Chương 2: Lá thư thứ nhất

Chicago, ngày XX tháng 9 năm 2007
Thân gửi Jake D.,


Cậu mới vào trường được hơn một tháng. Và với khuôn mặt đẹp trai cùng tính cách thân thiện, ngay lập tức cậu đã trở thành một thành viên sáng giá trong hội những-người-nổi-tiếng. Cái tên Jake Drummore có mặt trên gần như mọi bảng tin của của trường. Ví dụ như “Cuối năm nay bạn có đến dự prom của trường không, các cô gái? Jake Drummore vừa thông báo cậu ấy rất háo hức được tham dự.” Hay “Jake Drummore vừa gia nhập câu lạc bộ nhạc kịch. Hãy đăng kí ngay hôm nay để được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cậu ấy.”


Nói thật là tớ chưa bao giờ có hứng thú với các thành viên của hội những-người-nổi-tiếng. Đúng hơn là tớ không thích bọn họ. Họ thường cậy thế bắt nạt những người như bọn tớ. Cậu cũng không phải ngoại lệ đâu Jake D. Cũng chính vì thế mà tớ lấy làm thích thú khi tên cậu được giương lên ở khắp nơi để mang ra làm chiến dịch quảng cáo.


Ôi những-người-nổi-tiếng... Ngoài cái mã đẹp và giỏi thể thao (hoặc giỏi văn nghệ và nhạc kịch) thì đa phần trong đầu họ chẳng có một cái gì. Ồ ngoại trừ việc hếch mặt lên và nói những thứ thôi tục với người khác chăng? Hay những cái liếc mắt đưa tình chuyên nghiệp, những cái nháy mắt lấp lánh, những nụ cười tỏa sáng và những nụ hôn ngấu nghiến bỏng rẫy? Phải rồi. Họ rất giỏi trong những việc đó nữa.


Tớ đã từng mong có ngày sẽ được đứng trước cậu và chỉ tay cười thẳng vào mặt anh chàng hot-face Jake D.
Nhưng mà thật kì lạ. Cậu luôn thu hút sự chú ý của tớ, điều mà chưa một người-nổi-tiếng nào có thể.


Tớ nghĩ là tớ bị bệnh. Mọi hành động của cậu đều khiến tớ chú ý. Từ những bộ trang phục cậu mặc hàng ngày, cho đến cậu gặp gỡ và nói chuyện với ai... Thậm chí cả việc cậu túm cổ một đứa đầu gấu vừa đánh tím mặt một cô bạn trong hội n-n-n-t (những-người-nổi- tiếng) của cậu (có thể là vì tội cô ta vênh váo).


available on google playdownload on app store


Hôm nay hội bạn đã hỏi tớ có bị ốm không. Chỉ vì tớ chưa bao gìơ đứng lại xem đánh nhau.
Có lẽ tớ bị điên rồi Jake D. ạ! Xem này, gìơ tớ còn đang dành thời gian ngồi viết thư cho cậu nữa, dù cậu sẽ không bao giờ nhận được bởi tớ sẽ không gửi đi đâu. Một điều hết sức hoang đường.


Tớ sẽ đến gặp bác sĩ.
- Colleen -






Truyện liên quan