Chương 1: Trọng sinh
Đoàn Duệ Thanh nằm tại bệnh viện ba năm.
Hắn đứng trước giường bệnh, nhìn thân thể tái nhợt của mình, trong lòng lại bình tĩnh lạ thường.
Cả đời này, hắn đều vì người khác mà sống, ngay từ những việc tầm thường đều không thể tự quyết định. Trong đầu hiện lên hình ảnh người đã an bài cuộc sống của mình, cha hắn.
Cha hắn Đoàn Thế Quốc vốn là một người nông dân, thời trẻ nhờ dựa vào quan hệ của ông ngoại Đoàn Duệ Thanh, tại nhà xưởng trong thành có được một công việc, tân tân khổ khổ công tác hơn mười năm thì chính thức trở thành công nhân, được phân cho nhà ở, đem hộ khẩu ở nông thôn chuyển đi, xem như miễn cưỡng thoát khỏi thân phận nông dân, trở thành một nửa là người thành thị.
Ông tính cách nóng nảy, bởi do thân phận vốn là nông dân, ông luôn cảm thấy chinh mình so với người thành thị luôn thấp hơn một bậc, bị bọn họ xem thường.
Cũng do tâm lí tự ti đó, tâm nguyện lớn nhất của ông là trở thành một người thành thị “chân chính’’, nên ông quản rất chặt nhân sinh của con mình. Vì hắn lựa chọn trường học tốt nhất, vì hắn mà chắp nối quan hệ đưa hắn vào chính phủ để đường tài lộc mở rộng, vì hắn sắp xếp hôn nhân với con gái của quan lớn chính phủ…
Đoàn Duệ Thanh sống theo sắp đặt của cha mình, trầm mặc gần bốn mươi năm, hắn nguyên bản nghĩ rằng, chính mình sẽ tiếp tục dựa theo an bài của cha, thi đại học, làm việc được nhiều tiền, cùng nữ nhân xa lạ kết hôn, sinh một đứa con nói dõi tông đường.. Cứ như vậy, không chệch hướng mà đi hết cuộc đời này..
Cho đến khi việc hắn là đồng tính luyến ái được che giấu bấy lâu bị người lợi dụng đem phơi bày ra ánh sáng…
Hắn cả đời này, đều giống như một con rối, máy móc mà sống, không có những sắc thái mà một con người nên có.
Hắn nghĩ, nếu có thể được sống lại một lần đời mình, hắn nhất định phải trốn thoát những điều trói buộc mình, tự do tự tại sống vì bản thân.
Nhưng trời xanh luôn từ bi lại vô tình, cho mỗi người một cơ hội được sống, càng không có ngoại lệ.
Nếu không hảo hảo nắm chắc, bỏ lỡ, liền không có cơ hội làm lại…
Cuối mùa thu, ngoài cửa sổ cây cối chỉ còn lại những nhánh cây trơ trọi, khô héo. Khi làn gió thu thổi qua, những chiếc lá khô còn sót lại cùng tầng bụi bị thổi bay đầy trời.
Đoàn Duệ Thanh nhìn quang cảnh hiu quạnh bên ngoài, trên mặt bỗng nhiên xuất hiện tươi cười thản nhiên.
Trong phòng bệnh máy đo nhịp tim của hắn liên tục phát ra âm thanh chói tai, biểu hiện nhịp tim của hắn đang giảm nhanh, mà mạng sống của hắn cũng đi đến điểm cuối cùng.
Đoàn Duệ Thanh trước giường bệnh dần dần biến mất, vốn là một ‘’thân thể’’ trong suốt càng thêm không có cảm giác tồn tại.
Cửa phòng đột nhiên bị người vội vàng đẩy ra, nam nhân một thân cảnh phục xông vào. Nguyên bản vẻ mặt luôn nghiêm túc trở nên mờ mịt trống rỗng, thậm chí dần trở nên bi thương, giống như toàn bộ thế giới đều đang sụp đổ.
Vẫn chưa hoàn toàn biến mất, Đoàn Duệ Thanh có chút nghi hoặc, bất quá điều này không quan trọng, dù sao thì, hắn cũng đã ch.ết……..