Chương 7
Tuấn Khang vừa bước vào, nụ cười thoãi mái ban nãy, chẳng mấy chốc từ khi thấy cô lại đột ngột tan biến. Nơi đây, thuận mắt lại thấy cô đầu tiên, nhưng, cô lại còn thân mật với một người con trai xa lạ
Quả thật, từ lúc cô trùng sinh đến giờ, Tuấn Khang và Hàn Vũ cũng chưa từng đối mặt nhau, dù chỉ là một lần
Cô ôm anh thân mật, cả hai chụp hình trông thật hạnh phúc
Tuấn Khang không còn đứng nơi cửa nữa, mà lại dời vào trong một góc khuất. Nơi này, thấy cô thì dễ, nhưng để cô quan sát được Tuấn Khang lại có chút khó khăn
Lúc này, cô tươi cười cầm lấy tấm hình mờ mờ ảo ảo, cũng phải mất một lúc ảnh mới có thể hiện ra rõ nét cô và anh. Mà anh khi ngắm nghía, đột nhiên lại cúi mặt gần sát tai cô. Nhưng nhìn từ xa, nhất là vị trí của Tuấn Khang lại rất dễ hiểu lầm là anh hôn vào má cô
Thực chất, anh chỉ là muốn thì thầm hỏi cô
_Trong kế hoạch của em, tiếp theo là như thế nào
Cô trầm ngâm vài giây. Kế hoạch ban đầu, bởi vì là anh chứ không phải Lâm Phong nên mới chẳng còn giống nhau, chẳng còn nằm trong sự tính toán của cô nữa
Nhẹ nhàng cầm ly yaourt lên, cô cầm đầu ống hút, rồi khéo léo dùng ngón trỏ che một nửa miệng của mình
_Uống một chút. Rồi sao đó cùng nhau tản bộ, mua sắm gì đấy, rồi về thôi
Thật mà nói, đóng kịch cái gì chứ, rõ ràng là cô thấy anh chẳng yên phận một chút nào cả. Trong suốt cả quá trình, anh đối xử với cô cứ như là người yêu thực thụ vậy. Làm cô đây cũng có chút lo lắng đối với "kế hoạch ban đầu" của mình. Cô không đủ khả năng để xoay sở cả hai cùng lúc, thôi thì đành tạm gác lại anh, để cô toàn tâm toàn ý cắt đứt với Tuấn Khang trước đã
Mà Tuấn Khang nãy giờ vẫn cứ chần chừ, dường như muốn tiến tới đối mặt với cô để hỏi cho ra lẽ. Thế nhưng lại không đủ can đảm để bước tới. Tuy trong lòng len lói chút hy vọng rằng đó là anh họ, anh bà con gì đó của cô. Nhưng những hành động thân mật đó đã vượt ra ranh giới bình thường rồi
Họ cùng nhau rời khỏi quán coffee
Từng ngón tay bé nhỏ của cô đan vào từng ngón tay anh, rồi cùng nhau nắm thật chặt
Đường phố bây giờ rất khác xưa, hai bên cây cảnh đều được trang trí rất xinh đẹp. Mà mỗi khi có một cơn gió khẽ bay tới, từng chiếc lá nhảy múa giữa không trung thật xinh đẹp vô cùng
Họ đã cùng nhau đi hết hai con đường rất dài, mà chân cô lại mang giày, dù chỉ là giày cao 3 cm. Nhưng đó đã đủ là gót chân cô sưng phồng hết cả lên
Anh tinh tế nhìn thấy tốc độ bước đi của cô càng lúc càng chậm hơn, cũng có thể suy đoán chân cô đã bị thương rồi
Đi một lúc, anh ghé ngang một hiệu thuốc, một mình đi vào mua mà để cô đứng ngoài chờ. Chưa đầy 5" sau đã đi ra
_Anh có bệnh gì sao
Cô nheo mắt nhìn anh, thoạt nhìn cũng trông như quan tâm nhau lắm
Anh nở một nụ cười nhẹ, xòe lòng bàn tay chứa hai miếng băng cá nhân ra cho cô
_Không có. Thứ này mua là để dành cho em đấy
Cạnh đó có một công viên nhỏ
Anh cùng cô đi tới đó, rồi nhẹ nhàng đỡ cô lên ghế ngồi
Anh động của anh vừa nhanh nhẹn, lại dịu dàng, ôn nhu làm cô lay động. Anh cởi đôi giày cô ra, dùng băng cá nhân dán vào gót chân cô, đúng ngay chỗ bị sưng phồng. Vả lại, còn xoa bóp cổ chân cô
Anh vừa làm, lại vừa mắng yêu cô
_Cô gái ngốc này, ngay cả bản thân cũng không biết trân trọng như vậy, hay là muốn tìm một người đểtrân trọng em đây
Lời nói của anh làm mắt cô ngấn đầy nước, nước mắt dường như muốn chảy lại phải nuốt ngược vào
"Nhóc con ngốc nghếch này, ngay cả bản thân cũng không biết trân trọng như vậy, hay là muốn tìm một người để trân trọng em đây"
Đây chính là lời mà anh nói trước khi cô trùng sinh
Quả thật, dù không gian, thời gian có thay đổi thế nào, chỉ có con người anh là mãi không hề thay đổi
_Anh...
Anh ngước mặt lên nhìn cô, đưa ra đôi mắt đầy nghi hoặc
Cô nhẹ nở nụ cười, cuối mặt xuống càng lúc càng gần anh hơn. Và rồi, cánh môi cô nhẹ nhàng đặt lên má của anh
_Cảm ơn anh
Trong lòng anh có chút ngạc nhiên, nhưng lại không tiện thể hiện ra
_Đường về nhà vẫn còn một đoạn xa lắm, hay là để anh cõng em về
Cô chớp chớp mắt hết hai ba cái, liền thấy anh xoay lưng lại với mình
_Em nặng lắm đó
_Không sao, leo lên lưng anh mau
Rồi cô cũng nhanh chóng trèo lên lưng anh
Chỉ tiếc cho những cái cây cọng cỏ ngoài kia, bị Tuấn Khang vừa giẫm, vừa xé trông rất đáng thương
Chủ động hết lần này đến lần khác, lần lượt từ anh cho đến cô, thân thân mật mật đến như vậy quả thật làm Tuấn Khang rất đau lòng
Họ quen nhau gần được một năm rồi, tuy không dám ảo tưởng sẽ bên nhau đến cuối đời, nhưng Tuấn Khang không ngờ đến cả hai lại nhanh chóng tan rã đến vậy. Mà, chí ít cô vẫn chưa chính miệng thừa nhận, Tuấn Khang vẫn muốn chừa lại cho chính mình một tia hy vọng nho nhỏ...
Khi được anh cõng trên lưng đi được đôi chút, cô nhẹ thì thầm vào tai anh
_Anh cũng không cần đối xử tốt với em như vậy. Không nên đâu...
Anh trầm ngâm giây lát
_Không sao, anh cảm thấy đáng mà. Vả lại, còn là em nữa...
Cô lấy tay vòng qua cổ anh, nhẹ cất lên tiếng thở dài
_Chỉ sợ, sau này sẽ gặp phải sai lầm...
Sai lầm, từ này của cô làm anh thật khó hiểu
Môi anh nhếch lên
Tuy rằng bọn họ nãy giờ đều là đóng kịch, thế nhưng những hành động cử chỉ của cô đều như dụ dỗ người khác, bảo anh không động tâm thì biết làm thế nào đây
Những cử chỉ, lời nói nhu tình (ôn nhu + chân tình) của anh, thật ra cả bản thân anh cũng không biết đó là thật hay giả. Nhưng dù sao, chắc là vẫn phải có chút ít chân thật trong đó. Ngay từ lần gặp cô đầu tiên, anh đã đặc biệt chú ý đến cô rồi. Từ chút, lại từng chút một, chỉ sợ sau này, bản thân sẽ say nắng cô, chỉ sợ sau này, bản thân sẽ say mê quá sâu. Sâu đến mức dùng cách nào cũng không thể dứt ra được...
---
Mình muốn mọi người cmt chút ít, các bạn thích truyện kết thúc HE hay SE. Dạo này mình đang suy nghĩ đến kết thúc SE. Nhưng truyện vẫn còn rất dài, tùy theo cảm hứng mà mình có nên thay đổi kết thúc hay không nữa mà