặp A Vũ thì cô đã yên tâm hơn rất nhiều rồi, cô tin một mình mình cũng có thể lo cho bà.
Lương Hàn Vũ không nói gì thêm, chỉ cầm bánh ú và nước cam trên bàn đưa cho cô. “Em ăn đi.”


“Em ăn không vô. Lâu như vậy mà bà vẫn chưa tỉnh lại.” Cô cầm lấy bánh ú và nước cam anh đưa, song lại không ăn, chỉ cắn môi.
Anh vuốt vuốt tóc cô, “Bà chỉ mệt mỏi nên cần nghỉ ngơi thôi.” Anh thay cô mở chai nước cam ra, cắm ống hút vào, rồi đưa cho cô, “Em uống một hớp đi.”


Vịnh Hân nhìn anh, tuy cô không thiết ăn uống gì nhưng vẫn nghe lời anh uống một hớp, từ nhỏ đén giờ trừ những lúc giận dỗi ra thì mọi lời anh nói cô đều ngoan ngoãn nghe theo; Vịnh Hân cười ngọt ngào, trên mặt hiện lên vẻ thỏa mãn, tuy nước cam không ngon như A Vũ làm nhưng vẫn khiến cô vui vẻ.


Từ Bội Vĩ cảm thấy mình như vô hình vậy, nhìn hành đông của bọn họ như vậy có lẽ không phải là quan hệ thanh mai trúc mã đơn thuần. Nhưng cũng chẳng sao. Cô vui vẻ khiêu chiến, càng khó khăn thì khi thành công càng vẻ vang, hơn nữa ai cũng biết, thanh mai trúc mã chẳng mấy khi yêu nhau được, đến cuối cùng luôn có kết cục là chia tay, cho nên cơ hội thành công của cô là rất lớn.


Lúc này Vịnh Hân mới chợt nhớ ra cô đã không để tâm đến Từ Bội Vĩ, vì thế nói: “Tiểu Vĩ, cậu bao nhiêu tuổi?” Cô tìm đại một đề tài.


“Mười bảy.” Từ Bội Vĩ trả lời, ánh măt hơi dừng trên sườn mặt Lương Hàn Vũ, anh đang chuyên tâm ăn, chẳng thèm liếc cô cái nào, điều này khiến cô không thoải mái, cô trước giờ đều là tiêu điểm trong mắt đàn ông, hơn nữa cô tự thấy mình hấp dẫn hơn Vịnh Hân nhiều, vậy mà Lương Hàn Vũ chỉ kinh ngạc nhìn cô mỗi một lần khi cô vào phòng, về sau chẳng nhìn cô thêm lần nào nữa khiến cô chẳng biết làm sao.


“Cậu thì sao?” Cô hỏi lại Vịnh Hân.
“Mười tám.” Vịnh Hân cười trả lời. “Cậu có ở gần đây không?”


“Không.” Từ Bội Vĩ vừa trả lời vừa lén nhìn Lương Quang Vũ, cô dặn lòng không thể nóng vội được, vì thế chỉ đành hàn huyên câu được câu mất với Vịnh Hân gần hai mươi phút.


Mà trong lúc đó thì Lương Hàn Vũ cũng chỉ lẳng lặng nghe, lâu lâu đáp lại nếu cô hỏi, còn phần lớn thời gian anh đều cùng Vịnh Hân ăn. Cô phát hiện ánh mắt anh nhìn Vịnh Hân rất dịu dàng, mà những hành động tình cảm như vậy cũng đủ để khiến cô ngộ ra một số điều. Nói thêm khoảng mười lăm phút nữa thì cô đứng dậy chào tạm biệt.


“Mình ở đây cũng lâu rồi, bây giờ phải đi thăm bạn thôi.”
“A!” Vịnh Hân đứng dậy tiễn cô, cô quên mất Từ Bội Vĩ tới đây để thăm bạn, lại nói chuyện lâu như vậy.
Từ Bội Vũ ra tới cửa. “Ngày mai mình lại đến thăm cậu nha.”


“Không cần đâu, như vậy phiền cậu lắm.” Vịnh Hân lắc đầu.
“Dù sao bạn mình cũng đang nằm ở viện này mà.” Từ Bội Vĩ gật đầu chào Lương Hàn Vũ, “Tạm biệt.”


“Tạm biệt.” Vịnh Hân trả lời, nhìn Từ Bội Vĩ đi đến thang máy cô mới đóng cửa lại. Thật ra lúc đầu cô cũng cảm thấy cô gái này có chút kỳ quái, nhưng qua thời gian trò chuyện vừa rồi thì cô thấy cô ấy cũng không tệ lắm, không giống như tưởng tượng của cô. Vịnh Hân mỉm cười trở lại giường bệnh, ngồi cạnh A Vũ, cứ coi như hôm nay cô có thêm bạn mới đi.


###
Nắng mai xuyên qua khe cửa, tiếng chim kêu và tiếng xe cộ ngoài cửa sổ vang vào trong phòng khiến dì Lâm nhíu nhíu chân mày, lông mi khẽ động, sau đó từ từ mở mắt, chớp mắt vài cái, thấy xung quanh lạ lẫm thì hơi nghi hoặc, nhưng sau đó bà liền hiểu ra đây là bệnh viện.


Bà hơi động ngón tay, sau đó từ từ lấy tay lên che đi ánh nắng chói mắt, nhìn quanh bốn phía, bà thấy hai người đang ngồi cạnh giường liền mỉm cười.


Bọn họ dựa vào nhau ngủ, Vịnh Hân hai tay ôm lấy tay trái của Hàn Vũ, khuôn mặt áp lên vai anh, đắp một cái chăn lông nhỏ dài chưa đến đầu gối, bà nhìn bọn họ, tự hỏi bà đã ở bệnh viện bao lâu rồi.


Bà hơi trở người, thử ngồi dậy, tiếng kẽo kẹt của giường sắt khiến Lương Hàn Vũ nhăn nhăn mi tâm, mở mắt. Khi thấy dì Lâm cử động muốn ngồi dậy thì anh lập tức lại gần. Hai tay tự nhiên trống không khiến người Vịnh Hân hơi dao động, cô hơi nhăn mặt, dụi dụi hai mắt, lơ mơ không biết đây là đâu.


Lương Hàn Vũ lượm tấm chăn rơi trên sàn đắp lại cho cô rồi lại gần dì Lâm nói: “Bà cần gì để con lấy cho.” Anh đỡ lấy tay bà, ý nói bà đừng cử động nhiều, thật ra anh đã tỉnh từ lâu, nhưng sợ đánh thức Vịnh Hân nên vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi.


“Bà nằm nhiều quá nên eo bị đau, muốn ngồi dây thôi.” Dì Lâm nói.
Lương Hàn Vũ khom người điều chỉnh trục giường để nó cao lên. Tiếng dì Lâm vọng vào tai khiến Vịnh Hân ngơ ngác tỉnh lại, cô liền mở mắt nhìn người nằm trên giường, chớp chớp mắt.


“Bà, bà tỉnh rồi.” Cô liền lao đến, giọng nói tràn đầy vui mừng, nhưng tấm chăn đắp trên người khiến cô bị vấp.
May mà Lương Hàn Vũ nhanh tay đỡ lấy cô, nếu không cô chắc chắn sẽ ngã đè lên dì Lâm.


“Cẩn thận một chút.” Dì Lâm lắc đầu, khóe môi ẩn hiện ý cười, “Bà nằm đây bao lâu rồi?”
“Một ngày rồi. Con và A Vũ đều rất lo cho bà.” Mắt Vịnh Hân hiện lên một tầng sương mù, “Bây giờ bà tỉnh lại là tốt rồi.”


Dì Lâm vỗ vỗ cánh tay cô. “Được rồi, bà hiện tại không phải rất mạnh khỏe sao?”
Vịnh Hân lắc đầu. “Bà có mạnh khỏe đâu chứ, thoạt nhìn không ổn chút nào.” Sắc mặt của bà vẫn tái nhợt.


“Bà nằm viện cả ngày rồi, đương nhiên không ổn. Hàn Vũ, con đi làm thủ tục đi, chúng ta phải xuất viện thôi.” Dì Lâm dặn dò.
“Bác sĩ nói bà phải nằm viện mấy ngày.” Lương Hàn Vũ nói.


“Lời này con cũng tin sao? Nếu cứ ở đây, ngửi mùi nước sát trùng, mùi thuốc nữa thì mạng bà mới khó giữ đó.” Dì Lâm lắc mạnh đầu, đời bà ghét nhất là bệnh viện.


“Nhưng bác sĩ nói bà phải ở lại theo dõi vài ngày. Bà chịu khó khám một chút, nếu không chúng con sẽ rất lo lắng.” Cứ nhớ đến dáng vẻ đau đớn của bà là Vịnh Hân lại thấy sợ hãi.
“Bà khỏe thật rồi mà, bà phải về nhà.” Dì Lâm nói.


Lương Hàn Vũ và Vịnh Hân lắc đầu cùng lúc. “Lát nữa bác sĩ đến phòng bệnh, chúng ta sẽ hỏi ý kiến bác sĩ.” Lương Hàn Vũ nói. “Bà có muốn ăn gì không để con đi mua?”
“Bà khỏe lắm, các con đừng lo.” Dì Lâm lại cam đoan.
“Để con đi mua cháo cho bà.” Vịnh Hân nói.


“Em ở đây với dì Lâm đi, để anh đi cho.” Lương Hàn Vũ nói xong liền đi đến phòng vệ sinh rửa mặt một chút.
Khi anh bước ra, Vịnh Hân giữ lấy anh. “A Vũ, anh nên đi làm đi.”
“Anh xin nghỉ…”


“Không cần xin nghỉ.” Dì Lâm ngắt lời anh. “Cũng không có gì to tát mà, xin nghỉ làm gì, con cứ đi làm đi.”
“Phải đó A Vũ, có em ở đây với bà được rồi.” Vịnh Hân gật đầu nói, cô rất lo anh sẽ bị đuổi việc.


Lương Hàn Vũ chỉ cười nhẹ, anh sờ trán cô, không nói gì liền đi ra ngoài.
Vịnh Hân thoáng bĩu môi, cô phát hiện A Vũ đôi khi thật sự rất cố chấp, nói thế nào anh cũng không nghe, vẫn cứ làm theo ý mình. Cô thở dài, cúi người nhặt tấm chăn dưới đất lên, gấp lại để trên ghế.


“Giường bên cạnh không có ai, sao con không ngủ ở đó?” Dì Lâm hỏi.


“Con không dám.” Vịnh Hân lắc đầu. Cô từng nghe mấy chuyện ma ở bệnh viên, cô sợ bị ma ám, A Vũ cũng kêu cô lên giường ngủ, nhưng cô vẫn không dám, thà ngủ trên ghế với anh còn hơn, ít nhất sẽ không sợ hãi. Cô kéo rèm cửa ra, nắng ấm lập tức tràn vào phòng, Vịnh Hân chớp mắt mấy cái, nhìn ngã tư đường ngoài cửa đã có không ít người đi lại, ngay cả trong sân bệnh viện cũng có bệnh nhân đi tập thể dục rồi.


“Bà.” Vịnh Hân quay đầu hỏi: “Ngực bà còn đau không?” Cô vẫn hơi lo.
“Bà khỏe rồi.” Ngoài một chút mỏi mệt, suy yếu ra thì bà không cảm thấy khó chịu ở đâu, nhưng bà vẫn nhớ rõ tình trạng lúc bà bị đau ngực, không cần hỏi cũng biết là vấn đề tim mạch rồi.


Người già là thế, không bệnh này cũng bệnh kia. Nhưng bà cũng thông suốt, sinh lão bệnh tử là lẽ dĩ nhiên của đời người, ai cũng đều tránh không được, song lần đầu trải qua chuyện này khiến bà biết mình có thể ra đi bất cứ lúc nào, mà chuyện khiến bà không yên lòng nhắm mắt nhất là Vịnh Hân, nếu ông chủ trở về chỉ sợ sẽ không đối xử tốt với cô.


“Bà, bà sao vậy?”
Dì Lâm cảm thấy Vịnh Hân nắm lấy vai bà nên không nghĩ ngợi nữa. “Bà không sao, có chuyện gì vậy?” Bà thấy cô có vẻ lo lắng.
“Con gọi bà mấy lần rồi mà bà không đáp.” Vịnh Hân suýt nữa bị hù ch.ết, cô đã nghĩ bà xảy ra chuyện rồi.


“Vịnh Hân, ngồi xuống đây, bà có chuyện hỏi con.” Dì Lâm dựa vào đầu giường, nhìn kim truyền dịch cắm trên tay mày khẽ nhíu lại.
“Chuyện gì vậy bà?” Vịnh Hân đi đến ngồi xuống.


“Bà còn nhớ trước khi vào viện bà đang nói chuyện phiếm với con, thế nào, con đã suy nghĩ xong chưa?” Dì Lâm hỏi.


Vịnh Hân hơi sửng sốt. Nói chuyện phiếm? Khi đó hai người đã nói gì? Cô nhớ lại, sau đó thì hai má đỏ ửng, cô nhớ rồi, là chuyện về A Vũ, vốn cô muốn hỏi ý kiến Quân Huệ, nhưng hôm qua dì Lâm đột nhiên gặp chuyện khiến tâm tư cô đều dồn hết vào đó, đâu còn để ý đến chuyện này.


“Bà, sao bà đột nhiên hỏi chuyện này?” Mặt Vịnh Hân đỏ bừng, tim đập loạn lên.
Phản ứng của cô lọt hết vào mắt dì Lâm khiến khóe miệng bà nhẹ nhếch lên, nói: “Có lẽ hai con có cơ hội đấy, nếu thật như vậy thì cũng không có gì không tốt, chỉ là…”


“Bà, bà nói sao?” Giọng bà quá nhỏ nên cô không nghe được rõ ràng.
“Không có gì.” Dì Lâm cười nhẹ, bà đang nhìn phía trước mặt nhưng ánh mắt lại mông lung phía xa. “Có vài chuyện bà không biết có nên nói không.” Bà thở dài.


“Chuyện gì vậy bà?” Vịnh Hân không hiểu gì, dì Lâm có chuyện gì giấu cô sao?
Dì Lâm nhìn cô, chần chờ một chút. “Vịnh Hân, đến đây ngồi đi.” Bà vẫy Vịnh Hân.
Vịnh Hân lập tức ngồi xuống mép giường, nắm tay bà: “Bà, bà có tâm sự sao?”


Bà cười nói: “Cùng không phải chuyện lớn gì, con có nhớ trước kia con từng hỏi về chuyện mẹ con không?”


“Dạ nhớ, bà nói mẹ rất dịu dàng, rất am hiểu lòng người.” Bà còn cho cô xem ảnh mẹ, mẹ cô xinh xắn, nụ cười rất ấm áp. “Bà, sao tự nhiên bà lại nhắc đến chuyện này?” Vịnh Hân nghi hoặc.


“Không có gì, bà chỉ đột nhiên nghĩ đến mẹ con thôi, hai người các con trông thật giống nhau.” Bà lấy tay vuốt tóc cô, từ sau khi Hàn Vũ xuất ngũ trở về, Vịnh Hân bắt đầu nuôi tóc dài, cũng đã dài đến vai rồi, trước đây tóc dài của cô đều do A Vũ chải cho, còn cô thì ngay cả cột tóc cũng rất vụng về.


“Mẹ xinh đẹp hơn con.” Vịnh Hân nói.
“Nói bậy! Hai người bọn con đều xinh đẹp như nhau,” dì Lâm nắm cánh tay cô, “Bà đã nói với con chưa, chuyện mẹ con và cha của Hàn Vũ cũng lớn lên bên nhau giống như các con ấy?”
“Thật sao?” Vịnh Hân tròn mắt.


“Đúng vậy! Nhưng mẹ con lớn hơn cha Hàn Vũ ba tuổi, bọn họ quen nhau ở cô nhi viện, hơn nữa lại cùng nhau lớn lên.”


“Cô nhi viện?” Cô hơi kinh ngạc, chuyện này cô chưa nghe dì Lâm nhắc đến bao giờ, cô vẫn nghĩ chú Lương là bạn tốt của cha, không ngờ ông lại thân thiết với mẹ như vậy, thậm chí bọn họ cùng lớn lên ở cô nhi viện.


“Tình cảm giữa họ tốt lắm, sau khi trưởng thành còn thuê chung một nhà trọ, hai người ở cùng một chỗ, chiếu cố lẫn nhau. Con đừng thấy chú Lương thô lỗ như vậy mà nhầm, ông ấy rất dịu dàng với mẹ con, bà ấy nói gì ông ấy cũng nghe theo, bà ấy có yêu cầu gì thì ông ấy cũng giúp bà thực hiện được, mẹ con cũng rất tốt với ông ấy, nhưng mà…” Bà thở dài, không nói gì thêm.


“Nhưng mà sao?” Vịnh Hân cố hỏi, cô đang nghe say sưa, sao bà lại không nói nữa?


Dì Lâm chăm chú nhìn gương mặt đỏ hồng đáng yêu của cô, do dự một chút, đang định nói tiếp thì cửa phòng bị mở ra, Vịnh Hân nghe tiếng động quay đầu, cô biết nhất định là A Vũ đã quay lại, đang muốn gọi anh đến cùng nghe bà kể chuyện xưa thì lại kinh ngạc thấy Từ Bội Vĩ đi sau lưng A Vũ.


“Tiểu Vĩ, sao cậu lại ở đây?” Vịnh Hân trợn mắt, theo phản xạ nhìn đồng hồ, mới tám giờ mà.
“Mình mang bữa sáng đến cho mọi người.” Từ Bội Vĩ lấy ra hai túi to.
“Bà, đây là bạn mới quen của con, Tiểu Vĩ.” Vịnh Hân giải thích với dì Lâm.


“Chào bà, nhìn thần sắc của bà đã tốt hơn nhiều rồi.” Từ Bội Vĩ nói.
“Ngồi đi, đừng đứng nữa.” Dì Lâm vội nói. Cô gái này thật xinh đẹp, mỗi tội váy hơi ngắn, đùi lộ ra rất nhiều.


Vịnh Hân đến bên A Vũ, anh vội đổ cháo ra chén. “A Vũ, anh biết không? Chú Lương và mẹ em cũng là thanh mai trúc mã giống mình đó.” Mặt cô rạng rỡ.
Lương Hàn Vũ nhìn cô một cái, ánh mắt phút chốc trở nên thâm trầm. “Anh biết.”


“Anh biết sao?” Vịnh Hân kinh ngạc nói. “Có phải bà nói với anh không?”
“Không phải.”
“Không phải?” Cô hơi há miệng, lại càng nghi hoặc. “Vậy ai nói cho anh? Sao không ai nói cho em biết vậy?”
“Chuyện này quan trọng lắm sao?” Anh nhìn cô.


“Đương nhiên rồi. Chỉ cần là chuyện về mẹ thì em đều muốn biết.” Cô ra sức gật đầu, cố chứng minh cô thật sự nghĩ vậy.


“Vịnh Hân, sao con chỉ nói chuyện với mỗi Hàn Vũ vậy? Quan tâm đến bạn con một chút đi.” Dì Lâm lên tiếng. Vịnh Hân thật không chịu nhìn hoàn cảnh gì hết, sao lại nói chuyện này trước mặt người ngoài chứ!


“Không sao đâu.” Từ Bội Vĩ lập tức nói. Thì ra mẹ Vịnh Hân và cha Lương Hàn Vũ cùng nhau lớn lên, nhưng mà như vậy lại càng chứng tỏ suy nghĩ của cô là đúng, thanh mai trúc mã không thể có kết cục tốt đẹp.


Vịnh Hân tạm thời chuyển đề tài, xoay người hỏi Từ Bội Vĩ, “Sao cậu đến đây sớm vậy?”
“Dù sao cũng không có việc gì mà.” Cô nói, đưa túi to đang cầm ở tay cho Vịnh Hân. “Cậu ăn sáng đi.”


“Ừm… để lát nữa đã, giờ mình phải đút cho bà đã.” Vịnh Hân ngồi ở mép giường, nhận lấy chén cháo mà A Vũ đưa.
“Cẩn thận một chút, rất nóng đấy.” Anh dặn dò.
“Cứ để bà tự ăn, bà có tàn phế đâu.” Dì Lâm đưa tay đỡ lấy chén cháo.


“Bà, bà đừng lộn xộn, bà vẫn chưa khỏe mà.” Cô múc một thìa cháo, thổi thổi rồi đưa lên miệng bà.
“Nếu cứ như vậy thì bà sẽ biến thành người vô dụng mất.” Dì Lâm oán giận nói, nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn cháo, bà biết trước tiên phải khỏe lại mới được.


Từ Bội Vĩ liền nhìn Lương Hàn Vũ. “Ngồi ăn cùng nhau đi.” Vừa rồi ở cửa thang máy gặp anh không thể nói gì, giờ là cơ hội tốt nhất để trò chuyện với anh, phải gần gũi nhiều thì mới mau thân thiết được, người ta thường nói “Trước lạ sau quen” mà.


Lương Hàn Vũ nhìn cô, lịch sự nói: “Không cần, tôi đứng là được rồi.”
“A Vũ, đứng ăn thì sao thấy ngon nữa, anh ngồi xuống đi, sẽ tốt hơn nhiều.” Vịnh Hân nói.
“Cho anh này.” Từ Bội Vĩ đưa cho anh một túi đồ ăn, bên trong có sandwich và trà sữa.


“Không cần, tôi tự mua rồi.” Anh chỉ vào túi to trên bàn.
Từ Bội Vĩ nhất thời cảm thấy việc chinh phục anh có chút khó khăn, nhưng không sao, cô sẽ cố gắng không ngừng. “Hôm nay anh không phải đi làm sao?” Hôm nay anh mặc áo thun và quần dài đen, thoạt nhìn rất anh tuấn.
“Tôi xin nghỉ.” Lương Hàn Vũ trả lời.


“Anh làm nghề gì?” Từ Bội Vĩ lại hỏi.
“Thiết kế phần mềm máy tính.”
“Công ty A Vũ chế tạo trò chơi điện tử. Có mấy lần anh ấy mang một đống phần mềm trò chơi về chơi rất vui, cậu có muốn chơi không Tiểu Vĩ, mình có thể cho cậu.” Vịnh Hân thích thú ngẩng cao đầu nói.


“Không cần, mình…”
“Mình có rất nhiều đó, chơi rất vui, có lúc mình đến quên ngủ luôn.” Vịnh Hân cố nhấn mạnh những trò chơi ấy rất thú vị.


“Đợi mình mua máy tính rồi hãy bàn tiếp nha.” Từ Bội Vĩ nói với Lương Hàn Vũ, “Anh nhất định rất thông thạo về máy tính phải không? Nếu em mua máy tính thì anh tư vấn cho em được không?”
Lương Hàn Vũ thâm sâu nhìn cô rồi khẽ gật đầu.


Từ Bội Vĩ tươi cười “Khi nào anh rảnh?” Chuyện này nên ấn định ngày cụ thể thì tốt hơn.
“Chờ dì Lâm xuất viện rồi nói.” Lương Hàn Vũ nói.
“Tất nhiên rồi.” Từ Bội Vĩ chỉ có thể nói vậy.


Dì Lâm lẳng lặng quan sát người bạn Vịnh Hân, phát hiện ra cô có hứng thú với Hàn Vũ, nhưng điều đó không khiến bà ngạc nhiên, dù sao Hàn Vũ là đứa trẻ tốt, bề ngoài lại điển trai, bà cũng từng nhận không ít cuộc điện thoại của đồng nghiệp nữ trong công ty gọi đến tìm A Vũ. Bà còn nhớ hồi trung học A Vũ có một bạn học nữ, nhiều năm nên bà không nhớ được tên, cô bé ấy thật hăng hái, đã đến nhà chơi vài lần, nhưng cuối cũng vẫn công dã tràng, nghe nói đã ra nước ngoài rồi.


Bà nhìn Vịnh Hân vừa đút cháo cho mình vừa nghe Hàn Vũ và Từ Bội Vĩ nói chuyện, lâu lâu chen vào một hai câu. Bà không khỏi nhếch môi cười, Vịnh Hân hình như còn chưa biết người bạn mới của cô thích Hàn Vũ thì phải, nhưng nhìn Từ Bội Vĩ hăng hái chủ động như vậy, bà tin không lâu nữa Vịnh Hân cũng sẽ nhận ra thôi.


Mà đến lúc đó dựa vào phản ứng của cô hẳn có thể biết được tình cảm cô dành cho Hàn Vũ thực sự là gì, dù thế nào đi nữa, quan hệ hai người họ sẽ ít nhiều thay đổi. Bà thầm thở dài, bà hy vọng hai người họ đều được hạnh phúc.






Truyện liên quan