Chương 15
Editor: Tiểu Lăng
Beta: Nana Trang
Đồi ngực cường tráng của Ứng Khúc Hòa phập phồng theo nhịp thở.
Lòng ngón tay của Tây Mễ trượt từ đầu trán trơn bóng của anh xuống mũi, rồi đến nhân trung*, môi mỏng… cuối cùng chọt chọt vào mặt anh, chơi chán rồi mới đắp chăn lên cho anh.
(* nhân trung: huyệt nằm giữa vùng rãnh nối mũi và môi trên)
Cô ngồi lên ghế sofa, đưa chân ra là có thể chạm đến đầu của Ứng Khúc Hòa.
Cô thử đưa chân qua, dùng ngón chân cái chạm nhẹ vào lỗ tai anh.
Thu chân lại, Tây Mễ hài lòng chôn mình ở trong ghế sofa, hương vị nồng đậm của rượu còn lưu lại trên đầu lưỡi khiến cô vô cùng thỏa mãn, nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ. Cô mơ thấy một giấc mơ ngọt ngào đầy bong bóng, Ứng Khúc Hòa biến thành một chú gấu trắng nhỏ ngây ngô như trẻ con, mở hai tay với cô, bập bẹ đòi cô ôm.
Ứng Khúc Hòa tỉnh lại đã là sáu giờ sáng, nắng sớm hơi xanh chiếu vào từ cửa sổ. Anh ngồi dậy, cả người đau nhức, cái chăn trượt xuống bụng, cúi đầu nhìn cái chăn, ngẩng mặt lên lại thấy Tây Mễ ngủ xiêu xiêu vẹo vẹo trên ghế sofa.
Thái dương đau nhức vô cùng, ký ức của tối qua lúc có lúc không.
Tửu lượng của anh không tốt lắm, mỗi lần uống rượu vang tuyệt đối sẽ không uống quá hai ly. Anh lại chưa từng uống rượu lương thực kiểu này, trước kia chỉ cảm thấy đó là một loại đồ uống rất thô, chà đạp đầu lưỡi.
Chuyện tối qua…
Hoàn toàn chỉ là ngoài ý muốn.
Lúc này anh miệng đắng lưỡi khô, đứng dậy uống ít nước, rửa mặt. Động tác của anh không nhẹ, thậm chí còn cố ý tạo ra tiếng động, nhưng cô nhóc không có chút dấu hiệu tỉnh giấc nào.
Rất nhanh, anh thấy bình rượu vỡ vụn trên sàn, lại nhìn mu bàn bầm tím của cô nhóc, lập tức… hiểu được gì?
Chẳng lẽ tối qua anh… say rượu nên luống cuống? Cầm bình rượu tấn công cô nhóc, thậm chí… đập vào chân cô?
Ứng Khúc Hòa chán nản ấn ấn thái dương, trong đầu thật sự không nhớ ra tý gì.
Tây Mễ tỉnh lại, ngáp một cái, duỗi lưng đứng lên, hỏi anh: “Anh Ứng, anh đã thấy khỏe hơn chưa?”
Ánh mắt Ứng Khúc Hòa phức tạp: “Tối qua tôi…”
“Anh còn nhớ rõ chuyện tối qua à?” Tây Mễ khập khiễng tới chỗ anh, chỉ vào mu bàn chân bầm tím của mình nói: “Tối qua anh nằm rạp ra đất, ôm bình rượu nện vào chân tôi, tôi khóc đến long trời lở đất, anh cũng nện đến trời long đất lở.”
“…” Ứng Khúc Hòa nhíu mày chặt hơn.
Cô nhóc lại “phì” một tiếng bật cười, đẩy đầu vai anh một cái: “Đừng nghiêm túc quá vậy, tôi nói đùa đấy. Tối qua anh uống rượu, rồi bỗng ngã lên người tôi, bình rượu rơi xuống đất, vừa lúc nện lên mu bàn chân tôi. Tối qua kêu mãi mà anh không tỉnh, anh lại nặng quá, tôi không ôm được anh lên giường nên mới để anh…”
Ứng Khúc Hòa lấy thuốc nước từ trong tủ thuốc của khách sạn ra, ý bảo cô ngồi xuống.
Bầm tím kiểu này chỉ mấy ngày là tan, cô cũng không yếu ớt như thế, vết thương nhỏ thế này cô cũng chẳng coi vào đâu. Nhưng Ứng Khúc Hòa lại kiên trì muốn bôi thuốc cho cô.
Tây Mễ nghĩ đến cảnh ngón tay Ứng Khúc Hòa chấm thuốc, bôi lên mu bàn chân cô, cả người không nhịn được mà run rẩy, hai tai đỏ ửng, mặt mày nóng hôi hổi. Cô ngượng ngùng túm lấy chai thuốc từ trong tay anh, “Để tôi tự bôi đi.”
--- ------
Lúc ăn sáng, Điềm Giản thấy vết bầm trên mu bàn chân cô, vừa nhai vừa ậm ừ hỏi: “Mễ Mễ, chân cậu sao thế? Giày của cậu rất đẹp nha, mua ở đâu vậy?”
Ứng Sênh Nam cuộn một cái nem rán cho Điềm Giản, chấm giấm ngọt đưa cho cô, “Giản Giản thích à?”
“Thích!” Điềm Giản khóc một đêm, hai mắt vừa đỏ vừa sưng, nhưng vẫn cười với người khác.
Tây Mễ hơi đau lòng cho Điềm Giản, đứng giữa anh trai và người yêu, chắc chắn rất khó chịu nhỉ?
Ăn sáng xong, Tây Mễ trở về trấn cổ thu dọn đồ đạc, lúc rời đi bị bà chủ mắng: “Con nhóc ch.ết tiệt này, tối qua không về cũng không biết gọi điện gì cả, làm chị lo gần ch.ết đấy biết không?! Ừ, đây là lương mấy nay em giúp việc trong tiệm, đi Cẩm Dương nhớ tự chăm mình cho tốt, cố gắng thi cho tốt, chị sẽ xem trực tiếp trận đấu của em, ủng hộ em!”
Lúc đến Tây Mễ không mang theo hành lý, lúc đi cũng chỉ mang theo một túi nhỏ. Cô lưu luyến ôm bà chủ, hai mắt ngấn lệ nói: “Bà chủ, chờ em đạt giải quán quân về làm một bữa tiệc toàn là vịt cho chị nhé!”
Bà chủ không yên tâm về cô lắm, mãi đến khi tiễn cô ra ngoài, thấy cô lên xe Ứng Khúc Hòa, quả tim mới hoàn toàn quay về đúng chỗ.
Ứng Sênh Nam và Điềm Giản đã sớm lên máy bay bay về Cẩm Dương trước. Vì Tây Mễ không có chứng minh nhân dân nên không thể qua cổng an toàn của sân bay, vì thế Ứng Khúc Hòa liền đi xe chung với cô.
Bọn họ gặp Nam Tinh ở trạm nghỉ của đường cao tốc, Tây Mễ mua bình nước đưa cho Ứng Khúc Hòa, chỉ hướng Nam Tinh nói: “Anh Ứng, là chị Nam.”
Ứng Khúc Hòa mở bình nước uống một hớp, thờ ơ “Ồ” lên một tiếng, xoay người trở về xe.
Chỉ “Ồ” một tiếng rồi thôi hả? Thấy đối tượng hẹn hò mà chỉ “Ồ” mỗi thế thôi ư? Đây mà là đối tượng hẹn hò gì chứ? Tây Mễ đang định lên tiếng gọi lại, Ứng Khúc Hòa hạ cửa kính xe xuống gọi cô: “Đi thôi.”
Tây Mễ lên xe hỏi anh: “Anh Ứng, vì sao anh không lên tiếng gọi chị Nam thế?”
“Tại sao tôi phải gọi cô ta?” Ứng Khúc Hòa hỏi lại cô.
“Chẳng lẽ hai người không phải…”
Ứng Khúc Hòa cắt lời cô: “Chúng tôi không phải bạn.” Anh hơi mất kiên nhẫn, uống một hớp nước nữa kìm nén lại tâm trạng bực bội.
“Tôi biết…” Tây Mễ hơi dừng lại chút, nói: “Hai người là đối tượng hẹn hò mà.”
Ứng Khúc Hòa phun nguyên ngụm nước ra. Tây Mễ vội rụt cổ nhận sai: “Tôi im tôi im, không nói nữa, không nên tám chuyện của anh Ứng.”
Ứng Khúc Hòa rũ mắt xuống hỏi cô: “Đến Cẩm Dương rồi, cô định đi đâu?”
Đầu Tây Mễ trống rỗng, hoàn toàn không có ý định gì. Cô nói: “Đến nơi… rồi tính sau, tôi đi tìm xem có khách sạn nào cho mướn phòng mà không cần chứng minh nhân dân không.”
“Cho dù có, một cô gái như cô cũng dám ở sao?” Ứng Khúc Hòa thật sự không biết nên giáo dục cô như thế nào. Một cô gái hoàn toàn không có ý thức tự bảo vệ.
Tây Mễ ngây thơ đáp: “Người ta dám nhận, tại sao tôi không dám ở?”
Ứng Khúc Hòa đảo mắt qua, Tây Mễ câm như hến.
“Nếu có gan, đến chỗ tôi ở đi. Không kiểm tr.a chứng minh nhân dân của cô, tiền thuê phòng dựa theo tiêu chuẩn của khách sạn.”
“…” Tây Mễ hơi sửng sốt.
“Sao? Vừa rồi còn ra vẻ không sợ trời không sợ đất kia mà, giờ sợ rồi à?” Ứng Khúc Hòa nhìn cô.
Tây Mễ nhìn anh, nhớ tới người đàn ông tối qua uống mỗi ngụm rượu mạnh đã gục, cô sợ quái gì chứ! Người phải sợ là anh mới đúng!
Vui vẻ quyết định nơi ở, Tây Mễ bắt đầu cúi xuống lướt blog.
Trận đấu hôm qua vừa kết thúc, fan của Tây Mễ đã điên cuồng tăng lên tới 200 vạn, hộp tin nhắn riêng nổ tung, cô ấn mở rồi xóa từng cái một.
Lúc lướt đến giữa hộp thì thấy một nick “Fandom Tây Mễ”.
Cô cho là một acc phụ của một fan nào đó, mở ra lại thấy hơi ngoài ý muốn.
Lượng fan của “Fandom Tây Mễ” này còn nhiều hơn cả cô.
Fan của cô hơn 250 vạn mà fan của vị “Fandom” này những 2250 vạn.
“Fandom” còn được chứng nhận vàng của V: Nhà văn sách bán chạy Quý Đông Lâm, tác phẩm tiêu biểu <
“Fandom Tây Mễ V” update blog:
“Thật xin lỗi mọi người, hôm qua sơ ý trở thành fan cuồng của Tây Tây Tây Mễ, bị rút não sửa lại ID, cuối cùng không sửa lại được, ID đã bị chiếm dụng. Tôi đã liên hệ với bên CSKH của blog, trước mắt nhân viên công tác đang xử lý, xin mọi người đừng unfollow, tôi vẫn là Quý Đông Lâm của mọi người.”
Fan bình luận lại bên dưới:
“Không sao đâu nam thần, dù ID của anh có đổi thành ‘fan cấp thấp’ em vẫn sẽ không unfollow!”
“Toát mồ hôi, tôi còn tưởng là bị trộm nick chứ. Nam thần anh thật sự là… IQ của anh biến đi đâu rồi!”
“Nam thần không cần IQ, có giá trị nhan sắc là đủ rồi!”
Vốn Tây Mễ còn định khoe với Ứng Khúc Hòa, mình cũng là người có fandom. Xoay qua thấy Ứng Khúc Hòa đang cầm tạp chí xem ngon lành, lời đến bên miệng lại nuốt về, dứt khoát cười trộm một mình.
Quý Đông Lâm pm cho cô: “Tây Tây Tây Mễ, tôi là fan cuồng của cô, cũng là trưởng đoàn fandom của cô, mai cô tới Cẩm Dương chưa? Có thể gặp cô chứ? Trước mắt tôi đang định viết một quyển tiểu thuyết tình yêu liên quan đến mỹ thực, muốn xin cô chỉ dạy (≧▽≦)/.”
… Tây Tây Tây Mễ: “Nhưng tôi không biết anh.”
… Đoàn hậu viện Tây Mễ: “Không sao, chúng ta có thể chat video. Tôi đã dựng xong fandom Chim cánh cụt cho cô, cô vào đi, trong đó có rất nhiều fan của cô đó. Nhóm Chim cánh cụt: 242929433, pass Tây Mễ nhé.”
Tây Mễ mở [Chim cánh cụt] ra, trong đó cũng chỉ rải rác mấy người, vừa vào thì đã bị lụt trong mấy dòng “Hoan nghênh Nữ hoàng Tây Mễ”.
Chim cánh cụt vang lên liên tục, di động cũng không ngừng kêu lên, tiếng ồn khiến Ứng Khúc Hòa chú ý. Tây Mễ thấy ánh mắt ghét bỏ của Ứng Khúc Hòa, sợ tới mức tắt nguồn di động.
Ứng Khúc Hòa gấp cuốn tạp chí lại, chìa tay ra với cô: “Đưa di động của cô cho tôi.”
T.T…
Vì quá ồn, nên định tịch thu di động của cô sao?
Tây Mễ thành thật đưa di động cho anh. Ứng Khúc Hòa khởi động máy, dứt khoát thoát khỏi nhóm Chim cánh cụt, vào giao diện wechat, thêm bạn tốt rồi mới trả di động lại cho cô.
Tây Mễ nhìn chằm chằm vào list bạn mới, hỏi: “Anh Ứng, đây là anh sao?”
Avatar của anh là một con rùa đen đứng yên, trên cổ đeo một cái caravat màu đỏ, miệng ngậm một điếu thuốc.
Một con rùa đen cực có cảm giác chán nản…
Ứng Khúc Hòa thấp giọng ừ một tiếng, nhàm chán hý hoáy di động, tiện tay mở một game cũ để giết thời gian.
Tây Mễ rướn cổ lên, bất ngờ phát hiện ngài Ứng đang chơi Tetris*. Thấy anh liên tiếp cho nổ các khối hình, khá thoải mái. Cô hỏi: “Anh Ứng, có thể cho tôi chơi chút không?”
(* Tetris: một game điện tử của Nga)
Ứng Khúc Hòa tạm dừng game, đưa di động cho cô: “Còn một phút.”
Tây Mễ tiếp tục chơi. Một khối hình số “7” sắp rơi xuống, thấy sắp lọt vào khe hở, chỉ lật một cái sẽ bị nổ dễ dàng, nhưng Tây Mễ trượt tay một cái, “7” biến thành “L”.
Vốn có thể nổ dễ dàng, lại vì Tây Mễ trượt tay mà trở nên hỗn loạn.
Ứng Khúc Hòa – cung xử nữ cộng thêm mắc bệnh OCD* nặng xù lông lên.
[* Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive-Compulsive Disorder - OCD)
vô đây xem để hiểu rõ về bệnh này nhé]
Cô nhóc thối, cố ý trả thù xã hội phải không.