Chương 22
Lúc Vân Thiệu Thần ra khỏi phòng, Đoàn Duệ Thanh đi đến một phen giữ chặt tay anh lôi về phía phòng ngủ anh.
Vân Thiệu Thần không rõ cậu muốn làm gì, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Đoàn Duệ Thanh sau khi đóng chặt cửa, mới có chút xấu hổ hỏi: “Anh họ, vừa rồi cô cùng anh nói gì vậy, nàng có phải không đồng ý việc anh cho em mượn tiền không?”
Vân Thiệu Thần nhìn cậu, trong lòng yên lặng thở dài, đưa tay nhu nhu đầu cậu, nói: “Đừng nghĩ lung tung, đó là tiền của anh.”
“Nha? Là tiền của anh sao, em còn tưởng là tiền tam cô để dành cho anh lấy vợ chứ, ha hả.” Đoàn Duệ Thanh thấy sắc mặt anh không tốt, cố ý nói giỡn.
Vân Thiệu Thần lại nhìn cậu một cái, đột nhiên vươn tay đem người kéo đến trong ngực, hai tay gắt gao ôm cậu, từ từ nhắm hai mắt tựa cằm lên đầu cậu, mi tâm nhíu chặt.
Nếu Đoàn Duệ Thanh lúc này có thể thấy được vẻ mặt y, nhất định sẽ cảm thấy giật mình, người đàn ông vẻ mặt luôn nghiêm túc, không có biểu tình gì lúc này lại nhíu chặt mi tâm, cất giấu thật sâu mê luyến cùng sự giãy dụa, không từ ngữ nào diễn tả được nỗi bi thương.
“Anh, anh làm sao vậy?”
Đoàn Duệ Thanh biết những người cô độc như anh cũng không khác những người đồng tính là bao, bọn họ không những khó có thể tìm được người để chân chính dựa dẫm, số lượng người có được cũng chỉ một phần nhỏ.
Cho nên đối với động tác của Vân Thiệu Thần, Đoàn Duệ Thanh căn bản cũng không nghĩ nhiều.
“Có phải tam cô nói cái gì không tốt với anh không?” Đoàn Duệ Thanh do dự một chút, học theo Vân Thiệu Thần nhu nhu đầu anh, cũng đưa tay sờ sờ sau gáy Vân Thiệu Thần, có chút ngốc an ủi anh “Anh có ủy khuất gì có thể nói với em a, em cùng anh.”
Vân Thiệu Thần nghe lời cậu nói, tầm mắt luôn kiên định trở nên mơ hồ, mờ mịt.
——————————————————
“…Em không cần ở cùng anh, đi chơi với mọi người đi, đừng lo cho anh.” Bé trai ngồi trên giường lắc đầu, chỉ ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài sân một đám nhỏ chơi đùa thập phần vui vẻ, mà tương phản, chân phải bé trai phải bó thạch cao để trên giường, không thể nhúc nhích.
Một đứa bé nhỏ hơn ngồi trên ghế bên cạnh giường, đứa nhỏ lắc đầu, giọng nói nhỏ nhẹ lại đáng yêu của trẻ con vang lên: “Không cần, em muốn ở đây cùng với anh…”
——————————————————-
“….Anh, anh làm sao vậy?”
Vân Thiệu Thần hồi lâu cũng không nói chuyện, Đoàn Duệ Thanh có chút bị dọa đến, vội đưa tay đẩy đẩy người anh.
“Không có việc gì, chúng ta đi mua những vật dụng cần thiết đi.” Vân Thiệu Thần lúc bị cậu đẩy ra, đã muốn hồi thần trở lại, một bên nói chuyện một bên nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Lưu lại Đoàn Duệ Thanh đứng một chỗ có chút khó hiểu, lại có cảm giác không dám nghĩ nhiều.
Lúc Đoàn Duệ Thanh đi ra, Đoàn Giai Thu đã chuẩn bị trở lại khách sạn làm, biểu tình Vân Thiệu Thần cũng thực bình thường.
Hắn cảm thấy chính mình hình như nghĩ ra cái gì đó, nhưng lập tức lắc đầu ngăn cản suy nghĩ lung tung của bản thân.
Cho dù sống lại lần nữa, nhìn thấu khá nhiều thứ, nhưng hắn cũng biết trên thế giới này có nhiều thứ hắn không nên dễ dàng đụng vào..
(Bạn trẻ mơ hồ đoán được rồi…>.<.. làm chương này thấy thương Thần ca quá..cảm thấy kiếp trước anh ấy rất đáng thương..thích Duệ Thanh nhưng phải giấu diếm, còn nhìn Duệ Thanh ch.ết trước mắt mình.. cả hai kiếp đều luôn âm thầm ở bên cạnh giúp đỡ Duệ Thanh.. L )
Ngọn núi hoang phải thu thập cho tốt, đến cuối năm phải đem giống trà đưa lên núi, sau đó cẩn thận quản lý hai ba năm là có thể bắt đầu hái trà, tuy rằng lúc đầu lá trà tất nhiên sẽ không có nhiều, nhưng qua đầu xuân sang năm đến tiết thanh minh, có thể thu mua lá trà của những hộ khác trong thôn, chỉ cần hắn trả giá tốt, có thể thu hoạch không ít.
Đoàn Duệ Thanh và Vân Thiệu Thần cũng chưa từng làm nông, việc mua công cụ đợi trở lại trong thôn chỉ có thể nhờ tiểu cô chỉ huy thôi.
Điều này khiến tiểu cô thể hiện tài năng một hồi, chỉ huy ba nam nhân làm việc thập phần vui vẻ.
Trên mặt đất thực vật cũng không nhiều, những cây cối cao lớn cơ bản là không có, hơn phân nữa là cỏ hoang và bụi gai.
Đoàn Duệ Thanh vòng quanh rìa núi một vòng, hỏi tiểu cô: “Ngọn núi này phải khai hoang trong bao lâu?”
Đoàn Dao Nhàn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trả lời: “Một người ước chừng một ngày có thể thu thập năm phần, tốt nhất là đợi sau mùa mưa, lúc đó dễ thu xếp hơn.”
Đoàn Duệ Thanh lập tức tính toán trong lòng, ngọn núi này cũng phải gần ba mươi mẫu, một người làm hiệu suất không được cao a.
Đoàn Dao Nhàn thấy hắn nhíu mày, liền cười nói: “Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu, hết thảy cũng phải từ tốn. Mấy ngày nay thời tiết luôn trầm trầm, thường sẽ có mua, nếu thu thập lúc này chỉ sợ cũng tốn không ít hơn ba mươi ngày, đợi sau này đem cây cỏ lấy lên, để trên đất phơi nắng năm sáu ngày, có thể đốt làm phân tro cũng là loại phân tốt.”
Đoàn Duệ Thanh lúc này mới gật đầu nói: “Còn vấn đề trồng cây trà, làm thế nào đưa đến đây được?”
“Cái này càng đơn giản, trong thôn chúng ta còn nhiều cây trà, có thể chiết cành ra trực tiếp đem trồng là được, việc này ngươi không cần quan tâm, giao cho chúng ta là được rồi, ngươi chỉ cần ở trong thành phố làm việc là được.” Đoàn Dao Nhàn vỗ ngực cười nói.
Đoàn Duệ Thanh nghe nàng nói vậy cũng nở nụ cười, sau đó cùng nàng thảo luận nhiều vấn đề quan trọng, “Tiểu cô, nếu không chúng ta trước thu dọn mảnh ruộng nhỏ dưới chân núi đi, vừa lúc đông đủ, cùng nhau làm sẽ xong việc sớm.”
“À, ngươi còn chưa nói ruộng đó dùng để làm gì đâu?” Đoàn Dao Nhàn nghi hoặc hỏi.
“Khu vực đó chẳng phải là thiếu ánh sáng mặt trời sao? Chúng ta đúng lúc có thể trồng rau diếp cá, đến sang năm có thể lấy bán được rồi.” Đoàn Duệ Thanh cười tủm tỉm nói. Lúc trước bọn họ ở bờ sông đào được không ít, thời điểm thu thập hắn đã đem những cây rụng không thể ăn lưu trữ lại, bây giờ có thể lấy ra trồng được rồi.
Đoàn Dao Nhàn cười vỗ tay hắn, nói: “Tiểu tử ngươi, cái gì cũng có thể nghĩ ra được.”
Đoàn Duệ Thanh chỉ cười, cũng không nhiều lời.
Đoàn Dao Nhàn đã biết chủ ý cháu trai rồi, liền chỉ huy hai người kia cùng đi làm việc.
Mọi người cùng làm, nói nói cười cười, làm đến mồ hôi ướt đẫm, đều cảm thấy thời gian trôi rất nhanh.
Bởi vì hôm sau là thứ hai, Vân Thiệu Thần phải về thành phố đi làm, mà Đoàn Duệ Thanh còn một ngày nghỉ, nên hai người không thể cùng về, hắn liền lôi kéo Vân Thiệu Thần nói: “Anh, đêm nay anh ngủ lại đây đi, sáng mai hãy về.”
Thời điểm hắn nói chuyện ánh mắt vẫn luôn nhìn Vân Thiệu Thần, ngẫu nhiên chớp chớp mắt, đương nhiên không biết đã trêu chọc tâm người.
Vân Thiệu Thần rũ mắt, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Nha, ngươi còn có thể làm nũng a, gọi anh anh ngọt đến như vậy.” Đoàn Dao Nhàn cười tủm tỉm ở một bên trêu ghẹo, Dương Huy ở bên cạnh cũng buồn cười.
Mặt khác hai người ở bên cạnh đều cảm thấy không được tự nhiên, Vân Thiệu Thần luôn là vẻ mặt nghiêm túc, người khác không nhìn ra được có gì khác, Đoàn Duệ Thanh lại là đứa nhỏ da mặt mỏng, rất nhanh liền đỏ mặt, cũng quay đầu lại trêu chọc tiểu cô nhà mình, hai người qua qua lại lại, cứ như có quỷ trong lòng..
“Đi thôi.” Vân Thiệu Thần thấy hai người càng nói càng dữ dội, đưa tay vỗ vỗ vai Đoàn Duệ Thanh, thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về.
Đoàn Dao Nhàn chớp chớp mắt với hắn “Nhanh lên nhanh lên, anh trai kêu kìa, không nghe lời lát nữa về nhà sẽ bị anh đánh mông đấy.”
Đoàn Duệ Thanh còn muốn cùng nàng đấu võ mồm, lại bị Vân Thiệu Thần mang đi mất.
Tiếng cười của Đoàn Dao Nhàn còn vang lên phía sau, thật lâu cũng không tan đi.
Vân Thiệu Thần vẫn là ở lại, cùng Đoàn Duệ Thanh làm cơm chiều, bồi ông ngoại vui vẻ ăn cơm.
Sau khi ăn xong, hai người như thường lệ cùng tắm rửa, ở cùng phòng ngủ.
Tuy rằng Đoàn Duệ Thanh biết tính hướng của mình, nhưng không thể phủ nhận, lúc cùng Vân Thiệu Thần ngủ chung giường, hắn đều có thể ngủ thập phần an ổn, có lẽ cũng do khí chất khiến người ta luôn cảm thấy an tâm của Vân Thiệu Thần.
Sáng sớm hôm sau, lúc Đoàn Duệ Thanh tỉnh dậy Vân Thiệu Thần đã rời đi, hắn nhếch môi, sau đó hơi hơi nở nụ cười, dù sao chiều nay hắn cũng trở về thành phố.
Kế tiếp cả buổi sáng, Đoàn Duệ Thanh đều bận rộn ở ruộng, buổi trưa liền thu xếp đồ đạc chuẩn bị trở về thành phố.
Đoàn Dao Nhàn thấy lại nhịn không được chọc ghẹo: “Liền vội vã như vậy a, chỉ tiếc cháu ta là cháu trai, nếu là cháu gái, phỏng chừng liền trực tiếp gả đến Vân gia luôn ấy chứ.” Nàng nói chuyện chỉ thuần túy chọc ghẹo Đoàn Duệ Thanh, hoàn toàn không nghĩ gì nhiều.
Nhưng lời này vào trong tai Đoàn Duệ Thanh, lại như sét đánh bên tai.
Đoàn Dao Nhàn không biết lời mình nói ảnh hưởng đến Đoàn Duệ Thanh, thấy hắn đột nhiên đứng yên tại chỗ, sắc mặt nháy mắt tráng bệch, liền hoảng sợ chạy đến bên cạnh đỡ lấy hắn hỏi: “Duệ Thanh, ngươi làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu à?”
Đoàn Duệ Thanh hồi lâu mới hồi phục tinh thần, miễn cưỡng lắc đầu, nói với Đoàn Dao Nhàn: “Không có việc gì, có thể là đứng lên quá nhanh, có chút choáng váng.”
Đoàn Dao Nhàn cẩn thận nhìn hắn trong chốc lát, thấy đúng là không có vấn đề gì, mới nhẹ nhàng thở ra, sờ sờ đầu hắn nói: “Vậy ngươi đi về cẩn thận một chút, chạy chậm thôi.”
“Được, con biết rồi.” Đoàn Duệ Thanh cười trả lời nàng.