Chương 23: Lá thư thứ hai mươi

Paris, ngày XX tháng 5 năm 2018
Thân gửi Jake D.,
Đầu tiên tớ muốn hỏi, gia đình cậu thế nào rồi? Bố mẹ cậu khoẻ không?
Làm ơn, hãy nói với tớ gia đình cậu vẫn hạnh phúc và hai bác vẫn rất khoẻ...


Ừm, tớ cũng chẳng biết nói sao. Chỉ là tớ muốn viết ra. Cậu biết đấy, viết ra là một cách giải toả khá hữu hiệu.


Tớ chưa từng có cảm xúc với màu đen. Nếu có thì chỉ là thấy ở nó một sự sang trọng. Nhưng giờ thì tớ ghét màu đen. Bầu trời đen kịt với những mảng mây u uất. Màu váy lụa đen và comple đen ở khắp nơi. Tất nhiên rồi, nghĩa trang mà, đó là bầu không khí thuộc về nó.


Tớ chỉ muốn nói, ba năm là quá ngắn ngủi Jake D. ạ. Ba năm được hạnh phúc, được cười, được sống hết mình, được sống đúng là mình... Biến mất hết. Mất hết. Chỉ trong vài giây chớp nhoáng.


Giá mà không có cái buổi giao lưu kinh nghiệm giữa các doanh nhân thành đạt và các sinh viên! Giá mà mẹ và dượng Ed không đi tham dự! Giá mà chuyến bay đó chuyển hướng kịp thời! Hàng loạt những cái “giá mà”!


Nhưng mà “giá mà” bây giờ thì làm gì được cơ chứ? Đâu thể mang mẹ và dượng trở về!
Tại sao? Tại sao?


available on google playdownload on app store


Jake D. ơi, cậu biết không? Tớ đã nói với cậu là mọi chuyện đều xảy đến vì một lý do nào đó, đúng không nào? Tớ đã luôn cố gắng để nhìn mọi thứ theo huớng cực kỳ tích cực ấy. Chỉ là, tớ muốn tin rằng, khi Chúa lấy đi của ta một điều gì, Người sẽ trả lại cho ta một điều khác. Đó là sự công bằng. Nhưng không, trong chuyện này, chuyện này, không hề công bằng một chút nào! Người mang mẹ và dượng đi, nói thử xem điều gì Người có thể trả lại tớ để bù đắp cho được? Không gì cả!


Tớ đã sống không tốt sao? Hay là vì Chúa ghen tị với cuộc sống của tớ? Tớ dám chắc không lý do nào giải đáp được cho sự bất công này.
Thế đấy. Cuộc sống thật nực cười. Nhưng dù gì thì cuộc đời vẫn sẽ tiếp tục, sẽ chẳng ngừng lại vì bất kì ai...


Và tớ cũng không có nhiều lựa chọn. Tớ còn Gilbert để chăm sóc, nó thực sự cần sự yêu thương của tớ. Nó còn quá nhỏ, nó cũng không xứng đáng để phải nhận câu chuyện này.


Tớ còn những ước mơ. Tớ còn rất nhiều hoài bão... Mẹ và dượng chắc chắn sẽ không muốn tớ vì chuyện của họ mà quá đau khổ, dừng lại trong một vài tích tắc và lỡ mất vài cơ hội.
Tớ sẽ không như vậy. Vì tương lại của tớ và Gilbert.


Xin lỗi vì không thể kể cho cậu về nước Ý. Tớ và Camile đã phải hoãn chuyến đi. Dù sao thì bài tốt nghiệp của bọn tớ cũng sẽ được hoàn thành theo chiều hướng khác.


Tớ thật biết ơn Camile vì ít nhất, cô ấy đã có thể hiểu được ý nghĩa câu nói “Người luôn bên bạn lúc cần nhất chính là người bạn thực thụ.”
Có cô ấy, tớ biết tớ không đơn độc.
Jake D., chỉ lần này thôi tớ suy nghĩ tiêu cực. Chỉ một lần thôi.


Thường thì tớ sẽ chẳng bao giờ chia sẻ với ai những chuyện quá riêng tư, quá đau đớn như thế này. Vì căn bản, tớ nghĩ nói cho họ không giải quyết được gì. Có đôi lúc lại trở thành vũ khí không ngờ để họ lén đâm tớ từ đằng sau.


Cậu sẽ không bao giờ nhận được những lá thư này. Hơn nữa, tớ muốn tin tưởng cậu. Đó là lý do tớ viết.
Cậu biết không, vì tớ không có thói quen viết nhật ký, cho nên đối với tớ, mỗi khi cầm bút viết những lá thư được truyền cảm hứng từ cậu, chính là cách giải toả và chia sẻ tốt nhất.


Cảm ơn cậu, Jake D.
- Colleen -


T/b: Tớ biết chẳng nên trông chờ vào phép màu hay mong ngóng điều ai đó mang lại. Nhưng không hiểu vì lý do gì, tớ vẫn thầm mong Chúa sẽ cho tớ một câu trả lời đích đáng. Bằng cách nào đó... Và cậu biết không, đôi lúc tớ vẫn tự hỏi, trước đây và bây giờ, tớ chiếm vị trí như thế nào trong cậu. Nếu được, dù có hơi vô lý, tớ mong Chúa cho tớ câu trả lời cho cả chuyện đó nữa.






Truyện liên quan